Q.4 - Chương 135: Tiễn đưa muội một lễ vật nhỏ
Ads
Đã đến giờ cơm, Sở Diêm Vương làm xong thức ăn rồi bưng một cái khay đầy ắp mang xuống mật đạo, mùi đồ ăn thơm phức tỏa ra ngào ngạt khắp nơi.
Khục khục…. Với tuổi tác của Mạc Khinh Vũ thì mùi thơm như thế này… hắc hắc… Sở Diêm Vương nở nụ cười một cách ám muội…
Mạc Khinh Vũ đang ngồi buồn ngơ ngác ở trong mật thất. Không thể không nói việc đem một tiểu nữ hài đang độ tuổi tung tăng chạy lăng xăng giam lỏng ở trong mật đạo thế này quả là tàn nhẫn.
Tuy rằng ánh sáng trong mật thất rất đầy đủ, đèn đuốc sáng trưng nhưng lại không phải là ánh sáng mặt trời. Mà tiểu hài tử thì lại ham thích náo nhiệt. Cho nên Mạc Khinh Vũ càng ngày càng trở nên héo hon.
Bởi vì thương thế nên mỗi ngày Mạc Thành Vũ đều phải vận công chữa thương. Cao thủ Vương cấp rất ít khi bị thương, nhưng một khi đã bị thương thì thường là khá nặng và khó lành.
Huống chi hắn lại bị nội thương đến thập tử nhất sinh đây chứ?
Mạc Thành Vũ ngồi tĩnh tọa, cố gắng tích góp từng chút nội tức rồi dồn ép máu ứ bên trong nội phủ phun ra ngoài. Phương pháp chữa trị này cực kỳ đau đớn mà cũng cực kỳ phiền toái. Chỉ khi nào đẩy được toàn bộ máu đông ra ngoài, làm cho kinh mạch trở nên thông suốt thì mới coi như là hồi phục hoàn toàn.
“Yeeeeee… Sở Dương ca ca tới rồi!” Khi trông thấy Sở Dương, Mạc Khinh Vũ nhảy cẫng lên và lao vào lòng của hắn.
“Ấy từ từ đã, ca còn đang bưng đồ ăn mà…”
Lúc này Sở Dương đang thầm hối hận tại sao mình lại bưng mâm đồ ăn như thế, nếu như cứ tay không mà tới thì tốt rồi…!
Như thế thì mình đã có thể được ôm nàng vào lòng như đã hằng mơ ước, lại được hưởng thụ thân thể ôn nhu mềm mại, hương sắc tuyệt vời đó!
Hắn chật vật để được khay đồ ăn xuống thì Mạc Khinh Vũ cũng đã trấn định lại: “Sở Dương ca ca, hôm nay huynh ở chơi với ta lâu một chút được không? Tiểu Vũ ở đây một mình thật đáng thương quá đi…”
“Ừ, tất nhiên rồi.” Sở Dương mau mắn đáp ứng mà trong lòng cực kỳ đau đớn. Cái gì là đại sự đều bị hắn vứt bỏ sang một bên, cuộc đời này không gì quan trọng bằng tiểu Khinh Vũ của hắn đang phải chịu ủy khuất.
“Đến giờ cơm rồi sao?” Theo tiếng nói vang lên thì Mạc Thành Vũ ở mật thất bên cạnh cũng lò dò đi tới.
Mạc Thành Vũ cũng hiểu rõ rằng Sở Dương chỉ quan tâm đến Mạc Khinh Vũ mà thôi, còn hắn đường đường là một cao thủ Vương cấp lại chẳng là gì trong mắt Sở Dương. Nếu hắn đi ra chậm một chút thì có thể phải chịu nhịn đói đấy.
Tên nhóc này vốn chẳng biết kính lão đắc thọ là gì cả, làm Mạc Thành Vũ bỗng dưng có cảm giác mình trở thành kẻ ăn bám vô dụng mà muốn tự sát. Thật là buồn bực chết người mà.
Nếu hắn đi đến bất cứ đại gia tộc nào, với cương vị là cao thủ Vương cấp thì có gia tộc nào không dám một cung hai kính với hắn? Chuyện mâm cao cỗ đầy chỉ là việc tất lẽ dĩ ngẫu mà thôi.
Nhưng tiểu tử này đối xử với hắn thật tệ bạc, chẳng chú ý chuyện cơm nước gì cả. Cuộc đời này quả thực không còn thiên lý rồi.
Từ khi đến ở nơi đây, Mạc Thành Vũ phát hiện mình đã thay đổi rất nhiều. Tối thiểu thì cũng là ăn cơm rất đúng giờ giấc. Khi nghe thấy mùi thơm thức ăn là hắn phải ba chân bốn cẳng chạy lại ngay, bởi nếu chậm chân thì chỉ còn lại cơm thừa canh cặn mà thôi. Đấy đã coi như là đãi ngộ cực cao rồi, nếu hôm nào Sở Dương phiền muộn trong lòng thì hôm đó Mạc Thành Vũ chỉ còn nước ôm bụng đói mà luyện công.
Hơn nữa Sở Dương chỉ là một tên vũ giả nho nhỏ mà giám la hét trước mặt hắn… Ủa ủa, vũ giả? Mạc Thành Vũ không dám tin vào mắt mình, nhìn kỹ lại lần nữa liền hoảng sợ phát hiện tên nhóc này lúc trước chỉ mới là Vũ sĩ, vậy mà chỉ sau hai ba ngày đã trở thành Vũ giả rồi ư?
Tốc độ tu luyện của hắn sao lại nhanh như vậy?
“Nếu như đã đến thì cùng ngồi ăn đi.” Khẩu khí của Sở Dương giống như là đang ban cho Mạc Thành Vũ một ân huệ thật lớn vậy.
“Ách… Cám ơn, cám ơn nha…” Lời vừa thốt ra thì Mạc Thành Vũ liền muốn tự vả vào miệng mình một cái. Mình trở thành tên ăn mày hồi nào thế nhỉ? Chỉ vì một bữa cơm mà phải ăn nói khép nép, cảm kích vô bờ bến như thế này sao?
Làm vậy còn gì là danh dự của một vị cao thủ Vương cấp nữa đây? Một cao thủ Vương cấp đỉnh đỉnh đại danh mà rơi vào tình trạng này thì thà rằng đập đầu vào đậu hũ chết quách đi cho rồi.
“À này, có rượu không?” Vì vãn hồi tôn nghiêm, Mạc Thành Vũ bèn dùng vẻ mặt nghiêm nghị cứng rắn, hỏi rất uy nghiêm theo đúng tiêu chuẩn cao thủ Vương cấp.
“Không có!”
Sở Dương không thèm ngẩng đầu lên nhưng lại dịu dàng nói với Tiểu Vũ: “Muội nếm thử món này đi, món này nữa nè…”
“Không có rượu thì sao mà ăn cơm đây?” Mạc Thành Vũ trừng mắt.
“Ăn được thì ăn, không ăn được thì thôi. Ta đâu có cầu xin ngươi ăn cơm. Ngươi không ăn thì ta tiết kiệm được một phần!” Sở Dương đâu để cao thủ Vương cấp vào trong mắt. Hắn không hề nhìn sắc mặt Mạc Thành Vũ, liền thò tay muốn bưng bát cơm của hắn đi.
“Đừng… đừng… Không có rượu cũng được. Khục khục… hiện tại ta đang bị thương nên cũng kiêng rượu, may mà có ngươi suy nghĩ cho ta.” Vị vương cấp cao thủ liền lập tức khuất phục, hai tay nhanh chóng chụp lấy chén cơm trắng. Tuy miệng lấy lý do này nọ nhưng khẩu khí lại giống như cầu khẩn bởi vì Sở Diêm Vương đang nắm lấy chén cơm lôi ra.
“Còn muốn uống rượu không?” Sở Diêm Vương tuy rất bận nhưng vẫn ung dung giữ chặt chén cơm rồi hỏi lại. Hai người giằng qua đẩy lại khiến chén cơm đó thiếu điều muốn vỡ đôi.
“Không uống, dĩ nhiên là không uống. Có cơm ăn là được rồi.” Mạc Thành Vũ đáng thương dùng hết sức lực ôm lấy bát cơm. Tiểu tổ tông, ngài không chừa cho ta chút mặt mũi khi có tiểu thư ở đây hay sao chứ?
“Phụt… Ha ha ha…” Mạc Khinh Vũ đang vùi đầu ăn đột nhiên không nhịn được cười mà phun cơm trong miệng ra ngoài rồi ho khan liên tục, hai tay ôm lấy bụng như là đau đứt ruột gan vậy.
Hai người Sở Dương và Mạc Thành Vũ bị cơm canh phun đầy đầu.
“Sở Dương ca ca thật lợi hại. Thành Vũ thúc thúc nổi danh ở trong gia tộc là người yêu rượu như mạng, thậm chí vì rượu mà đánh nhau không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không bỏ được.” Mạc Khinh Vũ sùng bái nói: “Nhưng Sở Dương ca ca lại có thể làm thúc ấy nói ra câu không cần uống rượu, thật là giỏi đó!”
Mạc Thành Vũ vừa lau mặt vừa trương ra vẻ mặt hậm hực như muốn nói: “Qua sông thì phải lụy đò, hiện tại lão tử không thể không cúi đầu, đợi thương thế lão tử tốt lên một chút… Hừ hừ… Đến lúc đó ngươi cứ chống mắt mà xem ta chỉnh đốn tên tiểu tử này như thế nào.”
“Thật ra bởi vì Thành Vũ thúc thúc của muội lớn rồi nên hiểu chuyện, sẽ không uống rượu nữa đâu.” Sở Dương ôn nhu nói: “Uống rượu không tốt, sau này khi trưởng thành, muội cũng không nên uống rượu đó.”
Hắn nhớ tới kiếp trước, Mạc Khinh Vũ cũng có một chiếc chén ngọc chuyên dùng để uống rượu tiêu sầu.
“Muội sẽ không uống đâu!” Mạc Khinh Vũ mở to mắt khẳng định. “Rượu vừa đắng lại vừa cay, đâu phải đồ uống gì ngon chứ. Muội thích nước Thiên Lê ép cơ.”
“Ặc… ặc…” Sở Dương suýt chút nữa là nhai nát luôn cái lưỡi của mình.
Nước Thiên Lê ép ư? Đây là loại trái cây phục hồi nguyên khí cao cấp. Dù kiếm ba ngày thì bổn đại gia vẫn không thể kiếm được đấy! Thế mà nàng lại có thể lấy ra ép nước uống mỗi ngày…!
“Nhà muội có một vườn Thiên Lê đó.” Mạc Khinh Vũ lại nói ra một câu làm Sở Dương khổ não nghiêm trọng. Mạc Thành Vũ ở một bên cười ha ha vô cùng sảng khoái. Hắn lúc này cảm thấy thư sướng và hả giận lắm lắm vì cuối cùng cũng chứng kiến tên tiểu tử này mặt đần thối ra một lần.
Ăn xong, Mạc Thành Vũ muốn lập tức trở về luyện công chữa thương.
“Chậm đã, ta có chút việc cần ngươi.”
Sở Dương muốn đưa cây đao cho Mạc Khinh Vũ thì tự nhiên cần phải có một người ở bên cạnh làm chứng mới được. Người đó phải là bậc đại hành gia nên Mạc Thành Vũ chính là lựa chọn thích hợp. Nếu toàn người mù mờ mà để cho Mạc Khinh Vũ tùy tiện lấy đao ra nghịch cát sẽ dẫn đến tai họa khôn lường.
“Chuyện gì?” Mạc Thành Vũ quay trở lại.
“Ta muốn tặng cho Tiểu Vũ một món quà, cần ngươi làm chứng.” Sở Dương nhìn hắn rồi chậm rãi nói.
“Tặng quà ư?” Mạc Thành Vũ định hỏi lễ vật gì mà cần ta chứng kiến chứ? Nhưng khi thấy sắc mặt Sở Dương rất trịnh trọng thì hắn biết món quà này không phải thứ bình thường.
Nếu như là lễ vật bình thường thì chắc chắn Sở Dương đã ném mình qua một bên rồi lấy ra dụ dỗ tiểu thư rồi.
Xem ra món quà này có quan hệ trọng đại nên cần chính mình chứng kiến, tốt nhất là về báo cáo lại với gia chủ. Mạc Thành Vũ là cao thủ Vương cấp chứ đâu có phải là kẻ đần! Hắn tự suy nghĩ một chút liền hiểu.
Hắn quay lại và ngồi tại vị trí lúc trước. Loại thái độ này chính là bày tỏ sự kính trọng đối với Sở Dương.
“Sở Dương ca ca, là món quà gì vậy?” Mạc Khinh Vũ nghiêng đầu, ngó trái ngó phải trên người Sở Dương. “Tiểu Vũ thích nhất là ngày sinh nhật đó, mỗi lần sinh nhật muội đều nhận được rất nhiều quà.”
Sở Dương cười ha ha rồi tự mình dọn sạch cái bàn, sau đó mới tháo Tinh Mộng Khinh Vũ đao ở bên hông xuống.
“Đao gì mà xấu thế?” Mạc Thành Vũ nhăn mũi lại, nàng thấy cái vỏ đao rỉ sét xấu xí nên không thích.
Nhưng Mạc Thành Vũ lại là người biết hàng, hắn nhìn thấy vỏ đao han gỉ loang lổ liền biết đây là một món đồ cổ, tò mò thốt ra: “Đây là…?”
“Ta cũng không biết, đây là thứ ta vô tình phát hiện khi Thiên Ngoại Lâu sụp đổ.” Sở Dương trầm giọng nói: “Một thanh tuyệt thế bảo đao.”
“Hả? Tuyệt thế bảo đao?” Mạc Thành Vũ có chút sợ hãi thốt lên. Với tính cách của Sở Dương mà dùng từ đó để miêu tả thì thanh đao này không phải thứ tầm thường rồi.
Sở Dương đưa tay nắm chặt chuôi đao, sau đó từ từ kéo trường đao khỏi vỏ.
Lập tức không gian trong mật thất trở thành một vùng ánh sáng màu đỏ như mộng như ảo.
Thanh đao trong tay của Sở Dương dường như đã có linh hồn, ở giữa hồng quang mộng ảo vẫn lóe lên chút tinh quang, càng làm nổi bật chính nó lên như một kiện binh khí của thần tiên.
Dưới ánh hào quang ấy, phải nhìn kỹ một hồi mới thấy thân đao.
Đường cong của thanh đao mềm mại một cách tuyệt vời, bất kể là vị trí nào cũng hoàn mĩ, kích thước bản đao hoàn chỉnh đến tuyệt đối. Dù cho là cao cấp công tượng đại sư có săm soi thì cũng không nhìn ra được nửa điểm thiếu sót, sai lệch nào.
Là đao dành cho nữ tử!
Đây chính là thanh đao trong mộng của mọi vị hiệp nữ giang hồ.
Một thanh đao xinh đẹp khó nói thành lời, muốn diễn tả nó thì lại càng khó!
Bất kỳ ai khi nhìn thấy nó lần đầu tiên, tuyệt đối sẽ bị nó chinh phục.
“Hít … hà…”
Mạc Thành Vũ cảm giác hô hấp như đình trệ. Hắn thấy Sở Dương trịnh trọng một cách lạ lùng như thế là biết ngay thanh đao này không bình thường. Nhưng thật không ngờ đây lại là một thanh tuyệt thế bảo đao hàng thật giá thật!
“Wa… Thanh đao thật đẹp!” Mạc Khinh Vũ vỗ bàn tay nhỏ bé, nhảy cẫng lên, ánh mắt tràn đầy vẻ yêu thích ngắm thanh đao. Khi nhìn thấy thanh đao này lần đầu tiên, tiểu la lị đã bị hấp dẫn triệt để.
“Huynh gọt táo sắt cho muội xem nhé!” Sở Dương cười cười nhìn Mạc Khinh Vũ, sau đó lấy ra một cục sắt tròn rồi dùng thanh đao chậm rãi gọt quanh.
“Không nên làm mẻ thanh đao này… Ách…!” Mạc Thành Vũ chỉ nói ra được một câu rồi trợn mắt há mồm, ngây ngốc tại chỗ vì thấy những lá sắt mỏng rơi ra từ cục sắt tròn đang phát ra ánh sáng kim loại lấp lánh…
Quả thật là gọt sắt như gọt táo!
Chém sắt như chém bùn!
Thanh đao này không chỉ đẹp mắt mà còn là bảo đao chém sắt như chém bùn…!