Chuyện thứ ba: Vận tốc năm centimet trên giây [7]
7
Đêm hôm đó, cô mở phong bì vừa tìm thấy để đọc lại. Cô rút thư ra, màu mực còn mới như vừa viết hôm qua, nét chữ cũng chưa hề thay đổi nếu so với bây giờ.
Mới lướt qua mấy dòng đầu, cô đã nhẹ nhàng cho trở vào phong bì. Bây giờ vẫn còn quá sớm, đợi nhiều tuổi hơn một chút mình sẽ đọc lại nó.
Từ giờ cho đến lúc đó, mình phải giữ gìn lá thư thật cẩn thận.
“Takaki thân mến,
Cậu khỏe không?
Lúc hẹn gặp nhau, tớ không nghĩ hôm nay tuyết sẽ rơi dày như thế này. Xem chừng tàu đến trễ rồi, nên tớ quyết định viết thư cho cậu trong thời gian chờ đợi.
Vì trước mặt có lò sưởi nên ở đây ấm lắm. Trong cặp tớ lại có sẵn tập giấy viết thư để tiện viết bất cứ lúc nào. Tớ định lát nữa sẽ trao tận tay Takaki lá thư này. Nếu cậu đến quá sớm tớ sẽ không viết kịp mất. Nên cứ đến từ từ thôi nhé, đừng vội!
Lâu lắm chúng mình mới được gặp nhau đấy nhỉ. Mười một tháng rồi còn gì. Thực ra tớ run lắm. Thậm chí tớ còn nghĩ, gặp mà không nhận ra nhau thì tớ phải làm sao? Nhưng mình hẹn ở ga này, bé xíu. Làm sao có chuyện không nhận ra nhau được. Tớ có hình dung Takaki trong bộ đồng phục và cả bộ đồ cầu thủ, tự dưng có cảm giác cậu đã thành người khác.
Tớ phải viết gì tiếp theo nhỉ?
À, đúng rồi. Đầu tiên tớ muốn cảm ơn cậu. Tớ ân hận mãi vì chưa nói được với cậu. Lúc chuyển đến Tokyo, may mà có cậu. Tớ rất vui sướng vì được làm bạn với cậu. Không có Takaki, trường học với tớ là một nơi kinh khủng.
Thế nên, tớ không muốn phải chuyển trường và rời xa cậu. Tớ muốn học cấp II, cấp III, và học đại học cùng Takaki. Đó mãi là niềm mơ ước của tớ. Giờ tớ đã quen trường quen lớp mới (nên đừng lo cho tớ nhé) nhưng ngày nào tớ cũng ước, ‘Giá mà Takaki ở đây, sẽ vui biết chừng nào?’
Vậy mà Takaki sắp chuyển đến một nơi xa ơi là xa. Tớ buồn lắm, Tokyo và Tochigi cũng không phải gần nhưng tớ luôn nghĩ dù sao mình và Takaki vẫn có thể gặp nhau, vì chỉ cần lên tàu là gặp được. Nhưng lần này ở tận mạn kia của Kyushu, xa quá.
Từ giờ tớ sẽ phải quen với việc làm mọi thứ một mình. Tớ không tự tin lắm đâu nhưng tớ sẽ cố gắng. Takaki cũng thế nhé. Mình cùng cố gắng nào!
Và còn một điều tớ phải nói với cậu. Tớ muốn nói khi gặp cậu nhưng tớ sợ khi đó mình không nói được nên tớ viết ra đây.
Takaki à, tớ yêu cậu. Tớ không nhớ tớ yêu cậu từ khi nào. Tình cảm cứ đến, thật tự nhiên. Ngay từ lần gặp đầu tiên, tớ đã nghĩ Takaki là người con trai thật mạnh mẽ nhưng cũng rất đỗi dịu dàng. Và cậu lại luôn ở bên, bảo vệ tớ.
Takaki à, cậu sẽ ổn thôi. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cậu cũng sẽ vượt qua và trở thành một người tuyệt vời. Và Takaki, dù có đi đến tận chân trời góc bể nào, tớ cũng sẽ mãi yêu cậu.
Cậu hãy nhớ điều đó nhé.”
Đêm hôm đó, anh nằm mơ.
Anh đã viết lá thư trong căn phòng ở Setagaya lúc dọn đồ để chuyển nhà. Anh muốn trao lá thư cho người con gái anh yêu trong lần hẹn hò đầu tiên của hai người. Nhưng lá thư bị gió cuốn đi và anh không thể trao nó cho cô bé. Trong mơ anh biết rõ điều đó.
Nhưng anh vẫn phải viết thư, cho dù không ai đọc được. Anh chỉ biết duy nhất một điều, mình phải viết lá thư này.
Anh giở trang giấy và viết thêm vào trang cuối.
“Tớ không thực sự hiểu, ‘trưởng thành’ rốt cuộc có ý nghĩa thế nào? Nhưng tớ muốn trở thành người mà sau này dù có tình cờ gặp lại Akari ở đâu đó, tớ cũng đối diện bằng sự đường hoàng và tự hào. Tớ muốn hứa với Akari một điều.
Rằng tớ sẽ mãi yêu cậu, Akari.
Giữ gìn sức khỏe nhé.
Tạm biệt cậu.”