Q.4 - Chương 132: Đại địch trong đời

Ads

“Ừ, Cao Thăng, nói một chút về cái nhìn của ngươi xem!” Đệ Ngũ Khinh Nhu cười bảo.

“Lời Trình huynh vừa nói chẳng qua là xét về đại thể, còn ý của hạ quan thì là về câu chữ và cách hành văn!” Cao Thăng vẫn chau mày nhìn trang giấy mà nói: “Tại hạ cho rằng mấy chữ này khô khan và không liền mạch.”

“Hãy nhìn chữ “nhiều năm” này xem, hai chữ này hiển nhiên là được viết liền một hơi. Nhưng ý cảnh của hai chữ này so với hai chữ “tâm huyết” đằng sau không hề giống nhau. Mà chữ “huyết” trong hai chữ “tâm huyết” thì nét bút lại yếu ớt, mà hai chữ đằng sau cũng được viết ra liền một lúc, cho nên ở trên tờ giấy này thì… Điều này không bình thường chút nào. Huống chi bốn chữ “… làm hết sức thôi” ở đằng sau mặc dù được viết liền một mạch, nhưng khi nhìn kỹ lại thì thấy khô khan vô cùng, thiếu đi tinh thần bi tráng hàm xúc vốn nên có ở trong đó.”

“Nếu thật như đây là của Số Một viết, thì khi viết ra mấy chữ này Số Một ắt đã chuẩn bị ngọc đá cùng tan, tình thế đã là giương cung bạt kiếm, tâm tình đã chuẩn bị đồng quy vu tận. Chúng ta đều biết khi người ta ở vào tình cảnh đó thì tâm tình ắt sẽ dung nhập vào trong chữ viết. Mà với tâm tình này lại thêm sự cao ngạo của Số Một thì chắc chắn trên giấy sẽ hàm xúc ý tứ “thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành”. Vậy mà trong mấy chữ này lại không hề có một chút nào tinh thần đó, ngược lại là quá bình thản rồi! ”

Cao Thăng nói tiếp: “Cho nên, thưa tướng gia, từ bức mật hàm này thì cá nhân tại hạ cho rằng chỉ sợ Số Một đã gặp rủi ro, hoặc là đã rơi vào tay của Sở Diêm Vương mất rồi! Mà phong thư này chắc chắn chính là một cái bẫy!”

“Vậy sao?” Đệ Ngũ Khinh Nhu ánh mắt chứa nét cười, đáp: “Nếu như đây là một cái bẫy, như vậy thì sẽ bẫy chúng ta ở điểm nào? Cái tên Sở Diêm Vương kia muốn đạt được kết quả gì trong đó chứ?”

“Nếu như chúng ta bị phong thư này gạt, như vậy chúng ta sẽ cho ra suy luận rằng: Số Một vẫn vô sự. Vẫn còn nắm quyền như trước.” Cao Thăng nghiêng đầu liếc Hàn Bố Sở đáp, trong mắt tràn ngập vẻ chê cười, ý tứ giống như đang cùng luận việc với một tên ngốc vậy.

Hàn Bố Sở hừ một tiếng, quay đầu chỗ khác.

“Nếu chúng ta cứ giữ cái tâm lý này mà vẫn liên lạc với Số Một thì gã Sở Diêm Vương kia chỉ cần ôm cây đợi thỏ, thì hắn sẽ liên tục bắt được người liên lạc của ta. Chúng ta mặc dù tự tin Số Một sẽ không bị đối phương truy tra ra cái gì nhưng không có nghĩa là những người khác cũng sẽ giống như thế. Một khi bọn họ bị Sở Diêm Vương cạy mồm mà hé ra điều gì, thì toàn bộ đường dây tình báo của Số Một nắm trong tay ở Thiết Vân sẽ bị Sở Diêm Vương nhổ tận gốc! Đó sẽ là một kết quả cực kỳ tai hại!”

“Cái này, chính là cái bẫy ác độc của Sở Diêm Vương!”

“Vậy sao? Như vậy theo ý kiến của ngươi… Số Một còn sống hay không?” Đệ Ngũ Khinh Nhu tựa hồ cũng có vài phần hứng thú để tham dự cuộc thảo luận này.

“Cũng chưa hẳn! Bất quá, khả năng hắn còn sống sẽ rất lớn!” Cao Thăng suy tư một lúc lâu, cuối cùng vẫn nghi nghi hoặc hoặc đưa ra đáp án.

“Tại sao?” Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn hắn thốt lên.

“Số Một lọt vào trong tay Sở Diêm Vương thì Sở Diêm Vương tuyệt đối sẽ không hỏi ra cái gì, điều đó là chắc chắn.” Cao Thăng trầm tư đáp: “Nhưng nhân vật trọng yếu như vậy của quân địch tự nhiên không thể thả, nhưng giết đi cũng quá đáng tiếc. Nếu tại hạ là Sở Diêm Vương… ta sẽ đưa hắn giam lại, một ngày ngươi không nói, chẳng lẽ hai ngày, ba ngày…thậm chí là vài tháng ngươi còn ko nói sao?”

Cao Thăng nói tiếp: “Cho nên thuộc hạ đoán chừng, Số Một hắn vẫn còn sống, tất nhiên là tư vị không hề dễ chịu. Nghiêm hình bức cung, đây là chuyện khẳng định rồi!!”

Hàn Bố Sở chen miệng đốp lại: “Cao Thăng, ngươi nói mấy câu này có vấn đề! Từ đầu đến giờ ngươi đều nói là có khả năng lọt vào trong tay địch nhân. Vậy thì khác ở nơi nào, nói như thế nào thì cũng là khẳng định đã rơi vào tay Sở Diêm Vương, nhưng sao lại bị nghiêm hình tra tấn? Nhận xét của ngươi quá võ đoán!”

Cao Thăng nhìn hắn khinh thường, nở một nụ cười trào phúng, cũng không hề phản bác.

Hàn Bố Sở lập tức giận sôi người, toan muốn mỉa mai lại thì bị Trình Vân Hạc cấu lên đùi một cái rõ đau khiến hắn phải hít vài hơi khí lạnh. Đệ Ngũ Khinh Nhu khoát tay, ý bảo hắn không cần nói nữa.

“Có khả năng Số Một chết rồi không?” Đệ Ngũ Khinh Nhu hỏi.

“Khả năng này…rất nhỏ.” Cao Thăng thoáng nhíu mày rồi đáp: “Dù bị nghiêm hình tra tấn đến nửa chết nửa sống thì Số Một tuyệt đối sẽ không hé răng một câu. Người như vậy, không thể trông chờ vào may mắn khi nghiêm hình mà khiến cho hắn hé miệng được. Nói cách khác, hắn sống đã không còn ý nghĩa, chẳng qua là chịu thêm tra tấn mà thôi…”

“Nếu Sở Diêm Vương là một kẻ anh hùng, hắn vô cùng có khả năng sẽ cho Số Một thống khoái. Bởi hắn cũng không phải là người ngu, biết rõ dù giữ lại thì cũng là vô dụng!” Cao Thăng nói tiếp: “Nhưng nếu hắn không phải là một kẻ anh hùng….Số Một khẳng định vẫn còn sống, chẳng qua là chịu nghiêm hình mà thôi!”

Cao Thăng nói đến đây thì trầm tư một thoáng, rồi lại nói tiếp: “Căn cứ tin tức chúng ta thu thập được về Sở Diêm Vương, theo như cách làm việc cùng tính cách nóng nảy của hắn, và với mấy lần xuất động gần đây của Thiết Vân mà xét, thì cá nhân tại hạ cho rằng kẻ này vì đạt mục đích sẽ không từ thử đoạn, cũng không phải là một nhân vật anh hùng quang minh lỗi lạc gì. Hơn nữa sở trường của hắn chính là chỉ cần nắm được một điểm sẽ truy ra được nguồn cơn, mà Số Một chính là con bài trọng yếu trong tay hắn. Thế nên hắn chỉ có thể càng lúc dùng những phương thức hèn hạ cùng với thủ đoạn tàn khốc hơn để hòng cạy miệng Số Một mà thôi. Tuyệt đối sẽ không giết hắn!”

Sắc mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm lại, gã chậm rãi gật đầu.

Cao Thăng nói đã nhiều, miệng đã hơi khô, liền bưng lên chén trà, uống ực một cái cạn sạch.

“Nếu như sự tình thật sự như lời của Cao huynh, thì Số Một khẳng định đang ở trong tay của Sở Diêm Vương rồi! Thưa Tướng gia, ngài cho răng việc này chúng ta nên làm thế nào?” Trình Vân Hạc ấp úng hỏi: “Là cứu hay không cứu đây?”

“Cứu hay không cứu?” Những lời này đều khiến cho tinh thần của Cao Thăng tăng cao. Ba vị mưu sĩ nhìn nhau, nội tâm ai cũng đều lên xuống phập phồng.

“Trình huynh, lời này…có chút quá rồi!” Cao Thăng đáp: “Cứu hay không cứu, Tướng gia đều có kế hoạch! Việc này liên quan trọng đại, trong nhất thời làm sao có thể ra quyết sách ngay được?”

Địa vị ba người đều giống như Số Một. Nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu lựa chọn đi cứu Số Một, thì trong lòng ba người cũng sẽ cảm thấy ấm áp.

Bởi vì nếu xử lý như thế, sau này ba người nếu như gặp tình huống tương tự, Đệ Ngũ Khinh Nhu chắc chắc cũng sẽ đi cứu.

Nếu không đi, ba người cũng có thể lý giải. Dù sao Số Một đang ở Thiết Vân xa xôi, nhất định bị trông coi nghiêm ngặt. Nếu muốn cứu một nhân vật trong phạm đang bị giam trong đại lao, quả thật là khó như lên trời.

Để cứu hắn, tất nhiên sẽ điều động binh lực, hơn nữa dù Số Một còn sống, thì nhất định người cũng mình đầy thương tích, hành động khó khăn. Không cẩn thận một chút, quân cứu viện sẽ bị liên lụy đến toàn quân bị diệt.

Cứu, có lý do. Không cứu, có thể lý giải được. Nhưng tâm lý, đúng là không giống nhau rồi!

Để Ngũ Khinh Nhu đầu ngửa ra, hướng ra ngoài khung cửa sổ, sắc mặt bình tĩnh. Hai tay hắn chắp ra sau lưng, có vẻ thong dong vô cùng.

Lời của Cao Thăng chính là tâm sự hiện giờ của hắn. Ba người đưa ra vấn đề cứu hay không cứu cũng chính là sự tình Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn đang suy tính. Nhưng so với tâm tình ba người, trong lòng hắn còn suy nghĩ sâu hơn một tầng: cái này phải chăng là một cái bẫy khác của Sở Diêm Vương bố trí nên không?

Có phải là Sở Diêm Vương đem Số Một ra làm mồi nhử, giăng ra một lưỡi câu ngay trên đầu của mình?

Phải biết rằng nếu muốn tìm cách cứu ra Số Một thì nhất định phải an bài một cách tinh vi, hơn nữa kẻ cứu viện cũng phải là binh cường tướng mạnh. Nếu mất đi những người này, sự tổn thất đó đối với mình chính là sự tổn thất đến thương gân động cốt rồi.

“Xử lý…hay là không?’ Đệ Ngũ Khinh Nhu lần thứ nhất có cảm giác có một việc không thể nào quyết định được rồi. Cứu, mạo hiểm; không cứu, nhân tâm lạnh giá.

Đệ Ngũ Khinh Nhu biết rõ, nếu như mình ra quyết định không cứu, ba người Cao Thăng đều sẽ lý giải được. Nhiều nhất trong lòng cũng cảm thấy hơi thất vọng một chút mà thôi.

Nhưng lại không thể xem thường một điểm thất vọng này được. Nó tại thời khắc mấu chốt có thể làm cho thái độ người ta chuyển biến đến bất ngờ. Hơn nữa, nếu không cứu, Số Một có thất vọng về mình hay không?

Nếu như khiến cho Số Một thất vọng đau đớn thì… phải biết là mạng lưới tình báo ở Thiết Vân hắn nắm giữ hơn phân nữa đấy!

Ba người đều lẳng lặng chờ Đệ Ngũ Khinh Nhu ra quyết sách cuối cùng..

“Cứu! Nhất định phải cứu!” Đệ Ngũ Khinh Nhu rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, trong lòng hắn lúc này cũng vô cùng đắng chát. Nếu như bố cục này chính là do gã Sở Diêm Vương thiết lập nên, thì ở lần đối đầu xa xôi này, mình đã thất bại một lần.

Bởi mình không thể không bước theo ý đồ của đối phương được.

Ta chính là muốn ngươi tới cứu đấy! Ngươi không muốn đến cũng không được rồi!

Chuyện này trong cả đời nắm quyền của Đệ Ngũ Khinh Nhu thì chính là lần đầu tiên. Từ trước đến nay đều là hắn dắt mũi người khác đi, cho như là được tôn xưng là Đại lục đệ nhất danh tướng Thiết Long Thành cũng bị hắn dắt mũi đến cả mười năm. Chiến cuộc của mấy trăm vạn tướng sĩ đều bị một tay Đệ Ngũ Khinh Nhu điều khiển đấy!

Ta muốn cho ngươi vào tròng, ngươi phải vào! Ta muốn cho ngươi chết mười vạn, ngươi không thể chết năm vạn. Ta muốn thế nào, ngươi phải phối hợp với ta! Ngay cả khi ta là địch nhân của ngươi, dù ngươi có hận ta thấu xương thì ngươi cũng phải phối hợp. Nếu không ngươi cùng với cái quốc gia của ngươi đều phải xong đời.

Ta không hề uy hiếp, nhưng ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn để cho ta chỉ huy! Ngoan ngoãn cho ta uy hiếp.

Một tay điều khiển thiên hạ, một tay điều khiển hai quốc gia, hơn nữa chính là hai quốc gia tử địch, khiến cho người khác không thể xoay mình, dù có phẫn nộ đến điên người, hận không thể ăn gan uống máu nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe theo mà thôi! Không nghe không được!

Đây là một loại khoái cảm! Đệ Ngũ Khinh Nhu vô cùng thích hưởng thụ loại khoái cảm này!

Nhưng bây giờ, rốt cuộc đến phiên hắn sắp phải làm cho người khác hưởng thụ cái khoái cảm đó.

“Tướng gia!” Ba người đồng loạt lên tiếng can gián. Tuy ba người đương nhiên hi vọng Đệ Ngũ Khinh Nhu ra quyết định như thế, nhưng bọn hắn cũng biết rõ, làm như vậy thì sẽ lâm vào nguy hiểm đến cỡ nào!

“Mặc dù là cạm bẫy của Sở Diêm Vương, nhưng cũng phải đi cứu thôi!” Đệ Ngũ Khinh Nhu một khi đã quyết thì sẽ không hề thay đổi. Hắn nhàn nhạt nhìn hai người, đáp: “Không chỉ là Số Một, nếu các ngươi lâm vào tình cảnh như thế..ta cũng sẽ làm như vậy..”

Ba người bọn họ toàn thân chấn động, đối với ý nghĩ của mình lúc trước, cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

“Cạm bẫy…” Ba người đồng loạt phản ứng: “Tướng gia nói đây là cạm bẫy của Sở Diêm Vương?”

“Đúng vậy! Đây là một cái bẫy! Tên Sở Diêm Vương hoành không xuất thế này không thể tưởng được dĩ nhiên là đại địch trong đời của Đệ Ngũ Khinh Nhu ta!” Đôi mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu ánh lên niềm vui vẻ, nói: “Càng không thể tưởng được, lần giao thủ đầu tiên của ta và hắn, người lâm vào thế hạ phong lại là ta!”

Mặt ba người liền biến sắc vì hoảng sợ.

Có thể được xem là đại địch cả đời của Đệ Ngũ Khinh Nhu tuyệt đối là một vinh quang vô thượng! Có thể khiến cho Đệ Ngũ Khinh Nhu vào thế hạ phong càng là một sự tình khiến người khác không thể tưởng được.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện