Chương 46: Thí luyện nội môn (1)
Mạnh Hạo đã tiến tới gần kề quảng trưởng của ngoại tông, nơi đây có chín cây cột đá bao quanh, Âu Dương đại trưởng lão ngồi trên đài cao, nhắm mắt, phía dưới quảng trường thì chỉ có một mình Vương Đằng Phi đang ngồi khoanh chân ở đó mà thôi.
Nơi này, là nơi báo danh đệ tử tham gia thí luyện nội môn!
- Ta báo danh!
Mạnh Hạo trong lúc bước vào bên trong quảng trường thì trực tiếp hô lớn một tiếng.
- Ta cũng báo danh!
Khuôn mặt tên mập không còn chút máu, nhưng phản ứng cũng không chậm, giờ phút này cũng mau chóng gào lên.
Thượng Quan Tu dừng lại ngay, cũng đứng ở bên ngoài quảng trưởng, ánh mắt lộ ra sát khí âm trầm, nhưng lại tiêu tan vô cùng nhanh, rồi mỉm cười, cùng lúc đó, Âu Dương đại trưởng lão ở trên đài cao mở mắt ra, nhìn về phía Mạnh Hạo, tuy có kinh ngạc về tu vi của hắn nhưng trong mắt vẫn luôn mang theo vẻ tán thưởng không ngừng.
Vương Đằng Phi vẫn luôn nhắm mắt ngồi ở đó, đối với việc Mạnh Hạo tới đây cũng không thèm để ý chút nào.
- Nếu như đã báo danh thì nên ở lại đây đi, không nên đi ra ngoài, chờ hai ngày sau thí luyện mở ra.
Âu Dương đại trưởng lão thản nhiên lên tiếng, ánh mắt tựa như có như không đảo qua Thượng Quan Tu. Một ánh mắt này khiến cho nội tâm Thượng Quan Tu trầm xuông, nhưng nụ cười trên mặt càng hòa ái hơn, nhìn Mạnh Hạo tựa như có chút tán thưởng vậy.
Mạnh Hạo cũng quay đầu lại nhìn Thượng Quan Tu, hai người đối diện nhau, trong lòng Thượng Quan Tu đầy vẻ tưc giận, nhưng lão chỉ có thể nhịn, sau đó cười gượng vài tiếng, rồi cuối cùng xoay người rời đi.
Không lâu sau, Hàn Tông bước tới, đi nhanh vào trong quảng trường, đưa mắt đầy sát khí nhìn về phía Mạnh Hạo, miệng nở nụ cười, sau đó báo danh.
- Đắc tội Thương Quan sư thúc, có bản lĩnh thì đừng có rời đi, khi nội môn thí luyện mở ra thì cũng chính là lúc ngươi nhận lấy cái chết rồi.
Hàn Tông đi ngang qua người Mạnh Hạo, khẽ giọng nói.
Hai mắt Mạnh Hạo chớp động tinh mang, lạnh lùng nhìn bóng lưng Hàn Tông rời đi.
Ngay sau đó khi hạn báo danh gần hết, nguyên bản ở nơi này trước khi Mạnh Hạo đi vào thì chỉ có một mình Vương Đằng Phi mà thôi, nhưng sau khi Hàn Tông tới, thì có thêm bốn tên nữa cũng đi vào theo.
Bốn người này thì Mạnh Hạo cũng không lạ gì cho lắm, trừ Duẫn Thiên Long, Chu Khải ra, thì còn lại hai người đều hơn ba mươi, một người trong đó cực kỳ khôi ngô, tên còn lại tuy trông gầy yếu nhưng trên mặt hắn có một vết sẹo dũ tợn, trên người bọn họ nồng đậm sát ý, là hai kẻ Ngưng Khí tầng năm nữa.
Bốn tên này sau khi tiến vào nơi này, đều đưa vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Mạnh Hạo và tên mập, sát khí trong mắt không hề che dấu chút nào, khí thế vô cùng bức nhân.
Tên mập lập tức khẩn trương vô cùng, hai mắt Mạnh Hạo nheo lại, trong lòng cũng có chút phán đoán với lực ảnh hưởng của Thượng Quan Tu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lại hai ngày đi qua, thời gian cách báo danh chỉ còn có nửa canh giờ, bên ngoài đã thấy không ít đệ tử ngoại tông lố nhố, đám người này không phải đi báo danh, mà là muốn xem trận thí luyện thăng chức nội môn này, phong thái của Vương Đằng Phi ra sao.
Bọn họ lập tức nhìn thấy được trong quảng trường này có tám người, mà càng chú ý tới tên mập có tu vi thấp nhất.
Từng trận bàn tán lập tức vang lên, ngay khi thời gian vừa tới thì một tiếng chuông vang lên, vang động cả Kháo Sơn Tông, liên tục chín lần, dư âm liên miên. Âu Dương đại trưởng lão chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thoáng qua tám người đang đứng trên quảng trường. Tay áo vung lên, bình đài ở dưới chân lão phóng ra quang mang bảy màu, nháy mắt lớn ra mấy lần, chừng trăm trượng.
Sau khi lão vung tay lên, lập tức tám viên ngọc giản bay ra, thẳng tới trước mặt mọi người, dần dần mọi người cũng nhìn rõ được con số trên ngọc giản, từ một tới tám.
- Không cho phép bỏ quyền, thăng chức nội môn sinh tử do mệnh, kẻ lên đài không địch lại thì chịu thua, trận chiến đầu tiên, một - tám.
Âu Dương đại trưởng lão thản nhiên nói thì đã thấy Vương Đằng Phi mở mắt, cầm lấy một ngọc giản trước mặt mình, thân thể khẽ nhoáng lên, nhẹ nhàng đạp lên đài cao, đứng ở nơi đó mà gió thổi bay mái tóc dài, một thân bạch y trường bào, trông đẹp vô cùng, dung mạo tuấn lãng, khí chất ôn hòa, lại còn có nụ cười hòa hảo luôn mang bên người. Tất cả đã khiến cho tu sĩ tứ phương đều hoan hô không thôi, nhưng họ lại không thể thấy được với khí tức hoàn mỹ như Vương Đằng Phi, thì sự đau đớn thống khổ khi thất bại thế nào.
Giờ khắc này, thân ảnh Thượng Quan Tu xuất hiện trước mặt mọi người, âm lãnh nhìn Mạnh Hạo.
Sắc mặt Doãn Thiên Long khá là khó coi, mắt nhìn ngọc giản viết số tám ở trước mắt, đưa tay bắt lấy nó, sau đó phóng xuất Phong Hành thuật, phóng lên võ đài.
Tựa như cùng trong lúc Doãn Thiên Long nhảy lên trên đài thì chân phải Vương Đằng Phi cũng nhấc lên, toàn bộ đài cao chấn động không ngừng, tựa như có khí thế lăng nhiên mãnh liệt phát tán, thân hình y chưa hề động thì khí thế vô hình này cũng đã tạo nên uy áp mãnh liệt ép cho Doãn Thiên Long phải hạ xuống rồi.
Một màn này khiến cho sắc mặt Doãn Thiên Long đại biến, bởi gã cũng nhận ra, tên Vương Đằng Phi này còn chưa ra tay, chỉ là uy áp không thôi cũng đã khiến cho linh khí trong cơ thể khó có thể vận chuyển được.
- Ta nhận thua...
Doãn Thiên Long không hề do dự lập tức lên tiếng, thậm chí ý niệm xuất thủ thỉnh giáo cũng không hề có, chỉ ôm quyền, cúi đầu thật sâu, sau đó nhảy xuống, bước thẳng ra bên ngoài tràng đấu.
Sắc mặt Âu Dương đại trưởng lão cũng không hề thay đổi gì, chỉ chậm rãi lên tiếng.
- Vương Đằng Phi thắng, trận thứ hai, hai - bảy.
Âm thanh vừa vang lên, tiểu mập mạp run rẩy, nhìn về phía ngọc giản trước mặt mình, nơi có viết số hai, cùng lúc đó, một tên tu sĩ Ngưng Khí tầng năm trên mặt có một vết sẹo, âm lãnh nhìn về phía tiểu mập mạp, sau đó cất bước đi lên đài cao.
- Đi lên rồi lập tức nhận thua đi.
Mạnh Hạo khẽ nói, tay phải khẽ đẩy tên mập về phía trước, lập tức, thân thể gã như viên cầu lăn tới, bắn thẳng lên võ đài.
Thân hình gã vừa rơi xuống, lập tức muốn lên tiếng.
- Nhận thua...
Tiểu mập mạp không dám nói ba chữ, mà chỉ nói được hai, nhưng tên tu sĩ mặt sẹo này chợt hiện sát khí, tay phải nâng lên một thanh phi kiếm, thét gào lao tới chém thẳng vào tiểu mập mạp. Tốc độ phi kiếm cực nhanh, trong chớp mắt đã phóng tới bên cổ của tên mập, mà lúc này, mập mới chỉ kịp nói ra được một chữ “thua” mà thôi.
Thế nhưng vẫn chậm, Mạnh Hạo biến sắc, đột nhiên đứng bật dậy, lúc này tay phải Âu Dương đại trưởng lão đã phất ra, khiến cho thanh phi kiếm chuẩn bị đâm thẳng vào cổ họng của tên mập bị bắn lệch ra ngoài, chỉ đề lại trên cổ hắn một vệt máu mà thôi.
Sắc mặt tên mập tái nhợt, chợt lùi lại phía sau, sau đó bỏ chạy thật nhanh, quay về tới bên người Mạnh Hạo thì hai chân hắn đã sắp nhũn ra rồi, bởi trong chớp mắt kia, hắn đã cảm nhận được lời mời gọi của thần chết rồi.
Mạnh Hạo nhìn vệt máu tươi nơi cổ tên mập, trong mắt lộ ra sát cơ mãnh liệt, đối phương ra tay vô cùng tàn nhẫn, chứng tỏ gã muốn giết người, nhưng gã lại có thể ra tay với cái tên mập tu vi không hề cao này, thực là khinh người quá đáng mà.
Nhất là khi Mạnh Hạo đưa mắt nhìn sang, thì thấy được Thượng Quan Tu ở cách đó không xa, trên mặt cũng tràn ngập sát khí. Trong tâm hắn bỗng nhiên tràn lên một cỗ lửa giận, vì hắn cũng tự hỏi bản thân dường như chưa bao giờ đắc tội phải vị Thượng Quan sư thúc này, thế nhưng đối phương lại cứ bức người khác, còn dám hạ sát thủ nữa.
Mạnh Hạo ở Kháo Sơn Tông bao nhiêu năm nay, rất ít khi lộ ra sát cơ của bản thân, nhưng hiện giờ thì trong mắt hắn, sát khí vô cùng nồng đậm.
Một màn này thì những tu sĩ đang xem ở bên ngoài cũng nhìn ra được sự không thích hợp, cả đám đều nhìn về Mạnh Hạo mà bàn luận không thôi.
- Trận tiếp theo, ba - sáu.
Âu Dương đại trưởng lão hơi nhíu mày, chậm rãi lên tiếng.
- Đắc tội Thượng Quan sư thúc không phải chỉ có ngươi, mà hắn cũng phải chết.
Hàn Tông nắm trong tay ngọc giản mang số ba, đi qua người Mạnh Hạo, khẽ nói một câu, bởi dưới Chưởng môn và đại trưởng lão ra thì Thượng Quan Tu có thể coi là người quyền thế lớn nhất bên trong Kháo Sơn Tông.