Chương 1: Truyền thuyết về bà lão mặt mèo
Tổ chuyên án sắp xếp lại tình hình vụ án lần nữa, xét về mặt thủ pháp giết người và trạng thái tử vong của nạn nhân thì vụ án thảm sát hai mẹ con nhà nọ ở thôn Hướng Dương rất giống hai vụ án giết người ở khu vực này đã xảy ra từ nhiều năm trước. Bây giờ họ có đủ lí do để kết hợp ba vụ thành một để cùng điều tra phá án, có điều độ khó sẽ tăng lên gấp bội, càng lúc vụ án càng trở nên phức tạp và chồng chéo.
Nghi phạm duy nhất mà tổ chuyên án bắt được là người thủ có tên Cơm nắm, nhưng sau khi phân tích dấu răng thì kết quả lại cho thấy người thú không phải hung thủ giết người.
Tiến độ vụ án trở về con số không tròn trĩnh. Thời gian hung thủ gây án đã cách đây mười mấy năm, nếu không nhanh chóng bắt kẻ thủ ác về quy án thì rất có khả năng vụ án này sẽ bị liệt vào loại án treo và chịu niêm phong trong tủ hồ sơ.
Động cơ của kẻ giết người hút máu rất khó phán đoán, thực ra nó đã vượt qua phạm trù lí giải của con người.
Phạm vi hoạt động của hung thủ rất rộng, ít nhất y đã từng chuyển chỗ ở ba lần.
Điểm kì quái của những vụ án này nằm ở điểm: Bàn tay của hung thủ chính là hung khí, rốt cuộc đó có phải hành vi phạm tội của con người chăng? Chẳng lẽ thực sự tồn tại ma cà rồng bí hiểm sao? Biết đâu bà lão mặt mèo được lưu truyền rộng rãi khắp các tỉnh Đông Bắc không phải lời đồn thất thiệt?
Bao Triển nói: “Vụ án hút máu người này rất hiếm gặp, kinh nghiệm phá án trước đây của chúng ta không thể áp dụng cho vụ án này!”
Hoạ Long than vãn: “Chủ yếu là chúng ta có quá ít nhân lực, mỗi hai anh cảnh sát thuộc phân cục rừng Đại Hưng An Lĩnh là Đèn cù và Đèn cầy, lực lượng mỏng khiến chúng ta gặp khó khăn trong quá trình rải người điều tra manh mối.”
Giáo sư Lương chậm rãi bảo: “Thông thường những vụ án hút máu đều thuộc phạm vi bảo mật, không có nhiều tài liệu cho chúng ta tham khảo, cảnh sát giữ kín như bưng vì sợ làm xã hội hoảng loạn. Đây là luật bất thành văn, không chỉ được áp dụng ở Trung Quốc mà còn áp dụng ở cả các nước phương Tây."
Tô My so vai: “Trong nhiều truyền thuyết kinh dị ở nước ngoài, ma cà rồng rất quái dị, chúng không phải thần, cũng chẳng phải ma, lại càng không phải con người. Ma cà rồng là những thi thể bò ra từ mộ phần sau khi chết, chúng tấn công dê bò hoặc con người sống ở thôn làng quanh đó, điều đáng sợ nhất là ma cà rồng trường sinh bất tử. Ở phương Tây có khá nhiều tác phẩm văn học và điện ảnh liên quan đến ma cà rồng. Ma cà rồng trong tiểu thuyết 'Dracula' có thể nhìn thấu nội dung thư cất trong phong bì, có thể thay đổi hình dạng của lửa, xua đuổi bầy sói và bò lên trần nhà thành thục như loài nhện. Trong tác phẩm điện ảnh 'Chạng vạng', ma cà rồng có vẻ ngoài vô cũng đẹp trai, không những vậy còn sở hữu nhiều khả năng phi phàm và tốc độ kinh người.
Hoạ Long nói: “Tôi lại đang muốn so găng với ma cà rồng một lần xem sao!”
Giáo sư Lương chốt lại: “Chúng ta buộc phải mạnh dạn đưa ra quan điểm rõ ràng, mục đích giết người của hung thủ là để hút máu, còn cướp của chẳng qua là tiện tay dắt bò mà thôi!”
Từ thời phong kiến đến nay, Trung Quốc rất ít xảy ra vụ án giết người hút máu, người ta chỉ ghi chép được hai vụ.
Tại một trường tiểu học thuộc huyện nào đó của tỉnh Cam Túc, hiệu trưởng nổi tiếng là người chăm chỉ quét dọn vệ sinh, ông ta thường gọi học sinh lên văn phòng, sau đó lấy dao lam cứa vào cổ hoặc bụng nạn nhân, rồi ghé miệng hút máu. Theo điều tra, vị hiệu trưởng bệnh hoạn kia đã hút máu của hơn ba chục học sinh, thời gian hút máu kéo dài suốt sáu năm. Trong sáu năm đó, vị hiệu trưởng hút máu kia không hề bị ai tố cáo bởi vì mỗi lần hút máu ông ta đều làm ra vẻ vô tình cứa dao vào học sinh, sau đó giả vờ lấy miệng mút vết thương để cầm máu, xong đâu đấy, ông ta băng bó cho học sinh rất cẩn thận. Học sinh tiểu học còn nhỏ nên đâu hiểu gì, các em không những không trách ông ta mà ngược lại một số em còn thầm cảm động vì tấm lòng tận tâm của thầy với học trò. Sau khi vụ án bị phanh phui, bầu không khí u ám bao trùm lên toàn trường chẳng khác nào địa ngục. Khi phóng viên phỏng vấn các bậc phụ huynh, đa số họ đều ngập ngừng như muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng họ viết một mảnh giấy gửi cho giới truyền thông, nội dung mảnh giấy như sau: ”Chúng tôi không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của các con nên chúng tôi không tiện tiết lộ nhiều tình tiết nghiêm trọng hơn.”
Vụ án của tên Ngũ Dũng người huyện Nghi Tân thuộc tỉnh Tứ Xuyên có thể nói là vụ cướp rất giàu ý tưởng. Y thu thút sự chú ý của đông đảo người dân bằng video clip quay cảnh y cướp giật tại trạm thu phí vào năm 2008. Y mặc bộ quân phục kiểu cũ, đầu đội mũ bảo hộ lao động, cổ thắt khăn quàng đỏ, ngực đeo huy hiệu đỏ, y nghênh ngang đi trên đường và quyết đoán xả loạt đạn vào không trung. Hình ảnh của y hiện lên qua video khá “hào sảng", lúc sắp bỏ đi y còn hét vào ống kính camera. Ảnh của Ngũ Dũng cắt ra từ video clip được dán khắp thôn cùng ngõ hẻm, tất cả người dân ở Nghi Tân đều biết có một tên cướp đeo khăn quàng đỏ trông rất ngầu.
Năm 2009, Ngũ Dũng lại ra tay cướp giật lần nữa, lần này y mang theo hai đồng bọn, cả ba đều ăn vận rất ngầu, khắp người đeo toàn phụ kiện kì cục và vụn vặt. Hai tên đồng bọn đội mũ cảnh sát, mặc áo màu vàng cam lấp lánh như cảnh sát giao thông. Ba tên cướp cổ quái khiến nội bộ cảnh sát sôi sục thảo luận và suy đoán.
Sau khi Ngũ Dũng sa lưới pháp luật, y khai ra một vụ giết người hút máu. Vào ngày mùng 10 tháng 7 năm 2002, Ngũ Dũng rủ người bạn học cấp ba tên là Đường Chính cùng đi gây án, Đường Chính vốn là một bệnh nhân tâm thần. Đúng năm giờ chiều, hai kẻ ác nhân gặp một cậu bé mười hai tuổi và một cô bé mười tuổi tên là Tiểu Lan đang chơi đùa ở đường sắt. Ngũ Dũng lấy gậy gỗ đập vào đầu bé trai cho đến chết, bé gái sợ hãi bỏ chạy. Mục đích giết người của Ngũ Dũng là để chữa bệnh cho cậu bạn tâm thần bằng cách uống máu trẻ con.
Tố chuyên án định tìm ra nguyên nhân vì sao tên Sát thủ lại giết người hút máu nhưng họ không thể tiến hành suy đoán và phân tích tư duy của tên sát thủ bệnh hoạn bằng lối tư duy của người bình thường, vụ án bị tắc nghẽn tại chỗ và mãi vẫn không có tiến triển gì thêm. Trong khi cảnh sát đang suy đoán mông lung thì hung thủ lại ra tay gây án!
Người bị hại lần này là nhân viên gác rừng, địa điểm bị hại là trong núi hoang, ngoài nạn nhân ra còn có một nhân viên gác rừng khác may mắn thoát chết tên là Đại Xuân Tử.
Sáng sớm hôm ấy, hai nhân viên gác rừng dậy từ lúc trời còn chưa tỏ, chức trách công việc của họ là đi tuần khắp rừng, ngăn chặn nạn săn bắn và phá huỷ nguồn tài nguyên rừng theo quy định. Mỗi đợt đi tuần thường là năm ngày, trong năm ngày đó các nhân viên đều phải sống trong rừng, đặt bước chân đến những nơi sâu thẳm vắng bóng người qua lại. Giờ đang là thời điểm đóng cửa núi, nhưng dân địa phương vẫn lén lút vào rừng để hái nấm đầu khỉ và săn bắn trái phép. Nấm đầu khỉ là loại nấm thiên nhiên vô cùng quý hiếm, chúng sinh trưởng trên những thân cây cao chót vót. Một số người dân hám tiền đã cưa đổ cả một cây cổ thụ cao lớn chỉ vì muốn lấy được nấm đầu khỉ mọc trên ngọn cây đó.
Hai nhân viên gác rừng phát hiện rất nhiều dấu vết chặt gỗ phá rừng phạm pháp, họ liền bám theo dấu vết vào sâu bên trong rừng nguyên sinh Đại Hưng An Lĩnh. Buổi tối, sau khi căng lều, nhân viên gác rừng tên Đại Xuân Tử ra suối lấy nước, lúc trở về anh ta nhìn thấy người bạn đồng hành nằm chết trong vũng máu.
Trạng thái tử vong của nạn nhân vô cùng thê thảm, Theo lời kể của Đại Xuân Tử, nhân viên gác rừng xấu số kia lòi cả ruột màu vàng nhạt ra ngoài, trên cổ có vết răng rất rõ rệt. Anh ta chết trong lều, rõ ràng đã bị sinh vật lạ tấn công. Trên hiện trường không có dấu vết vật lộn, chứng tỏ nạn nhân hầu như không kịp phản kháng trước khi chết.
Đại Xuân Tử tìm kiếm xung quanh một hồi nhưng không phát hiện ra hung thủ.
Lúc đó trăng sáng sao thưa, cả cánh rừng như được tắm dưới ánh trăng, lung linh huyền áo như cõi mộng.
Sau khi Đại Xuân Tử trở về, anh ta nhìn thấy vệt máu rỏ trên mặt đất nên lần theo dấu vết, rồi anh ta nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin nổi đang hiện ra trước mắt. Dưới ánh trăng có một con quái vật lông tóc trắng xóa đang kéo lê xác của nhân viên gác rừng tử nạn nọ và chậm chạp tiến về phía trước. Ruột của kẻ xấu số lòi ra ngoài, lằng nhằng bám vào cơ thể. Quái vật lông trắng kéo thi thể đến phía sau gốc cây bị đổ, phủ phục lên người nạn nhân, không biết “nó" làm gì.
Đại Xuân Tử sợ đến mức chân tay mềm nhũn, anh ta khuỵu gối xuống, ngồi im bất động, mắt chăm chăm nhìn vào cảnh tượng trước mắt, một cơn ớn lạnh chầm chậm bò dọc sống lưng. Ý niệm đầu tiên lóe lên trong óc Đại Xuân Tử là mau chóng bỏ chạy, anh ta không cẩn thận giẫm lên cành cây khô, tiếng động khô khốc vang lên giữa đêm trăng tĩnh mịch, đánh động con quái vật lông trắng.
Quái vật lông trắng đứng dậy, từ từ quay đầu lại, chẳng ngờ đó lại là một bà lão, bà lão ăn vận rất kì quái, toàn thân mọc toàn lông tóc trắng như cước, ngay cả khuôn mặt cũng mọc lông trắng ngà rất dày, nom như con hồ ly trắng.
Đại Xuân Tử khiếp đảm đến hồn bay phách lạc, anh ta loạng quạng bỏ chạy trong bóng đêm mà chẳng để ý mình chạy về phương nào, may mà nhờ thông thuộc địa hình trong rừng, anh ta mới không bị lạc đường. Đầu tiên anh ta chạy đến tháp phòng cháy chữa cháy gần nhất trú tạm một đêm, ngay tinh mơ ngày hôm sau anh ta đã trở dậy chạy một mạch đến trạm lâm trường, cán bộ lâm trường liền báo án cho phân cục cảnh sát rừng Đại Hưng An Lĩnh.
Phân cục trưởng Tào hỏi: "Hiện giờ người chết đang ở đâu?"
Đại Xuân Tứ trỏ về phía đầu núi đáp: “Ở núi Trát Lâm Khổ Nhĩ!"
Phân cục trưởng ra lệnh: “Chúng tôi cần đến hiện trường điều tra thêm và mang thi thể về, anh hãy dẫn chúng tôi đến đó!”
Đại Xuân Tử xua tay rối rít: “Đánh chết tôi cũng không trở lại nơi đó, ở đó có con quái vật lông trắng, tôi tận mắt nhìn thấy nó rồi!”
Phân cục trưởng đằng hẵng: “Thế thì tôi đành đánh chết anh vậy! "
Không còn lựa chọn nào khác, Đại Xuân Tử buộc phải nhận lời dẫn đường. Ngoại trừ giáo sư Lương đi lại bất tiện nên ở lại nhà, tất cả thành viên của tổ chuyên án đều chuẩn bị xuất phát đến hiện trường. Đây là lần đầu tiên họ gặp phải tình huống hiện trường vụ án ở tận nơi rừng hoang núi thẳm. Tô My thay đôi giày leo núi, mặc áo thanh niên xung phong và quần bò, đầu đội mũ lưỡi chai, cất bình tông nước và điện thoại vào trong ba lô leo núi.
Phân cục trưởng Tào can ngăn: ”Quý cô nên ở nhà thì hơn, chúng ta đâu có đi du lịch mà quý cô mang theo điện thoại di động. Món đó vào rừng rậm là hết trò ngay!”
Tô My nói: “Đầu núi cách đây không xa lắm, đứng đây cũng trông thấy mà!”
Tục ngữ có câu “Núi trong tầm mắt cũng đủ kiệt sức ngựa”, ý câu này là rõ ràng nhìn thấy núi ở ngay trước mắt nhưng nếu thực sự phải đi đến đó thì tốn rất nhiều thời gian vì quãng đường rất dài. Tuy nhìn có vẻ không xa nhưng trên thực tế đường núi quanh co vòng vèo, chạy đến nơi thì ngựa cũng phải chết vì mệt.
Núi Đại Hưng An Lĩnh có bốn đỉnh núi lớn là Đại Bạch Sơn, Tiểu Bạch Sơn, Bạch Khả Lỗ Sơn và Trát Lâm Khổ Nhĩ Sơn. Bốn ngọn núi này đều nằm sâu trong rừng rậm nguyên sinh Đại Hưng An Lĩnh. Nơi đó ẩn chứa rất nhiều nhân tố khó lường, nên không phải ai cũng đến được nơi cần đến.
Phân cục trưởng Tào đích thân dẫn đoàn. Đoàn Cảnh sát có tất cả bảy người, gồm Họa Long, Bao Triển, Tô My, Đèn cầy, Đèn cù và Đại Xuân Tử. Mọi người đeo ba lô leo núi và chuẩn bị chờ đến giờ xuất phát.
Phân cục trưởng Tào vác súng săn lên vai, hào hứng nói: “Lên đường nào, các anh em! Chúng ta mau đi bắt quái vật lông trắng!”
_______________________________________
P/s: Thành thật xin lỗi các bạn vì trong thời gian qua mình phải ôn thi kì thi cực kì quan trọng nên drop truyện khá lâu. Mình sẽ cố hoàn thành truyện trong thời gian sớm nhất có thể để các bạn không phải chờ thêm nữa nhá! Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ cho truyện *gửi ngàn nụ hôn*