Chương 19: Hứa sư tỷ (1)
Cảnh này xảy ra khiến các tu sĩ khác trên Bình Đỉnh sơn cũng chú ý, ai nấy đều đổi sắc mặt. Nhưng có không ít người đều mù tịt, hiển nhiên là không rõ quá trình cụ thể như nào. Nhưng đối với Mạnh Hạo thì họ đều nhớ kỹ rằng kẻ này không dễ chọc.
Người ngoài không rõ tình hình, nhưng vị khách đầu tiên đang run rẩy toàn thân của Mạnh Hạo cũng đã tự mình trải qua hết thảy, lòng không yên khẩn trương, không chút do dự vỗ túi trữ vật, nhịn đau lấy sáu khối linh thạch cung kính đưa cho Mạnh Hạo, thầm hối hận mình đừng nên lưỡng lự trước cửa Dưỡng Đan phường của tông môn, đau lòng số linh thạch này nên mới không đi mua đan dược chữa thương, nhưng giờ tuy hối hận mà lại chẳng còn linh thạch để mua.
Mạnh Hạo vội nhận lấy, rồi cầm Chỉ Huyết Đan và Tùng Cốt Đan đưa cho đối phương.
- Đa tạ nhiều, lần sau lại tới nhé.
Mạnh Hạo cười tủm tỉm, lại trở về cái bộ dáng yếu đuối lúc trước, nhưng trong mắt tu sĩ kia thì hệt như đang nhìn thấy một con mãnh thú hồng hoang khoác da dê, cả người y run lẩy bẩy, mau chóng bỏ đi.
Người này đi rồi, Mạnh Hạo không quay trở lại tảng đá kia nữa mà là cầm chiếc cờ phân điếm Dưỡng Đan Phường di chuyển trong vùng công khai này. Không bao lâu sau hắn đi tới bên cạnh hai đồng môn đang đánh nhau, cắm chiếc cờ kia xuống đất.
- Huynh đài, huynh xem huynh bị thương cả rồi, mà thần sắc lại ủ rũ, trạng thái này không thích hợp cho chém giết à nha.
Mạnh Hạo bước nhanh lên mấy bước, tới rất gần, nói với một người trong hai kẻ đang đánh nhau trước mặt.
Hai người kia nghe vậy thì sửng sốt, lúc trước bọn họ thấy Mạnh Hạo một tay đánh gục người kia, lúc này lòng chần chừ, không hẹn mà cùng cách xa Mạnh Hạo ra.
- Ở chỗ ta đây có Đề Thần Đan thượng hảo của Dưỡng Đan phường, ăn một viên lập tức tinh thần phấn chấn, đảm bảo hôm nay huynh chắc thắng luôn, chỉ một khối linh thạch là mua được rồi, hôm nay tiểu điếm khai trương ngày đầu tiên, giá rất là rẻ.
Mạnh Hạo bám theo không buông, khuôn mặt đầy thành ý tiếp tục khuyên lơn.
- Lão tử có đan dược rồi.
Tu sĩ bị Mạnh Hạo nói vừa ra tay vừa lấy một viên Tùng Cốt Đan từ trong túi trữ vật rồi bỏ vào miệng.
Thấy vậy, Mạnh Hạo thở dài. Lúc trước tìm kiếm vị khách hàng thứ nhất, hắn cũng nhìn hồi lâu, xác định đối phương không có đan dược thế mới tiến lên, lúc này hắn vội ho một tiếng, không nhắc lại mà nhìn về đối thủ của người này. Tên đệ tử kia hừ một tiếng, nhưng cũng lấy một viên đan dược ra nuốt vào, khiến Mạnh Hạo nhìn mà thở dài thườn thượt.
Nhưng hắn lại không nổi giận, mà quay trở về chỗ tảng đá lớn kia ngồi nhìn hai người này. Thời gian chậm rãi trôi đi, hai người càng đánh càng quyết liệt, đan dược cũng dần hết, đã đến thời khắc mấu chốt, bất cứ lúc nào cũng có thể phân thắng bại.
Mạnh Hạo lại khiêng chiếc cờ kia tới gần.
- Huynh đài à, hai người đã tới thời khắc mấu chốt quyết định sinh tử rồi, không còn đan dược ư, không sao, ở chỗ ta đây có đan hoàn tốt nhất.
- Lúc này rất quan trọng, mua một viên Ngưng Thần Đan của ta, tinh thần huynh đài sẽ phấn chấn, mà linh khí khôi phục nhanh hơn nhiều. Huynh đài, huynh đây không phải là mua đan dược, mà là linh khí đó. Ối chao, huynh đài bị thương kìa.
Mạnh Hạo nói khiến tu sĩ kia phân thần, thế là bị phi kiếm của đối thủ đâm xuyên cánh tay, máu tươi trào ra, thét lên một tiếng rồi nhanh chóng lui ra sau.
Nhưng Mạnh Hạo lùi ra còn nhanh hơn cả gã, chỉ chốc lát đã đuổi theo, vẫn là cái dáng vẻ thư sinh yếu ớt như trước, miệng thì nói không ngừng.
- Huynh đài đài hãy nắm chắc thời gian, thừa lúc máu chưa chảy nhiều hãy mua một viên Chỉ Huyết Đan đi, không thì hôm nay huynh đài nguy hiểm rồi.
- Ngươi cút ra cho ta!
Đối thủ của tu sĩ kia rống lên, lúc này chẳng còn quan tâm gì nữa mà lao thẳng tới tu sĩ bị thương kia.
- Cho ta một viên!
Tu sĩ bị thương mặt tái nhợt, lui về sau, cắn chặt răng, ném một khối linh thạch ra. Cùng lúc đó, một viên Chỉ Huyết Đan cũng bay ra từ phía Mạnh Hạo, rơi một cách chính xác lên miệng vết thương trên cánh tay tu sĩ, lập tức khiến máu chảy ra chậm dần, tinh thần y chấn hưng, nhanh chóng chiến tiếp với tu sĩ kia.
- Ô kìa huynh đài, đan dược của huynh phỏng chừng cũng không còn rồi, huynh thấy đan dược của ta lợi hại chưa, đối thủ của huynh mua xong liền sinh long hoạt hổ, kết quả là huynh liền bị thương, hãy mua một viên Chỉ Huyết Đan nào.
- Huynh nhìn huynh kìa, tại sao lại bị chém một đao thế, có lẽ là thân thể huynh quá mỏi mệt rồi, ôi đừng gấp gáp, đừng tức giận, huynh đài, chỗ ta còn có Tùng Cốt Đan thượng hảo đây.
- Một khối linh thạch một viên đan dược, hai vị hãy mau mua nào. Thánh hiền từng nói rồi, linh thạch có giá, sinh mệnh vô giá à nha.
Mạnh Hạo vờn quanh hai người, thỉnh thoảng lại chêm vài câu khiến cho hai người dần không còn đan dược, bị lẫn nhau ép mua không ít. Nhưng càng như vậy, thương thế của bọn họ càng nhiều, một tràng chém giết mà như là bốn năm tràng vậy.
Vốn chỉ là một cuộc chém giết đơn giản, nay có người của phân điếm Dưỡng Đan phường ở đây lại càng thêm gian nan, chỉ là trận đánh nguy hiểm, ai cũng bị thương, ngươi đánh ta đáp trả, không thể nào ngừng.
Bịch, bịch, hai người cuối cùng kiệt sức, cùng ngã rầm xuống đất hôn mê bất tỉnh. Bọn họ đã không còn linh thạch, đan dược cũng ăn hết, ngay cả pháp bảo qua những lần sống mái đã bị tàn phá cho mất đi linh tính, thê thảm vô cùng.
Mạnh Hạo cảm thấy mình như là đã cứu bọn họ một mạng, bằng không nhất định là một kẻ sẽ chết. Hắn cất cờ đi, lại đi loanh quanh trên Bình Đỉnh sơn này, không lâu sau, hắn lại nhìn thấy hai tu sĩ đang đánh đấm thê thảm tới cực điểm, ước chừng thuốc trị thương đã dùng gần hết rồi, thế là mắt hắn tỏa sáng, vung cờ cắm xuống bên cạnh hai người đó.
- Vị huynh đài này, ta thấy mặt huynh đầy hắc khí, đó là biểu hiện của trọng thương rồi, đừng sợ, ta có đan dược thượng hảo, một linh thạch một viên, đảm bảo huynh đài sẽ khôi phục ngay lập tức.
- Sao huynh đài không nói gì vậy, chẳng lẽ không tin ta ư! Vừa rồi có đồng môn mua đan của ta đó, kết quả là đối thủ của y chết rồi.
Mạnh Hạo vội tuyên truyền cho đan dược của mình.
Không lâu sau… Hai người đang đánh nhau này mua mấy viên đan dược rồi liền liên tục bị lẫn nhau ép cho không thể không mua tiếp, mua cho tới khi không còn linh thạch. Hai kẻ liều chết cuối cùng bất phân thắng bại, bi thảm cùng cực, ngoài túi trữ vật trống không ra thì chẳng còn gì cả.
Mạnh Hạo lắc đầu đầy bất đắc dĩ, cầm cờ lại đổi sang chỗ khác.
Cho tới khi mặt trời lặn đằng tây, trong khu công khai trên Bình Đỉnh sơn, Mạnh Hạo không ngừng lui tới khắp nơi bán đan dược, đến cuối cùng gần như hắn tới đâu là trận đánh ở nơi đó ngừng lại, dần dần thành công cốc. Mạnh Hạo nhìn khu công khai trống trải này, thỏa mãn sờ túi trữ vật rồi mới đi về.
Khi về tới động phủ, lúc ấy đã là đêm khuya, Mạnh Hạo hưng phấn khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu kiểm kê thu hoạch hôm nay, đếm số linh thạch.
- Một khối, hai khối… Tổng cộng bán được năm mươi ba khối linh thạch, phát tài rồi, thế này còn nhanh hơn cả giết người cướp bóc mà lại chẳng nguy hiểm, không cần phải đánh đánh giết giết.
Mạnh Hạo càng đếm lại càng kích động.
- Đan dược không còn nhiều nữa, ừm, sáng sớm mai phải tới Dưỡng Đan Phường lấy một ít để còn tiếp tục làm ăn nữa. Cùng lắm thì dùng thêm linh thạch mua tất cả đan dược chữa thương tháng này có, dù không đủ linh thạch thì chí ít cũng phải mỗi túi một loại đan dược mới được, như vậy bọn họ càng đánh càng ít, như vậy mới có thể mua đan dược của ta.
Mạnh Hạo lại mở một túi trữ vật ra, đây là của tên tu sĩ mà hắn đánh ngất kia, trong có mấy khối linh thạch, còn có hai viên Ngưng Khí Đan, ngoài ra còn có hai viên đan dược màu hồng nhạt nữa.
Mạnh Hạo cầm lấy viên đan này, cẩn thận quan sát, lập tức nhận ra đây chính là Dưỡng Nhan Đan của Dưỡng Đan phường. Viên đan này có giá cực cao, phải mất mười viên Ngưng Khí Đan mới đổi được, có thể nói là một trong những loại đan dược tạp phẩm đắt nhất.
- Đan dược này có tác dụng bảo dưỡng dung nhan, nhưng dùng với làn da này của ta thì chẳng phải là lãng phí ư.
Mạnh Hạo thầm suy xét lý do đối phương lại có đan dược này, chẳng lẽ là vì lấy lòng nữ đệ tử nào chăng. Hắn nghĩ trong chốc lát rồi lại để chúng vào túi trữ vật.
Nhìn những đan dược và linh thạch trước mặt, Mạnh Hạo đang thỏa mãn thì cánh cửa động phủ ầm vang, tự động mở ra. Biến hóa xảy ra đột ngột khiến Mạnh Hạo không kịp cất đi đan dược và linh thạch trên mặt đất.