P6 - Chương 1: Ma ám phòng 309
Trận tuyết lớn này khiến mọi ngả tắc nghẽn, sân bay đóng cửa, tàu hỏa đình trệ khiến bao nhiêu hành khách phải vạ vật ngoài ga, giao thông thành phố lao vào tình trạng tê liệt hoàn toàn.
Sau khi nhận được điện báo của sở cảnh sát thành phố, tổ chuyên án liền đáp máy bay đến tỉnh thành, sau đó ngồi xe lửa đến thành phố lân cận vậy mà đường cao tốc nối giữa hai thành phố này lại bị phong tỏa, cảnh sát thành phố láng giềng phải huy động trực thăng đưa bốn thành viên tổ chuyên án đến ngôi trường xảy ra án mạng giữa trời tuyết đang hoành hành dữ dội.
Trực thăng đáp xuống khoảng đất trống trước cổng trường, tiếng động cơ máy bay gầm rít thu hút rất nhiều giáo viên và sinh viên trong trường đổ xô ra xem.
Tuyết vẫn rơi dày đặc, đội ngũ giáo viên và sinh viên toàn trường xếp hành ngoài cổng chào đón tổ chuyên án. Họ đứng thành hai hàng dọc theo cổng trường, nhưng chẳng ai vỗ tay, cũng không ai nói với ai câu gì, tất cả chỉ lặng lẽ dồn mắt nhìn theo bốn thành viên của tổ chuyên án. Tô My đẩy xe lăn cho giáo sư Lương, Họa Long và Bao Triển đi phía sau, chưa bao giờ họ cảm thấy trách nhiệm của mình lại nặng nề như hôm nay.
Giáo sư Lương khẽ nói: "Nếu không phá được vụ án này thì chúng ta không còn mặt mũi nào trở về tổng cục, cũng chẳng còn mặt mũi nào đối diện với những sinh viên này nữa!"
Bao Triển chậm rãi bảo: "Ít ra chúng ta đang có một lợi thế, đó là vì tuyết quá lớn nên tạm thời hung thủ chưa thể rời khỏi thành phố này."
Cuối đường là lãnh đạo ủy ban nhân dân thành phố đứng đó chào đón tổ chuyên án. Bên cạnh ông còn có giám đốc sở giáo dục và hiệu trưởng trường đại học này. Trước khi tổ chuyên án đến, họ đã thành lập tổ đặc nhiệm. Phó thị trưởng thành phố kiêm nhiệm chức giám đốc sở công an bởi vậy phó thị trưởng là tổng chỉ huy chuyên án, từ đó có thể thấy các cấp lãnh đạo rất coi trọng vụ án này.
Phó thị trưởng bước đến gần bắt tay từng thành viên trong tổ chuyên án, người đông bắc vốn tính xởi lởi, hào phóng nên nhìn giáo sư Lương chỉ mặc một manh áo mỏng, phó thị trưởng liền cởi áo choàng của mình khoác lên người giáo sư Lương rồi luôn miệng nói "Mọi người vất vả quá!" Những lãnh đạo khác cũng tới hỏi thăm, họ mong ngóng tổ chuyên án đến từ rất lâu rồi, bởi trận tuyết lớn làm tắc nghẽn giao thông nên không thể ra đón từ xa, mong tổ chuyên án lượng thứ.
Trong phòng họp của tòa nhà dạy học, sau khi hàn huyên dăm câu, giáo sư Lương liền đi vào việc chính: "Căn cứ vào kinh nghiệm điều tra phá án từ trước đến giờ thì càng ít người chỉ huy, hiệu quả lại càng cao, bởi vậy tôi đề nghị ngoại trừ phó thị trưởng ra thì các vị lãnh đạo khác xin cứ yên tâm trở lại đơn vị công tác. Tổ chuyên án chúng tôi sẽ tiếp quản vụ này. Phó thị trưởng có trách nhiệm thi hành và điều động các lực lượng cảnh sát"
Hiệu trưởng trình bày trong trường có năm nữ sinh bị sát hại, bốn nữ sinh ở cùng một phòng trong kí túc xá, trong đó có con gái của một lãnh đạo cấp tỉnh, còn người thứ năm chưa rõ là ai, giờ vẫn đang điều tra. Thời điểm này nhà trường bắt đầu cho sinh viên nghỉ đông nhưng sau khi xảy ra vụ án, nhà trường nghiêm cấm toàn bộ giáo viên và sinh viên rời khỏi trường, phải đợi cảnh sát điều tra xong mới được về nhà. Có điều giờ đã sắp đến tết không thể cứ bắt mọi người ở lại trường mãi được, chính vì thế tổ chuyên án phải khẩn trương phá án, thời gian rất gấp gáp, áp lực bởi thế cũng không nhỏ!
Giáo sư Lương nói: "Chúng tôi cần đi xem hiện trường gây án trước đã!"
Kí túc xá nữ, nơi xảy ra án mạng là một tòa nhà khá cũ nom tối tăm, âm u. Đây là nơi ở dành cho sinh viên năm thứ nhất, trong tòa nhà không có camera theo dõi, cũng không lắp hệ thống báo động. Phòng 309 của bốn nữ sinh bị sát hại nằm ở tận cùng hành lang trên tầng ba, sát đó là phòng 308, đối diện là nhà vệ sinh và nhà tắm.
Bốn nữ sinh sống trong phòng 309 đều bị giết hại, hiện trường vụ án thảm thương đến mức không nỡ nhìn, trong hành lang có nhiều vết máu kéo dài, một nạn nhân đã bò từ trong phòng ra kêu cứu, nhưng không hiểu vì sao cô gái lại bò trở lại phòng mình. Sau khi hung thủ giết hết bốn nạn nhân trong phòng kí túc, y liền mang họ xuống sân để lắp ghép thành một người tuyết. Lúc cảnh sát đến nơi thì hiện trường đã bị phá hủy, vì tuyết không ngừng rơi nên không thể lấy dấu chân của tội phạm trên sân kí túc, thêm vào đó thời tiết lạnh buốt khiến mọi người đeo găng tay, bởi vậy cảnh sát cũng không lấy dấu vân tay của mọi người trong kí túc.
Phó thị trưởng thành phố báo sơ qua tiến triển của vụ án cho tổ chuyên án nắm được. Lãnh đạo sở đã tổ chức cho lực lượng cảnh sát tiến hành điều tra kĩ càng trên diện rộng. Quản lí kí túc xá đóng cổng lúc mười giờ đêm, mười một giờ đêm bắt đầu tắt điện, vì sắp được nghỉ đông nên cô quản lí cũng lơ là cảnh giác hơn, buổi tối không đi kiểm tra một vòng như thường lệ, hiện tại chưa thể xác định hung thủ có mấy người, cũng không đoán được giới tính của hung thủ và y làm cách nào để vào được trong kí túc. Phần đầu của người tuyết là đầu của một cô gái trẻ, chi của người tuyết là chân tay của bốn nạn nhân phòng 309. Toàn trường giờ chỉ còn hơn chục ngàn giáo viên và sinh viên, vì khá nhiều sinh viên thuê trọ ở ngoài, số khác đã trốn về nhà trước vì sắp đến kì nghỉ. Hiện tại chưa thể xác định đầu là của nữ sinh bị hại nào.
Việc đầu tiên cảnh sát thực hiện sau khi vụ án xảy ra là thẩm vấn những nữ sinh ở phòng bên cạnh. Phòng 308 kế bên có một nữ sinh mắc chứng mộng du, đế giày cô gái có vết máu, điều đó chứng tỏ trong đêm xảy ra án mạng, cô từng xuất hiện tại hiện trường, nhưng bản thân cô lại không hề ý thức được điều đó, mà chỉ cho rằng mình gặp ác mộng.
Nữ sinh mắc chứng mộng du này thường hay khoe khoang mình có đôi mắt âm dương nhìn thấy ma quỷ và những thứ không sạch sẽ khác, bởi vậy bạn học đặt cho cô biệt hiệu là Tiểu yêu. Tiểu yêu từng nói với các bạn rằng phòng 309 bị ma ám, bốn nữ sinh sống trong căn phòng đó tên là Lôi Lôi, Mai Tử, Tuyết Nhi và Dạ Man sớm muốn gì cũng gặp phải họa sát thân.
Tổ chuyên án, phó thị trưởng và hiệu trưởng tiến hành thẩm vấn lại Tiểu yêu. Tô My chụp ảnh lại cả quá trình xét hỏi.
Tiểu yêu nói: Sáng sớm ngày 19 tháng 1, cô vẫn chưa dậy khỏi giường thì nghe thấy dưới tầng một có rất nhiều người la hét, cô bịt gối vào tai ngủ tiếp. Sau đó cảnh sát ập vào, lật tung mọi ngóc ngách, khi nhìn thấy giày của cô, họ lập tức gọi ầm ĩ, dựng cô dậy, hỏi cô tối qua đi đâu. Tiểu yêu nói mình chẳng đi đâu cả, chỉ ngủ suốt ngày trong kí túc, nhưng bạn cùng phòng lại khai lúc tầm mười hai giờ đêm cô ra khỏi phòng một lần, bạn hỏi: "Đi vệ sinh phải không?" khi ấy cô trả lời: "Ừ!" Rồi khoảng năm phút sau thì cô trở lại phòng ngủ tiếp.
Tiểu yêu cũng kể lại cho tổ chuyên án nghe chuyện về cơn ác mộng mà cô mơ thấy vào đêm hôm ấy. Cô mơ thấy mình vào nhà vệ sinh, trong bóng tối cô thấy cánh cửa phòng 309 kế bên chỉ khép hờ, tuy cách cánh cửa nhưng trong mơ cô biết rõ ràng rằng bốn cô gái phía sau cánh cửa ấy đã bị sát hại. Một trong bốn cô gái ấy bò ra khỏi cửa, Tiểu yêu nhận ra cô gái ấy là Lôi Lôi. Đầu của Lôi Lôi bị thương, cô cầm một cẳng chân của chính mình và lết đi. Dường như cô ấy định bò đến chỗ Tiểu yêu cầu cứu, phía sau cô bạn là một vệt máu kéo dài, Tiểu yêu vô cùng sợ hãi, cô liền chạy tọt vào nhà vệ sinh, vì quá khiếp đảm nên cô không thể tiểu tiện được. Tiểu yêu ngồi trên bệ xí một lúc, cô còn nhớ lúc ngồi xổm trên bồn cầu thì dường như phía dưới có gì đó cào cào vào người mình, Tiểu yêu cúi đầu xuống nhìn thì thấy bên bồn cầu thò ra một cánh tay khủng khiếp. Tiểu yêu sợ đến mức dựng cả tóc gáy. Lúc cuống cuồng chạy khỏi nhà vệ sinh thì cô nhìn thấy Lôi Lôi bò từ hành lang trở lại phòng, tiếng đóng cửa vang lên kèn kẹt.
Giáo sư Lương thì thầm mấy câu vào tai Tô My, Tô My liền buông máy quay xuống, nhìn đồng hồ, rồi đi ra khỏi phòng, vào nhà vệ sinh ở phía đối diện, khi về phòng cô lại nhìn đồng hồ. Cả quá trình chỉ mất hai phút.
Giáo sư Lương hỏi: "Khi ấy cháu đi tiểu tiện hay đại tiện? Cháu có hay bị táo bón không?"
Tiểu yêu phản bác: "Cháu không đi tiểu tiện, cũng chẳng đi đại tiện, suốt đêm cháu không ra khỏi phòng, những gì cháu vừa kể chỉ xuất hiện trong giấc mơ của cháu mà thôi!"
Giáo sư Lương liếc mắt nhìn bản tường trình vụ án, ông nói: "Không phải cháu nằm mơ! Các bạn cùng phòng đều phản ánh cháu có thói quen mộng du, chuyện cháu nhìn thấy là hiện trường vụ hung án ngoài đời thực khi đó rất có khả năng hung thủ ở rất gần cháu, y đứng ngay sau cánh cửa phòng 309 hoặc đang ẩn nấp trong nhà vệ sinh."
Bao Triển nói: "Chúng tôi cũng tìm thấy vết máu trên bồn cầu."
Tiểu yêu kinh hãi kêu nhỏ: "Ối! Vậy những cơn ác mộng trước đây của cháu cũng là thật sao?"
Giáo sư Lương hỏi: "Trước đây cháu từng gặp những cơn ác mộng như thế nào?"
Tiểu yêu nói: "Ông cháu là thầy phong thủy, bởi vậy cháu cũng hiểu một chút về phong thủy, từ nhỏ đã nhìn thấy linh hồn, chuyện đó rất khó giải thích. Khi bắt đầu bước chân vào đây học năm thứ nhất, cháu đã cảm thấy tòa nhà này có gì không ổn lắm, theo như phong thủy thì đây là mảnh đất hung sát. Có một lần cháu nằm mơ thấy phía dưới căn phòng 309 có một ngôi mộ vô chủ, trên mộ mọc một thân cây, rễ cây xoắn xuýt đan cài vào nhau, tuy thân cây đã bị chặt bỏ nhưng phần rễ dưới lòng đất vẫn rất vượng, sau đó ngôi mộ đó bị đào bỏ đi và xây nên tòa nhà này, cô hồn dạ qủy trong ngôi mộ liền chạy thoát ra hại người."
Tô My và Họa Long cười khẩy, cho rằng đó chỉ là câu chuyện nhát ma.
Bao Triển sinh ra ở vùng nông thôn nên anh luôn kính ngưỡng các thuyết phong thủy. Bao Triển nửa tin nửa ngờ hỏi: "Thế có cách nào phá giải nó không?"
Tiểu yêu đáp: "Em hỏi ông nội, ông bảo "Mộ hoang mọc cây, cực hung cực độc, san phẳng mộ này, tất sinh âm sát, ma khí ngùn ngụt, hậu họa khôn cùng, không cách hóa giải, đành phải sống chung", rồi ông chỉ cho em một phương pháp khắc chế là mang bể cá vàng để trong kí túc, chăm sóc thật tốt không được để cá chết, mà nhất thiết phải là cá màu vàng pha đỏ mới phát huy công dụng... Em đã khuyên Lôi Lôi làm thế, nhưng bạn ấy không tin lại còn chế giễu em ngốc nghếch, người ta là tiểu thư con quan, làm gì có ai dám hãm hại!"
Phó thị trưởng đưa mắt nhìn hiệu trưởng, hiệu trưởng ngẫm một lát rồi kinh ngạc thốt lên: "Đúng là có chuyện đó thật! Tôi nhớ ra rồi! Năm đó khi cho xây dựng tòa nhà này, công nhân đào được một ngôi mộ, tôi liền cho dán thông báo tìm thân nhân của ngôi mộ nhưng chẳng có ai đến liên hệ xin nhận lại, thế là đành đánh trống bỏ dùi. Sau này nhiều sinh viên ở tòa nhà này đều nói các em nghe thấy tiếng động kì lạ lúc nửa đêm và đòi đổi sang tòa nhà khác."
Tiểu yêu nói: "Chúng em cũng muốn đổi phòng ngay bên cạnh là hiện trường vụ thảm sát, em toàn nhìn thấy những cảnh tượng sợ hết hồn."
Hiệu trưởng lấy làm khó xử, bảo: "Giờ sắp đến kì nghĩ đông rồi, để đến khai giảng thầy sẽ đổi phòng cho các em."
Phó thị trưởng hỏi: "Cháu nhìn thấy chuyện đáng sợ gì xảy ra ở đây vậy?"
Tiểu yêu đáp: "Trước đây từng có một người nữa chết trong phòng 309... Một nữ sinh... Bạn ấy treo cổ tự sát."
Thầy hiệu trưởng gật đầu, nghi hoặc hỏi lại: "Sao em biết? Chuyện này đã xảy ra nhiều năm trước rồi!"
Tiểu yêu trả lời: "Có lần em mơ thấy, có lần em nhìn thấy. Bạn nữ đó mặc váy trắng treo mình trên cửa phòng ngủ."
Bao Triển hỏi: "Cô gái đó tóc ngắn hay tóc dài?"
Tiểu yêu đáp: "Tóc ngắn! Trông như con trai vậy!"
Bốn thành viên của tổ chuyên án đưa mắt nhìn nhau, giáo sư Lương lấy ảnh chụp người tuyết đưa cho Tiểu yêu nhận diện, cạnh người tuyết cắm một cây cọc, phía trước là chiếc thước cuộn màu vàng kéo dài theo thân cọc, đây là tấm ảnh cảnh sát đo chiều cao của người tuyết. Phần đầu của người tuyết đã được phủi sạch sẽ, vẻ mặt thể hiện rõ nét đau khổ đến tận cùng, hai mắt vô hồn, vì bị đông nên khuôn mặt nhợt nhạt. Đầu người đó có mái tóc ngắn, nom như con trai.
Tiểu yêu nói: "Dường như cháu từng nhìn thấy ánh mắt của người này. Cháu vẫn nhớ láng máng."
Giáo sư Lương khích lệ: "Cháu cố nhớ kĩ lại xem!"
Đột nhiên Tiểu yêu sợ hãi vứt tấm ảnh xuống đất, cô bé lúng búng nói: "Cái đầu này... khuôn mặt này... Đúng rồi! Trông rất giống bạn nữ từng treo cổ tự sát trong phòng 309."