HỒI 4: NUỐT CHỬNG
Hội Tư Mã Khôi sức cùng lực kiệt, mắt trừng trừng nhìn mình lún dần vào hắc động cùng với đầm lầy, trong cơn tuyệt vọng tận cùng, anh thầm nghĩ: “Thì ra tất cả chúng ta đều chết ở đây”, có điều nơi sâu nhất dưới lòng hồ của đầm lầy dạ quang chính là vùng đất vạn kiếp không thể siêu sinh, dùng tính mạng của mình mà dụ được Entroypy vào đây, thì anh nhắm mắt cũng an lòng.
Lúc này, đèn quặng của cả hội đột nhiên tối sầm lại, thảm thực vật phát sáng như thể bị dòng nước triều đen ngòm nuốt chửng, trước mắt họ tối như bưng, đầu óc cũng tự nhiên trở nên trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ gì thêm nữa.
Cả hội mê man không biết bao nhiêu lâu, mãi họ mới dần dần tỉnh lại, thấy trên người như bị đúc đầy bi chì nặng trịch, không thể động cựa nổi.
Hồi lâu sau, Tư Mã Khôi, Hải ngọng và Cao Tư Dương mới cắn răng đứng dậy, còn Thắng Hương Lân vẫn mê man bất tỉnh, gương mặt cô trắng bệch, hơi thở vô cùng yếu ớt.
Ba người rất lo lắng, trong bình quân dụng của Cao Tư Dương vẫn còn chút nước sạch, cô liền mang đến đổ vào miệng Thắng Hương Lân.
Để tiết kiệm pin đèn khỏi tiêu hao, mọi người chỉ bật một ngọn đèn quặng để quan sát địa hình xung quanh, hình như cả hội đang đứng dưới đáy một động huyệt, xung quanh là những vách đá phủ đầy rêu rong, trên mặt đất mọc nhan nhản loại nấm cỏ, trông rất giống loài nấm cục, trong đó còn có cả địa nhĩ, nấm hoàng sơn… những cụm nấm vân chi giống như những chiếc ô cao quá đầu người, chúng mọc thành tầng tầng lớp lớp đan xen vào nhau. Giữa đám cỏ thi thoảng lại có vài con đom đóm đuôi dài bay túa ra, lượn lờ lởn vởn như những u hồn, hình dạng rất ư kỳ quái.
Hải ngọng đang đói meo, vừa nhìn thấy nấm anh đã thèm nhỏ dãi, trước đây anh từng ăn loại nấm này, bây giờ trên người chẳng còn bao nhiêu lương khô, nên định hái mấy miếng cho vào miệng để thỏa cơn đói.
Tư Mã Khôi vội giữ bàn tay đang thò ra của Hải ngọng, cảnh báo: “Đừng sờ mó lung tung, cậu không để ý thấy chỗ này rất kỳ lạ sao? Không biết cái động này ở đâu à?”
Hải ngọng ngẫm nghĩ hồi lâu, bảo: “Tớ chỉ nhớ chúng ta không ngừng bị lún sâu xuống đàm lầy, lúc mở mắt ra thì đã ở đây, hồi trước chúng ta từng đến nơi này rồi sao?”
Cao Tư Dương hiểu ý Tư Mã Khôi, cô kinh ngạc thốt lên: “Chẳng lẽ chúng ta bị thứ trong sương đen nuốt vào bụng rồi ư?”
Tư Mã Khôi gật đầu, lòng nghĩ quá nửa là vậy, đội khảo cổ dụ Entroypy đến đầm lầy, lúc bị lún xuống, nó đã kéo mọi người vào trong quầng sương đen, bụng nó có vẻ giống một huyệt động không đáy, đồng thời nó còn có thể tự do điều chỉnh thời gian trong động theo ý mình, bên ngoài có thể chỉ là một giây, nhưng ở trong động, một giây đó lại biến thành dài rộng đến vô hạn, xét theo khía cạnh nào đó, thì điều ấy đồng nghĩa với việc thời gian đã dừng lại.
Cao Tư Dương cũng có một chiếc đồng hồ cơ, hàng Thượng Hải, từ lúc lênh đênh trên thủy thể 30° vĩ Bắc, cô vẫn chưa lên giây cót, bởi vì dưới lòng đất không nhìn thấy ánh mặt trời, thời gian cũng đâu có ý nghĩa gì, mãi đến khi đội khảo cổ liên tiếp trải qua bao nhiêu việc quái dị xảy ra phía sau tấm bia đá, thì cô mới biết thời gian chính là điểm tham chiếu vô cùng quan trọng, bấy giờ cô mới lên giây cót, lúc này nhìn lại thấy kim đồng hồ vừa vặn chỉ đến con số 2:30, đồng thời kim vẫn hoạt động bình thường theo nhịp điểm của thời gian.
Tư Mã Khôi cảm thấy tứ bề yên ắng đến lạ kỳ. Anh đoán, thời gian trong Entroypy ngừng lại ngay sát na nó bị rơi xuống đầm lầy và vẫn chưa bị chìm xuống đáy hồ axit sulfuric. Điều kỳ lạ là sau khi bị Entroypy nuốt chửng vào bụng, đội khảo cổ vẫn không hề chết, vậy sao thứ đó lại không ăn thịt cả hội cơ chứ? Lẽ nào nó còn muốn lợi dụng họ để thoát ra khỏi vùng đầm lầy đang bị lún xuống hồ sâu hay sao? Nhưng thuốc nổ và đèn hỏa diệm nhiệt độ cao của đội khảo cổ đều đã sử dụng hết, dẫu nó có thể khiến mọi thứ trong động không đáy trở về nguyên dạng như ban đầu, thì những vật đã sử dụng cũng không thể xuất hiện lại lần nữa. Bao nhiêu nghi vấn đó chỉ e phải đợi khoảnh khắc thời gian quay ngược mới có thể tìm ra đáp án.
Mọi người chạy đến đầm lầy đom đóm, thì nghĩ rằng mình phen này chết chắc, nào ngờ cả hội lại lần nữa rơi vào động không đáy. Entroypy bị tấm bia đá nhốt từ ngàn năm trước khó khăn lắm mới thoát thân ra khỏi hắc động, làm gì có chuyện nó cam tâm rơi xuống nơi vạn kiếp không thể siêu sinh ở nơi sâu dưới lòng đầm? Ba người suy đoán mấy khả năng, nhưng vẫn không tìm được manh mối nào, càng không biết tiếp đến mình sẽ gặp phải cảnh ngộ gì. Mọi người chỉ biết chuẩn bị súng ống đạn được để đề phòng bất trắc có thể xảy ra.
Tư Mã Khôi nhìn Thắng Hương Lân vẫn đang hôn mê, thầm nghĩ: “Tư duy của Thắng Hương Lân lúc nào cũng rành mạch, rõ ràng, giá giờ đây có cô ấy ở bên và giúp cả hội đưa ra một ý kiến thì hội ta cũng đâu đến nỗi lúng túng thế này, chỉ mong người tốt sẽ gặp điều lành, cô ấy không được chết trong động không đáy này”.
Tư Mã Khôi định thần lại, anh lấy khẩu súng Walther P38 của Thắng Hương Lân khoác lên người mình. Khẩu P38 là khẩu súng còn nhiều đạn nhất lúc này, anh vứt khẩu Winchester 1887 của mình đi, rồi đưa toàn bộ số đạn còn lại cho Cao Tư Dương, đếm thấy còn lại đúng mười viên, đạn ghém cỡ tám trong khẩu súng săn hai nòng Canada của Hải ngọng chỉ còn ba viên, đến khi đạn dược hoàn toàn hết sạch, thì đội khảo cổ chỉ còn cách sử dụng dao săn.
Ba người chia nốt số lương khô cuối cùng ra ăn cho đỡ đói, không có nước, cả hội đành nhuộm nhoạm nhai và cố nuốt chỗ lương khô ấy, vì họ đều sợ nếu ăn thứ dưới âm gian thì sẽ trở thành một bộ phận của âm gian, nên họ thà chịu chết đói chứ không dám động đến đám thực vật trong động, đề phòng bị Entroypy khống chế trở thành con rối của nó.
Hải ngọng đã phục hồi thể lực đôi chút, anh vừa ăn vừa hỏi Tư Mã Khôi: “Đèn quặng chỉ duy trì được thêm mấy tiếng nữa, nếu trước mắt hoàn toàn tối như hũ nút, chả nhìn thấy cái gì vào cái gì, thì dẫu chúng ta có cao siêu hơn nữa cũng chẳng thi triển đằng trời được, vì thế bây giờ chúng ta phải mau bàn bạc, tính toán xem bước tiếp theo nên đi thế nào!”
Tư Mã Khôi ngẫm nghĩ, đội khảo cổ bị Entroypy nuốt chửng vào bụng, nghĩa là họ vẫn còn giá trị để cho nó lợi dụng, nếu hình dung Entroypy là cái động không đáy, thì nó chỉ có thể kéo dài thời gian trong động không đáy ra vô hạn, thậm chí có thể khiến mọi vật trong động khôi phục lại nguyên dạng ban đầu, nhưng nó lại không thể thay đổi được thời gian bên ngoài động, điều đó cũng có nghĩa là việc Entroypy rơi xuống đầm lầy là sự thực đã xảy ra, bất kể sức mạnh nào cũng không thể thay đổi được sự thực ấy, còn việc đội khảo cổ rơi vào trong động không đáy như thế này là do thời gian đã bị dừng lại tại khoảnh khắc Entroypy vừa rơi xuống đầm lầy.
Dựa vào lý thuyết trong tướng vật và bí kíp biệt bảo, Tư Mã Khôi suy đoán, rất có khả năng con quái vật toàn thân mọc mắt với hình dạng giống như cây đại thụ kia là một loài sinh vật từ thời viễn cổ, nó thoát ly khỏi phạm trù tiến hóa, hay nói cách khác nó đã tiến hóa đến đỉnh điểm, đủ khả năng để không ngừng tự mình tái sinh ra bộ phận mới, thay thế cho cơ thể bị hỏng và chết đi. Phần lớn thi thể và linh hồn người chết mà tộc Bái Xà cổ đại chất đống trong động đều bị nó nuốt chửng, rồi hợp nhất thành một thể, nó khiến khối thịt người khổng lồ đó mang theo dòng điện trường sinh học cực mạnh, giống như một cỗ máy điện đàm công suất cao, có thể kết nối với hắc động của thế giới hư vô. Mọi sự vật trong hắc động chưa hẳn thực sự tồn tại, hoặc giả có thể nói, mọi cảm giác này đều là do ý thức của đội khảo cổ bị cỗ máy đó ảnh hưởng, giống như lúc đội thám hiểm ở thành Nhện Vàng trong khe núi Dã Nhân, Miến Điện, vì trong đội thám hiểm có “gian phòng” của tổ chức Nấm mồ xanh ẩn nấp, mới dẫn tới việc mọi người cứ tưởng Nấm mồ xanh thực sự xuất hiện ngay trước mặt mình, trong khi đó dòng điện trường sinh học của bản thân Entroypy còn mạnh gấp nhiều lần Nấm mồ xanh – một bộ phận cơ thể của nó – bởi vậy mọi sự việc mà đội khảo cổ tiếp xúc trong động không đáy, bao gồm cả tên “Nhị Học Sinh” chết đi sống lại hết lần này đến lần khác, cả đội quân sên trần và cả thần điện, tất cả đều chỉ là sóng điện u hồn, chúng không hề tồn tại trong thực tế, chỉ có hành động của đội khảo cổ là điều đã xảy ra thực sự. Đây chính là năng lực của vị thần cổ xưa này.
Hải ngọng nghe Tư Mã Khồi nói suy đoán của mình, anh thấy chín mươi phần trăm sự thật chính là như vậy, bây giờ Entroypy đã sa chân vào đầm lầy dạ quang, đợi khi nó rơi xuống tới đáy thì dẫu không thể chết cũng vĩnh viễn chẳng thể thoát ra nổi, chỉ riêng với kết quả ấy thôi, cho dù chúng ta có chết bao nhiêu lần chăng nữa, cũng coi như đã lấy lại được hết vốn, có điều nếu vẫn còn sống thì không thể khoanh tay ngồi đây đợi chết, anh liền bảo với mọi người: “Tôi thấy địa thế hang động này thoai thoải theo chiều đi xuống, nói không chừng cứ xuôi theo sườn dốc sẽ phát hiện thấy manh mối gì cũng nên, các cậu đừng ủ rũ như gà mắc mưa thế nữa, đây đã phải nơi sơn cùng thủy tận đâu, trước đây đội khảo cổ từng khốn đốn mắc kẹt trong vòng tròn quái dị ở 30° vĩ Bắc, nơi đó hung hiểm đến chừng nào mà bọn ta vẫn thoát thân ra như thường đấy thôi!”
Tư Mã Khôi cho rằng, không bao giờ thay đổi được những chuyện đã xảy ra, việc đội khảo cổ có thể sống sót thoát khỏi kiếp nạn này thật chẳng khác gì nằm mơ, vòng tròn quái dị ở 30° vĩ Bắc làm sao có thể so sánh được với huyệt động không đáy này, có điều cả hội cũng phải cố hết sức để tự cứu lấy mình, người xưa có câu “sống chết tại trời”, nhưng còn có câu “phúc lớn tránh đại nạn”, đừng lúc nào cũng đau đáu nghĩ tới hai chữ “rủi ro”, cả hội sống được đến ngày hôm nay chẳng phải phúc dày mạng lớn lắm hay sao? Anh thực sự không muốn chết ở nơi mà ngay thi thể và linh hồn mình đều bị Entroypy nuốt chửng, lúc này mà cứ ngồi đây suy nghĩ linh tinh, rồi đoán già đoán non thì cũng chẳng gặt hái được kết quả gì, chi bằng thử làm theo lời Hải ngọng, đi tiếp về phía trước xem sao, nghĩ vậy anh quay sang hỏi Cao Tư Dương xem cô có thể gắng gượng đi tiếp hay không?
Cao Tư Dương gật đầu thật mạnh, biểu thị mình vẫn có thể tiếp tục hành động. Tuy cô cũng cảm thấy tuyệt vọng, nhưng nhìn Tư Mã Khôi và Hải ngọng dường như không hề lo lắng trước hoàn cảnh trước mắt, lòng cô cũng vững vàng hơn ít nhiều. Cô cúi xuống kiểm tra tình hình sức khỏe của Thắng Hương Lân, sau đó nai nịt phần ống quần thật chắc chắn, rồi lên đạn khẩu MP3 8.
Tư Mã Khôi phân công Hải ngọng cõng Thắng Hương Lân, rồi dặn dò mọi người không được đi cách nhau quá một cánh tay, ngoài ra cần phải tiết kiệm đạn dược, nếu chưa đến bước đường cùng thì tuyệt đối không được nổ súng, sắp xếp xong xuôi, anh đi sau cùng đề phòng bất trắc, cả hội rẽ bụi nấm cỏ và linh chi rậm rịt, lần mò từng bước hướng về phía sâu trong huyệt động. Dọc đường đi, mọi người lại bắt thêm mấy con đom đóm đuôi dài để làm vật chiếu sáng.
Loài côn trùng phát sáng ẩn nấp dưới lòng đất này cũng bị Entroypy nuốt vào trong bụng, nó biến mất rồi phục hồi theo quá trình quay ngược của thời gian trong động không đáy, có lẽ chỉ vài tiếng sau, chúng sẽ lần lượt chết đi, nhưng cho chúng vào hộp thiếc rỗng thì cũng có thể thay thế được đèn quặng một thời gian, chỉ có điều ánh sáng của nó khá yếu ớt, phạm vi chiếu sáng hẹp hơn đèn quặng rất nhiều.
Mọi người xuôi theo địa thế của hang động, đi xuyên qua rừng nấm muôn hình vạn trạng, ngoại trừ mấy con đom đóm lác đác, thì cả hội không nhìn thấy bất kỳ sinh vật nào khác tồn tại ở đây, tứ phía tối thui và đặc biệt yên ắng, cảm giác như không khí nơi đây cũng đông đặc bất động, thấy vậy mọi người càng cảm thấy bất an. Hội Tư Mã Khôi không dám bất cẩn, tay nắm chặt khẩu súng, từng bước tiến sâu hơn, vì ở trong bóng tối nên cả hội chẳng hiểu mình đã đi được bao xa. Cao Tư Dương đi trước dẫn đường, đột nhiên cô phát hiện một cánh cửa đá rất to lộ ra trong lùm nấm, ánh sáng yếu ớt chỉ chiếu được phạm vi cách xa vài bước, hơn nữa lại bị lùm nấm Vân Chi gần đó che khuất tầm mắt, nên mọi người không nhìn thấy gì nhiều. Cả hội đứng trước khe hở của cánh cửa đá đang rộng mở, hai bên và trên đầu tối om, nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được quy mô của cánh cửa đá to lớn vượt quá sức tưởng tượng.
Hải ngọng đặt Thắng Hương Lân xuống, anh xách súng săn, bật đèn quặng lên, nơi ánh sáng có thể soi đến chỉ thấy bóng tối trải dài đến vô tận, không gian phía sau cánh cửa đá sâu hun hút, trên vách đá phủ lớp rêu khô rất dày, chẳng ai biết đây là đâu.
Tư Mã Khôi giơ tay sờ vách đá ở cửa động, anh giật thót người, không hiểu vì nguyên nhân gì mà anh cảm thấy sự tồn tại của huyệt động này vô cùng chân thực. Ban đầu, đội khảo cổ đi xuyên qua tấm bia đá Bái Xà, lần đầu bị nhốt trong động không đáy, rồi gặp hàng loạt chuyện kỳ bí tuy rằng cũng giống như thật, nhưng chúng đều vô cùng quái dị và sặc mùi tử khí, không thể che đậy cũng chẳng thể xua tan. Nhưng sao cánh cửa đá mà mọi người vừa phát hiện lúc nãy lại đem đến cảm giác “chân thực” một cách mạnh mẽ đến vậy? Rốt cuộc nó dẫn đến nơi nào?