Chuyện thứ ba: Vận tốc năm centimet trên giây [8]
8
Tháng Tư, đường phố Tokyo điểm xuyết sắc anh đào rạng rỡ.
Làm việc đến gần sáng mới ngủ nên lúc anh tỉnh dậy trời đã xế trưa. Anh kéo rèm để ánh sáng tràn vào phòng. Sương tan và nắng vàng như rót mật trên những ô cửa kính sáng choang của mấy tòa cao ốc xung quanh. Sắc hồng của hoa anh đào lấp ló trong khu dân cư. Tokyo quả là nhiều hoa anh đào.
Anh nghỉ việc được ba tháng và bắt đầu công việc mới cách đây một tuần. Nhờ lời giới thiệu của công ty cũ, anh nhận làm trọn gói một số hạng mục tỉ mỉ từ thiết kế đến lập trình. Anh không biết liệu mình có đeo đuổi nghề lập trình tự do này hay không, nhưng ít nhất giờ đây anh đã muốn được làm việc. Và lâu lắm rồi anh mới lập trình, hóa ra nó vẫn còn sức hút đối với anh. Cảm giác mười đầu ngón tay chạm lên bàn phím thực sự dễ chịu.
Bữa sáng đơn giản gồm bánh mì phết bơ mỏng ăn kèm cà phê pha một lượng sữa vừa đủ. Rửa bát xong, anh quyết định cho phép mình nghỉ một ngày sau chuỗi ngày vùi đầu vào công việc.
Anh mặc áo khoác nhẹ và đi ra phố. Trước hết anh muốn đi dạo, chưa cần biết là đi đâu. Một ngày đẹp trời, gió mơn man lùa trong tóc, không khí vẫn phảng phất mùi của ban trưa vừa qua.
Từ lúc nghỉ việc, anh mới bắt đầu cảm nhận được mùi vị của từng thời điểm khác nhau trong ngày trên đường phố, điều mà những năm qua anh gần như lãng quên. Sáng sớm có vị trong lành khỏe khoắn, chiều muộn có vị êm đềm bao dung, trời sao có vị của những vì tinh tú và những ngày âm u có vị của mây. Tổng hòa của con người, phố xá và tự nhiên cũng có mùi vị đặc trưng, rất riêng. Vậy mà mình đã quên gần hết rồi sao?
Anh thả bộ trên con đường dài hẹp, lối vào khu dân cư. Cổ họng khát khô nên anh tìm máy bán hàng tự động, mua cho mình một lon cà phê. Anh ghé vào một công viên gần đó, vừa uống cà phê vừa bình thản ngắm nhìn lũ trẻ tan học tràn ra khỏi cổng trường, và từng đoàn xe hơi nối đuôi nhau chạy qua cầu.
Ở bên kia khu dân cư là những tòa cao ốc của Shinjuku. Phía sau chúng là khoảng trời bao la, nhẹ và trong như được màu xanh gột rửa, lơ lửng vài cụm mây trắng trôi ngang qua.
Anh băng qua đường ray. Một cây anh đào lớn đứng cạnh thanh chắn đường ray, vô số những cánh hoa rơi xuống, phủ trắng con đường rải nhựa. Anh nhìn những cánh hoa đang chấp chới trên không và sực nghĩ ra…
Năm centimet trên giây.
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu tàu sắp chạy qua, mang theo dư âm của hoài niệm, làm khuấy động không gian mùa xuân.
Một cô gái đi ngược chiều anh. Đôi xăng đan trắng của cô gái lách cách trên mặt sàn bê tông, nhưng âm thanh lanh lảnh ấy mau chóng chìm lấp trong tiếng chuông hiệu leng keng. Đúng lúc hai người đi lướt qua nhau, anh chợt thấy tim mình lóe sáng.
Hai người tiếp tục đi về hai hướng ngược chiều nhau. Nếu anh ngoái lại thì cô ấy cũng làm như vậy. Dù không có căn cứ gì, anh vẫn tin tưởng mãnh liệt vào điều đó.
Băng qua đường ray xong, anh từ từ quay lại nhìn cô. Cô cũng từ từ quay người lại. Mắt họ giao nhau.
Trái tim và kí ức trỗi lên cồn cào trong anh. Đúng khoảnh khắc đó, đoàn tàu chạy vụt qua, cắt đứt tầm nhìn của hai người.
Liệu cô ấy còn đứng đó, sau khi đoàn tàu chạy qua không?
Anh tự hỏi.
Nhưng điều đó không còn quan trọng với anh. Nếu đúng là “cô ấy”, chỉ có thế thôi cũng đủ làm nên một phép màu.
Và khi đoàn tàu chạy qua, anh sẽ tiến bước, không còn do dự.