Chương 264: Thiện dụng kỳ lợi!

- Ngươi làm thế là không đúng, nếu ngươi bỏ qua cho bọn chúng thì phải hoàn toàn tin tưởng, chứ ai lại ngầm phái đám vật nhỏ đó đi theo, làm thế là không đúng, là không có đạo đức! Ố, ta nhớ ra rồi, ngươi vừa mới mắng ta!!

- Mắng người là không đúng, là không có đạo đức! Bà nội ta có đắc tội gì ngươi đâu mà ngươi lại nhắc tới bà nội ta! Thật kỳ quái, bà nội ta với ngươi có quan hệ gì? Hay là… Hay là các người…

Chiếc mũ trên đỉnh đầu Mạnh Hạo lại bắt đầu lải nhải giáo dục, sau đó kinh ngạc kêu lên.

Mạnh Hạo trực tiếp mặc kệ, vỗ tay lên túi trữ vật lấy ra một bộ y phục, xé lấy hai mảnh nhét vào lỗ tai, thế là tiếng lải nhải bên tai đã bớt đi phần nào. Nhưng ngay sau đó, miếng mỡ đông lại ho một tiếng, lúc này lời nói truyền trực tiếp vào trong đầu Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo với sắc mặt tiều tụy ngơ ngác đứng giữa không trung một lúc lâu, rồi mới bỏ hai cục vải trong tai ra, thở dài một hơi.

- Ta biết vì sao ngươi được gọi là Cực Yếm rồi!

Nghe Mạnh Hạo nói thế, miếng mỡ đông chấn động.

- Vì sao, vì sao? Cái tên này đã rất rất rất nhiều năm trước có một lão già thở dài một tiếng rồi đặt cho ta cái tên này. Ta hỏi lão mãi mà lão chẳng chịu nói nguyên do.

Miếng mỡ đông tập trung tinh thần nhìn Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo trầm mặc, hắn đang suy nghĩ về lão già mà miếng mỡ đông này nói tới, không nói ra ý nghĩa của cái tên này chắc hẳn là vì bản lĩnh lảm nhảm lải nhải của miếng mỡ đông này. Toàn thân Mạnh Hạo run lên, hắn chợt hiểu ra, một khi nói ra đáp án có khi miếng mỡ đông này lại tìm được một đề tài mới, lại có thể lải nhải tiếp mấy tháng nữa.

Mạnh Hạo nhanh chóng tránh né đề tài này, nghĩ tới kết quả khiến hắn cảm thấy da đầu tê dại. Một kẻ chưa từng bị tra tấn như thế này sẽ không bao giờ hiểu được chỗ đáng sợ của miếng mỡ đông này.

- Ngươi cứ nói như vậy chúng ta không thể hành tẩu bên ngoài được. Chúng ta thương lượng xem có thể không biến thành mấy cái mũ này không?

Mạnh Hạo cẩn thận tìm từ kẻo lại chọc thứ này. Hắn có thể tưởng tượng ra kẻ này phỏng chừng có thể biến thành một cái mũ xanh to như quả núi mang trên đỉnh đầu mình, nếu là như vậy thì Mạnh Hạo không thể tưởng tượng được hậu quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào.

Lúc này dùng ngữ khí thương lượng, Mạnh Hạo lại càng cảm thấy vô cùng vô lực. Hắn nghĩ tới Huyết ngao, vô cùng tưởng niệm, tiếc là Huyết ngao còn đang ngủ say.

- Ô? Không biến thành mũ thì ta biến thành cái gì?

Nghe có đề tài mới, miếng mỡ đông lập tức hưng phấn tinh thần. Mạnh Hạo đã quen với cảnh này nên không thèm nói lời nào, hắn khoanh chân ngồi giữa núi rừng, vỗ túi càn khôn lấy ngọc diệp Tuế Nguyệt chi luyện kia ra, rót linh thức vào trong nghiên cứu một phen.

Một lát sau Mạnh Hạo buông ra, đôi mắt chớp động, trầm ngâm suy nghĩ.

- Tuế nguyệt là xuân thu, cần gỗ mùa xuân, lấy sương mùa thu, lấy rét lạnh làm lửa, lấy cái nóng mùa hè làm linh, đem luyện ra tứ quý dung nhập tu vi bản thân, như thế có thể tiểu thành một kiếm. Kiếm này cần nuôi dưỡng trong lòng, hiểu ra năm tháng biến hóa, đọng lại thành bách niên vân in trên kiếm này, khiến bách niên khả xuất, thiên niên thành hình, vạn niên kinh thiên động địa, thành Tuế Nguyệt đệ nhất kiếm.

Mạnh Hạo nhíu mày nhìn giấy ngọc trong tay, kiếm này cho dù nói là uy lực không nhỏ, nhưng thời gian cần có lại rất dài.

- Hàn Bối rất để ý vật này, như vậy khả năng không lớn là cần thời gian lâu như vậy… Hẳn là còn biện pháp khác khiến cho kiếm này nhanh chóng xuất hiện.

Mạnh Hạo như có suy nghĩ, lại nghĩ tới tờ giấy ngọc thứ ba bị miếng mỡ đông kia nuốt mất, cũng nghĩ tới tờ giấy ngọc đầu tiên bị đỉnh tròn hút đi.

- Đáp án hẳn là trên tờ giấy ngọc đó, tiếc là đã bị miếng mỡ đông chết tiệt này ăn mất.

Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn bộ ra, từ lúc hắn suy ngẫm Tuế Nguyệt chi luyện tới bây giờ đã được chừng nửa canh giờ, lúc này miếng mỡ đông kia vẫn còn đang lải nhải.

- Biến cái gì? Biến thành cái gì? Biến thành cái gì đây?

Nó lập tức phi xuống khỏi đỉnh đầu Mạnh Hạo, nhảy nhảy nhót nhót trước mặt Mạnh Hạo, trông rất chi là hoạt bát.

- Biến thành tờ giấy ngọc mà lúc trước ngươi nuốt đi.

Mạnh Hạo bỗng nhiên nói.

- A? Được thôi… Ô mà không đúng, ngươi muốn làm gì, thứ đó là của ta, không cho ai hết!

Miếng mỡ đông gật đầu, rồi lại nhanh chóng kịp phản ứng.

Nhưng lời này cũng khiến Mạnh Hạo phải suy nghĩ.

- Hay là bị nó nuốt vào rồi không biến mất, mà bị nó cất đi.

- Ngươi đừng hòng gạt ta, hừ hừ, hài tử à, ngươi đã đi quá xa trên con đường tà ác rồi, quay đầu là bờ a.

Miếng mỡ đông ra vẻ ông cụ non nói.

- Biến thành một kẻ mà ngươi có ấn tượng sâu sắc nhất trong ký ức đi.

Mạnh Hạo tùy ý nói, đầu óc lại đang không ngừng suy nghĩ hàm nghĩa trong lời miếng mỡ đông này, nghĩ xem nên dỗ thế nào để nó nhả tờ giấy ngọc kia ra.

- Ấn tượng sâu sắc nhất? Khỏi cần nghĩ, đời này ta chịu ảnh hưởng sâu sắc nhất chính là nó!!

Miếng mỡ đông nghiến răng nghiến lợi, phụp một phát biến thành một con vật xuất hiện trước mắt Mạnh Hạo, rõ ràng đó là…

Một con vẹt có bộ lông toàn thân có với đủ mọi màu sắc, như bị nước mưa xối cho ướt một nửa, một nửa lại khô, to chừng nửa cánh tay, gầy giơ xương, mắt giống tam giác, trông có vẻ đáng khinh khó thể nói nên lời, toàn thân cũng tràn ngập khí tức xấu xa!

Nó đứng trước mặt Mạnh Hạo, dùng đôi mắt tam giác đáng khinh kia nhìn Mạnh Hạo rồi cúi đầu mổ lên người mình.

Mạnh Hạo lặng đi, hắn lớn từng này mà chưa từng thấy con vẹt nào lại xấu đến thế, nhất là đôi mắt tam giác kia, nhất là bộ lông sặc sỡ đủ mọi loại màu này.

Vẹt này vội ho một tiếng, liếc mắt nhìn Mạnh Hạo.

- Đây chính là con chim chết tiệt khiến ta có ấn tượng sâu sắc nhất cuộc đời này. Con chim chết tiệt này, đời trước ta không hàng phục độ hóa nó, đời này ta dù thế nào cũng phải độ hóa nó! Con súc sinh xấu xa, đáng khinh, thích hành con vật có lông này!

Miếng mỡ đông nghiến răng nghiến lợi, lúc này biến thành vẹt nên khi nói lời này bộ mặt lại biến hóa, trông cực kỳ sinh động.

Nhìn con vẹt, lại nghe lời của miếng mỡ đông, Mạnh Hạo hít sâu một hơi. Hắn nhớ đến lúc trước khi mình bị mặt nạ huyết sắc tính kế thì nghe trong gương đồng có truyền ra tiếng chim hót.

Nghĩ tới cảnh gương đồng thấy con thú nào mà lông dày và mượt là sẽ đánh chết con đó, Mạnh Hạo há không rõ con chim mà miếng mỡ đông này nói là cái gì…

- Ngươi nói, là nó?

Mạnh Hạo chần chừ một chút rồi lấy gương đồng ra khỏi túi càn khôn. Ngay khi hắn lấy gương này ra, con vẹt do miếng mỡ đông biến thành lập tức thét lên một tiếng thật chói tai, lạch bạch vỗ cánh bay tới, dùng móng vuốt bắt lấy gương đồng trong tay Mạnh Hạo, lại dùng mỏ hung hăng mổ gương đồng.

- Chết tiệt! Chính là nó! Nó đang ở bên trong! Ta có thể cảm nhận được khí tức của nó! Ta cắn chết ngươi, con chim chết tiệt đáng chết ngàn vạn lần này! Ta cắn ngươi, ta cắn ngươi…

Con vẹt do miếng mỡ đông biến thành lúc này như đã phát cuồng, lông trên toàn thân dựng thẳng lên, vừa rú vừa mổ gương đồng, dường như muốn mổ vỡ cái gương này ra.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện