P1 - Chương 3: Mười điều cấm kị trong thang máy

Quả chuối này rất hiển nhiên là của nam giới dùng rồi, vì bên trong còn phát hiện thấy chất dịch và một phần sữa rửa mặt dùng để bôi trơn.

Tổ chuyên án nhờ người mua về một vài quả, rồi chọn ra một quả có kích thước tương đương vỏ chuối tìm được. Trước tiên, Bao Triển dùng băng dính trong suốt cuốn kín xung quanh, sau đó cắt một đường ở dưới cuống, rồi nắn cho phần ruột bên trong tuột ra ngoài. Khi nắn phải rất cẩn thận để vỏ quả chuối được hoàn chỉnh. Tiếp đó đổ vào một ít sữa rửa mặt, như thế đã hoàn toàn giống như quả chuối rỗng ruột tìm thấy trong thùng rác.

Quả chuối không biết nói, nhưng rõ ràng nó đang chỉ cho cảnh sát biết: "Trong tòa nhà này có một kẻ biến thái!"

Chẳng khó gì để tìm ra kẻ biến thái này. Mặc dù hắn không để lại dấu vân tay trên lớp băng dính, nhưng thông qua việc kiểm tra ADN của các nhân viên nam trong tòa nhà có thể tiến hành xác thực danh tính chủ nhân. Thế nhưng, căn cứ vào những chứng cứ hiện có, tổ chuyên án vẫn chưa thể khẳng định quả chuối này có liên quan gì đến vụ án hay không. Việc kiểm tra ADN rất tốn thời gian và công sức, bỏ ra bao nhiêu cố gắng như thế, nhưng rất có thể kết quả cuối cùng lại không hề có liên quan gì đến vụ án, nên tổ chuyên án cần cân nhắc kỹ hơn nữa trước khi quyết định.

Phương hướng chính của tổ chuyên án hiện giờ vẫn là tìm kiếm hung khí gây án. Toàn bộ lực lượng an ninh được điều động để kiểm tra các thùng rác và những nơi có thể vứt bỏ đồ vật, nhưng đáng tiếc vẫn không thấy có dấu vết gì.

Giáo sư Lương động viên mọi người không nên nhụt chí. Việc không tìm thấy hung khí càng chứng tỏ một điều, nạn nhân không phải là kẻ tự sát.

Tổ chuyên án đưa ra những mô tả ban đầu về hung thủ như sau: Hung thủ lợi dụng thang máy để giết người, chứng tỏ hắn phải hiểu rất rõ về kết cấu và phương thức vận hành của thang máy. Người sửa chữa thang máy, người kiểm soát vận hành thang, bảo vệ tuần đêm, người dọn dẹp thang máy đều nằm trong danh sách khả nghi, cần tăng cường điều tra. Sau khi giết người, hung thủ mang theo cả hung khí, không để sót lại bất kì chứng cứ nào, có thể nói kế hoạch đã được thực hiện một cách hoàn hảo, điều đó chứng tỏ hung thủ là một kẻ vô cùng thông minh và chú trọng đến từng chi tiết. Hung thủ rất có thể thường xuyên đọc các tiểu thuyết trinh thám, và đáng nghi nhất là các biên tập trong Công ty, nơi nạn nhân đang làm việc, đặc biệt là các biên tập viên mảng sách về phá án cần được tăng cường điều tra.

Cảnh sát Chu nói: "Nạn nhân chỉ là một biên tập viên bình thường, không có nhiều tiền, các tài sản khác cũng không bị mất, nên động cơ gây án chỉ có thể là vì tình hoặc vì thù hận."

Giáo sư Lương lên tiếng: "Chúng ta không thể xem xét vấn đề một cách đơn giản như thế được. Động cơ gây án có rất nhiều, kể cả là vì thù hận cũng chưa chắc đã là thù với nạn nhân. Việc gây ra vụ huyết án trong thang máy, gây sợ hãi cho mọi người, rất có thể hung thủ có thù oán với tất cả mọi người trong tòa nhà này, hoặc mục tiêu nhắm đến chính Công ty xuất bản nơi nạn nhân đang làm việc. Còn nếu gây án vì tình, thì vẫn cần phải xét đến khả năng yêu đơn phương hoặc tình yêu đồng tính nữa."

Đội cảnh sát được chia làm hai nhóm. Họa Long và cảnh sát Chu chịu trách nhiệm điều tra những nhân viên làm việc trong tòa nhà, còn Bao Triển và Tô My tiến hành điều tra Công ty xuất bản nơi nạn nhân làm việc. Trong lần này, giáo sư Lương yêu cầu hai nhóm phải thu được danh sách những kẻ tình nghi, đồng thời cần hết sức chú ý an toàn, vì có thể hung thủ vẫn đang ở đâu đó trong tòa nhà.

Rất may, cả hai nhóm đều có những phát hiện mới.

Bao Triển và Tô My lấy lời khai từ người đồng nghiệp ngồi bàn đối diện của Ôn Tiểu Uyển. Cô là một biên tập viên truyền thông, thường được mọi người gọi là tiểu biên Chung. Trong quá trình lấy lời khai, tiểu biên Chung rất căng thẳng, nói năng lắp bắp, cả buổi chỉ cúi đầu bứt ngón tay. Trong cuốn giáo trình trinh sát và thẩm vấn có nhắc đến việc thái độ và hành động của những người nói dối. Theo đó, ánh mắt của những người này lúc nào cũng liếc ngang liếc dọc, không dám nhìn chính diện, đặc biệt họ thường xuyên có những hành động tự giằng xé cơ thể mình.

Bao Triển cho rằng tiểu biên Chung chắc chắn không phải là hung thủ, vì tố chất tâm lí của cô ta quá thấp. Nhưng trực giác cho cậu biết rằng cô gái này có biết bí mật gì đó.

Tô My khuyên cô bỏ qua hết mọi khúc mắc trong lòng và thành thật trả lời các câu hỏi.

Tiểu biên Chung cho biết, nạn nhân Ôn Tiểu Uyển từng bị Tổng biên tập của Công ty quấy rối. Nhưng việc cấp trên quấy rối nữ nhân viên cấp dưới đã là chuyện không còn lạ lẫm gì, và đây là tình trạng chung tại hầu hết các Công ty lớn. Chính tiểu biên Chung cũng từng bị Tổng biên tập có những hành động bất nhã, nhưng điều thực sự khiến cô sợ hãi là trong thang máy của tòa nhà, cô từng nhiều lần chứng kiến những sự việc kì lạ không giải thích được.

Một lần, khi tiểu biên Chung ở lại làm thêm buổi, cô bỗng nghe ngoài hành lang có tiếng gõ bát. Khi cô chạy ra xem, cả hành lang không một bóng người, chỉ thấy xa xa tại góc khuất rẽ xuống cầu thang bộ, có ai đó đang đốt nến, đổ bóng người lập lòe ra phía hành lang. Nhưng khi đó trong tòa nhà không hề mất điện.

Còn có một lần, khi đã tối muộn, tiểu biên Chung một mình đi thang máy xuống để ra về. Đến tầng mười thang máy bỗng dừng lại rất lâu rồi mới từ từ mở ra. Hành lang phía ngoài tối om không ánh điện. Một người mặc đồ đen bước vào trong thang máy. Nhưng điều đáng nói ở chỗ, người này đi thang máy trong khi trên tay vẫn đang che một chiếc ô.

Tô My hỏi dồn: "Hôm đó trời có mưa không?"

Tiểu biên Chung trả lời: "Không, hôm ấy còn có trăng sáng cơ mà! Mà dù trời mưa đi chăng nữa, vào thang máy cũng đâu cần che ô cơ chứ!"

Bao Triển lên tiếng: "Người đó che ô, thực ra là để che mặt của mình thôi."

Trên trang cá nhân của mình, tiểu biên Chung có một bài viết, tựa đề là "Mười điều cấm kị khi đi thang máy". Điều đó cho thấy cô biên tập nhát gan này có phần mê tín. Nội dung bài viết như sau:

1 Nghe nói thang máy là một cánh cửa âm dương, có thể kết nối giữa địa ngục và nhân gian, nên thường xuyên có ma quỷ ra vào. Thang máy hiện đại đều sử dụng hợp kim chống gỉ, rất bóng và sáng. Các bạn khi đi thang máy một mình vào buổi tối cần nhớ không được nhìn chằm chằm vào hình ảnh mình phản chiếu trên đó đâu nhé! Nghe nói nếu nhìn quá năm giây, bạn sẽ thấy những thứ không hay xuất hiện.  

2 Những bạn nữ thích trang điểm cần chú ý, nếu làm rơi đồ lúc trong thang máy, khi cúi xuống nhặt không nên nhìn ra phía sau qua khoảng trống giữa hai chân. Nếu đánh rơi gương, khi nhặt lên không được nhìn thẳng vào gương đó, vì có thể bạn sẽ nhìn thấy một khuôn mặt... "không quen biết" xuất hiện ở đó.

3 Khi bạn chuẩn bị bước vào thang máy, nếu thấy bên trong chỉ có một người lạ, mà người đó cứ nhìn thẳng vào bạn, thì tốt nhất hãy nói bạn bấm nhầm, và đợi đến chuyến sau. Nghe nói đó chính là ma quỷ, vì người thường trong trường hợp đó sẽ ngay lập tức chuyển hướng nhìn sang phía khác.

4 Nếu bạn đang đi một mình trong thang máy mà thấy có người lạ bước vào và nhìn bạn chằm chằm, thì hãy bước ngay ra khỏi đó. Lý do cũng giống như ở trên.

5 Nếu bạn chẳng may gặp phải một trong hai trường hợp trên, thì hãy nhớ rằng, nếu đối phương hỏi bạn mấy giờ rồi, đừng bao giờ nói cho hắn biết, vì đó sẽ là giờ kết thúc cuộc đời bạn. Hãy tìm một lí do nào đó, như quên đồng hồ, hoặc là đồng hồ chết rồi để tránh phải trả lời.

6 Khi đi thang máy hãy nhớ đừng bao giờ hỏi giờ người khác mấy giờ, để tránh bị hiểu lầm ấy mà! Hơn nữa, nếu đúng là có quỷ đang đứng cạnh bạn, thì thời gian hắn trả lời bạn sẽ chính là lúc bạn lìa đời. Nhớ kỹ nhé!

7 Các bạn nữ nếu đi cùng thang máy với một người lạ khác giới, hãy nhớ không bao giờ được đứng trước hoặc sau lưng, mà phải đứng song song cùng người đó. Nghe nói, bất kể là ác quỷ hay ác nhân thì đều thích tấn công người khác từ phía trước hoặc từ phía sau. Hơn thế nữa, việc đứng song song có thể giúp bạn có những phản ứng kịp thời.

8 Nếu khi thang máy mở cửa ở vị trí lơ lửng, chỉ lộ ra một nửa mặt đất, thì không nên tự ý trèo ra ngoài, mà hãy bấm nút báo động. Nghe nói sự cố thường xảy ra khi bạn đang cố gắng leo lên hoặc leo xuống, khiến bạn trong tích tắc bị kẹp chết.

9 Nếu trong thang máy chỉ có một đôi dép, thì đừng có bước vào. Nghe nói đó chính là nơi quỷ đang đứng, chỉ là bạn không nhìn thấy mà thôi.

10 Nếu thấy có người che ô đi vào trong thang máy, hãy rời khỏi đó ngay lập tức. Nếu thấy trong thang máy có người đang che ô, thì cũng đừng dại mà bước vào.

Tiếp theo, Bao Triển và Tô My đến hỏi Tổng biên tập. Ông là một phần tử tri thức đã ngoại tứ tuần, dáng vẻ lịch sự và nho nhã, giọng nói cũng rất từ tốn. Tổng biên tập phủ nhận việc mình quấy rối các nhân viên nữ cấp dưới, và còn cho biết một số cô còn có ý đồ mồi chài ông, thậm chí có cả những tác giả nữ cũng muốn thông qua con đường này để ông giúp đỡ xuất bản sách của mình. Bao Triển và Tô My không hỏi nhiều về những vấn đề này, mà đi thẳng vào các câu hỏi liên quan đến khoảng thời gian xảy ra vụ án.

Câu trả lời của Tổng biên tập là: "Hôm đó là cuối tuần. Sau khi tan làm tôi đi nghe kịch hài ở nhà hát gần cầu đi bộ, đến tận mười hai giờ khi chương trình kết thúc mới về."

Bao Triển hỏi: "Chỉ có một mình ông thôi sao?"

Tổng biên tập đáp: "Tất nhiên là còn rất nhiều người khác bên cạnh nữa chứ? Trong nhà hát thì thiếu gì người."

Bao Triển lại hỏi: "Nhà hát cách đây gần lắm sao?"

Tổng biên tập trả lời: "Rất gần! Lái xe chỉ mất khoảng mười phút là tới. Nếu cậu vẫn không tin, tôi có thể kể chi tiết buổi kịch hài cho hai người nghe."

Người đầu tiên được gạt khỏi danh sách tình nghi là Dương Tử – bạn trai của Ôn Tiểu Uyển. Bạn thuê cùng nhà của anh ta đã làm chứng rằng anh ta ở nhà cả tối cuối tuần. Hai căn phòng mà họ thuê cách âm không được tốt cho lắm, nên khi một người có động tĩnh gì thì người phòng bên đều nghe thấy hết.

Sau cuộc điều tra, tổ chuyên án đã lập xong bản danh sách tình nghi. Ngoài Tổng biên tập ra, còn có hai người bảo vệ và một người trực phòng điều khiển thang máy.

Trong buổi tối xảy ra sự việc, hai người bảo vệ này có trách nhiệm đi tuần tra an ninh trong tòa nhà, nên họ chính là những người có cơ hội tiếp xúc với nạn nhân nhiều nhất. Hai người bảo vệ một cao một thấp. Người cao có biệt danh là Cao Kều Ngố, người thấp biệt danh là Túi Quần, cả hai đều có sở thích đọc tiểu thuyết trinh thám suy luận, và đã từng mượn sách ở Công ty của nạn nhân để đọc. Một nhân viên trực ban khác có sở thích cắt các đoạn phim ghi lại rất nhiều cảnh các cô nhân viên văn phòng xinh đẹp đứng một mình trong thang máy chỉnh sửa lại quần áo hoặc cởi tất chân từ những đoạn phim lấy ra từ camera theo dõi. Trong đó có một đoạn phim đã được truyền đi rất nhiều trong ban bảo vệ, mà hai người Cao Kều Ngố và Túi Quần cũng từng xem, đó là đoạn Ôn Tiểu Uyển nhét đệm áo ngực lúc một mình trong thang máy.

Tổ chuyên án tiến hành thẩm vấn từng người một. Khi giáo sư Lương đặt vỏ quả chuối lên bàn, Cao Kều Ngố tỏ ra rất tò mò, rồi đưa tay bịt miệng nhưng vẫn bật cười ra tiếng ngốc nghếch. Cao Kều Ngố ăn nói chậm chạp, phản ứng hơi giống một người có chút vấn đề về thần kinh. Khác với Cao Kều Ngố, Túi Quần người thấp bé và còn tương đối trẻ. Khi nhìn thấy chiếc vỏ chuối, mặt anh ta bỗng nhiên biến sắc.

Giáo sư Lương lên tiếng chất vấn: "Chúng tôi có lẽ nên viết một tờ thông báo "tìm đồ vật" dán ở đại sảnh tòa nhà thì phải!"

Túi Quần ra vẻ tỉnh bơ: "Tôi không hiểu ông đang nói gì."

Họa Long cúi lại, thì thầm vào tai Túi Quần: "Người anh em, vỏ chuối này có phải là đồ "thất lạc" của cậu không? Phải thì cứ nói đàn ông với nhau cả, có gì là không thông cảm được chứ!"

Bao Triển nói tiếp: "Chúng tôi có thể xét nghiệm DNA. Muốn biết nó là "tài sản" của ai cũng có gì khó đâu chứ!"

Túi Quần xuống giọng: "Đúng vậy! Tôi thừa nhận đã từng có thứ này."

Giáo sư Lương hỏi tiếp: "Dùng ra sao? Trong hoàn cảnh nào?"

Túi Quần trả lời: "Khi ở phòng trực ban một mình."

Bao Triển ngắt lời: "Đừng có lừa bọn tôi! Trên băng dính không có dấu vân tay, chắc chắn cậu đã đeo nó theo mình và cố tình đứng sau các cô gái trong thang máy để không bị phát hiện đúng không?"

Túi Quần cũng lớn tiếng: "Các anh có chứng cứ gì không? Kể cả là như thế, cũng không thể chứng minh tôi đã giết chết cô gái đó. Sao? Tiếp sau đây các anh còn định đánh người chứ gì?"

Kết thúc quá trình thẩm vấn, tổ chuyên án đều cảm thấy hai người bảo vệ này rất đáng nghi, nhưng không hề có chứng cứ gì chứng minh họ là hung thủ.

Bao Triển nhớ lại tiểu biên Chung từng nhắc đến một người mặc áo đen che ô trong thang máy và về những tiếng gõ bát ngoài hành lang. Rất có thể trong tòa nhà này có một kẻ bị bệnh thần kinh, và đã từng có không ít hành động kì quái. Nhưng cũng có thể chính hắn cũng không ý thức được mình bị bệnh, thậm chí không nhớ được là mình đã từng giết người nữa.

Nếu là một người bình thường, chắc chắn không thể có những hành động theo kiểu nửa đêm gõ bát, không mất điện mà vẫn thắp nến, rồi lại còn một mình che ô đi thang máy nữa.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện