Chương 519: Đuổi giết đầu to! (3)

Cho đến khi bọn họ đã đi qua thật lâu rồi, ba tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ này, mới hít sâu vào một hơi, sắc mặt có chút tái nhợt. Bọn họ đều hiểu được, một nháy mắt vừa rồi kia, bọn họ đã bước nửa bước vào tử vong vì lòng tham của chính mình.

- Người này là ai, lại có thể làm cho Âu Dương tiền bối chạy trối chết như thế...

Ba người nhìn nhau một cái, đều trầm mặc không nói.

Giữa không trung, tay phải Mạnh Hạo nâng lên vung về phía trước, bốn phía lập tức vặn vẹo, một đạo kim sắc hình cung nháy mắt bay múa, thẳng đến tu sĩ đầu to mà đi. Nhưng không đợi nó tiếp cận, tu sĩ đầu to này đã lại phun ra máu tươi, hai chân lập tức mơ hồ, nháy mắt tốc độ lại bạo tăng, sau khi tránh được thuật pháp của Mạnh Hạo, liền xuất hiện ở ngoài nghìn trượng, thẳng đến xa xa mà bay đi.

- Chạy cũng thật là nhanh!

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, cấp tốc mà đi, đoạn đường đuổi giết này, tốc độ của đối phương, phá lệ khiến Mạnh Hạo chú ý. Giờ phút này đáy lòng đã có không ít ý niệm trong đầu, cũng đã nổi lên hứng thú đối với thuật pháp truyền thừa của tu sĩ đầu to này.

Sắc mặt tu sĩ đầu to trắng bệch ra, lúc này cắn răng lao đi, nhịp đập trái tim lão đang không ngừng gia tốc, cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt hiện lên, ý niệm duy nhất trong đầu lão lúc này, đó là dùng tất cả mọi biện pháp có thể để chạy thoát khỏi cuộc truy sát này.

Đáy lòng lão càng thêm chua xót, sau khi Kết Đan chỉ có lão truy sát người khác, tình cảnh bị người đuổi giết như chó nhà có tang thế này, vẫn là lần đầu.

- Nếu hôm nay ta có thể đào thoát, tất cả khuất nhục, nhất định sẽ hoàn trả gấp trăm lần!

Ánh mắt tu sĩ đầu to lộ ra điên cuồng, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đi xa nghìn trượng.

Nửa ngày sau, dưới tốc độ có thể nói là cực hạn của Kết Đan cảnh, tu sĩ đầu to đã thấy được một tòa thành ở phía xa xa, mặc dù không được phồn hoa như thành trì của Cửu Minh, nhưng trong thổ thành này vẫn có một phương thế lực tồn tại.

- Trần đạo hữu!

Không đợi tới gần thổ thành, đầu to liền lập tức gấp giọng mở miệng, lời nói truyền ra thì lập tức trong thổ thành này nhất thời có một đạo cầu vồng gào thét dựng lên. Trong cầu vồng là một đại hán, ở trần, một đầu tóc đen phất phới, tu vi Kết Đan trung kỳ, giờ phút này sau khi nhìn thấy tu sĩ đầu to, thì đại hán này sửng sốt.

- Âu Dương lão ca, ngươi đây là...

- Trần đạo hữu giúp ta ngăn cản ác đồ phía sau, tu vi của hắn cùng với ngươi giống nhau, thừa dịp ta bế quan đến thời khắc mấu chốt thì đánh lén. Ta trúng độc, cần một thời gian nén nhang áp chế, ơn này của Trần đạo hữu, lão phu chắc chắn đại báo!

Đầu to sốt ruột vội mở miệng, nói xong lập tức từ bên người đại hán này gào thét mà qua.

Hai mắt đại hán chợt lóe, đúng lúc này, thân ảnh Mạnh Hạo gào thét mà đến, hắn liếc mắt liền thấy được tòa thổ thành này, thấy được vị đại hán giữa không trung mà đầu to lướt qua bên người kia.

- Lại là một người không biết sống chết.

Thân mình Mạnh Hạo khoảnh khắc đuổi theo.

- Đạo hữu dừng bước, trong thành của Trần mỗ, không thể phi hành!

Đại hán họ Trần vốn đang chần chờ, sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, nhận ra tu vi Mạnh Hạo quả nhiên là Kết Đan trung kỳ, lúc này mới có chút yên lòng. Nhưng mà kim quang trên người Mạnh Hạo cùng với cái loại cảm giác nguy hiểm này lại làm cho đại hán này rất là cẩn thận.

Khi lời nói của y truyền ra thì từ trong thổ thành có hơn hai trăm tu sĩ, nhất tề bay ra, khí thế tản ra, đã hình thành phong tỏa, cả đám đều dùng ánh mắt hung tàn, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.

Những người này tu vi không đồng đều, không có Kết Đan, phần lớn là Trúc Cơ cùng Ngưng Khí, nhưng trên thân mỗi cá nhân đều có sát khí nồng đậm, hiển nhiên đã từng giết không ít người.

Đối với cái loại người tìm chết này, Mạnh Hạo không để ý đến, thân mình nhoáng lên một cái gào thét mà đi, đại hán biến sắc, tay phải nâng lên đang muốn bấm tay niệm thần chú thì bỗng nhiên, y thấy được ánh mắt Mạnh Hạo.

Đó là một ánh mắt trong lạnh lùng mang theo sát khí, bị ánh mắt này đảo qua, đáy lòng đại hán lập tức nổ vang, Kết Đan trong cơ thể kêu lên ken két, thế nhưng lại trực tiếp xuất hiện dấu hiện vỡ nát. Y hoảng sợ chưa kịp lui lại thì Mạnh Hạo đã đến gần, tay phải nâng lên nện một quyền lên ngực đại hán, thân thể gào thét lao nhanh. Sau khi hắn rời xa thổ thành này rồi, đại hán kia mới phun ra một ngụm tiên huyết, thân thể oanh một tiếng vỡ bung ra, chia năm xẻ bảy.

Cái chết của y, lập tức làm cho những tu sĩ khác trong thổ thành, ai nấy sắc mặt đại biến, đều hoảng sợ.

- Người nơi đây, thuận ta thì sống, không thuận khỏi cần lưu lại!

Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, hắn biết ở Mặc Thổ, không thể mềm lòng, chỉ có tàn nhẫn, mới có thể lập uy, mới có thể làm cho người ta kính sợ. Giờ phút này thanh âm truyền ra, thì hơn một trăm tu sĩ theo Huyết Thân mà đến đã ở phía sau hắn, sát cơ lập tức ngập trời, lao thẳng về phía những tu sĩ của thổ thành. Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng động giết chóc kinh thiên, tiếng kêu thảm thiết thê lương không ngừng truyền ra.

- Bản thân ta muốn xem thử, đoạn đường này, ngươi có thể hại chết bao nhiêu người!

Mạnh Hạo nhìn đầu to đang cấp tốc bỏ chạy, trong mắt sát cơ lóng lánh, mạnh mẽ đuổi theo.

Nhưng tu sĩ đầu to này tốc độ cực kỳ quỷ dị, đoạn đường này nếu không phải Mạnh Hạo triển khai toàn lực thì xém tí nữa đã không đuổi kịp rồi. Hơn nữa tu sĩ này khiến cho người ta có cảm giác như cá chạch vậy, rất khó bắt được.

Nhất là bí thuật nháy mắt bạo tăng tốc độ kia, đã nhiều lần kéo dài được khoảng cách với Mạnh Hạo, càng khiến cho Mạnh Hạo phải ngạc nhiên đó là, tu sĩ đầu to này có trực giác cực kì mẫn cảm với nguy hiểm, cứ mỗi lần Mạnh Hạo định ra tay là y như rằng đối phương đều phát hiện được trước mà tránh thoát.

- Phế vật chết tiệt, một chút xíu thời gian cũng không ngăn cản được!!

Đầu to nghiến răng nghiến lợi, tóc tai bù xù, cực kì chật vật, giờ phút này thở hồng hộc, đã mỏi mệt đến cực hạn, nhưng vừa thấy Mạnh Hạo lại đuổi theo, lão liền hét lớn một tiếng lại bay nhanh.

Hai ngày sau, bên trong một sơn cốc, có một đạo thân ảnh màu đen gào thét bay lên, cũng có thanh âm mang theo ngạo nghễ, mạnh mẽ truyền ra.

- Âu Dương lão ca yên tâm, loại người ti tiện này, lão phu sẽ giúp ngươi giải quyết, đợi lão phu xách được đầu lâu của hắn, ta và ngươi uống rượu!

Lời nói vừa dứt, thân ảnh kia lao thẳng đến giữa không trung, hướng về một mảnh kim quang đang tiến đến mà đi.

Trên thân ảnh nọ, có đan khí biến ảo thành sơn phong cự đại, thậm chí phía sau sơn phong này còn có một đồ đằng biến ảo ra viên hầu cự đại, rít gào lên như đang nâng cả sơn phong đập về phía Mạnh Hạo.

Đầu to ở cách đó không xa, nhìn một màn này, vẻ mặt lộ ra cảm động, lão rốt cuộc tìm được một hảo hữu ngày xưa nguyện ý vì mình ra tay.

Lúc này cảm động thì cảm động chứ đầu to cũng lập tức xoay người, không chút do dự, dùng tốc độ cực nhanh khoảnh khắc đi xa.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện