P9 - Chương 4: Ác quỷ

Trên thế giới từng xảy ra một số vụ án ăn thịt người hãi hùng và ghê rợn, nổi tiếng nhất phải kế đến vụ "đồ tể của Rostov" xảy ra ở Liên bang Nga và vụ "quái vật ở Milwaukee" xảy ra tại Mỹ.

Đồ tể Rostov có tên thật là Andrel Romanovich Chikatilo, y còn có các biệt danh khác như máy xới Đỏ hay máy xới Rostov, bị buộc tội tấn công tình dục, đánh đập và giết hại ít nhất năm mươi hai phụ nữ và trẻ em giữa những năm 1978 và 1990 tại Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết Liên bang Nga. Chikatilo thú nhận giết hại tổng cộng năm mươi sáu người, trong đó năm mươi ba vụ đã được chứng minh tính đến tháng 4 năm 1992. Phương pháp giết người của y là giày vò nạn nhân cho đến chết, rồi hành hạ xác, cuối cùng là ăn. Suốt hai mươi năm, địa điểm phạm tội của y lan rộng khắp liên bang Nga, nhưng địa bàn hoạt động chủ yếu là ở Rostov, chính vì thế y mới có biệt danh đồ tể của Rostov. Bề ngoài Chikatilo là một thầy giáo đáng kính, nên ngay từ đầu cảnh sát đã loại trừ y ra khỏi danh sách tình nghi kẻ giết người hàng loạt, nhưng thực tế y lại chính là hung thủ sát hại rất nhiều người. Đồ tể của Rostov là kẻ gặp trở ngại về khả năng sinh lí, chỉ sau khi giết người y mới thực hiện được hành vi tình dục. Từ năm 1978 đến năm 1992, y từng nhiều lần bám theo các bé gái ở các bến tàu, bến xe. Sau khi các bé gái mất tích, cảnh sát chỉ tìm thấy những thi thể đã bị giết hại.

Quái vật Milwaukee có tên thật là Jeffrey Lionel Dahmer, thực tế là một kẻ đồng tính, Jeffrey được mệnh danh là tiến sĩ ăn thịt người trong phim "Sự im lặng của bầy cừu" phiên bản đời thực. Y là kẻ giết người hàng loạt và tội phạm tình dục, với những tội danh hiếp dâm, giết người và chặt xác mười bảy đàn ông và các bé trai trong khoảng thời gian từ năm 1978 tới năm 1991, trong đó rất nhiều vụ y còn quan hệ tình dục với tử thi, ăn thịt người và cả chiếm giữ vài bộ phận cơ thể, đặc biệt những bộ phận liên quan tới cấu trúc xương người. Y rất chú trọng đến phương pháp chế biến tử thi, đầu tiên y chọn bộ phận mình thích ăn, cắt ra cho vào tủ lạnh, phần còn lại ném vào bể Axit sulfuric đặc chế trong nhà bếp để phi tang. Trong hơn chục vụ án, y từng nhiều lần thử nghiệm giết hại hai anh em nhà nọ, khủng khiếp nhất là lần y mở nắp hộp sọ, đổ thuỷ ngân vào não họ. Cuối cùng y bị kết án chung thân và chết do chấn thương sọ não khi đang ở trong tù. Một bạn tù đã đánh y đến chết, tù nhân đó nói rằng y cảm nhận được mệnh lệnh của thượng đế, phải giết chết con quái vật ăn thịt người để thay trời hành đạo. Cuối cùng con quái vật đã kết thúc cuộc đời như thế!

Trong lịch sử Trung Quốc cũng từng xảy ra một số vụ án ăn thịt người, nhưng giới cầm quyền tuyệt đối không bao giờ để lộ sự việc này, những bài luận văn của trường đại học Luật mà ta đọc được chỉ lén chụp lại một góc tảng băng trôi, ví như bài luận văn "hạ gục anh hùng xã hội đen Vương Lợi Quân" chỉ viết vắn tắt thế này "ứng dụng kĩ thuật phục dựng sọ người trong các vụ án đốt xác, ăn thịt người." Giới truyền thông cũng từng đăng một số vụ án ăn thịt người đã được giải mã, và những vụ án giết người hàng loạt nào đó.

Tên tội phạm họ Trương chặt một cô gái ra thành tám khúc, nhưng cảnh sát chỉ tìm thấy bốn khúc, hai khúc còn lại bị y thái thành miếng mỏng và làm chín...

Tên ác quỷ giết người họ Lý giết liền năm cô tiếp viên trong vòng nửa năm.

Trong nhà hỏa táng thành phố Lam Kinh từng xảy ra một vụ án kì lạ, người báo án nói rằng con gái mình bị mất một bên ngực trước khi được đưa vào lò hỏa táng. Sau khi điều tra, cảnh sát cho rằng gã gù làm việc tại nhà hỏa táng là kẻ tình nghi số một, nhưng gã không nhận tội. Về phía đơn vị hỏa táng, vì muốn giữ danh dự nên họ bồi thường cho gia đình nạn nhân một ít tiền cuối cùng vụ này được ẻm đi êm đẹp, gia quyến nạn nhân cũng rút lại đơn kiện.

Chẳng bao lâu sau, nhà hỏa táng lại xảy ra vụ hãm hiếp tử thi. Chuyện này ầm ĩ đến nỗi cả thành phố đều biết chuyện, độ nổi tiếng của gã gù còn vượt qua cả thị trưởng thành phố, dân chúng có thể không biết tên của thị trưởng, nhưng hễ nhắc đến chuyện gã gù hãm hiếp xác chết thì ai cũng có thể kể lại hết sức sống động. Dường như quần chúng nhân dân có hứng thú với vụ việc này còn hơn cả những tin tức mang tính thời sự. Trong quá trình người nọ truyền tai người kia, mỗi người lại tự thêm mắm thêm muối cho sinh động. Một người dân kể rằng gã gù trong nhà hỏa táng rất nóng tính, có lúc điên lên hắn còn lấy gậy đánh vào xác chết, rồi quát lớn: "Mẹ mày! Có giỏi thì đứng dậy tao xem nào!"

Vụ việc gã gù âu yếm xác chết được một nữ công nhân chuyên trang điểm cho xác chết chứng thực. Hơn nữa, nữ công nhân ấy không chỉ kể câu chuyện này một lần cho người khác nghe.

Cô lễ tân của một cơ quan nhà nước nọ chẳng may mắc bệnh tim và qua đời. Cô được đưa đến nhà hỏa táng. Trước khi thực hiện thủ tục hỏa táng tử thi, lãnh đạo công ty và gia quyến luống cuống thế nào mà quên không mang chứng minh thư của người chết nên đành phải về nhà lấy, vì đường xa, ít nhất hai ngày mới lên đến nơi nên đêm hôm ấy gia đình cô lễ tân đành phải gửi tử thi lại nhà xác.

Gã gù là nhân viên chuyên hỏa táng xác chết, hắn phụ trách trông coi nhà xác. Cuộc sống tình ái của hắn cũng dính nhiều điều tiếng vì thường quan hệ với gái mại dâm. Gã gù xấu xí, lại làm việc ở nhà hỏa táng nên chẳng cô gái nào chịu làm vợ hắn. Ngoại tứ tuần mà hắn vẫn đơn thân lẻ bóng.

Nhà xác là phòng an nghỉ tạm thời, ở đó có các thiết bị đông lạnh, nhiệt độ ở đây luôn rất thấp, không khí âm u, đáng sợ. Gã gù ở gian phòng ngay cạnh nhà xác, trong phòng hắn chất đầy vòng hoa và các đồ tế lễ khác như vàng, hương, tiền giấy... Trước cửa còn có hai cây cổ thụ được kết bằng giấy trắng.

Cô lễ tân nom vô cùng xinh đẹp, nằm yên lành trên cáng trong nhà xác, vì mới chết chưa lâu nên thân thể chưa cứng đờ, thêm vào đó cô còn được trang điểm và mặc áo dài nên trông chẳng khác gì người đẹp đang ngủ say. Gã gù nhìn thấy dung mạo cô gái xinh đẹp như tiên giáng trần thì động lòng, gã không kiềm lòng được bèn ôm lấy thi thể cô lễ tân, hôn lấy hôn để, và làm các hành vi biến thái đồi bại.

Gã gù thở hổn hển như bò rống, rồi hét to một tiếng, cuối cùng bùng phát cao trào. Một lát sau, hắn nằm im và lại bắt đầu hôn xác chết say đắm.

Những tử thi tựa vào tường làm khán giả kia mỗi người một tư thế, thậm chí có những tử thi chết vì tai nạn giao thông, chỉ còn nửa thân trên bấy máu. Ánh đèn halogen sáng trắng soi rõ từng ngóc ngách của nhà xác, gã gù đang hôn nữ thi chợt thấy một bóng người đứng bất động ở cạnh tường, bóng dáng ấy đứng thẳng như cán bút, chăm chăm nhìn y.

Gã gù cứ ngỡ chiếc bóng đó chỉ là một tử thi mà không hề chú ý rằng xác chết làm sao mà đứng được!

Gã gù tiếp tục vục mặt vào xác chết...

Bóng người đó chính là cô công nhân chuyên trang điểm cho người chết trong nhà tang lễ, cô vô tình chứng kiến cảnh tượng kinh dị đó. Ngay hôm sau, cô liền xin nghỉ việc, rồi báo chuyện này cho cảnh sát. Khi cảnh sát ập đến hiện trường thì tử thi đã bị mang đi hỏa táng. Gia quyến cô gái nói họ không hề nhận thấy điểm gì khác thường, cơ thể cô lễ tân vẫn nguyên vẹn trước khi hỏa táng, quần áo vẫn mặc đàng hoàng. Họ không hề biết rằng lưỡi của cô gái đã biến mất.

Vì thiếu chứng cứ nên cảnh sát không thể xử lý gã gù nhưng từ đầu ngõ đến cuối hẻm đều lan truyền câu chuyện về gã gù biến thái hãm hại tử thi trong nhà xác. Ban đầu phía nhà xác cũng muốn đuổi việc gã gù, nhưng lại nghĩ khó mà tìm được người thay thế hắn, bởi chẳng ai muốn làm công việc thiêu xác người thế là cuối cùng họ đành nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua.

Nghe viên cảnh sát kể xong câu chuyện, Bao Triển quyết định dẫn viên cảnh sát đó đến nhà hỏa táng điều tra chân tướng, có điều anh tài xế lại khăng khăng không chịu lái xe đưa họ đi, anh ta phân bua rằng tuần sau mình lấy vợ, mà cha lại vừa qua lễ mừng thọ tròn sáu mươi, nên không muốn đến nơi nhiễm đầy âm khí như nhà hỏa táng.

Bao Triển và viên cảnh sát đành gọi taxi đến nhà hỏa táng bác lái taxi nói: "Đến nhà xác thì phải thêm tiền."

Bao Triển hỏi: "Thêm bao nhiêu?"

Bác tài nói: "Thêm một đồng! Đây là luật ngầm của dân lái."

Tài xế taxi ở nhiều thành phố đều không muốn đưa khách đến nhà tang lễ hoặc nhà hỏa táng, họ lấy thêm một đồng vì muốn lấy may và cầu được yên lòng. Đó chỉ là một cách làm mê tín mà thôi, những xe chở người chết đều phải buộc một dải lụa đỏ để trừ tà.

Bác tài nói: "Nhìn nhân viên nhà xác ăn trứng tráng hẹ mà tôi muốn buồn nôn."

Bao Triển hỏi: "Bác tài, bác làm nghề này bao lâu rồi? Bác đã nghe kể về gã gù ở nhà xác bao giờ chưa?"

Bác tài đáp: "À! Thằng gù ăn thịt người chứ gì? Trước đây nó làm nghề kéo xe, nên cũng coi như là đồng nghiệp của tôi."

Bao Triển bảo viên cảnh sát lấy hai bức ảnh trong túi ra đưa cho bác lái xe nhận dạng. Bác tài xế không hề có ấn tượng gì về người đàn ông trong vụ án 11.9 trong ảnh, nhưng khi nhìn thấy ảnh của Điêu Ái Thanh thì ông như chợt nhớ ra điều gì đó liền lập tức phanh xe lại. Phản ứng dữ dội của bác tài khiến Bao Triển cảnh giác, anh liền giơ thẻ cảnh sát ra yêu cầu thẩm vấn. Bác tài giải thích rằng vào năm 1996 hàng tháng các tài xế lái taxi lại phải về công ty tham gia khóa học về an toàn giao thông, nhưng nội dung của những khóa học trong mấy tháng đó lại để phối hợp với cuộc điều tra của cảnh sát, cảnh sát yêu cầu họ phải nhớ lại trong thời gian gần đây có chở nạn nhân hoặc nghi phạm giết người không, bởi vậy ông có ấn tượng vô cùng sâu sắc về bức ảnh chụp chân dung của nạn nhân. Cảnh sát còn công bố hai chiếc túi trên bảng thông báo yêu cầu hỗ trợ điều tra. Ông còn nhớ rõ trong số đó có chiếc ba lô du lịch kiểu cũ in hình máy bay.

Kể xong bác tài xế từ chối không đưa Bao Triển đi tiếp nữa, ông nói dẫu Bao Triển có cáo buộc ông không phối hợp với cảnh sát thì ông cũng không muốn đến nhà hỏa táng. Bao Triển bất lực, chỉ biết ghi nhớ số xe của ông ta, sau đó cùng viên cảnh sát đi bộ đến nhà xác.

Trước cửa nhà xác có hàng lan can sắt, đi qua lan can là một đại sảnh kê mấy chiếc bàn dùng để làm thủ tục bàn giao thi thể, sát tường đặt vài vòng hoa và bình đựng tro cốt, cuối đại sảnh còn một dãy lan can nữa, bên trong chính là gian phòng đặt xác người chết, đa phần đều là thi thể tạm thời để đó chờ hỏa táng cũng có một vài tử thi vô danh không ai đến nhận. Đi qua hành lang của nhà xác là nhìn thấy một cánh cửa sắt khóa chặt. Đó là phòng bảo vệ trực ban. Gã gù sống ở đó.

Người quản lí nhà xác đi cùng Bao Triển và viên cảnh sát đến phòng của gã gù để tiến hành thẩm vấn.

Bao Triển và viên cảnh sát ngồi trước bàn làm thủ tục nhập tử thi, gã gù ngồi phía đối diện, vẻ mặt hung hãn, đôi mắt hình tam giác, khóe mắt vắt vẻo một cục mụn thịt, mái tóc bù xù trùm qua tai, hắn cúi đầu, lơ đễnh nhìn xuống đất rồi nhổ toẹt ngụm nước bọt.

Viên cảnh sát đập bàn quát: "Ngẩng đầu lên!"

Gã gù nghênh mặt đốp lại: "Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh lên! Đừng dọa đây! Người chết đây còn chẳng sợ, sợ đếch gì người sống!"

Bao Triển đi thẳng vào vấn đề: "Sáng sớm ngày 11 tháng 9 anh đi mua quẩy phải không?"

Gã gù ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Đúng thế!"

Bao Triển lại hỏi: "Hôm đó anh đi xe ba bánh, trên xe chất túi nilon đen, nhân thịt trong túi lấy từ đâu ra?"

Gã gù đáp: "Mua ở chợ, đó là thịt thái sợi chứ không phải thịt băm làm nhân bánh. Buổi sáng tôi thường mua thức ăn cho quán mì kiếm thêm ít tiền tiêu."

Bao Triển hỏi tên và địa chỉ của quán mì để điều tra và đối chiếu. Sau đó anh quay sang hỏi người quản lí nhà xác: "Trong vòng hai ngày trước ngày mùng 11 tháng 9, nhà xác có tiếp nhận thi thể nữ tô son đỏ nào không?" Người quản lý lắc đầu phủ nhận.

Bao Triển tiếp tục hỏi gã gù: "Anh bắt đầu làm việc ở nhà xác từ bao giờ?"

Gã gù khai ngay khi tốt nghiệp trung học, hắn đã nối nghiệp cha làm nghề này cho đến tận giờ.

Viên cảnh sát lấy ra hai bức ảnh đưa cho gã gù nhận dạng. Trong lúc hắn xem ảnh, Bao Triển chú ý quan sát vẻ mặt của hắn, nhưng gã gù vô cùng trấn tĩnh, hắn hồ như không hề có bất kì phản ứng gì với ảnh của hai nạn nhân, chỉ nói nhẹ tênh rằng mình chưa bao giờ gặp hai người này.

Cuộc thẩm vấn kết thúc mà không thu hoạch được bất kì manh mối có giá trị nào, gã gù đứng lên bảo: "Nếu không có việc gì thì tôi đi ăn cơm đây!"

Vừa nghe thấy hai từ "ăn cơm", Bao Triển lập tức cảnh giác, anh cố hít mạnh mấy hơi, trong không khí phảng phất mùi là lạ lẫn với mùi hồ tiêu, anh đứng dậy đi về phía phòng ở của gã gù, cửa phòng vẫn khóa, Bao Triển yêu cầu gã gù giao nộp chìa khóa, gã gù bắt đầu căng thẳng, định quay đầu bỏ chạy, nhưng viên cảnh sát đã nhanh tay chộp được hắn và bập còng số tám vào cổ tay.

Trong phòng gã gù chất đầy đồ cúng bái như vàng mã, hương hoa, trước cửa có hai cây cổ thụ kết bằng giấy trắng, đồ đạc trong phòng lộn xộn, chiếc chăn trên giường rách nát và cáu bẩn, lòi cả lõi bông đen sì, góc phòng có hai chiếc ghế gấp, bàn ăn của hắn là một cỗ quan tài.

Trên quan tài đặt một nồi lẩu nhỏ, bên cạnh là chén rượu và một đôi đũa. Trong nồi là món canh miến ghê tởm!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện