Quyển 1 - Chương 44
Tội gì phải coi là nỗi đau
muộn mằn
A Hoành biết Tân Đạt Di là người thật thà, chắc chắn không giấu được Tư Hoán nên cô ở nhà đợi lời chất vấn của Tư Hoán.
Hôm nay, trước khi tìm thấy Ngôn Hi, chuyện này chưa thể kết thúc.
Nhà họ Lục có mối quan hệ thâm giao với ba nhàhọ Ôn, Ngôn và họ tân, ông Lục Lưu cũng là một quân nhân có chiến công hiển hách. Tuy nhiên, đầu thập kỉ 80, ông đã rút khỏi mặt trận của mình, để con trai chuyển sang lĩnh vực kinh doanh. Hai mươi năm sau đó, công việc kinh doanh ngày càng phát đạt, một phần nhỏ là do tài năng, một phần lớn là do mọi người nể mặt ông nội Lục Lưu. Có các bên chiếu cố, công việc làm ăn đương nhiên ngày càng phát đạt, thậm chí còn khiến nhà họ Ôn cảm thấy ghen tị. Mấy năm nay, sau khi nhà họ Ôn tham gia vào hoạt động chứng khoán, nhà họ Lục có khuynh hướng độc quyền trong một số ngành.
Ông nội Lục Lưu là người sắc sảo, không bao giờ xuất đầu lộ diện trong công chuyện làm ăn, bề ngoài đều do con trai và con dâu lo liệu. Tuy nhiên, người Trung Quốc từ ngàn xưa đã vậy, có người hậu thuẫn rồi thì không phải lo lắng gì nhiều. Mấy năm qua, con trai ông mất, ông càng ít xuất đầu lộ diện. Giờ cả nhà chỉ có mỗi mình cô con dâu này, cho dù thế nào cũng phải ủng hộ hết mình.
Mặc dù A Hoành vừa trấn áp sự hung hăng của bà Lâm Nhược Mai, nhưng đúng như bà ta nói, nhà họ Lục chưa hẳn đã sợ nhà họ Ngôn. Huống chi lúc này, cô chỉ có thể dựa vào nhà họ Ôn.
Tuy nhiên, đến cô cũng không dám chắc, bình thường ông nội cô vốn không quý Ngôn Hi, vậy khi ông Ngôn không ở trong nước, chắc hẳn ông cũng chẳng cảm thương cho hoàn cảnh của Ngôn Hi.
A Hoành nhắm mắt lại, cười buồn, đến khi mở mắt ra, răng cô đã cắn chặt vào môi. Đừng trách cô là người tâm cơ thâm trầm, chỉ là lần này, cho dù thế nào cũng phải kéo Tư Hoán vào cuộc.
Cô là người thân cô thế cô, lời nói không có trọng lượng, Tư Hoán lại khác, anh là cậu con trai độc nhất trong nhà, là bảo bối của ông nội... Đang nghĩ vậy thì Tư Hoán mặt nặng như chì đẩy cửa bước vào.
"A Hoành, em làm thế là có ý gì?" Anh cố gắng không nổi cáu nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ sắc lạnh. "Ngôn Hi giờ đang ở đâu, em đã báo cảnh sát chưa?"
Đã hai ngày hai đêm A Hoành không chợp mắt, giọng cô khá mệt mỏi nhưng vẫn gắng gượng lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng nói:" Em đã nhờ anh Hồ Bá đi tìm rồi, nghe Tân Đạt Di nói, trong túi Ngôn Hi không có nhiều tiền, thế nên chắc vẫn đang ở thành phố B."
Tư Hoán lập tức nổi cáu, quát: "A Hoành, bình thường Ngôn Hi có đối xử tệ với em đâu! Đã mất tích hai ngày rồi mà em lại nhờ mấy kẻ chẳng đáng tin cậy đi tìm, rốt cuộc em đang nghĩ gì chứ?"
A Hoành không nói gì mà chỉ trân trân nhìn anh.
Tư Hoán nhìn xung quanh, trên bàn có một ấm trà đã pha, nhìn thấy dáng vẻ A Hoành còn khá bình thản, anh liền cười khẩy một tiếng. "Có phải đây là ý tưởng của ông nội đưa ra cho em không? Đằng nào thì sự sống chết của Ngôn Hi cũng chẳng liên quan gì đến mấy người cả."
A Hoành cúi đầu, mỉm cười nói: "Mối quan hệ của Ngôn Hi với anh, mối quan hệ giữa ông nội Ngôn Hi và ông nội mình từ trước đến nay thế nào anh đều biết. Anh nói như thế là quá lời rồi."
Cô một điều "Ngôn Hi", hai điều "Ngôn Hi", Tư Hoán nghe mà cảm thấy vô cùng mỉa mai, trong lòng thương thay cho Ngôn Hi. Ít nhiều thì cũng nâng như nâng trứng trong lòng bàn tay một năm, bình thường ai nặng lời với cô một phen sống mái với người ta, bây giờ...
"Thôi, anh biết rồi, anh sẽ tự lo tìm Ngôn Hi, chuyện này không phiền đến em nữa..." Sắc mặt Tư Hoán tối sầm, nói với giọng lạnh lùng.
A Hoành cười mỉm, nói: "Theo em thì đừng tìm nữa, kể cả Ngôn Hi có về thì cũng thân tàn rồi."
Tư Hoán sững lại, một lát sau cười khổ, nói: "Em có nói câu gì sai không? Ôn thiếu gia đòi đi tìm người anh em cho bằng được nhưng không hề nhắc tới việc ai đã dồn người anh em của anh vào bước đường cùng này! Tìm anh ấy về rồi nhưng vẫn dung túng cho những kẻ gây án đó thì khác gì hai anh ấy một lần nữa?"
Tư Hoán nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, hỏi: "Em biết hết chuyện rồi hả?"
A Hoành lạnh lùng nhìn anh." Anh muốn nói đến chuyện nào? Chuyện bà Lâm Nhược Mai cho người làm nhục Ngôn Hi hay dồn ép cho anh ấy lên cơn điên? Anh biết rõ ai là kẻ chủ mưu trong chuyện này mà vẫn vờ như không biết gì, vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Lục theo ý ông nội ư?"
Sắc mặt Tu Hoán lập tức tái nhợt, hồi lâu mới lắp bắp: "Anh không dám chắc cô Lâm là người hại Ngôn Hi... Từ xưa đến nay, cô ấy đối xử với mọi người rất tốt... Chắc cô ấy không bao giờ đối xử với Ngôn Hi như thế... Ngôn Hi nói với anh cậu ta bị người ta ép uống thuốc nên mới..."
A Hoành cau mày, biết Ngôn Hi đã nói dối, trong lòng càng đau đớn hơn. Có điều, ánh mắt cô không hề biểu lộ sự nhượng bộ, giọng vẫn hết sức bình thản: "Tư Hoán, giờ anh biết rồi, anh định có kế hoạch gì đây?"
Cô nhìn Tư Hoán, ánh mắt không hề tỏ ý nhân nhượng.
Tư Hoán cũng nhìn cô, nghĩ ngợi một lát rồi tỏ vẻ bất lực. "Ôn Hoành, anh và em cùng mang họ Ôn, dĩ nhiên anh cũng có những nỗi khổ như em."
A Hoành lại cười, buồn bã nói: "Anh là anh của người khác, mẹ là mẹ của người khác, rõ ràng sống ở nhà mình mà phải vắt óc tính toán. Những điều này, Tư Hoán cũng có ư?"
Tư Hoán không dám tin vào tai mình, anh im lặng một lát rồi nói với giọng buồn bã: "Anh không biết em lại nghĩ như thế... Em họ Ôn, cùng họ với anh..."
"Anh nói đúng, em đã quá lời, anh đừng chấp vặt với em." A Hoành mỉm cười rồi đưa tay nén nỗi đau trong lồng ngực, gật đầu, nói tiếp: "Có điều, bây giờ trong tay em đã nắm được điểm yếu của bà Lâm Nhược Mai, chắc chắn bà ấy sẽ không chịu để yên đâu. Giờ em muốn ngờ anh giúp một việc, khi nào em có làm việc gì đó thì cũng mong anh cố gắng điều đình, để ông nhắm mắt cho qua thôi nhé."
Tư Hoán ngơ ngác: "Em định... cô ấy..."
A Hoành nhẹ nhàng nói: "Nếu ông chịu giúp thì cô ta chết, còn em thì sống. Nếu ông không chịu thì chỉ còn nước cá chết lưới tan."
A Hoành gặp Ngôn Hi khi anh đang ngồi lặng lẽ trong một con ngõ sâu hun hút ngắm ánh ta dương, anh đeo chiếc khăn màu xám có điểm hình hoa hướng dương cô tặng.
Hổ Bá nhìn anh, trong lòng không giấu nổi thắc mắc: "A Hoành, vừa nãy tìm thấy Ngôn Hi, anh có nói chuyện, nhưng cậu ấy chẳng phản ứng gì cả. Sao lại như thế nhỉ, gặp chuyện bực dọc ở nhà nên bỏ đi ư?”
A Hoành cúi gập người trước Hổ Bá, nói: “Em đã nói trong điện thoại và luôn luôn giữ lời. Sau này anh có việc gì cần sai bảo, A Hoành nhất định sẽ làm, A Hoành nhất định sẽ làm!"
Hổ Bá bất ngờ lắm, nhưng cậu ta vẫn cười. "Con bé này, nghĩ linh tinh gì vậy! Sau này có việc gì cần nhờ đến em, lão tử nhất định không làm khách. Mau ra xem Ngôn Hi thế nào đi."
Nắng chiều sắp tắt, Ngôn Hi đang ngồi trên một bậc tam cấp, trong tay cầm cái gì đó, mắt dõi về phía xa xăm.
"Ngôn Hi." Cô bước đến bên và khẽ gọi tên anh, mắt lộ ý cười. Đây là khoảnh khắc cô giống Ôn Hoành nhất trong mấy ngày qua.
Nhưng anh không có phản ứng gì, gần như chỉ ngồi bất động.
Cô ngồi xuống trước mặt anh, nhìn bộ quần áo anh đang mặc, cau mày rồi mỉm cười, trách: "Không mặc áo khoác mà đã ra ngoài, anh có lạnh không?" Giọng cô như đang trách một đứa trẻ ham chơi.
Cô đưa tay nắm chặt bàn tay Ngôn Hi, bàn tay anh rất lạnh.
Anh chậm rãi đưa mắt nhìn cô, đôi mắt to vô hồn ngừng lại trên khuôn mặt cô mấy giây rồi từ từ nhìn đi chỗ khác, một sự tập trung ngắn ngủi.
A Hoành sững lại rồi gọi to hơn: "Ngôn Hi!"
Ngón tay anh khẽ động đậy, dường như bàn tay trái đang nắm chặt đồ vật gì đó.
Tư Hoán, Tân Đạt Di đã đến. Cả đám cùng xúm lại đưa Ngôn Hi lên xe.
A Hoành nhìn anh nhưng ánh mắt anh chỉ nhìn lên bầu trời.
Nền trời màu xanh lam rất đẹp.
Tân Đạt Di ngồi trên xe mà mắt đỏ hoe, từ đầu đến cuối chỉ nói một câu: “Hai năm trước, cậu ấy cũng thế này.”
Mặt mày Tư Hoán cũng sa sầm, anh chỉ nắm chặt bàn tay Ngôn Hy không nói gì.
Dáng vẻ này...
Ngôn Hi ngồi ởđó, làn da trắng ngần, đôi mắt đen trong veo nhưng không sắc sảo như ngày thường. Trông anh vô cùnglặng lẽ, tựa như con búp bê đặt trong tủ kính của một siêu thị cao cấp.
A Hoành nhìn hướng chạy của chiếc xe và hỏi Tư Hoán: “ Đi đâu vậy anh?”
Từ Hoán đáp ngắn gọn:” Bệnh viện.”
A Hoành cúi đầu, đúng lúc ánh mắt dừng lại ở bàn tay trái của Ngôn Hi. Các ngón tay dài khum lại, nắm chặt vật làm bằng thép, rất sáng.
A Hoành sực nhớ ra, cảm thấy lồng ngực mình đau nhói.
Bệnh viện đa khoa Thiên Vũ của thành phố B – bệnh viện nổi tiếng gần xa trong lĩnh vực điều trị các bệnh tâm thần.
A Hoành, Tân Đạt Di bị Tư Hoán chặn ở ngoài bệnh viện, anh nói: “Đừng vào, mọi người không quen... ở đây đâu.” sau đó, anh dắt tay Ngôn Hi, đixa dần. Tân Đạt Di uể oải thu ánh mắt về, nhìn đôi mắt hằn những tia máu của A Hoành, cậu ta liền cười. “A Hoành, có phải nửa đêm cậu làm chuyện gì xấu nên mắt mới đỏ như thế này không?”
A Hoành vừa dụi mắt vừa mỉm cười, nói: “Đúng vậy, tớ phải mất hai ngày một đêm mới nghĩ ra được cách hành hạ cậu.”
Tân Đạt Di vò mái tóc rối bù, cười cười rồi nói: “Cậu nói đi.”
A Hoành đáp: “Ngày mai cậu đi chợ sớm, mua xương sườn về cho Ngôn Hi được không?”
Tân Đạt Di liền hỏi: “Chỉ có vậy thôi hả?”
“Còn muốn thế nào nữa? Đối với những anh chàng thích ngủ ngày như cậu thì đây là một sự trừng phạt không nhỏ rồi.”
Mắt Tân Đạt Di lại đỏ hoe, cậu ta quệt nước mắt, nói: “Ôn Hoành, không cần phải an ủi tớ như vậy đâu. làm anh em như tớ, lúc cần chẳng giúp được việc gì, Ngôn Hi xui xẻo tám đời nên mới gặp được thằng bạn như tớ!”
A Hoành liền thở dài, nói: “Đạt Di, cậu có làm gì sai đâu.”
Giọng Tân Đạt Di như lạc đi: “A hoành, cậu đừng giả vờ như bà cụ non nữa. Trong lòng buồn khổ hơn tất cả mọi người còn giả vờ ta đây là bà cụ non, nhìn ghét lắm!”
A Hoành mỉm cười, cúi đầu, nói nhỏ: “Đạt Di, tớ hơi buồn ngủ, tớ mượn vai cậu chợp mắt một lát được không?”
Tân Đạt Di miệng thì làu bàu nhưng vẫn kéo đầu A Hoành vào vai mình rồi vỗ nhẹ đầu cô, động tác tuy hơi thô lỗ nhưng vẫn đầy vẻ xót xa. “Ôn Hoành, lão tử ngần này tuổi rồi, chưa bao giờ đối xử tốt với đứa con gái nào đâu, cậu là người đầu đấy.”
Lúc đưa Ngôn Hi ra, sắc mặt Tư Hoán vô cùng nhợt nhạt.
“Anh Tư Hoán, Ngôn Hi sao rồi?” A Hoành hỏi.
Ngôn Hi đứng bên cạnh, mắt nhìn trân trân vào một góc cố định ở phía xa, vô cùng lặng lẽ.
Sắc mặt Tư Hoán cắt không ra giọt máu nào. “A Hoành, anh không giấu em nữa, đằng nào... cũng chẳng giấu được. Hai năm trước, lần đầu tiên Ngôn Hi phát bệnh, bác sĩ đã dùng liệu pháp ám thị tâm lí để điều trị, bệnh tình lúc khá lúc tệ, điều trị hơn nửa năm mới khỏi. Lúc ấy, bác sĩ Trịnh là người điệu trị cho Ngôn Hi, anh ấy bảo nếu bệnh của Ngôn Hi tái phát lần nữa, nếu phương pháp ám thị tâm lí không điều trị được nữa thì rất khó có cơ hội chữa khỏi.”
“Rốt cuộc Ngôn Hi bị bệnh gì chứ?” Tân Đạt Di túm chặt cổ áo Tư Hoán, khả năng chịu đựng của cậu ta đã ở giới hạn cuối cùng.
Tư Hoán không biểu lộ cảm xúc. “Cuồng loạn.” (*)
(*): Chứng cuồng loạn (Hysteria) là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện bằng sự kích động thái quá, không thể điều khiển được cảm xúc. Những người mắc chứng cuồng loạn thường mất tự chủ do một nỗi sợ hãi gây ra bởi nhiều sự kiện trong quá khứ có liên quan đến một số mâu thuẫn nghiêm trọng, bệnh thường xuất hiện sau chấn thương tâm lí ở những người tâm lí yếu.
A Hoành chợt nhớ đến ông Hoàng hàng xóm ở Ô Thủy, vì con trai, cháu trai bị tai nạn giao thông nên ông cụ bị sốc nặng và mắc chứng cuồng loạn. Ngày nào ông cũng khóc lóc, có hôm thì ngồi trước cửa lảm nhảm tên con trai. Cuối cùng ông cụ đã thắt cổ tự tử, mấy ngày sau hàng xóm mới phát hiện ra.
Hồi ấy mỗi lần cô tan học về, đi qua nhà ông Hoàng thấy ông cụ ngồi trước cửa, ánh mắt trống trải, vô hồn, không một tia hi vọng.
A Hoành suy nghĩ miên man, tim đau nhói từng cơn, một cảm giác vô cùng khó chịu trào lên dạ dày. Cô đã nhịn đói khá lâu, tay chống vào cột điện, nôn ra toàn nước chua.
“A Hoành!” Tư Hoán định đõ cô nhưng A Hoành đã gạt tay anh ra. Lưng cô khom lại vì phản ứng sinh lí, nước mắt giàn giụa.
Tư Hoán cau mày. “Tại sao em không ăn uống cho cẩn thận? Chẳng quan tâm sức khỏe của mình gì cả!”
Một lúc lâu sau, cô mới đứng được dậy. Trong làn nước mắt nhạt nhòa, cô chỉ nhìn thấy Ngôn Hi đứng bất động ở đó và cười.
“Chuyện này em cũng chẳng điều khiển được bản thân. Khi trong lòng cảm thấy buồn, thấy sợ hãi thì đương nhiên là không ăn được rồi, đến khi tinh thần phấn chấn trở lại, lại cảm thấy ăn uống là một việc thừa thãi.”
Cô quệt mép, bước đến chỗ Ngôn Hi, nhẹ nhàng luồn tay vào chiếc khăn quàng cổ, nâng cằm anh lên, dịu dàng hỏi: “Ngôn Hi, em đưa anh về nhà nhé?”
Ngôn Hi ngoẹo đầu nhìn cô, một lúc sau liền xòe tay ra, trên tay anh là một tấm biển nhỏ vuông vắn với các chữ số: 09-68.
Đôi môi khô nẻ của anh khẽ mấp máy, một tay đỡ ngục, thều thào từng chữ: “Nhà, có.”