Q.4 - Chương 110: Đắng hay không đắng
Ads
Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng của Sở Dương, Thiết Bổ Thiên cũng hồi hộp đến thót tim. Hắn nhớ Sở Dương đã từng nói qua với hắn về một người: “Nàng là chủ thần sinh mạng của ta!” Không lẽ người nắm giữ sinh mạng của hắn chính là người đang nằm ở đó hay sao? Vị tiểu cô trong lòng Sở Dương này rõ ràng còn quan trọng hơn cả tính mạng của bản thân hắn!
Vậy thật ra vị tiểu cô nương này là ai? Chẳng lẽ là tiểu muội muội của hắn?
Dĩ nhiên là Thiết Bổ Thiên sẽ không bao giờ nghĩ tới Sở Dương lại nảy sinh tình cảm nam nữ với một tiểu cô nương như nha đầu này. Nhìn dáng dấp của cô nàng mới độ chừng mười mấy tuổi đầu thì làm sao giữa họ có thể phát sinh loại quan hệ kia được chứ?
Nhìn Sở Dương lúc này đang hớp một ngụm thuốc lớn, sau đó giữ lại ở trong miệng mình một hồi lâu để cho thuốc nguội bớt đi, rồi mới tỉ mỉ mớm cho nàng với một sự kiên nhẫn mà chỉ có thể xuất phát từ một trái tim tràn ngập thương yêu, Thiết Bổ Thiên không hiểu vì sao đột nhiên lại cảm thấy trong lòng ngổn ngang trăm mối, tim đập loạn xạ.
Hắn nhất thời không thể tiếp tục nhìn hai người bọn họ thêm giây phút nào nữa, nên đành quay đầu sang chỗ khác.
Chén thuốc cuối cùng cũng đã được mớm xong, Sở Dương liền đứng thẳng người dậy rồi quay sang hỏi vị thần y: “Đỗ tiên sinh, thuốc này còn phải cho uống mấy lần nữa?”
“Hôm nay một lần như vậy cũng đủ rồi. Sau khi thuốc chảy vào trong cơ thể, ngươi hãy giúp nàng đả thông kinh mạch để thuốc có thể phát tán nhanh hơn, như vậy thì đến tối là có thể tỉnh lại.” Đỗ Thế Tình ngẩng đầu nhìn sắc trời đã vào chiều mà tính toán thời gian.
“Đến lúc đó ta sẽ chuẩn bị thêm mấy thang thuốc cho nàng uống để mau bình phục. Ta nghĩ khoảng chừng sau bảy tám ngày thì tánh mạng sẽ không còn nguy hiểm và có thể đi lại bình thường. Ngoài ra đa phần nội thương cũng có thể phục hồi như trước, nhưng đáng tiếc nội thương ở Tam âm mạch của nàng… cái đó ta cũng bó tay bất lực.”
Đỗ Thế Tình ngẩng đầu nhìn Sở Dương một chút, đoạn nói tiếp: “Hiện tại ở trên đời này không có một thầy thuốc hay bất cứ một loại thuốc nào là có thể chữa được chứng nội thương này. Ngươi cũng không nên phí tâm sức làm chuyện không có kết quả.”
Đỗ Thế Tình hiển nhiên đã nhìn thấu ý nghĩ trong đầu Sở Dương, nếu không thì lão đã không nhấn mạnh bảo Sở Dương đừng làm chuyện không đâu. Lão biết chắc Sở Dương thế nào cũng sẽ vì tiểu cô nương này mà đi đến tận chân trời góc biển để cầu y vấn dược. Ai chứ Sở Dương thì hắn nhất định làm được chuyện này!
Sự bảo bọc che chở của Sở Dương đối với vị tiểu cô nương này đã đến mức liều lĩnh không màng đến gian khổ, điểm này thì ai nấy cũng đều nhận ra.
Đỗ Thế Tình có thể không giỏi về các mặt khác nhưng nói đến y thuật thì hắn chính là người có có tiếng tăm vang tận đến Thượng Tam Thiên! Một khi hắn đã nói như vậy thì có nghĩa nội thương của Mạc Khinh Vũ tuyệt đối không còn cách nào cứu chữa.
Điểm này Sở Dương đương nhiên biết rõ, hắn cũng hiểu rõ Đỗ Thế Tình muốn nhắc nhở hắn: Bản thân đã vất vả vượt qua nhiều trắc trở mới có được ngày hôm nay thì ngàn vạn lần không nên vì một căn bệnh không có hy vọng mà phá hủy cuộc đời của mình!
“Những thứ thiên tài địa bảo trong truyền thuyết… cũng không có hiệu quả sao?” Sở Dương buồn bã hỏi, trong lòng vẫn còn mang một chút hy vọng mong manh.
“Có lẽ ngươi không biết đây là chất độc gì, nhưng ta có thể khẳng định chất độc này chính là Hắc Ma Chi Độc trong truyền thuyết. Nếu không phải chất độc đã vào tới Tam âm mạch thì với y thuật của Đỗ Thế Tình ta, cho dù có phí một ít công sức cũng sẽ hoàn toàn trị dứt không chút trở ngại. Nhưng một khi nó đã ăn sâu vào trong Tam âm mạch thì dù là thần tiên cũng vô phương cứu trị!”
Đỗ Thế Tình nói một cách nghiêm túc không chút dè dặt hay tỏ vẻ giấu diếm: “Cho dù bây giờ có gom hết cửu đại kỳ dược trong thiên hạ như đã được miêu tả trong truyền thuyết thì cũng không có cách nào trị hết hoàn toàn!” Đỗ Thế Tình dừng một lát để quan sát Sở Dương rồi nhẹ nhàng nói tiếp: “Sở Dương, điều ta có thể làm là giúp nàng ta tỉnh lại và dùng hết sức mình ngăn chặn thương thế để không ảnh hưởng đến tánh mạng hay tuổi thọ của nàng, như vậy sau này nàng vẫn có thể lập gia đình sinh con mà không gặp phải bệnh tật gì. Nếu vận khí tốt thì vẫn có thể sống lâu đến trăm tuổi! Chỉ là nàng không thể dùng đến võ đạo nữa thôi!”
“Với tư cách là một nữ nhân, chuyện đó đối với tiểu cô nương này mà nói thì cũng hoàn toàn bình thường như bao nữ nhân khác thôi.” Đỗ Thế Tình nói một cách nghiêm túc.
Sở Dương thở dài, đầu cúi thấp. “Thu thập đủ Cửu đại kỳ dược mà cũng không cách nào trị dứt…” Những lời nói trực tiếp này không khác gì là một đòn đả kích thật lớn đối với Sở Dương, đồng thời cũng phá tan đi niềm hy vọng cuối cùng ở trong lòng hắn.
Chuyện này xảy ra đối với những nữ nhân khác có lẽ là không sao, nhưng đối với Mạc Khinh Vũ thì tuyệt đối không thể được! Nếu không phải vì căn bệnh đáng chết này thì ở kiếp trước Mạc Khinh Vũ đã không bị người ta mai phục đến phải ngọc nát hương tan.
Mạc Khinh Vũ tuy chưa hề nhắc đến gia thế của nàng với hắn, nhưng Sở Dương biết rõ nàng tuyệt đối xuất thân từ một danh môn vọng tộc, bởi đơn giản một gia đình nghèo khổ khó mà có thể bồi dưỡng ra được tính cách cao quý, tao nhã của nàng.
Ở kiếp trước, Mạc Khinh Vũ thà rằng tự mình phiêu bạt giang hồ chứ nhất định không chịu về nhà. Đó là vì lý do gì? Chuyện này chắc có liên quan đến thương thế của nàng. Cũng có thể là vì bản thân Mạc Khinh Vũ không muốn về nhà, nhất là khi người trong gia tộc không có ai đối đãi tốt với nàng, hoặc giả sử nàng đã bị trục xuất khỏi gia tộc vì một nguyên do nào khác.
Nếu một nữ hài tử có được Tam âm mạch thì nhất định phải được coi là bảo bối hay thiên tài ở trong gia tộc, như vậy thì làm sao có thể cam lòng trục xuất nàng được? Trừ phi là là Tam âm mạch của nàng đã bị phế đi!
Nói cách khác là mọi chuyện đều bắt nguồn từ ngày hôm nay!
Thương thế này đã tạo thành một tấn bi kịch cho cả cuộc đời của Mạc Khinh Vũ; và nếu như không phải vì thương thế này thì nàng đã không rời khỏi gia tộc, cũng như sẽ không gặp được Sở Dương; từ đó càng sẽ không bị người ta phục kích đến ngọc nát hương tan!
Cho nên Sở Dương mới không cam lòng! Hắn không cam lòng để Mạc Khinh Vũ cả đời phải gách chịu thương thế trên người. Cho dù có hắn ở bên cạnh bảo hộ cho nàng nhưng đâu phải lúc nào hắn cũng có thể ở bên nàng từng giây từng phút được. Không! Mạc Khinh Vũ cần phải có khả năng tự bảo vệ bản thân! Như vậy Sở Dương mới có thể yên tâm.
“Sở Dương, vị tiểu cô nương này thật ra là gì của ngươi?” Cho đến bây giờ Thiết Bổ Thiên mới mở miệng hỏi tới vấn đề này. Thiết Bổ Thiên vốn chín chắn nên rất hiếm thấy hắn lại tò mò mấy chuyện như vậy.
Mà cũng nhờ câu hỏi của Thiết Bổ Thiên đã đánh thức tâm tư ẩn sâu trong lòng của Sở Dương.
“Phải, nàng là… của ta…” Sở Dương vừa há mồm định trả lời thì lại đột nhiên nhăn mặt: “…Phụt… phụt… phụt… Đỗ tiên sinh, thuốc này là cái quái gì mà đắng quá vậy? Ta… Ta … Ọe …” Sở Dương cảm giác như miệng của mình lúc này đã biến thành cái cối nghiền thuốc.
Cảm giác này thật sự là khổ sở đến cực hạn!
Sở Dương mặt nhăn mày nhăn nhó, hai mắt trợn trắng nhìn về phía trước.
“Ách, bộ khi nãy ngươi không cảm thấy đắng sao?” Thiết Bổ Thiên lẫn Đỗ Thế Tình không khỏi ngạc nhiên mà hỏi hắn.
Sở Dương ngẩn người ra. Vừa rồi hắn đặt hết tâm trí vào Mạc Khinh Vũ nên khi thấy nàng nuốt vào không được, liền không chút do dự mà mớm thuốc cho nàng nên cũng chẳng để ý thuốc đắng hay ngọt …
Bây giờ nghe nhắc tới hắn mới cảm nhận ra vị đắng của thuốc, đồng thời điều này làm hắn nhớ tới một bài thơ Mạc Khinh Vũ từng ngâm nga: “Nhất sinh bất khinh vũ, nhất vũ nhất sinh khố, kim sinh vi quân vũ, túng khố vũ nhất sinh..”
Đắng ư? Sở Dương không thể kềm chế liền nhếch miệng. Đắng sao? Cái đắng này nếu đem so sánh với cái đắng mà Mạc Khinh Vũ ở kiếp trước phải mang theo trong lòng thì có được coi là đắng không? E rằng vạn ngàn lần đều không thể so sánh được.
“Ngươi … đúng là…” Trong lòng Đỗ Thế Tình càng lúc càng thưởng thức người thanh niên ở trước mặt. Sở Dương quả nhiên là người trọng tình trọng nghĩa. Điều này khiến lão hài lòng vì mình quả không có nhìn lầm người chút nào…
Chỉ vì cứu người mà hắn không để ý đến cảm nhận của bản thân, đây mới chính là tinh thần hy sinh quên mình…
Trong khi đó Thiết Bổ Thiên lại theo đuổi một lối suy nghĩ khác, nhược điểm lớn nhất của Sở Dương chính là vị tiểu cô nương này! Mà một khi kẻ địch đã biết được nhược điểm của hắn thì sẽ dẫn đếm hậu hoạn vô cùng. Cho nên tin tức này cần phải giữ kín!
Có điều là không biết vị tiểu cô nương này có lai lịch ra sao?
“Đỗ tiên sinh, về việc hôm nay ngươi đã chữa trị cho vị tiểu cô nương này, cô gia hy vọng bất kỳ một tin tức nhỏ nhoi nào cũng không được lọt ra ngoài.” Thiết Bổ Thiên mỉm cười nhắc khéo.
Đỗ Thế Tình khẽ giật mình rồi lập tức hiểu ra nên nhanh nhẩu đáp: “Thái tử yêm tâm, chuyện này quyết sẽ không có thêm một người nào khác biết được.”
Sau một thời gian ngắn thì sắc mặt của Mạc Khinh Vũ đã hồng hào hơn nhiều, hô hấp cũng từ từ ổn định lại, tựa hồ như đang ngủ say. Thấy vậy Sở Dương cũng cảm giác yên lòng hơn, nhờ đó mà vị đắng nơi miệng cũng trở nên nhạt nhòa đi rất nhiều…
Trái lại, điều này đã khơi dậy sự tò mò nơi hắn. Đã đến đây thì cũng phải xem thử cái hoàng cung trong truyền thuyết này ra sao chứ.
“Đây chính là hoàng cung sao? Quả nhiên là nguy nga hoàng tráng, phú quý xa hoa a…” Sở Dương một mặt ngắm nghía, mặt khác lại ra chiều hứng thú đánh giá: “Nhưng ta lại cảm thấy nó đìu hiu vắng lạnh làm sao ấy.”
“Tất nhiên là hoang vắng rồi.” Thiết Bổ Thiên thở dài một tiếng rồi giải thích: “Để làm việc được thuận tiện hơn, cô gia đã không thường xuyên ở lại hoàng cung, hơn nữa ta đã cho tất cả mọi người xuất cung hết, chỉ để lại một số cung nữ để chăm sóc phụ hoàng và làm công việc vệ sinh hằng ngày ở trong ngoài. Hiện tại ở Thiết Vân còn có trăm việc phải lo… muốn duy trì tất cả công việc trong hoàng cung thì cần phải có một khoản chi tiêu rất lớn.”
Sở Dương liền “ah” một tiếng như đã hiểu được, rồi thắc mắc hỏi: “Còn tiểu muội của ngươi thì sao? Ngươi không chăm lo cho nàng sao?”
Sở Dương nhớ rất rõ vào cái ngày ở tại Thiết Binh Các, thiếu nữ kia đã gọi Thiết Long Thành là “Nhị thúc”. Hai tiếng “nhị thúc” nếu xưng hô với bất cứ ai thì không có gì đáng nói nhưng gọi Thiết Long Thành thì quả thật không còn là tầm thường nữa.
Lúc trước khi đến Thiết Vân thì Sở Dương còn chưa biết hết thành viên trong hoàng thất, nhưng sau khi vào Bổ Thiên Các rồi thì mới biết trong gia quyến trực tiếp của hoàng thất chỉ có hai huynh đệ Hoàng đế bệ hạ và Thiết Long Thành.
Nếu nói như vậy thì người thiếu nữ kia nhất định là muội muội của Thiết Bổ Thiên, không sai vào đâu được!
“Tiểu muội của ta?” Thiết Bổ Thiên có chút bất ngờ, trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia phức tạp nhưng rồi nét mặt lập tức thư giãn lại, điềm tĩnh nói: “Ngưới nói là tiểu nha đầu nghịch ngợm hay thích đi gây sự đó à... Ngươi đã gặp qua nàng rồi ư?
“Ân, nàng đã từng tới Thiên Binh Các.” Sở Dương gật đầu đáp.
“Tiểu nha đầu kia đúng là khiến người ta đau đầu mà.” Thiết Bổ Thiên cười nhẹ, không có vẻ gì trách móc nói tiếp: “Bất quá tiểu nha đầu đó cũng thật đáng yêu. Sở Ngự Tọa đột nhiên lại nhắc tới nàng... Ha ha… Đừng nói với ta là Sở Ngự Tọa đã động lòng với tiểu muội ta chứ?”
Không đợi Sở Dương giải thích, Thiết Bổ Thiên cười rộ lên: “Sở Ngự Tọa là nhân trung chi long, nếu thật sự là có ý đó thì cô gia sẽ không ngại vì Sở Ngự Tọa mà làm bà mai tác hợp nhân duyên a.”
Sở Dương cười lớn vì hắn biết Thiết Bổ Thiên đang nói đùa mà thôi, cho nên hắn mới trả lời: “Bản thân ta chỉ là một kẻ dân dã thì làm sao tương xứng với công chúa điện hạ. Ta quả thật chỉ là có chút hiếu kỳ vì lúc gặp công chúa điện hạ ở Thiết Vân, dường như nàng hơi có vẻ lén lút thần bí.”
Thiết Bổ Thiên chớp mắt như che dấu cảm xúc dâng trào trong lòng hắn, rồi kể: “Sự tồn tại của tiểu muội đúng ra là một bí mật không ai biết tới. Năm đó Đại Triệu không ngừng phái người ám sát hết người trong hoàng thất chúng ta, cho nên vì để bảo vệ cho tiểu muội mà chuyện công chúa ra đời không ai được biết tới. Sau đó, phụ hoàng lại bị thương nên cô gia càng không dám thông cáo thiên hạ. Nếu để kẻ thù biết rõ rồi gây hại đến nàng thì một người ca ca như cô gia chẳng phải sẽ có lỗi với nàng sao?”
Thiết Bổ Thiên bùi ngùi nói tiếp: “Phận nữ nhi sinh trong gia đình Đế vương đã là một sự bất hạnh, sinh ra trong thời chiến loạn tranh quyền thì càng bi ai hơn. Nhân đinh huyết mạch Đế vương chúng ta đã vốn ít ỏi, vậy mà hết lần này đến lần khác cứ gặp đại biến, thật là họa vô đơn chí mà. Ta chỉ mong sao tiểu muội có thể bình bình an an sống một cuộc sống như một người bình thường. Che đậy thân phận của nàng cũng chỉ để phòng hờ bất trắc, vạn nhất có một ngày Thiết Vân binh bại thì nàng cũng có thể giữ được tánh mạng mình. Dù chỉ làm một người thường dân mai danh ẩn tích đâu đó nhưng ít ra vẫn còn sống sót.”
Nói xong, hắn nặng nề hít sâu một hơi như muốn chặn đứng xúc cảm đang dâng trào trong lòng.
Sở Dương sau một thời gian dài yên lặng ngẫm nghĩ thì cảm thấy trong lời nói của Thiết Bổ Thiên dường như vẫn ẩn chứa điều gì đó, nên mới nói: “Đúng vậy, sinh ra trong gia đình Đế Vương tuy có thể hưởng thụ những thứ mà người bình thường khó có được; chẳng hạn như ăn ngon mặc đẹp, vinh hoa phú quý… nhưng ngược lại lúc nào bản thân cũng gặp phải áp lực khiến người cảm thấy nghẹt thở. Muội muội của ngươi may mắn có được một người ca ca tốt, âu đó cũng là phước phận của nàng.”
Đỗ Thế Tình cũng bị không khí ảm đạm kia làm ảnh hưởng, liền không khỏi thở dài thương cảm.
Từ trước đến giờ, nữ nhi sinh trong gia đình Đế vương đều trở thành lễ vật ngoại giao giữa các nước, mà điển hình nhất chính là mối quan hệ hôn nhân chính trị. Không cần biết bản thân công chúa có thích hay không, tất cả đều được đem lợi ích của quốc gia ra mà cân đong đo đếm.