Chương 1176: Phá cục
Thế cục tuyệt sát, cho dù Mạnh Hạo muốn lấy ra đám người Lý Linh Nhi từ trong túi trữ vật làm con tin, cũng không kịp, vả lại trong bốn phương thế lực, Phàm Đông Nhi và Triệu Nhất Phàm kia, hiển nhiên sẽ không vì con tin mà bỏ qua không ra tay.
Trong tình thế chớp nhoáng, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng lạnh bức người, thân thể chợt ngừng lại giữa không trung, hắn hít sâu một hơi nâng tay lên, Thái Dương Thạch bỗng nhiên hiện ra, chớp mắt từ trên Thái Dương Thạch bùng phát sóng nhiệt vô tận và ánh sáng rực rỡ.
Truyền ra tiếng sấm, hư vô vặn vẹo, sóng gợn lan rộng, thân ảnh hai lão già hộ đạo kia chợt ngừng lại, Triệu Nhất Phàm trong mắt lộ ra tia sáng sắc bén, cũng ngừng lại, sau đó cả người hắn dường như hóa thành một thanh kiếm lớn, cưỡng ép chém tới.
Mà Tinh Thần Thạch trong tay Phàm Đông Nhi, thì phát sáng vô tận mạnh mẽ đối kháng với Thái Dương Thạch của Mạnh Hạo.
Chỉ một Thái Dương Thạch, không thể đồng thời rung chuyển sát cục của bốn đại cao thủ, chỉ có thể làm cho bọn họ chợt ngừng lại thôi. Nương theo khoảnh khắc dừng lại này, thân thể Mạnh Hạo nghịch chuyển, cả người hóa thành một đạo cầu vồng vọt thẳng tới phía sau Phàm Đông Nhi.
Tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc đến gần, pháp tướng phía sau Mạnh Hạo biến ảo, bất chợt ra tay. Trong tiếng nổ "ầm ầm", trong nháy mắt liền qua lại mấy chiêu với Phàm Đông Nhi, Mạnh Hạo bị phản chấn khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng không có thối lui nửa điểm, trên mặt lộ ra ý tàn nhẫn, thân thể vừa chuyển liền giơ chân lên, giống như toàn phong rơi xuống.
"Ầm" một tiếng, trong công kích liên tục, trên mặt Phàm Đông Nhi đều biến sắc, giờ khắc này dường như Mạnh Hạo tạo cho nàng có cảm giác: huyết sát vô tận chưa từng có từ trước đến nay.
Phàm Đông Nhi hai tay bấm quyết, lập tức phía sau huyễn hóa ra một con ốc biển to lớn, truyền ra tiếng động "ô ô". Cùng một lúc, Mạnh Hạo lấy ra thú trảo, biến ảo thành con mèo đen, truyền ra tiếng kêu chói tai, chụp về phía Phàm Đông Nhi.
"Rắc" một tiếng, con mèo đen vỡ vụn, nhưng con ốc biển hư ảo kia cũng trong run rẩy vỡ nát. Phàm Đông Nhi hừ lạnh một tiếng, hai tay bấm quyết vung về phía trước một cái, lập tức mảnh vỡ của con ốc biển kia liền hình thành một con gió lốc cuốn về phía Mạnh Hạo.
Mà chính nàng, thì thân thể nhanh chóng lui về sau, đụng nhau với bản tôn thứ hai thời khắc này từ phía sau vọt tới.
Mạnh Hạo sắc mặt càng lộ ra tàn nhẫn, Triệu Nhất Phàm phía sau hắn kiếm khí ngập trời, hai lão già hai bên sát cơ mãnh liệt đang bay nhanh tới gần, mắt thấy sắp chạm nhau, mà Thái Dương Thạch của Mạnh Hạo phát ra lực lượng sóng gợn không cách nào kéo dài, mắt thấy sẽ không có cách nào áp chế...
Mạnh Hạo gầm nhẹ một tiếng, không thèm để ý gió lốc mảnh vỡ cuốn tới phía trước, với thân thể cường hãn của mình hóa thành kim bằng, như tia chớp vọt tới... Trong tiếng nổ "ầm ầm", toàn thân hắn tràn ngập máu tươi, nhưng trước khi Triệu Nhất Phàm cùng hai lão già kia bay tới, hắn xuyên qua gió lốc đuổi kịp Phàm Đông Nhi!
Phàm Đông Nhi biến sắc, nàng không nghĩ tới Mạnh Hạo này lại tàn nhẫn như thế. Lần đầu giao đấu chẳng qua là nàng cảm thấy Mạnh Hạo vô sỉ, nhưng giờ này lần nữa giao đấu, lại từ trên người Mạnh Hạo, nàng nhìn thấy một vẻ hung tàn trước nay chưa từng có.
Sự hung tàn này không phải mọi người đều có thể có được, mà nhất định cần trải qua một cuộc sống người thường không thể tiếp xúc... mới có thể xuất hiện khí thế như vậy.
Mạnh Hạo trong mắt tràn ngập sát cơ, kim bằng giương cánh quét ngang về phía Phàm Đông Nhi, trong tiếng nổ "ầm ầm", Phàm Đông Nhi vội ra tay đón đỡ, Phàm Đông Nhi phun ra máu tươi, thân thể thụt lùi, nhưng trong mắt lại lộ ý tàn nhẫn, trực tiếp bóp nát Tinh Thần Thạch!
Trong nháy mắt khối đá này vỡ vụn, liền tản ra hào quang vô tận bao phủ Mạnh Hạo, làm cho thân thể Mạnh Hạo chợt ngừng lại giữa không trung.
Hậu quả dừng lại này, là phía sau hắn kiếm khí của Triệu Nhất Phàm lại tới, một kiếm... chém thẳng trên lưng Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo thân thể chấn động, một kiếm này rạch một vết thương trên lưng của hắn, có thể thấy xương cốt bên trong, nếu không nhờ hắn có thân thể cường hãn, cộng thêm có sóng gợn của Thái Dương Thạch làm suy yếu bốn phía, nếu không thì một kiếm này có thể đã chém hắn thành hai nửa!
Mạnh Hạo phun ra máu tươi, đồng thời trúng một kiếm này, hai lão già hai bên trái phải cũng cùng lúc đánh tới, thần thông thuật pháp tràn ngập, đều đánh trúng trên người Mạnh Hạo.
Tiếng nổ "ầm ầm" vang trời, Mạnh Hạo lần nữa phun ra máu tươi, cũng may mà hắn sớm có chuẩn bị, ngoài thân thể biến ảo dãy núi, cũng có hai viên châu đen trắng xuất hiện, lại có Thái Dương Thạch làm suy yếu, nhờ thế lúc này mới không có chết đi... nhưng cả người hắn lại giống như diều đứt dây bị bắn tung ra, rơi trên mặt đất... Mạnh Hạo gian nan đứng lên, lần nữa phun ra máu tươi.
- Chết đi! Phàm Đông Nhi thân thể nhoáng một cái, bốn phía có Thần Hải biến ảo, vô số hải long gầm thét, chạy thẳng tới Mạnh Hạo như muốn xé rách cắn nuốt.
Triệu Nhất Phàm thần sắc bình tĩnh, duy chỉ hơi có ý thất vọng; còn hai lão già kia thì lại cười lạnh lần nữa tới gần, muốn triệt để giết chết Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo trước mắt có chút mơ hồ, cây đèn đồng thau trên đỉnh đầu hắn ảm đạm, mắt thấy xuất hiện dấu hiệu sắp tắt, đột nhiên trong mắt Mạnh Hạo lóe lên tia sáng lạnh.
- Bản tôn thứ hai... Ma niệm, trở về! Thanh âm của Mạnh Hạo từng chữ từng chữ truyền ra, lập tức thiên địa nổ ầm ầm, hết thảy hư vô bốn phía trong nháy mắt vặn vẹo, bản tôn thứ hai run rẩy hai mắt nhắm nghiền, đột nhiên từ trong thất khiếu của hắn, tràn ra sương mù đen vô cùng tận.
Tại giữa không trung, bất ngờ hình thành một cái đầu to lớn, cũng có sát khí không cách nào hình dung phóng thẳng lên cao... đây là ma niệm của Mạnh Hạo những năm này, đây là sát khí hắn giết vô số người mà thành.
Thời điểm hắn Vấn Đạo, chém xuống, sáp nhập vào bản tôn thứ hai. Vốn hắn tưởng rằng cuộc đời này sẽ không cần tới, ma niệm này có thể cho hắn mạnh hơn, nhưng hậu quả quá lớn!
Thậm chí có khả năng, ảnh hưởng tới tâm trí của Mạnh Hạo, nhưng giờ khắc này hắn không chút chần chờ hút mạnh một hơi, trong nháy mắt sương mù đen bàng bạc kia chạy thẳng tới Mạnh Hạo.
Tốc độ cực nhanh, thooáng cái liền dung hợp với Mạnh Hạo, trên thân thể của hắn lập tức xuất hiện một số văn lộ màu đen, đúng lúc này, từ trên người Mạnh Hạo "ầm ầm" bùng phát một luồng sát khí trước nay chưa từng có.
Đó là ma!
Đó là sát khí!
Đó là Mạnh Hạo đã từng đỉnh phong nhất!
Chung quanh hắn, vào giờ khắc này xuất hiện vô số hồn thê lương, những hồn kia từng cái đều dữ tợn, phát ra tiếng gào thét không tiếng động, những oan hồn đó đều là chết ở trong tay Mạnh Hạo!
Bốn phương tám hướng thiên địa, vào giờ khắc này giá lạnh, bông tuyết màu đen nhẹ bay bao phủ bầu trời mặt đất.
Giờ này tóc trên đầu Mạnh Hạo không gió tự lay, khí thế trên người hắn không ngừng nổi lên, hai mắt của hắn lãnh khốc không có chút tâm tình, hắn tạo cho người ta có cảm giác, dường như đại biểu cho vị Thần tử vong!
Thân thể Phàm Đông Nhi chợt ngừng lại, mở to mắt, lộ ra vẻ không thể tin.
"Hắn rốt cuộc là ai, sát khí của hắn... như thế... rốt cuộc hắn đã giết bao nhiêu người? Chỉ có cường giả đi ra từ trong thây chất thành núi máu chảy thành sông, mới có thể có sát khí như thế!"
Trong mắt Triệu Nhất Phàm, lần nữa lóe sáng.
Hai lão già kia cũng giật mình, nhưng cũng chỉ chợt ngừng lại, rồi vọt tới gần Mạnh Hạo, sát ý mạnh hơn.
Ngay khoảnh khắc mấy người này lần nữa lại tới, Mạnh Hạo ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười dưới thân hắn xuất hiện lốc xoáy của Huyết Yêu Đại Pháp, chung quanh hắn cỏ xanh, cây lớn, trong nháy mắt khô héo, ngay cả mặt đất vào giờ khắc này đều khô nứt... hết thảy chỉ xuất hiện trong chớp mắt.
Mà khí thế của Mạnh Hạo, cũng trong chớp mắt ầm ầm kéo lên, ngay lúc bốn người bay tới, hắn đứng lên, bước một bước, nâng tay lên toàn lực triển khai Yêu Phong đệ bát cấm.
"Ầm!" Đệ bát cấm vừa ngưng tụ, sát khí cùng ma niệm trong cơ thể Mạnh Hạo, toàn diện bùng phát, dẫn động thiên địa, dẫn dắt yêu khí, hóa thành một khí tức vô hình, làm cho thân thể bốn người kia toàn bộ ngừng lại.
Mạnh Hạo bước một bước, đứng ở trước mặt Phàm Đông Nhi, nâng tay tung ra một quyền đánh ngay bụng Phàm Đông Nhi. Trong tiếng nổ ầm ầm, Phàm Đông Nhi phun ra máu tươi, toàn thân trong tiếng "rắc rắc", lại có ba cái ngọc giản đồng thời vỡ vụn, dường như thay nàng chết đi.
Mạnh Hạo sắc mặt vô tình, lại đưa tay chụp lấy cánh tay Phàm Đông Nhi, bẻ mạnh một cái, "rắc" một tiếng... Phàm Đông Nhi đau đớn run rẩy, nhưng lại quyết đoán chặt đứt cánh tay, thân thể bay nhanh lui về sau. Mạnh Hạo đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo, không có truy kích, mà thân mình nhoáng một cái, xuất hiện ở trước mặt Triệu Nhất Phàm, cũng tung ra một quyền, trong tiếng nổ ầm ầm, Triệu Nhất Phàm phun ra máu tươi, thân thể lập tức thụt lùi.
Trong nháy mắt hắn thụt lùi, Mạnh Hạo đưa tay điểm vào Thái Dương Thạch một cái.
- Nát! Từ trong miệng Mạnh Hạo truyền ra thanh âm khàn khàn, Thái Dương Thạch trong run rẩy ầm ầm nổ tung, theo nổ tung lập tức một sóng nhiệt phóng lên cao, cuốn ra hướng bốn phía, trực tiếp che phủ Triệu Nhất Phàm ở bên trong.
Triệu Nhất Phàm toàn thân thiêu đốt, trong tiếng kêu rên, bay nhanh lui về sau, không ngừng phun ra máu tươi.
Cùng lúc đó, Mạnh Hạo tung ra quyền thứ ba, rơi vào trên người lão già hộ đạo của Lý Linh Nhi. Dưới vận dụng ma niệm toàn lực đánh ra, lão già kia phun ra máu tươi, sắc mặt rung động, cả người lập tức uể oải.
Giờ khắc này dường như Mạnh Hạo nương theo ma niệm, trong nháy mắt có lực lượng đột phá Linh Cảnh đỉnh phong.
Hắn không có đánh ra quyền thứ tư, thần trí của hắn đã có chút mơ hồ, ma niệm trở về, một khi thời gian hơi dài liền không thể nghịch chuyển. Đúng lúc này, bỗng nhiên xa xa có một thân ảnh đang bay tới.
- Không nên tới!!!
Phàm Đông Nhi biến sắc kêu lên. Cục thế này, trọng điểm chính là hạn chế lôi đỉnh của Mạnh Hạo, trừ Tinh Thần Thạch ra, còn trọng yếu chính là, bốn phía không xuất hiện người khác, thì Mạnh Hạo không thể đổi chỗ.
Chuyện này bọn họ đã có chung nhận thức, cho nên từ đầu giao chiến đến giờ, trên chiến trường thủy chung đều là bốn người bọn họ,, cũng không có ai tới gần, những người khác đều ở phía xa không để Mạnh Hạo nhìn thấy.
Thân ảnh từ xa xa bay tới, nghe vậy liền dừng lại, dường như triển khai toàn lực trong nháy mắt lui về sau... Thế nhưng trong mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, ngay lúc nhìn lại, hắn lấy ra lôi đỉnh, ánh chớp trôi đi, thân mình hắn lập tức cùng với người đang lui về sau ở xa xa kia, khoảnh khắc đổi vị trí với nhau.
Khoảnh khắc thân ảnh hai người bọn hắn đổi vị trí, bên tai Mạnh Hạo truyền đến một thanh âm trầm thấp.
- Mạnh huynh! Là Quý Âm tính ra nơi này là chỗ huynh nhất định chết!
Mạnh Hạo dường như không có nghe, dường như sắp mất đi ý thức, trong mắt ảm đạm, lại nhoáng một cái, nhìn thấu người đổi vị trí với mình chính là Phương Đông Hàn!
Khoảnh khắc hai người thay đổi vị trí, Mạnh Hạo toàn thân chạy thoát khỏi sát cục, dưới sấm chớp lấp lóe, nhìn thấy ở xa xa có rất nhiều thân ảnh, từng người sắc mặt rung động nhìn mình.
Hắn lập tức lần nữa tìm người đổi vị trí, một đường bay nhanh, trong tiếng nổ ầm ầm vang trời, thân ảnh mơ hồ không chừng, chỉ cần có người, chỉ cần hắn có thể nhìn thấy, hắn sẽ không còn rơi vào sát cục nữa.
Mấy lần dịch chuyển đổi vị trí, thân mình Mạnh Hạo sắp vỡ ra, cảnh giới Vĩnh Hằng của hắn còn đang trong khôi phục, không thể nhanh chóng phục hồi như trước... hắn cần chính là thời gian...
- - - - - oOo- - - - -