Chương 19
Lúc mười một giờ tối đêm đó, giáo sư Allan Grant, lên giường nằm và bật đèn nơi đầu giường.
Cánh cửa kính của phòng ông hé mở nhưng ông cảm thấy không khí trong này không đủ mát. Bà vợ Karen của ông, thỉnh thoảng nói đùa với ông là chắc kiếp trước không chừng ông là một con gấu bắc cực. Karen rất ghét phải ngủ trong một căn phòng lạnh buốt, dù bà ít khi có mặt ở nhà để quan tâm đến điều đó, ông thầm nghĩ, rồi hất cái mền qua một bên để đứng lên.
Từ ba năm nay, Karen làm cho một công ty du lịch tại Khách Sạn Madison Arllis ngay giữa trung tâm Manhattan. Lúc đầu bà hiếm khi ngủ qua đêm tại New York. Nhưng sau đó thì thường xuyên hơn, và vào một buổi chiều bà gọi điện về nhà.
- Anh ơi! chúng em làm việc bù đầu đây và em phải hoàn tất một số giấy tờ. Anh có thể nào xoay sở một mình được không?
Ông đã từng xoay sở một mình suốt ba mươi bốn năm trước khi cưới bà cách đây sáu năm, trong một chuyến du lịch qua Ý. Nên ông không gặp khó khăn gì khi phải trở lại cuộc sống đó. Karen giờ đây có một căn hộ trong khách sạn và thường ở đó suốt cả tuần, chỉ về nhà vào dịp cuối tuần mà thôi.
Grant bước đến cửa sổ và mở to cánh cửa ra. Cái màn liền phồng lên và một ngọn gió hết sức dễ chịu bay ùa vào trong phòng. Ông mau mau trở về giường, nhưng rồi do dự, đổi ý đi về phía hành lang. Tội gì chứ? Ông chưa buồn ngủ. Ông suy nghĩ về lá thư khá kỳ lạ kia đã được gởi đến văn phòng ông hồi lúc sáng nay. Mà cái cô Leona quái đó là ai thế nhỉ? Ông không có người sinh viên nào tên đó và cũng chưa hề có bao giờ.
Ngôi nhà sàn theo kiểu thôn quê này cũng khá rộng. Ông đã mua nó trước khi cưới Karen. Có một lúc Karen muốn trang trí nó, thay toàn bộ đồ đạc buồn tẻ trong đó và giờ đây nó từ từ mang lại dáng vẻ ngôi nhà của một kẻ độc thân.
Kéo cái quần hơi dài của ông lên và gãi đầu, Grant đi dọc hành lang, đi ngang qua phòng dành cho bạn bè, nhà bếp, phòng khách và phòng ăn để đi vào trong phòng làm việc. Ông bật đèn trần lên. Ông lấy chiếc chìa khóa của ngăn tủ bàn làm việc, lấy hết các bức thư ra và đọc.
Lá thư thứ nhất được gởi đến cách đây hai tuần.
“Allan thương yêu, ngay lúc này em đang nhớ lại những thời khắc tuyệt vời mà chúng ta ở bên nhau đêm qua. Đối với em, hình như chúng ta luôn yêu nhau. Nhưng có thể thời gian không được đành cho chúng ta thì phải? Anh có biết là em phải kềm chế đến mức nào để khỏi phải trèo lên nóc nhà la cho thật lớn là em yêu anh đến muốn điên lên không? Em biết là anh cũng có cảm nghĩ đó. Chúng ta phải che giấu việc chúng ta là của nhau, em biết vậy. Em cầu trời cho anh lúc nào cũng yêu và ham muốn em. Leona.”
Tất cả những bức thư này đều chung một luận điệu. Chúng được tiếp nối ngày này qua ngày khác, gợi lại những cảnh yêu đương trong văn phòng làm việc hay ngay trong ngôi nhà này.
Ông thỉnh thoảng cũng có tiếp các sinh viên ở nhà ông cho các buổi làm việc và có rất nhiều người biết rõ ngôi nhà này. Có vài lá thư nhắc đến cái ghế bành bị thụng bằng da nâu trong phòng làm việc. Nhưng có điều ông ta chưa hề tiếp một nữ sinh viên nào một mình trong căn nhà này, vì bản chất của ông ta không thuộc loại đó.
Grant xem xét thật cẩn thận tất cả các lá thư. Hiển nhiên là chúng được đánh bằng một máy chữ cũ kỹ và các chữ 0 và w có lỗi đánh máy. Ông đã kiểm tra hết hồ sơ của đám sinh viên và không một ai dùng loại máy đánh chữ này. Vả lại ông cũng không nhận ra nét chữ ký ngoằn ngoèo kia.
Một lần nữa, ông tự hỏi không biết có nên trình các lá thư này cho ban điều hành trường đại học và đưa cho Karen coi không nữa. Không thể nào đoán trước phản ứng của Karen sẽ như thế nào và ông cũng không muốn làm cho bà lo âu. Kể cả việc ông không muốn bà phải nghỉ làm việc để ở nhà với ông. Có thể vài năm trước đây ông rất muốn điều đó, nhưng bây giờ thì không đời nào. Ông phải quyết định một việc quan trọng đấy.
Ban điều hành. Ông sẽ báo cáo cho vị chủ nhiệm phụ trách công việc nội bộ một khi ông khám phá ra ai là tác giả các bức thư này. Điều đáng nói là ông không có một manh mối nào hết và nếu một ai đó tin là chúng chứa đựng một tí sự thật thôi cũng đủ để ông giã từ sự nghiệp của mình rồi.
Ông đọc lại các lá thư đó không biết đến lần thứ bao nhiêu rồi, cố tìm cho ra một lối hành ngữ, một câu hay một thành ngữ nào đó có thể gợi cho ông nhớ lại một sinh viên nào đó, nhưng không gì hết. Cuối cùng ông xếp các bức thư vào và khóa ngăn tủ lại, duỗi người ra để nhận thấy mình mệt muốn chết đi được. Việc nằm ngủ co ro trong chăn mền ở căn phòng lạnh là một chuyện, nhưng khi ngồi lạnh cóng trước ngọn gió lùa với chỉ một bộ đồ ngủ mỏng tanh là một việc hoàn toàn khác. Nhưng cái ngọn gió lùa đó nó từ đâu đến không biết nữa?
Khi ở nhà, Karen luôn kéo các bức màn lại và ông không hề quan tâm đến việc đó. Ông nhận thấy cánh cửa kính lùa mở ra sân trong vẫn còn hở vài phân. Nó rất nặng và dịch chuyển một cách khó khăn. Có thể ông đã đóng nó không kỹ, lần cuối cùng ông ra khỏi căn phòng và cái khóa cũng phiền phức rất khó đóng nữa chứ. Ông bước đến cánh cửa, đóng sầm nó lại và cài chốt mà không cần xem nó được cài lại hay chưa, rồi bỏ lên giường.
Ông nằm rúc người trong chăn mền và trong căn phòng lạnh một cách dễ chịu này, ông nhắm mắt lại ngủ liền. Trong những giấc mơ điên rồ nhất, ông cũng không thể nào tưởng tượng được có một hình bóng mảnh khảnh tóc dài đang ngồi co ro trên chiếc ghế bành nâu và đã bỏ đi khi nghe tiếng chân của ông tới gần.