Chương 1662: Tu vi bạo phát
Ngay
lúc ngọn Hồn Đăng thứ ba tắt, còn dư lại 30 ngọn Hồn Đăng bốn phía lúc sáng lúc
tối, như có một luồng âm phong thổi tới, khiến cho những ngọn đèn kia chao đảo.
- Thần Minh Thất Khô... Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, cảm
nhận trong cơ thể không ngừng nổ vang, tu vi lần nữa kéo lên, hắn nhắm mắt lại,
trong lúc tu vi không ngừng tăng cao, thần thức của hắn cũng ầm ầm bạo phát, lần
nữa tăng thêm một thành!
Hắn giờ phút này, thần thức cơ hồ đã có thể so với Chí
Tôn sáu thành!
"Còn dư lại 30 ngọn Hồn Đăng nếu có thể tắt toàn bộ,
như vậy lực lượng thần thức của ta, chính là gấp ba lần Chí Tôn! Cho dù chỉ là
gấp ba lần Chí Tôn thất nguyên, cũng là cường hãn đến trình độ khủng bố!"
Mạnh Hạo mở ra hai mắt, lấp lóe sáng, hắn hít sâu một hơi, trong cơ thể vẫn còn
nổ vang, tu vi cũng vậy, thân thể cũng vậy, còn có thần hồn, đều vào giờ khắc
này lớn mạnh.
"Cổ Cảnh đối với ta mà nói, không còn là quá độ, mà
là... một lần lột xác trước nay chưa từng có!" Mạnh Hạo vung tay áo, lập tức
bốn phía gió lốc nổ vang, thần thức của hắn bỗng nhiên tản ra bao phủ bốn
phương tám hướng, hắn có thể cảm nhận được, giờ khắc này, mình so với trước cường
đại hơn gần như sáu bảy thành!
"Còn có thể mạnh hơn một chút." Mạnh Hạo cặp mắt
lóe sáng một cái, nhìn về phía ngọn Hồn Đăng thứ tư, trong mắt lộ ra quyết
đoán, trong nháy mắt động tâm niệm, ngọn Hồn Đăng thứ tư này tức khắc tắt!!!
Theo tắt, theo làn khói xanh nhẹ bay lên, chui vào miệng
mũi Mạnh Hạo, trong cơ thể Mạnh Hạo tiếng nổ ngập trời, tu vi của hắn ầm ầm bạo
phát, nhấc lên gió lốc, tràn ngập cả thế giới hư vô này.
Thần thức của hắn lần nữa tăng lên, từ sáu thành trước
đó, biến thành bảy thành!!!
Thân thể của hắn truyền ra tiếng nổ ầm ầm, thần hồn của hắn
dường như muốn xung phá ra ngoài thân thể, tia sáng trong mắt Mạnh Hạo cực kỳ rực
rỡ, giống như trở thành căn nguyên ánh sáng.
Mà lúc này ý hư ảo phát ra từ đệ nhất khô trong Thần Minh
Thất Khô, đối với Mạnh Hạo hoàn toàn là bé nhỏ không đáng kể, không thể rung
chuyển tâm thần hắn chút nào.
Mặc dù đây là Cổ Đăng Kiếp của La Thiên Đạo Tiên, nhưng vẫn
không thể so sánh với thật giả Mạnh Hạo đã trải qua, càng không thể so với Mạnh
Hạo đối kháng từ trong năm tháng vô tận tìm về cuộc đời này!
Chỉ cần một ánh mắt của hắn, tất cả hư ảo, còn chưa xuất
hiện đã tự tan rã, sụp đổ!
Theo ngọn Hồn Đăng thứ tư tắt, khí thế trên người Mạnh Hạo
ngập trời. Ngay lúc hắn muốn tắt ngọn Hồn Đăng thứ năm, đột nhiên, bỗng nhiên từ
trong ngọn Hồn Đăng thứ tư đã tắt kia truyền ra tiếng gầm giận dữ, cùng lúc đó,
hư vô bốn phía dường như vặn vẹo, mơ hồ, như có một bàn tay xuyên qua vách ngăn
giữa hư ảo và chân thật, chụp về phía Mạnh Hạo.
- Chết!!! Khi tiếng gào mang theo phẫn nộ này truyền đến,
Mạnh Hạo không cảm thấy xa lạ chút nào: bất luận là bàn tay hay là chủ nhân tiếng
rống giận kia, Mạnh Hạo đã từng gặp qua... đó là tồn tại giấu trong sương mù cổ
kiếp, giấu ở trong hư ảo đệ nhất khô, là vị oán hận Mạnh Hạo thấu xương.
Hắn ẩn trong hư ảo khô héo đợi Mạnh Hạo đến, nhưng không
nghĩ tới, chờ được lại là biến hóa như thế. Thời khắc này mắt thấy chỉ còn lại
có một ngọn Hồn Đăng cuối cùng, một khi cũng dập tắt, theo đệ nhất khô kết
thúc, hắn sẽ không còn cơ hội làm gì Mạnh Hạo, lập tức cấp bách. Lúc này mới
ngưng tụ bàn tay to thò ra, muốn ngăn cản Mạnh Hạo tắt đèn.
- Mạnh mỗ chờ ngươi đã lâu! Ngay khoảnh khắc bàn tay to
kia chụp tới, Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, tay phải nhanh như tia chớp đưa ra,
thậm chí mắt thường nhìn thấy tay của hắn rõ ràng còn ở bên cạnh, nhưng trên thực
tế, tay của hắn đã chụp lấy bàn tay to.
Bàn tay này so với trong sương mù Cổ Cảnh và trong hư ảo
khô héo lần đầu tiên Mạnh Hạo tắt đèn kia, nhỏ hơn nhiều lắm, thời khắc này chỉ
lớn chừng một trượng, bị bàn tay Mạnh Hạo nắm lấy liền run rẩy dừng lại phía
trước Mạnh Hạo, không thể chụp tới trước chút nào.
Truyền ra tiếng rống giận, tiếng thở dồn dập, cũng có
không thể tin. Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay run mạnh một cái, tu vi trong cơ
thể nổ vang, một lực lượng mạnh mẽ chợt truyền qua, trong tiếng "rắc rắc"
truyền ra tiếng hét thảm. Mạnh Hạo kéo mạnh một cái ra phía ngoài, lập tức
sương mù đen giống như một con rồng đen, bị Mạnh Hạo lôi ra từ trong ngọn Hồn
Đăng thứ tư đã tắt trước đó.
Ngay khi sương mù đen giống như thân rồng bị lôi ra, lập
tức vặn vẹo, có tiếng kinh hô quanh quẩn. Mạnh Hạo lại bóp mạnh một cái, "ầm"
một tiếng, trong nháy mắt sương mù liền co rút lại, bàn tay Mạnh Hạo dường như
hóa thành một cái hắc động thật lớn, trong chớp mắt, đã nắm sương mù này trong
lòng bàn tay.
- Muốn chết hay muốn sống? Mạnh Hạo lạnh nhạt hỏi, mắt lạnh
nhìn sương mù trong lòng bàn tay, sương mù kia tụ thành đoàn, thời khắc này cuồn
cuộn lên bên trong mơ hồ lộ ra một gương mặt, mang đầy vẻ hoảng sợ, mang theo
không thể tin, cũng có hoảng sợ, lại hình như có tôn nghiêm của hắn, vừa nghe Mạnh
Hạo nói, bỗng nhiên rống lớn, mặc dù không có truyền ra lời nói, nhưng trong tiếng
rống không thể nghi ngờ lại hiển lộ ngập đầy hận ý và không cam lòng.
- Muốn chết! Mạnh Hạo lập tức bóp mạnh một cái, vang lên
tiếng "rắc rắc", sương mù đen kia dường như sắp tan vỡ, bên trong
truyền ra tiếng hét thảm, rồi rất nhanh, trước mặt tử vong tới gần, tồn tại
trong sương mù liền lộ ra ý thần phục.
- Muộn rồi! Mạnh Hạo bóp mạnh, "ầm" một tiếng,
sương mù trong lòng bàn tay hắn lập tức vỡ tan, chỉ còn sót lại tiếng gào thét
tuyệt vọng mang theo nguyền rủa, hóa thành sợi tơ đen, từ trong kẽ tay Mạnh Hạo
chui ra, như những con rắn độc bay thẳng tới Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo mặt không đổi sắc, vung tay áo một cái, lập tức
những sợi tơ đen như rắn độc này chưa tới trước mặt hắn, đã toàn bộ tấc tấc vỡ
nát, tan thành mây khói.
Cùng lúc đó, bên trong đệ nhất khô trong Thần Minh Thất
Khô, một ngọn Hồn Đăng cuối cùng, cũng chính là ngọn đèn thứ năm trong 33 ngọn
Hồn Đăng của Mạnh Hạo, thời khắc này ngọn đèn chao đảo, rồi tắt ngấm.
Theo đèn tắt, làn khói xanh bốc lên, Mạnh Hạo hút một
cái, đều bay vào trong cơ thể, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kỳ lạ, ngửa mặt
lên trời rống một tiếng, thân thể nổ vang, tu vi bạo phát, thần hồn dường như
muốn xung phá ra ngoài thân thể... thần thức của hắn lần nữa tăng mạnh!
Từ lực lượng thần thức gần như Chí Tôn bảy thành, trực tiếp
trở thành... tám thành!!!
Thần thức Chí Tôn tám thành, Mạnh Hạo vừa tản ra thần niệm,
lập tức làm cho thế giới hư vô này, dường như không thể chống đỡ, xuất hiện dấu
hiệu sắp tan vỡ.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ.
Thời khắc này trạng thái của hắn đã vượt qua đỉnh phong trước đó, thậm chí giờ
khắc này hắn có nắm chắc tuyệt đối, nếu gặp lại Bạch chủ, hắn có lòng tin đánh
thắng!
Mạnh Hạo bỗng nhiên đứng dậy, Hồn Đăng bốn phía sáp nhập
vào trong cơ thể, biến mất, thân ảnh của hắn cũng cất bước đi ra mảnh thế giới
này, đi ra cánh cửa kia... Khi xuất hiện lại lần nữa về tới trên lưng Kháo Sơn
lão tổ. Bên tai liền nghe tiếng rống giận của Kháo Sơn lão tổ, còn có một cái đầu
to lớn tanh hôi, gào thét táp tới, dường như muốn cắn nuốt hắn.
Chính là Kháo Sơn lão tổ, lão sớm đã giải khai cấm pháp Mạnh
Hạo ngưng tụ trên thân mình, chờ đợi đã lâu, thời khắc này vừa thấy Mạnh Hạo hiện
thân, theo bản năng liền một ngụm cắn tới.
Mạnh Hạo sắc mặt như thường, nhìn cũng không nhìn lại cái
miệng to kia, nhoáng lên một cái, đã từ trên lưng Kháo Sơn lão tổ xuất hiện
trong tinh không, khiến cho Kháo Sơn lão tổ cắn một cái trống không. Lão quay đầu
lại, gầm thét về hướng Mạnh Hạo:
- Mạnh Hạo! Tên khốn ngươi khinh người quá đáng!
Mạnh Hạo quay đầu lại nhìn về phía Kháo Sơn lão tổ, mỉm
cười, bình thản nói: - Được rồi, đừng làm bộ làm tịch, lão tự do rồi, bất quá
lúc ta cần, lão phải trở về! Tận đáy lòng Mạnh Hạo vẫn còn có chút tình cảm đối
với Kháo Sơn lão tổ, nói dứt lời, phất tay áo định rời đi.
Nhưng hắn muốn rời đi, Kháo Sơn lão tổ lại không chịu, vừa
rống giận vừa vọt tới.
- Chớ đi! Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, Kháo Sơn lão tổ
liền hối hận. Lão run run, đáy lòng thầm mắng mình thế nào hồ đồ như thế, vì
sao lại nói ra hai chữ này? Nhưng nếu nói ra rồi, lão lập tức có cảm giác khí
thế của mình giảm yếu đi xuống, quá mức mất mặt... đang muốn giả làm ra một bộ
dáng phẫn nộ trước đó, mắt thấy Mạnh Hạo chợt dừng chân lại, Kháo Sơn lão tổ lại
run lên.
- Hả? Lão không cho ta đi, chẳng lẽ là thật muốn trở
thành tọa kỵ của ta? Mạnh Hạo kinh ngạc, quay đầu lại nhìn về phía Kháo Sơn lão
tổ, trong mắt lộ ra ý chế giễu.
Kháo Sơn lão tổ lập tức run run, đang lúc thần tình đều sụp
đổ xuống, nhưng Cổ Ất Đinh Tam Vũ trên lưng lão lại che miệng cười trộm, làm
lão cảm thấy ngượng ngùng, vội ho một tiếng, chững chạc lên tiếng: - Nói như thế
nào ta cũng là lão tổ của ngươi, ngươi muốn đi, cũng phải vái chào lão tổ ta một
tiếng, nếu không... hừ hừ... Kháo Sơn lão tổ là cố nén run rẩy, lấy dũng khí
nói, sau khi nói xong, mắt nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, mà thân mình thì từ từ
lui ra sau.
Mạnh Hạo cười cười, liếc mắt một cái liền nhìn ra nỗi
lòng của Kháo Sơn lão tổ thời khắc này, bất quá thời khắc này tâm tình hắn đang
rất là vui vẻ, chớp chớp mắt, rồi ôm quyền cúi đầu về hướng Kháo Sơn lão tổ: -
Lão tổ mạnh khỏe, để Mạnh mỗ rời đi tốt rồi?
- Hừ hừ... Ngươi có thể quỳ xuống! Kháo Sơn lão tổ lập tức
đắc ý, đột nhiên lão cảm giác được, trên thân mình nhất định là có gì đó mới
khiến tên khốn Mạnh Hạo này sợ hãi, vì thế tâm tình lập tức dâng lên.
Mạnh Hạo như cũ mỉm cười, nhưng tu vi trong cơ thể, lại
là rầm rầm bạo phát, bỗng nhiên tản ra thần thức, dọa cho Kháo Sơn lão tổ cả
người run rẩy dữ dội, mở to mắt, theo bản năng trên mặt liền lộ ra ý xu nịnh.
- Ha ha, ha ha... Lão tổ ta nói đùa đấy, Mạnh Hạo tiểu hữu,
ngươi... ngươi đi nhanh đi... Thời khắc này Kháo Sơn lão tổ cũng không để ý
trên lưng có Cổ Ất Đinh Tam Vũ đang cười trộm, da đầu lão tê dại, lão hận Mạnh
Hạo không lập tức rời đi, thầm hận mình trước đó quá lanh mồm lanh miệng làm gì
chứ!
Nói xong, lão không ngừng lui về sau, trong nháy mắt hóa
thành một đạo cầu vồng, bỗng chốc đi xa... Lão cầu mong mình có thể dùng ra
toàn bộ khí lực cách xa Mạnh Hạo càng xa càng tốt.
Nhìn Kháo Sơn lão tổ đi xa, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra tia
nhu hòa, trên người Kháo Sơn lão tổ, chứa rất nhiều kỷ niệm của Mạnh Hạo, nào
là Đại Thanh Sơn, nào là Kháo Sơn Tông... đều là ký ức quý báu trong lòng Mạnh
Hạo.
Thật lâu sau, Mạnh Hạo thu lại ánh mắt, xoay người, trên
người của hắn lại lộ ra sát khí, ánh mắt sắc bén như mũi đao nhọn, cất bước chạy
thẳng tới cái khe nứt giữa Đệ Bát Sơn Hải và Đệ Thất Sơn Hải kia.
- Bạch chủ! Lần này, ngươi ắt phải chết! Mạnh Hạo nhẹ giọng
nói, khi bước chân rơi xuống thân ảnh tức thì biến mất, dịch chuyển đi xa...