Q.4 - Chương 177: Chuyện bình sinh của nam nhi, nắm giữ thiên hạ!
Ads
Cũng do hắn làm việc ổn thỏa thế nên hiện tại Đệ Ngũ Khinh Nhu mới giao trọng trách cho hắn. Bởi vì bên Thiết Vân đang là một mớ lộn xộn, cũng chỉ có người như Trình Vân Hạc mới có thể dùng phương thức khéo léo nhất, từ từ tìm ra chân tướng. Hơn nữa, dùng tính cách không nóng không lạnh để đối phó với địch nhân, hoặc giao hảo thì cũng không có ai thích hợp hơn hắn.
Ưu điểm của người này đó là nhịn được những điều mà người khác không thể nhịn. Cho dù là đứng trước tình huống ác liệt nhất thì hắn vẫn có thể bình tĩnh để tìm ra điểm đột phá, tuy đấy không phải phương pháp tối ưu nhất, nhưng chí ít cũng giảm bớt được tổn thất.
Hôm nay tức giận như vậy, đối với Trình Vân Hạc mà nói thì chính là lần đầu tiên từ lúc chào đời đến giờ.
“Sự tình làm sao lại rối loạn như thế?” Âm Vô Pháp không cho là đúng.
“Tướng gia đã nói, Âm Vương Tọa ngươi đã bị lừa, hoặc là bị người ta dùng thủ đoạn giá họa rồi!” Trình Vân Hạc thở dài một tiếng, nhưng cũng lập tức khôi phục lại tâm tình, nói: “Địch nhân nếu như đã có thể lừa bịp được ngươi một lần thì tại sao không thể có lần thứ hai? Sở Diêm Vương là Vương tọa hay không còn chưa xác định! Đây là điều thứ nhất!”
“Thứ hai, chúng ta tới đây, một trong những mục tiêu chủ yếu chính là Số Một, nhưng hành động đêm qua đã đánh rắn động cỏ, Thiết Vân đã có phòng bị. Như vậy, Số Một gặp nguy hiểm rồi. Mặc dù có thể hắn vẫn còn sống, nhưng hi vọng cứu được hắn ra cũng bị chôn vùi triệt để!”
Nói đến đây, Trình Vân Hạc bèn thở dài một hơi: “Nếu Tướng gia biết được thì chắc sẽ đau lòng lắm!”
“Chỉ là một tên Số Một - gã đầu lĩnh tình báo mà thôi. Mặc dù hắn có vài phần tâm cơ, nhưng thế thì sao? Chung quy cũng không thể làm ảnh hưởng đến đại cục.” Khổng Thương Tâm khinh khỉnh đáp.
“Ông biết Số Một là ai không hả?” Trình Vân Hạc bi ai nhìn Khổng Thương Tâm: “Ông tự tiện hành động khiến Số Một bị mất cơ hội sống sót, chẳng nhẽ vậy mà ông cũng không rõ thân phận của Số Một sao?”
“Bình thường, loại hành động như vậy luôn luôn có Kim Mã Kỵ Sĩ đường phụ trách tiến hành. Nhưng Tướng gia lại là vì việc này mà đã tự thân sắp xếp, lặp đi lặp lại nhiều lần. Lúc này đây, do cảm thấy tình thế nghiêm trọng nên người đã phái tôi đến đây, chính là vì đề phòng ông lỗ mãng hành động!”
“Ông biết vì sao Tướng gia coi trọng như thế không?”
“Vì sao?” Khổng Thương Tâm mơ hồ cảm thấy bất an trong lòng.
“Từ lúc bắt đầu hành động lần này, thời điểm Âm Vương Tọa đến đây, Tướng gia đã từng nói qua: tuyệt đối không nên đi ám sát Thiết Bổ Thiên. Chỉ cần triển khai hành động ám sát thì vô luận Thiết Bổ Thiên có chết hay không, cũng sẽ kích thích lửa giận của Thiết Vân. Dưới tình huống không có chỗ phát tiết, đối phương sẽ quay ra đối phó với Số Một, giết chết hắn! Điều này chứng tỏ, Tướng gia đặt tầm quan trọng của Số Một còn trên cả Thiết Bổ Thiên!”
Trình Vân Hạc nói: “Khi phái ta đến đây, Tướng gia đã nhận ra tầm quan trọng của Sở Diêm Vương đối với Thiết Vân, cho nên người càng nhấn mạnh: lần này hành động, lấy việc cứu Số Một ra và tiêu trừ hiểu lầm với gia tộc thần bí kia là việc chính. Hơn nữa người còn nói, nếu không nắm chắc thì cũng đừng có đánh động đến Sở Diêm Vương. Các ông có biết vì sao không?”
“Chú ý thứ tự trong lời nói của Tướng gia: ‘cứu Số Một ra, tiêu trừ hiểu lầm với gia tộc thần bí kia là việc chính!’ Bốn chữ ‘cứu Số Một ra’ đứng đằng trước đấy.”
Trình Vân Hạc thở dài thật sâu: “Tướng gia lo rằng ông sẽ hành động theo cảm tình nên đã năm lần bảy lượt dặn dò, phải đợi đến lúc ta đến, sau khi thương nghị thì mới có thể triển khai hành động. Lẽ nào lại không có nửa điểm dụng ý?”
“Đó là vì Tướng gia biết rõ, ta hiểu được tầm quan trọng của Số Một ở trong lòng của Tướng gia!” Trình Vân Hạc thổn thức một hồi.
“Rốt cuộc Số Một là ai?” Trên trán Khổng Thương Tâm đã toát ra mồ hôi hột. Nghe Trình Vân Hạc nói nhiều như vậy, nếu hắn còn không hiểu được sự trọng yếu của Số Một thì hắn có thể đi chết được rồi đấy.
“Cả cuộc đời vị sư tôn của Tướng gia cũng chỉ thu nhận hai vị đồ đệ!” Trình Vân Hạc nặng nề nói: “Ông biết người kia là ai không?”
“Chẳng nhẽ là Số Một?” Khổng Thương Tâm lập tức nghẹn họng trân trối, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.
“Không phải Số Một thì còn ai vào đây nữa?” Trình Vân Hạc tức giận lườm hắn một cái.
“Năm đó, sư huynh đệ hai người, Số Một kém Tướng gia tám tuổi, thuở nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, hai người cùng ra sức báo ân Đại Triệu, nhưng một ở ngoài sáng, một ở trong tối. Cho tới tận bây giờ, Số Một cũng chưa từng hiển lộ tên thật của mình với người khác. Lúc trước Tướng gia thành lập Kim Mã Kỵ Sĩ đường, sáng ý đó cùng với thuở ban đầu kiến lập chính là do hai người hợp lực!”
“Về sau, theo thời gian, Tướng gia dần dần phong sinh thủy khởi ở Đại Triệu, mà Số Một cũng từ từ phai nhạt khỏi tầm mắt của mọi người. Nhưng sau bảy, tám năm, quan trường Thiết Vân liền truyền ra tin tức về một vị thánh nhân. Ngươi biết là vì sao không?” Trình Vân Hạc nặng nề nói: “Bởi vì lúc trước, Tướng gia cùng ta, còn có Hàn Bố Sở và Số Một, bốn người đối ẩm…”
Nói đến đây, Trình Vân Hạc khẽ thở dài một hơi, không khỏi nhớ tới tình cảnh khi đó.
Lúc ấy, bốn người đều còn trẻ, Số Một chỉ có hai mươi tuổi, mà Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng chưa có uy quyền như hiện tại. Bốn người uống quá ba tuần rượu, đã hơi ngà ngà say.
Sau khi say, đàm luận về chí hướng bình sinh, Đệ Ngũ Khinh Nhu đã từng nói: “Từ xưa đến nay, Cửu Trọng Thiên chưa bao giờ có thời điểm thống nhất giang sơn, quần hùng luôn luôn cát cứ, phân loạn không thôi. Nguyện vọng bình sinh của ta chính là cái thiên hạ mênh mông này được thống nhất bởi bàn tay của ta!”
Lúc ấy, Đệ Ngũ Khinh Nhu nắm chén rượu, ánh mắt tuy có men say nhưng giọng nói vẫn trầm lắng: “Thân là đấng nam nhi, đầu phải đội thanh thiên nhật nguyệt, chân đạp vạn dặm giang sơn, từ trên cao nhìn xuống ngàn vạn sinh linh, hiệu lệnh thiên hạ quần hùng! Say gối đầu mỹ nhân(*),làm một tên sắc quỷ tầm thường. Tỉnh… nắm quyền cả thiên hạ(**) mới là nguyện ước bình sinh của nam nhi! Nam tử hán cả đời ngang dọc, thiên cổ lưu danh, cần chi hồng nhan bên cạnh?”
Khi ấy, Số Một đã uống say, nhưng vẫn cười ha ha, nói: “Nếu sư huynh có thể chấp chưởng Đại Triệu, vậy thì tiểu đệ sẽ chắp tay dâng lên Thiết Vân, làm lễ vật chúc mừng sư huynh nhất thống thiên hạ!”
Cũng không ai biết, lời nói khi say trong lúc nhất thời đó lại trở thành mục tiêu phấn đấu suốt đời của hai người, hơn nữa còn gần như thành công!
Nếu Sở Dương có mặt ở đấy, chắc hắn sẽ phải thổn thức một tiếng: không phải ‘gần như thành công’, mà là ‘đã thành công’! Kiếp trước, Thiết Vân bị Đường Tâm Thánh dâng cho Đệ Ngũ Khinh Nhu không khác gì lễ mọn.
Hồi tưởng việc trước kia, Trình Vân Hạc thở dài một tiếng, bất giác như mộng như ảo.
Bốn người năm ấy, một trong số đó trên danh nghĩa trở thành tể tướng của một nước bao quát tình hình chung khắp thiên hạ, nhưng kì thực đã là quân vương.
Và một người khác tiềm nhập Thiết Vân, trở thành một thế hệ thánh nhân mẫu mực chốn quan trường. Tuy hai người đều dẫn đầu ở lĩnh vực của riêng bản thân, nhưng lại cùng phấn đấu vì một mục tiêu.
Còn chính mình đã thành phụ tá cho Đệ Ngũ Khinh Nhu, chuyên tâm xử lý một số sự kiện, nghi vấn khó giải quyết, lặng lẽ xuất lực ở trong bóng tối. Về phần Hàn Bố Sở… Trình Vân Hạc biết rõ, ngoại trừ Đệ Ngũ Khinh Nhu, Hàn Bố Sở mới là người đáng sợ nhất!
Hàn Bố Sở có một loại sùng bái gần như là điên cuồng đối với Đệ Ngũ Khinh Nhu, vì uy vọng của Đệ Ngũ Khinh Nhu mà hắn có thể làm tất cả mọi chuyện, hầu như không tiếc hết thảy thủ đoạn, tâm cơ.
Mọi chuyện xấu xa hắn đều âm thầm làm, nhưng thanh danh tốt đẹp thì lại là Đệ Ngũ Khinh Nhu hưởng. Đệ Ngũ Khinh Nhu không tiện xuất lực, sự tình không tiện nói ra lời, đều là Hàn Bố Sở nói hộ, làm hộ…
Hàn Bố Sở tự coi bản thân là hòn đá đặt chân cho Đệ Ngũ Khinh Nhu, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện, một lòng một dạ, tận hết sức lực vì người đó!
Rất nhiều lần, một số sự kiện tuyệt mật, ngay cả mình cũng không thể tham dự, nhưng Hàn Bố Sở lại thần không biết quỉ không hay, bí mật thương lượng với Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Đấy chính là bốn người lúc trước.
Hôm nay, Số Một bị một kẻ ngang trời xuất thế là Sở Diêm Vương mưu hại tại Thiết Vân, mà chính mình đến nơi đây lại bị người một nhà hãm vào vũng bùn, không tài nào rút chân ra, tiến không được, lui không xong! Còn hai người kia thì đang ở cách xa ngoài ngàn dặm, trông mong tin tức của mình.
Nghĩ tới đây, Trình Vân Hạc đột nhiên muốn uống rượu.
Hiện tại, điều hắn mong muốn nhất chính là trở về thời điểm năm ấy, bốn người đối ẩm cùng nhau, uống đến say… say mèm!
“Thì ra Số Một có vị trí trọng yếu như thế…” Âm Vô Pháp và Khổng Thương Tâm hai mặt nhìn nhau: “Nhưng vì sao Tướng gia lại không bảo?”
“Loại sự tình này Tướng gia chắc là sẽ không nói rõ đâu!” Trình Vân Hạc cười khổ: “Quan hệ tư mật như vậy, làm sao ngài ấy có thể tiết lộ được?”
Khổng Thương Tâm thở dài một tiếng, dường như tác động đến thương thế nên thân thể hơi run rẩy một chút.
“Trong khoảng thời gian này hãy bình tĩnh một chút đi.” Trình Vân Hạc cười cười, sâu trong đáy mắt, sự cảm khái đối với chuyện trước kia chợt lóe lên, rồi sau đó liền khôi phục lại vẻ trấn tĩnh như cũ. Hắn nói: “Trước tiên, hai người các ngươi cứ dưỡng thương cho tốt, không nắm giữ thực lực trong tay thì ngay cả tư cách đàm phán cũng không có!”
“Tạm thời chúng ta sẽ ngủ đông tại Thiết Vân thành này từ trên xuống dưới!” Giọng điệu của Trình Vân Hạc rất bình tĩnh, nhưng dư vị trong tiếng nói vẫn không thể ngăn ý tứ bất đắc dĩ xuất hiện: “Đợi các ông khôi phục được tu vi đỉnh phong rồi chúng ta lại tiếp tục.”
“Vậy… sự tình Tướng gia an bài chẳng phải là sẽ bị trì hoãn vô kì hạn rồi?” Âm Vô Pháp hỏi.
“Hiện tại chúng ta mà lộ diện để làm việc thì cũng chỉ là đi chịu chết!” Trình Vân Hạc nói: “Đều đã bị thương như vậy, bản thân còn khó bảo toàn, nói gì đến chính sự?”
“Thương thế của các ông khoảng bao lâu mới có thể khỏi hẳn?”
“Ta… chắc là cần một tháng…!” Âm Vô Pháp hừ lạnh một tiếng, trong mắt ánh lên hận ý mãnh liệt. Có Linh Ngọc sâm, một trong chín loại thiên tài địa bảo làm kì dược chữa thương, thế mà vẫn cần tới một tháng. Thương thế của bản thân nghiêm trọng đến mức nào thì hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng ra được.
“Ta cần thời gian nửa tháng!” Khổng Thương Tâm thản nhiên nói: “Nếu bắt buộc phải động thủ thì mười ngày cũng có thể khôi phục không sai biệt lắm!” Ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo: “Chỉ có điều, ta có thể cam đoan, thương thế của thằng Sở Diêm Vương kia tuyệt đối nặng hơn rất nhiều so với ta! Còn một trong hai tên Vương Tọa bên phía bọn chúng, thương thế chưa chắc đã nhẹ hơn ta!” Trong giọng nói của hắn tràn đầy sự ngạo nghễ.
“Đấy không phải là Sở Diêm Vương!” Trình Vân Hạc không còn sức mà thở dài nữa, thằng Khổng Vương Tọa này sao cứ một mực khẳng định như vậy chứ?
Hai trong bốn vị Vương tọa của Kim Mã Kị Sĩ đường cùng đồng thời bị vây khốn... Đây đúng là một chuyện giật gân! Không biết Sở Diêm Vương kia rốt cuộc đã dùng thủ đoạn như thế nào…?
“Ta sẽ lập tức hồi báo chuyện ở nơi đây cho Tướng gia.” Trình Vân Hạc hít sâu một hơi, nói: “Khổng lão nhị, ông hãy kể lại một lần sự tình trong mấy ngày qua cho ta nghe đi, lần lượt từng việc một. Tướng gia yêu cầu tin tức chân thật nhất, như vậy ngài ấy mới có thể phán đoán kỹ càng được.
Khổng Thương Tâm lộ ra vẻ vô cùng xấu hổ, rầu rĩ đáp ứng.
“Thương thế của các người không cần Linh Ngọc sâm phải không? Đưa lại cho ta hai miếng Linh Ngọc sâm còn dư đi!” Trình Vân quyết định thật nhanh, muốn thu lại hai miếng vật báu vô giá đang ở trong tay Khổng Thương Tâm.
Hiện tại, xem ra đã không còn khả năng tiêu trừ hiểu lầm với đối phương, về phần Số Một lại càng có khả năng đã bị chết. Hai miếng Linh Ngọc sâm kia cũng không thể để cho hai thằng vũ phu này chà đạp được…
(*)(**)Vốn là hai câu thơ, nhưng tác giả chế thành một bài từ, vác tạm về để anh em đọc:
Tỉnh Chưởng Thiên Hạ
Túy Ngạo Mỹ Nhân Thất
Tỉnh Chưởng Thiên Hạ Quyền
Hồi Đầu Hoảng Nhất Mộng
Đạp Tuyết Quy Cố Viên
Dịch thơ:
Say bỡn muôn người đẹp
Tỉnh nắm mệnh đất trời
Ngoảnh đầu lao khỏi mộng
Đạp tuyết về cố hương