Chương 600: Tự Yêu Đan chân chính! (2)
Ánh sáng đó có năm màu, sau khi xuất hiện, liền bao trùm khu vực của năm bộ lạc, rồi từ trong ánh sáng, một con quạ đen bay ra.
Con quạ ngẩng đầu, kêu lên một tiếng, tiếng kêu như phong bạo, hóa thành sóng xung kích, như muốn phá tan hư vô, cuồn cuộn lan ra bốn phương.
Theo đó, từng gốc đại thụ bị nhổ lên, mặt đất chấn động, từng tảng đá lớn bị quét qua, tạo nên một trận đại phong bạo khó mà hình dung, xuất hiện ở xung quanh năm bộ lạc.
Hóa thành vòng xoáy, quét qua trời đất.
Mạnh Hạo thở gấp, ngẩng đầu nhìn về phía Ô Thần Đại Tộc khi xưa, trong mắt lấp lánh.
Lúc này hắn đã yên tâm rồi, viên đan dược dẫn tới bạo động kia, ngay khi bị tiểu Mộc lang nuốt đi, liền mất hết tất cả dấu vết, Mạnh Hạo tự mình kiểm tra, dù hắn mẫn cảm với yêu khí, cũng không tìm ra chút dấu vết nào.
Dường như yêu khí trong đan dược, đã bị con sói trên trán có vệt màu trắng hấp thu, mà sau khi nuốt đan dược, nó liền rơi vào hôn mê.
Sinh cơ không có vấn đề, hơn nữa còn cực kỳ mạnh mẽ.
Phong bạo bên ngoài, che phủ cả đất trời, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng năm màu bao bọc, ánh sáng năm màu này, khiến Mạnh Hạo nghĩ đến ngũ sắc kiếp của bản thân.
Chim anh vũ và miếng mỡ đông, trước khi Mạnh Hạo đến Ô Đạt bộ hai ngày, thì không đi cùng, mà ở trong sơn mạch xung quanh đây, không biết là chơi đùa cái gì.
Lúc này Mạnh Hạo hơi chút lo lắng, nhưng nghĩ đến chim anh vũ cổ quái và miếng mỡ đông bất tử, chút lo lắng này lập tức tan biến.
- Cho dù nơi này bị hủy, chúng nó cũng sẽ làm cho loạn cả lên.
Riêng điểm này thì Mạnh Hạo vô cùng tin tưởng.
Trận phong bạo này, kéo dài một canh giờ, sau khi phong bạo kết thúc, rừng rậm xung quanh giảm đi rõ rệt, để lại rất nhiều thi thể dị yêu, còn con Thiên Phương thú kia, thì không có tung tích.
Quạ đen biến mất, ánh sáng năm màu cũng tan đi, Mạnh Hạo lần đầu tiên cảm thụ sự mạnh mẽ và thần bí của tu sĩ và đồ đằng ở bộ lạc Tây Mạc.
Tộc nhân năm bộ lúc này đều hành động, vận chuyển tất cả thi thể dị thú về. Mà nơi nuôi dưỡng dị yêu, cũng có từng luồng thần thức lần lượt quét qua kiểm tra, cuối cùng không phát hiện gì, mới không quan tâm nữa.
Nơi của Mạnh Hạo, cũng nằm trong phạm vi tra xét, nhưng vào lúc này, bí bảo của Hoan Pháp Lão Tổ - Lê Thiên, đã phát huy tác dụng cực lớn, cho dù Ô Đạt bộ làm gì, cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường ở chỗ Mạnh Hạo.
Với năm bộ mà nói, sự việc suýt thành đại nạn này, hiển nhiên không thể kết thúc đơn giản như vậy, điều tra cẩn thận, kéo dài đến gần một tháng, Mạnh Hạo cũng bị dẫn vào trong núi mấy lần, để người ta kiểm tra.
Một tháng sau, vẫn không điều tra được gì, dần dần càng nhiều người cho rằng, vì nơi này xuất hiện vật hấp dẫn dị yêu, cho nên mới dẫn đến thú triều. Mà vật này rốt cuộc rơi vào tay ai, thì năm bộ lạc lại nghi ngờ lẫn nhau, không làm sao tìm ra được đáp án.
Một tháng trôi qua, Mạnh Hạo chăm sóc mấy con tiểu Mộc lang, có thể nói là vô cùng cẩn thận, trong thức ăn bỏ thêm Tự Yêu Đan, khiến mấy con tiểu Mộc lang, không ngừng mạnh lên. May mà Mạnh Hạo khống chế liều lượng, nên bọn chúng không trưởng thành quá nhanh.
Mà con sói con đã nuốt viên thuốc có dung hợp yêu khí, bề ngoài không có gì khác thường, nhưng dần dần hung tàn hơn, trong mắt thường có ánh sắc lạnh, dường như có vẻ khát máu. Mấy con sói nhỏ khác, rõ ràng kính sợ nó, bình thường chỉ cần nó gầm nhẹ một tiếng, những con khác đều run rẩy.
Hiện tượng này ngày một nhiều, Mạnh Hạo không thể không nghĩ cách áp chế nó. Dù sao với yêu khí, Mạnh Hạo thân là Phong Yêu đời thứ chín, không phải người nào cũng so sánh được.
Sau khi hết một tháng, cho dù là biểu hiện hay dò xét ngầm, đều đã kết thúc, Mạnh Hạo mới hoàn toàn bình tĩnh, hắn bắt đầu dùng phương pháp của bản thân, tự nuôi dị yêu.
Thời gian trôi nhanh, Mạnh Hạo tới Ô Đạt bộ, đã năm tháng rồi.
Mạnh Hạo ngồi trong sân, từng tiếng gào thét uy hiếp lọt vào tai, hắn yên lặng mở mắt, nhìn thấy trong sân nhà, một con Thanh Mộc lang có vẻ gầy yếu, đang gầm gừ uy hiếp bốn con khác, dọa những con Thanh Mộc lang kia run rẩy.
- Đại Mao.
Mạnh Hạo dửng dưng nói, lời nói vừa ra, con Thanh Mộc lang gầy yếu, lập tức quay đầu nhìn Mạnh Hạo, trên trán nó, có một vết trắng rõ ràng.
Lúc nhìn Mạnh Hạo, vẻ lạnh lùng trong mắt nó biến mất, biến thành ngoan ngoãn, nhanh như tia chớp, lao về phía Mạnh Hạo, tựa vào người Mạnh Hạo, thè lưỡi ra như Huyết Ngao năm xưa, liếm quần Mạnh Hạo.
- Nhị Mao, Tam Mao, Tứ Mao, Ngũ Mao, qua cả đây đi.
Mạnh Hạo cười, bốn con Thanh Mộc lang kia, lúc này mới cẩn thận chạy tới.
Thanh Mộc lang của Mạnh Hạo, đã không thể gọi là tiểu lang nữa, lúc này bọn nó đều dài đến hơn nửa trượng, vô cùng uy phong. Đôi mắt lạnh lùng hung tàn, bộ lông màu xanh, tốc độ nhanh như chớp, còn cả sự lãnh huyết ẩn giấu trong tính cách, tất cả đều làm cho những con Thanh Mộc lang này, rất là mạnh mẽ.
Không còn là cấp một, mà đã trở thành cấp hai. Nhưng cho dù là cấp hai, bọn nó cũng mạnh mẽ đủ để giết chết cấp ba, đối đầu cấp bốn.
Mà đáng sợ nhất là, chính là Đại Mao, tuy nó có vẻ gầy yếu, nhìn cũng chỉ như cấp hai bình thường, nhưng cho dù bốn con Thanh Mộc lang khác cùng lên, đối mặt với nó, vẫn chỉ có thua. Nếu không phải Mạnh Hạo ngăn cản, chắc nó đã giết hết rồi.
Năm tháng này trừ lúc bắt đầu không ổn định, sau đó Mạnh Hạo luôn rất thành thực, không tiếp xúc nhiều với người khác, cũng rất ít người đến gặp hắn, trừ Ô Hải.
Ô Hải cực kỳ kính nể Mạnh Hạo, thường xuyên tới thăm, với ý muốn thỉnh giáo, mỗi lần nói chuyện, y đều có ý dẫn dắt, quan hệ với Mạnh Hạo, cũng dần dần bền vững.
Với Thanh Mộc lang Mạnh Hạo tự nuôi, y không rõ cụ thể, nhưng có thể nhìn ra sự không tầm thường, bất giác, càng khẳng định về Mạnh Hạo.
Thông qua Ô Hải, Mạnh Hạo càng hiểu thêm về Ô Đạt bộ, biết trong bộ lạc, có một vị Tư Long cấp bảy, địa vị cao quý, cho dù là tộc công hay tế tự, cũng rất khách khí với y.
Ví dụ như, Ô Binh bộ có lần chiêu mộ một vị Tư Long cấp bảy, đặc biệt là bên cạnh Tư Long này, lại có một man cự nhân, lập tức khiến vị Tư Long này, được Ô Binh bộ coi như thượng khách, làm kinh động những bộ lạc khác.
Mạnh Hạo nghe nói đến đây, vẻ mặt có phần cổ quái, hắn nghĩ đến Cổ Lạp bị mất tích lúc truyền tống tới đây.
Thời gian nửa năm, cứ thế trôi qua, trong Ô Đạt bộ, Mạnh Hạo cảm thấy rất yên tĩnh, loại cảm giác yên tĩnh này, khiến hắn nhớ đến lúc mới vào Tử Vận Tông.
Cũng không ai đến quấy rầy, cũng không nổi bật, cũng có bí mật của bản thân, cũng có mưu đồ của chính mình.
Mạnh Hạo cười cười, cúi đầu nhìn năm con Thanh Mộc lang bên mình, thời gian nửa năm, Mạnh Hạo cảm thấy thu hoạch lớn nhất của bản thân, chính là càng hiểu biết sâu hơn về thân phận Phong Yêu sư.
Hiểu biết này đến từ cảm giác, đến từ phong ấn và Phong Chính!
Lúc này nếu hắn muốn, hắn có thể lập tức phong ấn Đại Mao, vì trong cơ thể nó có khí, khí này là yêu, ở trong vòng phong.