Chương 16
Bác sĩ Carpenter nhận thấy ngay sự thay đổi nơi Laurie khi cô ngồi chễm chệ xuống chiếc ghế bành bằng da. Ông không bảo cô nằm xuống cái đi văng vì ông không muốn thấy mất đi cái vẻ tự tin rụt rè nơi cô. Ông hỏi tuần vừa rồi tại trường đại học đã xảy ra như thế nào.
- Cũng tốt thôi, tôi cho là như thế. Tất cả mọi người đều tử tế với tôi. Bài học của tôi bị thiếu quá chừng nên tôi phải học thật khuya để bắt kịp thời gian đã mất. Khi nói xong, cô do dự một chút nhưng rồi làm thinh.
Carpenter chờ một khắc rồi nhỏ nhẹ hỏi.
- Chuyện gì vậy Laurie?
- Hôm qua, khi tôi về đến phòng, Sarah có gọi điện hỏi tôi có tin tức gì của Gregg Bennett không?
- Gregg Bennett?
- Trước đây tôi đã cặp bồ với anh ta và cha mẹ tôi và Sarah rất mến anh ấy.
- Thế cô có yêu anh ta không?
- Tôi yêu anh ta nhiều lắm cho đến khi…
Và ông lại chờ.
- Anh ấy không chịu bỏ tôi ra, cô nói với hai mắt mở thật to.
- Cô muốn nói là anh ấy muốn chế ngự cô à?
- Ồ không, anh ấy đã hôn tôi, mọi việc đều tốt và tôi rất thích. Nhưng rồi sau đó anh ấy đã ôm chặt lấy tôi trong tay.
- Nên cô hoảng sợ?
- Tôi biết chuyện đó thế nào cũng phải đến.
- Chuyện gì phải đến vậy?
Ánh mắt cô lạc đi vào chỗ vô định.
Mình không nên đề cập đến việc đó.
Suốt mười phút liền, cô giữ im lặng để sau đó nói với một giọng buồn.
- Tôi biết chắc là đêm hôm trước Sarah không tin là tôi ở trong phòng, chị tỏ ra lo âu cho tôi.
Sarah đã báo cho ông biết rồi.
- Nhưng cô có thể thật sự đã đi ra ngoài rồi, ông đề nghị. Việc đi gặp bạn bè rất có ích cho cô lắm đấy.
- Không, hiện giờ tôi không muốn gặp bất cứ ai hết, tôi có quá nhiều công việc để làm.
- Cô có nằm mơ không?
- Vẫn cái giấc mơ ấy, giấc mơ của con dao.
Hai tuần trước, cô thật sự nổi cơn tam bành khi ông hỏi cô về vấn đề này. Nhưng hôm nay, giọng của cô gần như bình thường.
- Tôi phải quen với nó thôi. Tôi còn sẽ thấy giấc mơ đó cho đến khi nào con dao đuổi kịp tôi. Đó là việc đang chờ đón tôi, ông có biết không?
- Laurie à, trong việc điều trị, chúng tôi gọi sự hồi cảm là hành động thể hiện bằng điệu bộ một kỷ niệm bị đè nén do xúc cảm bị nhiễu loạn. Vì thế ngày hôm nay tôi muốn cô biểu lộ nó cho tôi đi. Cô hãy thể hiện giấc mơ của cô đi. Tôi nghĩ việc cô sợ đi ngủ là vì cô sợ phải thấy lại giấc mơ đó. Nhưng không một ai có thể sống mà không ngủ, một điều không cần phải bàn tới. Cô hãy cho tôi thấy những gì đã xảy ra trong giấc mơ đó đi.
… Laurie từ từ đứng lên, rồi đưa một cánh tay lên trời. Miệng cô nở một nụ cười mỉm quỷ quyệt. Cô đi vòng qua bàn làm việc của Carpenter, nhất quyết tiến thẳng đến trước mặt ông ta. Cánh tay đó đưa lên và bổ xuống liên hồi tựa như trong tay cô có một con dao vậy. Và khi đến gần ông ta, cô đột nhiên đứng lại, thái độ hoàn toàn thay đổi. Cô đứng im tại chỗ như chết trân, ánh mắt nhìn thẳng tới trước. Cô làm điệu bộ như muốn vứt bỏ cái gì đó trên mặt và tóc của cô, cúi đầu xuống và phóng lùi ra sau với nét mặt hốt hoảng.
Cô té lăn xuống đất, hai tay bụm lấy mặt, người co ro sát chân tường, run rẩy, miệng thốt ra tiếng rên hừ hừ như một con vật bị thương.
Mười phút trôi đi rồi Laurie mới từ từ bình tâm lại, bỏ hai tay ra và chậm rãi đứng lên.
- Đó là giấc mơ về con dao, cô nói.
- Cô có mặt trong giấc mơ đó không Laurie?
- Có.
- Thế cô là người nào vậy, người cầm dao hay người hoảng sợ?
- Cả hai cùng một lúc để rồi cuối cùng chúng tôi cùng chết.
- Laurie à, tôi muốn bàn chuyện này với một nhà tâm lý học quen với tôi, có nhiều kinh nghiệm về những người đã bị chấn thương tâm thần hồi lúc ấu thơ. Cô có đồng ý cho tôi nói với ông ta về trường hợp của cô không?
- Nếu ông thích, tôi bất cần chuyện đó.