HỒI 3: BẢN CHẤT SỰ THẬT
Sở dĩ hội Tư Mã Khôi ý thức được việc thời gian trong động không đáy lại lần nữa quay ngược về điểm xuất phát là vì hành động của đội khảo cổ có khả năng phá hủy tấm bia đá, có điều đèn hỏa diệm nhiệt độ cao chắc không thể gây ra nguy hiểm cho tấm bia, ý nghĩ vừa xẹt qua đầu thì đèn quặng đã vụt sáng, thời gian trở lại lúc mười một giờ đúng trong động đạo, tấm bia đá Bái Xà hiện ra sừng sững ngay trước mặt họ.
Ngọn lửa dữ dội và nóng rát phun ra từ đèn hỏa diệm nhiệt độ cao chiếu vào chính giữa tấm bia đá, có điều khoảng cách từ chỗ mọi người đứng đến cửa động nơi đặt tấm bia đá còn mấy bước chân, trong khi độ dài của vòi lửa khá ngắn, mà chữ trên tấm bia lại khắc rất sâu, bởi vậy dẫu nó bị vòi lửa hun đốt thì cũng không bị ảnh hưởng nghiêm trọng lắm.
Cao Tư Dương thất sắc, vội vàng xoay vòi lửa sang hướng khác, cô muốn tắt đèn mà không thể nào tắt được, loại đèn này phun lửa nhờ vào nguồn năng lượng pin đeo trên lưng, thời gian chiếu sáng liên tục rất ngắn, nếu không nhanh chóng tắt đèn, thì chẳng mấy chốc sẽ cạn kiệt năng lượng và hoàn toàn mất công hiệu.
Tư Mã Khôi thấy kẽ hở thông với tấm bia đá đã mở, thì không nghĩ ngợi gì nữa, anh lập tức giúp Cao Tư Dương gỡ đèn hỏa diệm trên vai, rồi vứt toẹt xuống đất, gọi hai người còn lại mau chóng chạy đến chỗ tấm bia đá. Cả hội chạy như điên, cuống quýt tay chân bò lồm ngồm lên đỉnh tấm bia đá. Bốn người gắng hết sức trèo tới nơi, lòng nghĩ thật may mắn, xem ra đôi khi ông trời vẫn còn rủ lòng thương xót, nhất định con quái vật Entroypy trong động tưởng rằng đèn hỏa diệm có thể đốt cháy hết chữ trên tấm bia, nên trong khoảnh khắc đội khảo cổ sử dụng đèn, nó đã điều khiển thời gian quay vùn vụt về chỗ gần tấm bia đá, nhờ đó đội khảo cổ vẫn còn hi vọng sống sót thoát ra khỏi tuyệt cảnh. Xem ra, vị dị thần cổ xưa này rốt cuộc chỉ là con quái vật không chết nổi mà thôi, chứ không phải thần thánh thực sự thông hiểu mọi kiếp nhân quả trên đời.
Tuy cảm thấy vô cùng may mắn, nhưng Tư Mã Khôi vẫn rất hoang mang, anh cảm giác sự việc không thể đơn giản như thế, lúc ba người còn lại đều trốn thoát và đứng trên đỉnh tấm bia, anh lấy hết can đảm quay đầu liếc nhìn phía sau, định xem vì sao cả hội chưa bị vô số bàn tay ma quái trong động thò ra túm ngược trở lại động như lần trước, nào ngờ chẳng nhìn thì chẳng sao, nhìn rồi anh thấy như bị một quả bom ném trúng đầu.
Lúc này, pin dự trữ của đèn hỏa diệm nhiệt độ cao vẫn chưa cạn kiệt hẳn, ánh lửa dữ dội chói lòa chiếu sáng choang cả động đạo, anh thấy cuộn thuốc nổ bị vứt lại lúc trước vụt hiện ra trong quầng sương đen, tuy ngòi nổ đã bị gỡ bỏ, nhưng bột thuốc nổ quân dụng màu vàng đúc đầy bên trong thì vẫn còn nguyên, ngọn lửa chiếu đúng vào vị trí cuộn thuốc và lập tức kích nổ.
Tư Mã Khôi thấy tình hình không ổn, anh cuống quýt thét gọi hội Hải ngọng nằm sấp xuống tránh luồng sóng xung kích. Tuy uy lực của cuộn thuốc nồ rất kinh người, nhưng cũng khó khiến tấm bia đá Bái Xà dày nặng thế kia sụp đổ, có điều trong động đạo âm thanh không hề bị khuếch tán, loại địa hình này càng khiến sóng xung kích của vụ nổ được khuếch đại lên gấp bội, tiếng bom nổ vang lên ầm ầm chẳng khác nào trời long đất lở.
Hội Tư Mã Khôi nằm rạp người trên đỉnh tấm bia đá tránh vụ nổ, họ nghe thấy tiếng ầm ầm không ngớt vang lên bên tai, thân thể như bị trận cuồng phong quét qua, mỗi tấc da thịt đều đau đớn không thể chịu đựng nổi, hồn gần như lìa khỏi xác, lục phủ ngũ tạng lộn nhào mấy vòng, đầu kêu ong ong, cổ họng trào ngược vị mằn mặn, tai và mũi đều ộc máu tươi, khắp người không ngừng run lên bần bật, dường như tấm bia đá Bái Xà đang rung chuyển dữ dội.
Khoảnh khắc tấm bia đá sụp xuống, Tư Mã Khôi cảm thấy hồn vía mình cũng nát vụn theo, trong lúc hoảng hốt, anh nhìn thấy một vật thể to lớn tựa như một cây cổ thụ tán lá rợp trời in hiện trong làn khói diêm tiêu, nó vươn dài tua rễ trong hắc động, giãy giụa đòi thoát ra, trên thân thể mọc vô số con mắt quái đản, xanh âm u. Có lẽ đó chính là chân tướng của Entroypy.
Ngay sau đó, sinh vật hình cây đại thụ quanh mình toàn mắt bị quầng sương đen dày đặc bủa vây xung quanh, còn bốn thành viên đội khảo cổ đang đứng trên đỉnh tấm bia đá cũng bị ngã ụp xuống đất theo luồng đất đá sụp đổ, mặt mũi dính toàn đất bụi trộn máu tươi, khó khăn lắm, họ mới giãy đạp đứng dậy được. Tấm bia đá Bái Xà trước mặt đã biến thành đống đá vụn đổ nát, không thể ráp nổi một dòng chữ cổ nào nữa.
Đầu óc Tư Mã Khôi vẫn khá tỉnh táo, anh biết phen này đúng là cả hội đã trót lấy gậy chọc rách trời mất rồi, hậu quả thực khôn lường, con quái vật Entroypy giống như loài cây viễn cổ bị mắc kẹt trong hắc động không thể thoát thân, nó liên tục sa vào vòng tuần hoàn chết đi sống lại cũng chỉ vì nhìn thấy dòng chữ cổ mà người Bái Xà khắc trên tấm bia. Bây giờ tấm bia đã hoàn toàn sụp đổ, không thứ gì trên đời có thể cản trở được nó nữa. Từ lúc xuất hiện đến lúc diệt vong, tộc người Bái Xà cổ đại đã tồn tại qua bao tuế nguyệt đằng đẵng, họ sử dụng tất cả các phương pháp mà còn không làm gì nổi Entroypy, huống chi đội khảo cổ giờ đây chỉ có mấy khẩu súng và số lượng đạn dược ít ỏi sót lại, mong gì đối đầu được với nó. Điều đáng nói hơn là, dẫu cả hội bỏ mạng ở đây
thì cũng không thể bù đắp lỗi lầm mà mình vừa gây ra, bây giờ cả hội chỉ còn một con đường duy nhất, đó là phải liều mạng chạy trốn.
Tiếng ầm ầm vẫn vang vọng bên tai, máu từ mũi và miệng mọi người cũng chưa ngưng chảy, chẳng ai có thể lên tiếng nói được câu gì, nhân lúc Entroypy chưa ra khỏi động sâu, cả hội gắng gượng bò ra khỏi đống đá ngổn ngang, cuống cuồng chạy thoát thân mặc dòng nhiệt lưu đang ùn ùn chảy đến.
Địa động nóng như cái nồi hấp, vết thương trên mình Thắng Hương Lân vẫn chưa khép miệng, chẳng chạy được bao xa cô đã gục ngã, gương mặt cắt không còn giọt máu, Thắng Hương Lân đẩy Tư Mã Khôi ra, bảo mọi người đừng lo cho mình, mau mau chạy đi.
Hội Tư Mã Khôi sao nỡ bỏ Hương Lân lại một mình, anh và Hải ngọng thay nhau cõng cô trên lưng, rồi bảo Cao Tư Dương lấy đèn quặng soi đường, tiếp tục chạy xuyên qua dãy huyệt động trùng trùng điệp điệp.
Trang thiết bị vật tư mà đội khảo cổ mang theo gần như đều đã dùng hết, ngoại trừ bình nước, súng săn, pin đèn và chút ít lương thực ra, thì trên người chẳng còn mấy thứ. Tư Mã Khôi và Hải ngọng quen chiến đấu nhiều năm ở Miến Điện, việc vác nặng hành quân trong rừng rậm nhiệt đới là chuyện bình thường như cơm bữa, có điều sức người có hạn, chạy được một đoạn, họ phải dừng lại nghỉ một hồi, may nhờ trước đây người Bái Xà đặt rất nhiều khối đá tảng to lớn ở trong đường hầm dẫn vào miếu thần nên chúng cũng khiến tốc độ Entroypy bò từ vực sâu ra ngoài giảm xuống kha khá.
Mọi người tháo chạy đến gần cổng vào thông đạo, thì thính giác dần dần phục hồi, nhưng chân không thể lết thêm được nữa. Tư Mã Khôi đành bỏ Thắng Hương Lân đang hôn mê xuống bên cạnh, tạm thời dừng bước thở hổn hển. Đúng lúc này, bên tai anh văng vẳng tiếng sinh vật khổng lồ đang di chuyển từ xa lại gần chỗ mọi người, có lẽ Entroypy đang bám đuổi theo sau, trong thông đạo dẫn đến miếu thần có rất nhiều tảng đá to, mới khiến hành động của nó chậm lại đôi chút, nhưng một khi đã ra khỏi miếu thần, thì phía trước sẽ là con đường hầm dài dặc nối liên thông từ ngọn núi này sang ngọn núi kia, địa hình trong đó vô cùng thoáng đãng, bằng phẳng, có chạy trốn được ra ngoài, thì cả hội cũng bị Entroypy đuổi kịp và nuốt chửng mà chẳng tốn mấy thời gian.
Hải ngọng tuyệt vọng đến tột cùng, anh nắm chặt khẩu súng săn chỉ còn sót lại ba viên đạn ghém, rồi quay sang bảo Tư Mã Khôi: “Tớ ở lại chặn nó, các cậu nhân cơ hội này mau chạy đi, sống được người nào hay người đó!”
Khi nãy Cao Tư Dương đã thấp thoáng nhìn thấy hình dạng của sinh vật khổng lồ ẩn hiện trong hắc động, cô khiếp đảm nói với với Hải ngọng: “Súng đạn không thể đối phó được thứ này đâu, nó sống hàng vạn năm mà không chết, chỉ e chẳng ai biết nó là loại quái vật gì, mấy người chúng ta khác nào con kiến trước mũi nó, anh có liều mình ở lại cũng chỉ vô nghĩa thôi…”
Hải ngọng nói: “Hay chúng ta phân tán lực lượng, đột phá vòng vây, chứ chẳng lẽ ngồi đợi nó đến đớp một miếng hết cả lũ sao?”
Cao Tư Dương nói: “Các anh có nhớ quả cầu sắt khổng lồ trong Tử thành không? Nó có thể đưa người ta vào cơn ác mộng quái dị vô cùng vô tận, chẳng biết nó nhốt được con quái vật này không nhỉ?”
Tư Mã Khôi trầm ngâm suy nghĩ một hồi, rồi bảo: ‘Tử thành cách đây xa quá, sợ không kịp, chúng ta phải tìm cách dụ nó đến đầm lầy dạ quang. Đó là cơ hội cuối cùng của chúng ta”.
Lúc trước, khi bị nhốt trong động không đáy, Tư Mã Khôi đã tiên liệu trước việc tấm bia đá sụp đổ nhất định sẽ xảy ra, bởi vậy lòng anh cũng đã trù tính sẵn. Bây giờ nghĩ lại, anh thấy, khối cầu sắt khổng lồ nằm trong tòa Tử thành chất đầy xương khô đúng là có khả năng khiến ý thức của sinh vật sống bị chìm vào ác mộng, nếu không bị tác động của lực bên ngoài, thì kẻ bước chân vào thành sẽ mãi mãi chịu trói trong cơn ác mộng, không cách gì thoát ra nổi, nhưng chắc chắn nó cũng không thể cản trở được Entroypy, nó chỉ có thể nhốt giữ âm hồn, không cho Entroypy nuốt chửng mà thôi, nếu không người Bái Xà cồ đại đã không đặt nó trong Tử thành. Huống hồ, sau khi đội khảo cổ thoát ra khỏi Tử thành, cả hội đã đi không biết bao nhiêu ngày đêm trong đường hầm dưới lòng đất mới tới được miếu thần. Giờ làm sao mà lập tức tới đó được, nước xa đâu cứu được lửa gần.
Trong khi đó, giữa đường hầm đi xuyên qua dãy núi dưới lòng đất tồn tại một dải đầm lầy dạ quang kéo dài mấy kilomet, lúc đó nghe Thắng Hương Lân nói, đây là đầm lầy được hình thành do sự tích tụ của các vật chất hóa hợp và chịu quá trình xâm thực của hồ axit sulfuric, niên đại hình thành chắc chưa đến hai ngàn năm, nó phân bố ở khá nhiều thực vật phát quang hiếm gặp và loài đom đóm khổng lồ nằm ẩn mình trong hang động, địa chất ở đó rất xốp và yếu, lớp bùn trên bề mặt chỉ cần giẫm nhẹ là lún xuống, người đi lên còn tạm qua được, nhưng nếu Entroypy bò qua đầm lầy, thì nhất định sẽ bị lún sâu xuống hồ axit, nó sẽ bị lượng axit đậm đặc vô cùng vô tận dưới lòng đất ăn mòn đến hoại mục, dẫu nó không ngừng phục hồi nguyên dạng, thì cũng vĩnh viễn không thể ra khỏi đó.
Hải ngọng và Cao Tư Dương nghe xong liền gật đầu liên tiếp, tuy trước mắt, họ chưa thể giải thích nổi Entroypy rốt cuộc là thứ gì, nhưng một điều có thể chắc chắn, nó là sinh vật sống tồn tại dưới dạng vật chất, nên chỉ cần nó rơi vào đầm lầy dạ quang axit, thì chắc chắc sẽ bị lún sâu xuống đó, không thể thoát ra nổi.
Thấy có tia hi vọng, tinh thần mọi người phấn chấn hẳn lên. Tư Mã Khôi lập tức cõng Thắng Hương Lân đi xuyên qua tường ngoài của miếu thần, chạy một mạch vào đường hầm dưới các dãy núi, địa thế trước mắt càng lúc càng khoáng đạt, phía xa đã là đầm lầy dập dềnh ánh sáng trải dài thành một dải, uốn lượn như dải ngân hà vô bờ lạc xuống chốn hoang tàn bao la.
Nhờ ánh sáng đom đóm trôi nổi giữa không trung, Cao Tư Dương nhìn thấy khe hở trong lòng núi, cô không khỏi lo lắng khi nghĩ con quái vật hình cây cổ thụ khổng lồ kia sẽ trèo thẳng lên đó để thoát ra ngoài, sau đó trốn vào nơi sâu dưới lớp vỏ Trái đất nuốt chửng các sinh linh, hậu quả này thực không dám nghĩ tiếp.
Tư Mã Khôi suy đoán, Entroypy không thể ngờ cả hội có thể trốn chạy xa như thế, mà đội khảo cổ lại biết quá nhiều bí mật, nên chắc chắn nó không cho phép bốn người có thể sống sót, dẫu cả hội cũng chẳng thể thoát khỏi nơi tận cùng lòng đất này, thì nó cũng nhất quyết phải nuốt chửng mọi người bất kể còn sống hay đã chết vào bụng thì mới yên lòng, bởi vậy, chắc chắn nó sẽ đuổi theo mọi người đến đầm lầy dạ quang.
Mọi người mải miết chạy, họ đã mệt muốn đứt hơi mà vẫn phải cố gắng chạy tiếp. Cuối cùng, cả hội đã tới rất gần đằm lầy dạ quang, ai nấy vội vã lấy khăn che mũi lại, bất chợt phía sau vang lên tiếng động nghe như tiếng gỗ mục bị giẫm gãy, tiếng động nhanh chóng áp sát họ. Đội khảo cổ quay đầu lại thì thấy sương đen giăng kín đến vô tận, bên trong đậm đặc mùi tử khí nặng nề.
Hội Tư Mã Khôi thầm kinh hãi, lập tức vắt chân lên cổ chạy qua đầm lầy, họ nghe âm thanh như tiếng gỗ mục càng lúc càng gần hơn, dường như chỉ cần quay đầu lại là thấy trăm ngàn con mắt quái dị, nhưng lúc này chẳng ai dám nhìn lại phía sau, ai nấy điên cuồng chạy, chỉ mong vượt qua được đầm lầy. Đột nhiên, họ thấy dưới chân mình bỗng mềm nhũn, rồi cả thân người đồ ụp xuống đất, thì ra không biết tự lúc nào mặt đất bắt đầu nghiêng dần về phía sau và chìm lún, đám thực vật dạ quang gần đó cũng nghiêng ngả theo, bầy đom đóm ẩn mình trong hang động như thể cũng cảm thấy đại nạn sắp ập xuống, chúng cuống cuồng túa ra bay tán loạn khắp nơi.
Cả hội quay đầu lại, thì thấy đầm lầy dạ quang phía sau đang chìm dần xuống dưới, xem ra tầng bùn đất tích tụ bên trên đầm lầy không thể chịu nổi trọng lượng cơ thể của Entroypy, cả khu đầm dần dần chìm xuống mặt hồ chứa đầy axit sulfuric, từng mảng, từng mảng một. Quầng sương đen trải rộng vô cùng vô tận đó cũng bị chìm sâu, không thể giãy giụa thoát ra nổi, nơi nó lún xuống giống như một hố xoáy nạm đầy dạ quang lấp lánh, ở giữa là hố động đen ngòm không đáy đang ngoác ra nuốt chửng không gian.
Lúc này, mọi người có chắp cánh cũng khó lòng thoát thân, trước hố xoáy khổng lồ đó, bốn thành viên đội khảo cổ bé nhỏ chẳng khác nào con sâu cái kiến, họ còn biết làm gì hơn ngoài nín thở và nhìn chằm chằm vào cảnh tượng tuyệt vọng đang diễn ra trước mắt. Họ chìm dần vào vực sâu cùng với cả mảng đầm lầy.