Q.4 - Chương 230: Ngươi không xứng!
Ads
"Thanh thanh tu trúc, càn khôn tố chủ, quân vi nhã sĩ, tự đương tích trúc; thanh trúc nhất động, vân long phong hổ, thanh trúc nhất nộ, thiên phiên địa phúc!"
Sở Dương kinh hãi, hít một hơi lạnh, nói: "Thì ra... các ngươi là người của Quân Tích Trúc!"
Hắc Ma Ám Trúc Cô Độc Khách! Ám trúc! Quân Tích Trúc! Nữ nhân thần bí chưởng quản toàn bộ thế lực ngầm Trung Tam Thiên! Người của Quân Tích Trúc!
Tuy Sở Dương đã đánh giá rất cao lai lịch của Tuyệt Sắc lâu, nhưng cũng không nghĩ tới, vậy mà lại là Ám Trúc!
Trung Tam Thiên lớn thế nào? Sở Dương không biết. Nhưng lại biết, cho dù có nhỏ hơn Hạ Tam Thiên, thì cũng không nhỏ hơn bao nhiêu! Gào thét tứ phía, tung hoành thiên hạ, Trung Tam Thiên có thể nói là một vùng đất hỗn loạn, chính là một vùng đất của giang hồ!
Nhưng, nó cũng có quy tắc tồn tại!
Các đại gia tộc chia cắt một phương, không xâm phạm lẫn nhau, hơn nữa đều có liên minh của mình. Thế lực hắc đạo tuy kiệt ngạo bất tuân, nhưng cũng có phạm vi của mình. Mà tất cả thế lực ngầm ở Trung Tam thiên đều có chung một minh chủ, đó chính là Quân Trúc minh!
Quân Trúc minh, hài âm "Quân Chủ minh"! Chính là Ám Trúc!
Trúc Quân lệnh tới, lực lượng hắc đạo Trung Tam Thiên không một ai dám không nể tình! Đây là một thế lực cường đại tới biến thái!
Nếu chỉ luận tới số lượng cao thủ, thì có thể là vàng thau lẫn lộn, nhưng nếu luận tới nhân số, đó chính là biển người!
Sở Dương còn nhớ rõ, kiếp trước có hai siêu cấp thế gia của Trung Tam Thiên, không hiểu vì sao lại trêu chọc tới Quân Tích Trúc, kết quả là một Trúc Quân lệnh phát ra, toàn bộ thế lực ngầm trong phạm vi mấy ngàn dặm ầm ầm tràn tới giống như thủy triều, hai đại thế gia chỉ có thể cầm cự được bảy ngày, liền tan thành mây khói!
Lực lưởng khủng bố như vậy!
Sở Dương rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao Tuyệt Sắc lâu lại cần nhiều vàng bạc ở thế tục như vậy.... Bởi vì mấy thứ này, các đại thế gia sẽ không để ý tới, nhưng những thế lực ngầm lại rất cần!
"Ồ? Sở Dương ca ca cũng biết tên tỷ tỷ ta?" Quân Lộc Lộc có chút kinh ngạc. Nàng vốn cho rằng tỷ tỷ mình chưa xuất hiện ở Hạ Tam Thiên bao giờ, cho nên Sở Dương không thể biết được mới phải. Không nghĩ tới, hắn lại liền kêu ra thẳng tên!
Hơn nữa, ba mươi hai tự ca quyết của Quân Trúc minh mới xuất hiện năm trước, vậy mà Sở Dương lại có thể thuận miệng đọc ra! Trong lúc nhất thời, nàng không khỏi cực kỳ ngạc nhiên! Đối với lai lịch của Sở Dương, không kìm được lại sinh lòng nghi ngờ.
"Siêu cấp thế lực, hung uy hiển hách... làm sao có thể không biết!" Sở Dương cảm thán một tiếng. Từ những lời Quân Lộc Lộc là có thể biết, Quân Tích Trúc hiện giờ đã nắm giữ quyền lực tuyệt đối trong Quân Trúc minh rồi.
Sở Dương không nghĩ tới lại sớm như vậy.
Hắn vốn tưởng rằng, nếu nổi danh cùng đám người Cố Độc Hành, đương nhiên tuổi tác cũng không khác biệt lắm. Nhưng hiện giờ xem ra, vị lão đại Quân Trúc minh còn lớn hơn so với tưởng tượng một chút.
Nghĩ lại, trong lòng lại thoải mái: "Người của Trung Tam Thiên công phu chỉ cần đạt tới trên Võ tôn, hầu hết đều trường thọ. Nhân vật một trăm năm trước cùng nổi danh với nhân vật một trăm năm sau... cũng chẳng có gì là lạ...
Đúng lúc này, một thị nữ hấp tấp chạy vào, nói: "Tiểu thư tiểu thư, không hay rồi, phía dưới đánh nhau rồi... Bạn của vị Sở công tử này và bạn của Liên công tử...."
"Vì sao?"
"Là... là mấy người Liên công tử luôn kiếm chuyện." Tiểu tỳ lắp bắp nói.
"À?" Sắc mặt Quân Lộc Lộc trở nên kỳ quái.
Với hung danh của Sở diêm vương ở Thiết Vân thành, hắn không chọc vào đám quan lại thế gia thì bọn hắn đã phải đốt hương cảm tạ tổ tiên rồi. Vậy mà dám người này lai dám chủ động chọc vào Sở diêm vương?"
Chuyện này cũng quá kỳ quái rồi? Chẳng lẽ óc tên Liên Phàm Lôi này chỉ để trang trí thôi sao?
"A Lộc, xem ra chúng muốn ăn cơm tối cũng không được rồi." Sở Dương khẽ cười.
"Còn muốn ăn?" Quân Lộc Lộc tức giận, trợn trừng mắt, nói: "Vừa rồi đã đủ cho ngươi không đói ba ngày rồi!" Sở Dương cười ha hả, xoay người bước ra ngoài.
Thì ra từ lúc Sở Dương tiến vào, đám người Liên Phàm Lôi cũng vì ghen tị mà buông lời châm chọc khiêu khích. Bị Cố Độc Hành áp chế, đám người Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch làm như không nghe thấy.
Với thân phận của bốn người bọn hắn, loại nhãi nhép như Liên Phàm Lôi đương nhiên không đáng để vào mắt. Cho dù có một trăm cái gia tộc của của Liên Phàm Lôi cộng lại cũng không đáng để bọn hắn tức giận!
Theo như lời Kỷ Mặc nói: "Ta đích thân giết ngươi?! Đây không phải là cho ngươi thể diện sao?"
Đám người Liên Phàm Lôi tự cảm thấy mắng người không thô thục, dương dương đắc ý, nhưng sau một lúc, thấy đối phương hoàn toàn không trả lời, không khỏi cảm thấy mất hứng, liền không công kích nữa.
Đây là Tuyệt Sắc lâu, ai dám làm càn.
Thế nên bọn hắn liền uống trà ba hoa khoác lác, nhưng đề tài bọn hắn nói tới, không ngờ lại chuyển tới người Sở diêm vương.
Liên Phàm Lôi khoác lác không biết ngượng, nói: "Sở diêm vương gì chứ? Hắc hắc, theo như ta thấy cũng chỉ thế mà thôi. Cái gì mà trí kế siêu quần? Mấy chuyện vặt vãnh đó ai làm chẳng được."
Trong khoảng thời gian này, Sở diêm vương có vẻ như đã bị thất sủng. Liên Phàm Lôi nói mấy câu này cũng rõ ràng mười phần.
Một thiếu niên trong đó cẩn thận, nói: "Không thể nói như vậy được. Chỉ nói tới chuyện Sở diêm vương dựa vào trí tuệ của mình, bắt được nhiều nội gian như vậy, phần năng lực này, cũng khiến người ta bội phục."
"Trí tuệ? Ta nhổ!" Liên Phàm Lôi cười ha ha, nói: "Nói tới tiền ngự sử họ Lý. Ha ha, hắn ăn hối lộ trái pháp luật, coi mạng người như cỏ rác, người nào không biết? Cái này còn phải tra? Chỉ cần muốn là xử luôn!"
"Hơn nữa, còn có tiền hộ bộ thị lang họ Vương kia. Hắn trao đổi thư từ qua lại với Đại Triệu tới mấy trăm bức, cái này còn phải xác định? Vậy mà dám nói Sở diêm vương trí cao ngất trời? Theo ta thấy, Sở diêm vương quả thực chỉ là ***!"
"Ha ha ha...." Đúng lúc Liên Phàm Lôi đang bốc phét văng nước miếng tứ phía, một tiếng cười ha hả đột nhiên từ đầu truyền tới. Quay đầu chỉ thấy Kỷ Mặc đang ôm bụng cười tới nước mặt giàn giụa.
“Ha ha ha, ta thật sự không nghĩ tới...." Kỷ Mặc cười như điên, nói: "Đều nói là Hạ Tam Thiên lắm thằng ngu, ta còn chưa tin, thì ra thật sự có nhiều thằng não phẳng như vậy a.... Ta thật sự là...."
"Lịch sự chút!" Cố Độc Hành cũng thoáng không nhịn được, nhưng vẫn nghiêm mặt khiển trách.
"Ta thật sự nhịn không nổi... Lịch sự không nổi...." Kỷ Mặc ôm bụng, vẻ mặt méo xệch: "Này nhị ca, não phẳng ta cũng gặp không ít, nhưng đã não phẳng lại còn tự đại, thì đời này đúng là thấy lần đầu tiên."
"Càn rỡ!" Khuôn mặt trắng trẻo của Liên Phàm Lôi rốt cuộc cũng đỏ lên, giận dữ nói: "Thằng khốn... ngươi đang nói ta?"
"DKM! Thoáng cái đã thông minh lên rồi!Ta nói như vậy mà hắn cũng có thể nghe ra!" Kỷ Mặc nghẹn họng trân trối: "Chỉ số thông minh như vậy, thật khiến ta chào ngả nón!"
Mặt Liên Phàm Lôi âm trầm: "Các hạ, cho dù muốn vủ nhục người khác, thì cũng phải có lý do... nếu như không có lý do, đừng trách bản công tử không khách khí."
"Lý do... ha ha....." Kỷ Mặc cười lớn một tiếng: "Liên công tử. Ngươi ngồi ở đây thoải mái đánh giá Sở diêm vương, không biết là buồn cười thế nào à? Những lời ngươi nói, đều được viết trên hoàng bảng... vậy mà ngươi lại làm như ngươi biết từ trước?"
"Đã ngu còn nguy hiểm, ngươi mắng thích chí nhỉ! Nhưng ngươi lấy gì ra để mắng chửi người ta? Lấy chứng cứ người ta điều tra ra được, dán bố cáo khắp thiên hạ để mắng chửi người ta? Rốt cuộc là ai não phẳng, cái này còn phải nói rõ ra hả?"
"Những người bị bắt, đều đã bị chém rồi. Tất cả chứng cớ phạm tội, cũng công bố ra rồi. Ngươi thật thông minh nhỉ?" Kỷ Mặc châm chọc không chút lưu tình, nói: "Chỗ này là sơ hở, chỗ kia cũng là sơ hở, ngươi thật sự thông minh a! Sao ngươi không thử dùng đến cái não phẳng lỳ của ngươi mà nghĩ thử xem, những chứng cớ phạm tội đó, đổi lại là ngươi, ngươi tìm được? Ngươi chỉ có thể lấy kết quả của người khác rồi đánh rắm ở đây! Thiết Bổ Thiên thì sao? Thiết Bổ Thiên được xưng là đệ nhất thiên tài của Thiết Vân thành. Nhưng trước khi Sở diêm vương tới đây, hắn có làm gì được bọn gian tế không? Chẳng lẽ ngươi thông minh hơn Thiết Bổ Thiên? Ngươi nói ngươi tài giỏi như vậy, chẳng phải nói Thiết Bổ Thiên vô dụng hơn ngươi sao? Thiết Bổ Thiên mà ngu ngốc vậy à?"
Liên Phàm Lôi đỏ bừng cả mặt, cực kỳ cuồng nộ, nhưng ngược lại lại khôi phục bình tĩnh. Hắn làm sao dám nói mình thông minh hơn Thiết Bổ Thiên trước mặt mọi người? Đây chính là đương kim hoàng thượng đó!
"Ngươi là ai?" Liên Phàm Lôi nghiêm mặt hỏi.
"Ta là ai? Ngươi không xứng biết!" Kỷ Mặc cười dài một tiếng: "Nhất là loại vương bát đản đã ăn cắp bản quyền lại còn dương dương đắc ý công kích nguyên chủ, càng không xứng!"
Nghe đến đây, nếu Liên Phàm Lôi còn có thể kiềm chế được thì hắn chính là thánh nhân rồi! Nào còn để ý cái quái gì mà Tuyệt Sắc lâu không được phép động thủ, hắn hét lên một tiếng: "Đánh, đánh hắn cho ta! Đánh chết ta chịu!"
"Đánh?" Kỷ Mặc khoanh tay, cười kinh miệt: "Ngươi dám tùy tiện đánh người? Chẳng lẽ ngươi không sợ vương pháp Thiết Vân quốc?"
"Vương pháp? Ở chỗ này, lão tử chính là vương pháp!" Liên Phàm Lôi nổi giận gầm lên, chỉ ngón tay quát tháo: "Lên! Đánh, đánh cho ta! Đánh, đánh cho ta!"
Mấy tên hộ vệ phía sau lập tức xông tới. Đám thị vệ của mấy cậu ấm cũng không chịu thua kém! Cả đám lập tức sắn tay áo, xông len!
"Dừng tay!" Một thanh âm lạnh lẽo vang lên: "Ai động thủ ở Tuyệt Sắc lâu, chết!"
Những lời này ầm ầm vang lên, chấn cho lò lửa giữa đại sảnh rung bần bật! Tro bụi bay tứ phía.
"Chờ ra ngoài, bản công tử xử đẹp ngươi!" Liên Phàm Lôi dữ tợn nói: "Tiểu tử, bổn thiếu gia sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là hối hận! Đắc tội bổn thiếu gia, sẽ có kết cục gì!"
"Ai nha nha nha..,. ta sợ quá!" Kỷ Mặc hai tay ôm ngực, giống như tiểu nữ tử gặp phải sắc lang, thậm chí còn híp mắt đánh mắt một cái: "Ngươi làm ta sợ quá, người ta rất sợ đó... Ngươi ta sợ quá đi...."
Liên Phàm Lôi giận sôi lên!
Đúng lúc này, Sở Dương từ trên lầu đi xuống, thản nhiên nói: "Đều là người lớn cả rồi, lằng nhằng với đám rác rưởi làm gì? Đi thôi đi thôi!"
Nói xong liền đi thẳng ra cửa, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Liên Phàm Lôi một cái!
"Chúng ta đi!" Liên Phàm Lôi vung tay lên, đám hoàn khố lập tức mang theo hộ vệ, đuổi theo như ong vỡ tổ. Nhưng vừa ra khỏi Tuyệt Sắc lâu, nhìn bốn phía xung quanh, không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Năm thiếu niên vừa mới đi ra, không ngờ đều biến mất sạch sẽ, không còn một chút tăm hơi!