Chương 4: Thăng tiến ngoại tông (1)
- Ngủ sớm nhể, dậy hết cho Hổ gia gia các ngươi nào!
Theo tiếng hai cánh cửa phòng va lập cập, một đại hán khôi ngô mặc áo tạp dịch bước vào, hung ác trừng Mạnh Hạo và tên mập còn đang say ngủ.
- Hai tên nhãi các ngươi từ nay trở đi phải chặt thêm mười cây gỗ cho ta, bằng không Hổ gia gia xé xác các ngươi ra.
Đại hán hung ác nói.
- Bái kiến Hổ gia, tiểu sinh…
Mạnh Hạo vội leo xuống giường, khẩn trương đứng một bên, còn chưa kịp nói hết lời đã bị đại hán kia trừng cho một cái.
- Tiểu cái rắm, cảm thấy Hổ gia này nói to lắm hả?
Mạnh Hạo chỉ cảm thấy đối phương thật hung hãn, lại nhìn thân hình khôi ngô của đối phương, chần chờ rồi mở miệng:
- Nhưng… Vị sư huynh ở chỗ tạp dịch chỉ cho chúng ta mỗi ngày mỗi người mười cây.
- Thêm mười cây nữa là để cho lão tử.
Đại hán hừ lạnh một tiếng.
Mạnh Hạo trầm mặc, đầu nhanh chóng suy nghĩ. Vừa tới tông môn của tiên nhân đã bị ức hiếp, hắn không cam lòng, nhưng đối phương khôi ngô cao lớn thế kia, mình lại gầy yếu thế này, rõ ràng là không chống lại được. Đang chần chừ, hắn chợt thấy dấu răng ở góc bàn, nghĩ tới vẻ oai phong bất phàm của tên mập khi mộng du, chợt nghĩ dù thế nào cũng phải thử một lần, vì thế lập tức hô lên với tên mập.
- Mập ơi, có người cướp bánh bao của ngươi, đoạt nương tử của ngươi kìa!
Mạnh Hạo vừa dứt lời, tên mập chợt ngồi bật dậy, mắt nhắm tịt, miệng gào lên, mặt mày méo mó trông thật dữ tợn.
- Ai cướp bánh bao của ta, ai đoạt nương tử của ta, ta đánh chết ngươi, ta cắn chết ngươi.
Tên mập nhào xuống khỏi giường, múa may đánh đấm loạn xạ khắp phòng. Đại hán kia lúc đầu còn sửng sốt nhìn, sau bước lên đánh bốp một cái vào tên mập.
- Ở trước mặt Hổ gia mà cũng dám gào hét à.
Cái tát này quăng lên mặt mập mạp, nhưng ngay sau đó đại hán kia cũng hét thảm lên. Lúc này tên mập nhắm chặt mắt lại, cắn chặt lấy cánh tay đại hán kia, mặc cho đại hán kia có vung vẫy thế nào thì cậu ta cũng không chịu nhả ra.
- Nhả ra mau, đồ chết tiệt này, nhả ra cho ta.
Đại hán này cũng là tạp dịch chứ không phải tu sĩ, chẳng qua làm tạp dịch được một thời gian dài nên thân thể có phần cường tráng, nhưng hôm nay cũng đau đến mức toát mồ hôi lạnh, tay đấm chân đá cũng chẳng thể làm cho tên mập nhả ra, trái lại còn cắn sâu hơn, máu thịt bê bết, dường như muốn cắn đứt ra một miếng thịt lớn.
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra ngoài phòng lập tức khiến tạp dịch ở phòng xung quanh chú ý. Lúc này, một giọng nói lạnh lùng như trời đông giá rét truyền tới từ bên ngoài.
- Ồn quá đấy!
Đó là tiếng của thanh niên mặt ngựa, đại hán nghe thấy thế thì run rẩy cả người, dù đau đến mặt méo mó cả đi nhưng cũng không dám kêu la thảm thiết nữa.
- Khiến sư huynh không vui, ta và ngươi chẳng được tốt lành gì. Ngươi mau bảo nó buông ra, cùng lắm thì ta không cần mười cây kia nữa.
Đại hán cố chống đỡ, nói thật nhanh.
Mạnh Hạo cũng không ngờ tên mập mộng du mà lại sinh mãnh đến thế, lúc này cũng hiểu là không thể tiếp tục nữa. Hắn vội bước lên vỗ nhẹ tên mập, ghé vào tai cậu ta thì thầm.
- Bánh bao về rồi, nương tử cũng đã trở lại.
Tên mập nhất thời trầm tĩnh lại, cũng nhả miệng ra, đánh quyền trở về giường, mặt mũi bầm dập tiếp tục ngủ say.
Đại hán lòng còn sợ hãi liếc tên mập một cái, không nói thêm câu nào mà chạy ra khỏi phòng. Ở một bên, Mạnh Hạo sửng sốt một lúc lâu, bội phục nhìn tên mập rồi cũng trở về giường cẩn thận nằm xuống ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Tờ mờ sáng, bên ngoài phòng ở truyền tới những tiếng chuông, những tiếng ấy như mang theo loại năng lượng kỳ dị nào đó, lọt vào tai là lập tức khiến người ta tỉnh táo lại. Theo những tiếng động hỗn loạn truyền tới từ bên ngoài, mập mạp cũng mở mắt ra, ngơ ngác nhìn dấu chân ngổn ngang trên người mình, lại sờ mặt mình.
- Tối hôm qua ta làm sao vậy? Sao toàn thân đau nhức như bị người đánh thế này…
Mạnh Hạo đang mặc áo tạp dịch vào nghe thế thì im lặng, một lúc sau mới mở miệng.
- Không gì cả, mọi thứ đều bình thường.
- Sao ta cảm thấy mặt sưng phù lên rồi?
- Có lẽ là muỗi quá to.
- Nhưng sao miệng ta còn có máu thế này?
- Tối hôm qua ngươi ngã xuống đất, mấy lần liền.
Mạnh Hạo vội đẩy cửa phòng ra, đang định bước ra thì chần chừ một lát, quay đầu nhìn mập mạp, còn thật sự nói.
- Mập mạp, sau này phải mài răng nhé, tốt nhất là cho nó sắc lên một chút.
- Ô? Ngươi cũng nói vậy hả, cha ta cũng nói như thế với ta đó.
Mập mạp vừa chịu đau mặc áo tạp dịch, vừa kinh ngạc nói.
Hứng ánh sáng mặt trời, Mạnh Hạo và mập mạp đi ra phòng, bắt đầu công việc đốn củi cho khu tạp dịch của Kháo Sơn Tông.
Mỗi người một ngày mười cây, ngoài khu tạp dịch phía bắc này có dãy núi hoang kéo dài không ngớt, cây cối rậm rạp, tuy không to nhưng lại rất nhiều, nhìn không thấy cuối, đứng xa nhìn như cánh rừng ngút ngàn.
Khiêng chiếc búa do khu tạp dịch phát, Mạnh Hạo xoa bả vai, hai cánh tay đều nhức mỏi, đau buốt. Búa này rất nặng, mà mập mạp thì cũng thở hồng hộc. Hai người lên núi hoang, tìm được khu vực được phân công cho, dần tiếng bang bang không ngừng truyền ra, liên tục chặt cây.
- Cha ta là tài chủ, sau này ta cũng là tài chủ, ta không làm tạp dịch…
Mập mạp mặt buồn như đưa tang, vung búa chặt.
- Ngươi nói xem đám tiên nhân này rất quái đúng không, bọn họ có pháp thuật, chẳng lẽ còn cần nhóm lửa sao, vì sao lại bắt chúng ta chặt cây…
So với mập mạp ở một bên nói huyên thuyên, Mạnh Hạo đã mệt tới mức không nói ra lời, mồ hôi tuôn như mưa. Khi ở huyện Vân Kiệt, hắn nghèo khổ, chẳng được ăn thịt mấy nên thân thể gầy gò, sức lực cũng không lớn, lúc này chỉ mới được thời gian nửa nén hương mà cả người hắn đã dựa vào một gốc cây còn chưa chặt gãy, thở hổn hển.
Lại nhìn mập mạp, tuy cũng là mệt đến run rẩy cả người, nhưng vẫn vừa buồn rười rượi lẩm bẩm, vừa chặt cây, hiển nhiên tuy tuổi còn nhỏ, nhưng khỏe hơn Mạnh Hạo không ít.
Mạnh Hạo cười gượng, lắc đầu, nương thời gian nghỉ ngơi lấy Ngưng Khí Quyển ra xem, lặng lẽ dựa theo mô tả bên trên mà cảm thụ linh khí trong thiên địa.
Thời gian cứ thế trôi qua, hoàng hôn nhanh chóng kéo tới. Một ngày này Mạnh Hạo mới chặt được hai cây, mà mập mạp đã chặt được hẳn tám cây, cộng lại cũng chỉ đủ cho một người ăn no. Hai người tính gộp lại, mập mạp đi lấy đồ ăn, hai người về phòng chia đôi ra rồi ăn, thế mới mệt mỏi ngã xuống giường ngủ.
Cho tới khi tiếng ngáy của mập mạp lại vang lên khắp phòng, Mạnh Hạo bò dậy, ánh mắt hắn toát lên vẻ chấp nhất, cố nhịn sự đói khát và mỏi mệt, cầm lấy Ngưng Khí Quyển im lặng xem.
- Lúc trước đọc sách ta thường học tới bình minh, đã sớm quen rồi, cuộc sống bây giờ tuy khá mệt mỏi, nhưng tóm lại cũng là một lối ra. Mạnh Hạo ta không tin mình không theo được đường khoa cử rồi mà còn không tu hành được ở tông môn này.
Ánh mắt Mạnh Hạo càng thêm chấp nhất, mang theo kiên nghị, cúi đầu lĩnh ngộ.
Thẳng tới khuya, Mạnh Hạo không rõ mình ngủ từ khi nào, dường như cả trong mơ cũng cảm thụ linh lực thiên địa. Sáng sớm khi bị tiếng chuông đánh thức, lúc hắn mở mắt ra, đôi mắt đầy tơ máu. Hắn cắn răng rời giường, cùng mập mạp tinh thần sung mãn tiếp tục đốn củi.
Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày… rồi hai tháng trôi qua. Hai tháng này, Mạnh Hạo dần dần có thể mỗi ngày đốn được bốn cây, nhưng phần lớn thời gian hắn đều dùng để cảm ngộ linh khí, tơ máu trong mắt cũng dần tăng lên. Cho đến hoàng hôn một ngày này, Mạnh Hạo thở hổn hển tạm nghỉ, khoanh chân ngồi xuống, chưa được bao lâu thì toàn thân hắn chấn động, trong giây lát hắn cảm nhận được tứ chi tê dại, dường như có một tia khí tức không nhìn thấy ngưng tụ trong huyết nhục.
Ngay sau đó, trong cơ thể hắn xuất hiện một tia linh lực, tuy chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhưng cũng khiến Mạnh Hạo kích động mở choàng mắt ra. Mệt mỏi dường như tan biến, tơ máu trong mắt cũng tan đi không ít, thân thể hắn run rẩy, nắm chặt lấy Ngưng Khí Quyển kia. Một tháng nay hắn ăn không đủ, ngủ cũng ít, ngoài thời gian đốn gỗ ra thì đều dùng để cảm thụ linh khí, giờ phút này cuối cùng đã có thu hoạch, khiến cho Mạnh Hạo chấn hưng tinh thần.