Chương 146: Ngươi thật sự muốn lão phu xuất hiện?
Bàn tay càng lúc càng lớn, ầm ầm hạ xuống. Các ngọn núi xung quanh Mạnh Hạo đã sụp đổ, trời đất như mơ hồ cả đi, che mắt Mạnh Hạo lại khiến thế giới trở nên tối đen, dường như trong một khắc này, trời đất này mượn bụi bặm để lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo, một con kiến vô cùng nhỏ bé đang giãy dụa ở đó.
- Nếu có kiếp sau, ta sẽ không để cho bàn tay này tiếp tục che phủ mắt ta nữa!
Trời đất ầm vang, bàn tay to lớn kia ầm ầm kéo đến. Toàn thân Mạnh Hạo run rẩy, thất khiếu chảy máu, xương cốt kêu ken két, mắt thấy sắp trở thành một bãi máu thịt be bét.
Đúng lúc này, ở trên bầu trời bên ngoài bàn tay, nơi mà Mạnh Hạo không nhìn thấy, một vệt huyết quang đỏ sậm mang theo ánh sáng khiến cả trời đất đều phải ngưng lại, dùng tốc độ không cách nào hình dung phá không vọt tới.
Huyết quang đỏ sẫm đó dường như là máu đã lắng đọng không biết bao nhiêu năm, trong giây lát hiển lộ ra này thì một luồng yêu khí bao phủ khắp nơi, rung chuyển bầu trời.
Yêu khí này nồng đậm tới mức khiến cho bầu trời như muốn đổi màu, dường như trong giây phút này phải tránh đi, khiến vùng đất này trong khoảnh khắc trở thành một thế giới màu đỏ sậm!
Huyết quang đỏ sậm kia nhanh chóng tới gần, khoảnh khắc liền đuổi kịp bàn tay khổng lồ mấy vạn dặm do Thiên Cơ Lão Nhân biến đổi ra, đột ngột chém xuống!
Nhát chém này, huyết quang ngập trời!
Nhát chém này như xé nứt trời đất!
Nhát chém này dường như có thể chém mặt đất, chém bầu trời thành hai nửa, hoặc có lẽ là nó không mạnh tới mức đó, nhưng lại có được ý chí như vậy!
Chém đại đạo, đổi thiên địa, yêu túng ý!
Nhưng kẻ này lại không phải Kháo Sơn Lão Tổ!
Một nhát chém khiến trời đất ầm vang, hồng quang kia trực tiếp xoẹt qua lòng bàn tay khổng lồ mấy vạn dặm do Thiên Cơ Lão Nhân biến ảo ra, khiến bàn tay này bị xé rách.
Một cái khe lớn xuyên qua bàn tay này, kéo thẳng tới tận cổ tay.
Một chém gãy chưởng!
- Ngươi!!! Trên bầu trời, Thiên Cơ Lão Nhân biến sắc mặt, vội ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe lên tinh quang trước nay chưa từng có.
Tiếng ầm vang kinh thiên động địa vang lên, bàn tay to tới mấy vạn dặm vốn che phủ cả tầm mắt Mạnh Hạo, vốn bao phủ cả thế giới của hắn, nhưng ngay trong giây lát này đã bị xé ra một khe hở, khiến Mạnh Hạo nhìn thấy bầu trời cao trong xanh bên ngoài.
Dường như lúc này bầu trời do bàn tay kia tạo nên đã bị xé toạch ra, từ hai bên Mạnh Hạo, bàn tay khổng lồ này ầm ầm hạ xuống, nện lên mặt đất.
Đất đai rung chuyển, sụt lún xuống, vô số núi non bị san bằng, mà chim chóc muông thú trong những ngọn núi khu rừng đó đều không thể bỏ chạy, toàn bộ trở thành tro bụi trong giây lát này.
Tên nam tử Trúc Cơ của Phong Hàn Tông dù không tiếc giá nào vội vã bỏ chạy, nhưng vẫn không cách nào bay ra được vùng núi non này trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, bị bàn tay kia làm cho trực tiếp đồng táng với mặt đất.
Chỉ có ba lão tổ Giả Anh với tu vi không tầm thường kia, mà chủ yếu là Thiên Cơ Lão Nhân không nhằm vào ba người bọn họ, mà dù có thể thì bọn họ cũng trả cái giá quá đắt, liên tục phun ra bảy ngụm máu tươi mới có thể miễn cưỡng chạy thoát ra ngoài. Lúc này mặt đất phía sau chấn động, bầu trời quay cuồng dữ dội như là biển khơi, cho đến khi bàn tay kia tiêu tan, ba người mặt mày tái nhợt đứng ngơ ngác ở đó nhìn cảnh tượng này.
Toàn bộ Kháo Sơn Tông vốn là một vùng núi không thấy bờ nay đã thành một hố sâu khổng lồ, mà hình dáng lại là chưởng ấn.
Chẳng qua chưởng ấn này cũng không có hoàn chỉnh, mà là bị xé ra ở giữa, khiến khu vực hố sâu này bị chia ra làm hai, ở giữa nổi lên một sơn thể duy nhất, giống như một sơn đạo.
Mà Mạnh Hạo thì đứng trên sơn đạo đó, nơi này rộng chừng trăm trượng, không tính là thẳng tắp. Hai bên khu vực này chính là hố sâu khổng lồ!
Nơi này vốn không có con đường như núi non này, nhưng hôm nay khi các khu vực xung quanh lõm xuống, nơi đây đã trở thành sơn đạo duy nhất tồn tại.
Mạnh Hạo có phần mờ mịt, hắn chợt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Dù không biết là ai đã cứu mình, nhưng giờ phút này Mạnh Hạo không chút do dự mà lập tức rụt lùi, chân đạp phi kiếm vội vã lao đi, hóa thành cầu vồng bay thẳng tới bên cạnh hố sâu chưởng ấn kia.
- Không ngờ đường đường Yêu chủ Nam Vực mà lại tới Triệu quốc nho nhỏ này, nhưng ngươi chỉ là phân thân, bản tôn đã bị trấn áp không thể đến được, không ngăn được lão phu giết Kháo Sơn Lão Tổ! Thiên Cơ Lão Nhân sắc mặt sa sầm, vung tay áo lên, tiếng nói cuồn cuộn như sấm vang khắp bầu trời.
Trên bầu trời lại chẳng hề có tiếng động gì truyền ra, giống như nhát chém huyết quang kia chưa bao giờ xuất hiện.
- Kháo Sơn Lão Tổ, ngươi lăn ra đây cho lão phu!
- Lăn ra đây!
- Lăn ra đây!!
Âm thanh rần rần vang vọng. Thiên Cơ Lão Nhân lại giơ tay phải lên vỗ vào Thiên Cơ Chung bên người. Ngay tức khắc tiếng chuông vang vọng khắp nơi, cuốn lấy âm thanh của Thiên Cơ Lão Nhân, dùng phương thức càng thêm mãnh liệt mà vang dội.
Rất nhiều ngọn núi của Triệu quốc sụp xuống, mặt đất rung chuyển. Rồi đột nhiên, một âm thanh đầy tang thương không biết vang lên từ nơi nào, nhưng lại quanh quẩn khắp Triệu quốc, truyền cả tới nơi này.
- Ngươi thật sự muốn lão phu xuất hiện?
Giọng nói này vừa dứt, đôi mắt Mạnh Hạo co rụt lại, đây đúng là giọng nói của Kháo Sơn Lão Tổ, chỉ là Mạnh Hạo nghe thấy thì có vài phần khác, trong giọng nói này bớt đi mấy phần không đáng dựa dẫm, thêm mấy phần trầm trọng mà tang thương.
- Ngươi cuối cùng cũng chịu nói! Kháo Sơn Lão Tổ, đừng có trốn trốn tránh tránh nữa, ngàn năm trước ta và ngươi có ân oán gián tiếp, nay ngươi dù mới lên Trảm Linh sơ thành, nhưng cũng không nên động thủ với phân thân Nguyên Anh của lão phu, nếu đã dám như thế, hôm nay ta với ngươi chiến một trận, có ta thì không có ngươi! Đôi mắt Thiên Cơ Lão Nhân ánh lên tia sáng kỳ dị, lão giơ tay lên chỉ vào Thiên Cơ Chung, lập tức chiếc chuông này vang lên, tỏa ra hào quang vạn trượng. Thiên Cơ Lão Nhân được hào quang này bao phủ lấy, trông tràn đầy khí thế.
Mà trận chiến này lão cũng tự thấy là tất thắng, bởi lão đã tra xét hết về Kháo Sơn Lão Tổ, lấy thực lực bản thân là Trảm Linh đệ nhị trảm, nhất định có thể giết chết được Kháo Sơn Lão Tổ!
Lão cực kỳ tự tin với trận chiến này, bằng không với sự cẩn thận của mình, lão cũng sẽ không đưa bản tôn tới. Cho dù lúc nãy có một vị Yêu chủ hiển lộ thần thông, lão cũng không hề sợ chút nào.
Lão tự cảm thấy trận chiến này lão không thể nào thua được, bởi vì lão còn mang cả Thiên Cơ Chung tới Triệu quốc. Chiếc chuông này đã hấp thu vô số hương khói của Thiên Cơ quốc, sớm đã có linh tính, là chí bảo của lão. Có chuông này, cho dù gặp được tu sĩ đệ tam trảm thì lão cũng có thể chiến một trận, lại càng khỏi nói tới chuyện trên Thiên Cơ Chung này có một đạo thần thức mà Lê Tiên ban cho để canh giữ.
Khắp nơi tĩnh lặng, một hồi lâu sau, giọng nói đầy tang thương và trầm trọng của Kháo Sơn Lão Tổ truyền tới từ bốn phương tám hướng.