Q.6 - Chương 166: Cho Ngươi Làm Nam Nhân!
Sở Dương đánh đấm, đánh đến vui vẻ sảng khoái! Thật sự là đại khoái nhân tâm! Phát tiết tất cả tâm sự, lo lắng của mình ra ngoài!
Đàm Đàm kêu gào thảm thiết như heo bị chọc tiết, bên cạnh còn có năm tên đang tươi cười hớn hở khi người khác gặp họa...
Rốt cuộc cũng trút giận xong, Sở Dương đứng dậy thu tay, thần thanh khí sảng, vung tay lên: "Chuẩn bị khởi hành đi!"
Dọc đường đi, huynh đệ mấy người giống như nhớ ra chuyện gì đó, nhưng vẫn mơ mơ màng màng không nghĩ ra cụ thể. Sau khi đi thật xa, rốt cuộc:
"Ai... La nhị thiếu gia, La ngũ ca, ta thấy ngươi có điểm không bình thường....." Nhuế Bất Thông rốt cuộc cũng nhớ ra, sờ sờ cằm.
La Khắc Địch lập tức mặt đỏ tía tai: "Cút! Có gì không bình thường!"
"Đúng đúng, ta nhớ ra rồi!" Đổng Vô Thương bừng tỉnh đại ngộ: "Hình như lão ngũ có điểm không giống với người khác... Là điểm nào ấy nhỉ?"
La Khắc Địch chật vật không chịu nổi, liên tục năn nỉ: "Các ca ca, các đệ đệ, tha cho ta, đừng thảo luận vấn đề này nữa… Chúng ta chuyển qua đề tài khác, chuyển đề tài khác... Tỷ như, Kỷ Mặc lúc ngủ thích đánh rắm, vừa ngáy khò khò vừa đánh rắm, cả đêm bảy tám cái...."
Kỷ Mặc giận dữ, nói phọt ra: "Không phải là chỗ đó của ngươi không có lông sao, còn không cho người ta nói?"
La Khắc Địch lập tức như bị thiên lôi bổ trúng, bi phẫn đến run rẩy cả người, chỉ tay về phía Kỷ Mặc: "Ngươi ngươi...." không ngờ không nói ra lời.
Kỷ Mặc lập tức có chút hối hận, vội vàng xin lỗi: "À... Cái này xin lỗi, không cẩn thận một chút, nói hết cả... chuyện tiểu đệ của ngươi không có cái đó ra rồi... Ai nha, coi như ta đánh rắm đi...."
Hối hận im lặng, không nói.
Kỷ Mặc không giải thích còn tốt, nhưng vừa giải thích, liền nói trắng ra tất cả mọi chuyện rồi.
La Khắc Địch đến tự sát cũng nghĩ tới rồi, nước mắt lưng tròng nhìn Kỷ Mặc, tức hộc máu kêu lên: "Ngươi ngươi ngươi ngươi.. tức chết ta...."
Mọi người cùng nhau ôm bụng cười lớn.
La Khắc Địch xấu hổ vô cùng, gần như muốn khóc.
Sở Dương trong lòng có chút không nỡ, nói: "Này, tiểu lang, cái đó... kỳ thật cũng không có gì. Thanh long sao, từ xưa đã có rồi. Có người nói, thanh long bạch hổ, bất quá chỉ là một loại thân thể dị thường mà thôi. Cái này có gì mà xấu hổ? Hơn nữa, nó cũng không ảnh hưởng gì cả...."
Nói xong, hắn ghé miệng vào lỗ tai La Khắc Địch, nói nhỏ: "Nghe nói, nam nhân như vậy ngược lại còn càng uy mãnh hơn ấy chứ...."
Mặt La Khắc Địch càng đỏ hơn, đột nhiên quát lớn một tiếng, nói: "Được rồi, các ngươi không cần cười nữa! Ta nói rõ cho các ngươi là được chứ gì!"
Tiếng cười đột nhiên ngưng bặt. Mọi người trong lòng đều có chút hối hận, đem chỗ khiếm khuyết của người ta ra đùa giỡn, há là hành vi của huynh đệ?
"Chuyện này... kỳ thật ta đã sớm phát hiện ra rồi. Cho nên ta chưa bao giờ tắm chung với các ngươi...." La Khắc Địch dùng một loại thái độ lợn chết không sợ nước sôi, nói: "Trẻ con bình thường, mười hai mười ba tuổi, nơi đó đã... có rồi. Nhưng ta, cho tới bây giờ vẫn không có...."
Mọi người đều im lặng nhìn hắn, trong mắt đều có hổ thẹn.
"Hơn nữa... Không chỉ không có, mà còn ngược lại lời lão đại vừa nói. Người ta như vậy càng uy mãnh... nhưng ta không biết tại sao, ngay cả một chút.... cũng không được. Các ngươi hiểu rõ chưa?"
La Khắc Địch phẫn nộ gầm rú một tiếng.
"Tiểu lang...." Kỷ Mặc hổ thẹn cúi đầu: "Thực xin lỗi."
Đổng Vô Thương cùng Cố Độc Hành, Nhuế Bất Thông đều tiến lên, thành khẩn nói: "Tiểu lang, thực xin lỗi, chúng ta không nên lấy chuyện này ra trêu đùa, động vào chuyện thương tâm của ngươi."
La Khắc Địch cười thảm một tiếng, nói: "Không có gì là không nên cả. Tất cả mọi người đều là huynh đệ, ta có thể dễ dàng nói ra được. Dù sao, ở trước mặt người khác, ta cũng chẳng nói nên lời. Nói với các ngươi, trong lòng ngược còn thoải mái hơn một chút."
Hắn thấp giọng nói: "Năm đó, người nhà đã thúc giục ta thành hôn với vị hôn thê. Chỉ là ta lại nhất quyết khước từ... Chỉ sợ sẽ hại người ta. Dù sao, vị hôn thê kia của ta cũng là mỹ nữ ngàn dặm có một, nếu thật sự theo người bất lực như ta... Chẳng phải làm chậm trễ cả đời người ta?"
La Khắc Địch lộ nụ cười sầu thảm, đột nhiên lớn tiếng nói: "La Khắc Địch ta tự nhận không phải người tốt gì, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp là muốn đùa giỡn bỡn cợt! Thấy thanh lâu liền muốn vào dạo chơi, thấy người khác có gì hay ho, quý trọng, cũng muốn cướp tới tay! Nhưng thương tổn người vô tội khi còn sống như vậy, ta không làm được!"
"Đây là hạnh phúc nữ nhân cả đời! Ta cho được, thì sẽ không cưới!"
"Nếu như ta là bình thường, tam thê tứ thiếp, đây là tuyệt đối! Mười tám lão bà còn chê ít! Con mẹ nó, nam nhân ở bên ngoài ngày nào cũng đánh đánh giết giết, chết sạch rồi chẳng lẽ cũng bắt nữ nhân góa bụa mà sống hay sao?"
"Nhưng hiện tại ta không bình thường, lại không thể! Không thể làm chuyện đó! Một lần cũng không thể!"
"Vì sao? Người ta khuê nữ thanh bạch, đến chết vẫn thanh bạch? Đấy là cái kiểu chó má gì? Cho dù là nữ nhân, cũng phải hưởng thụ nhân sinh! Dựa vào cái gì, ngay cả quyền hưởng thụ tư vị làm nữ nhân một lần của người ta cũng cướp mất! Mẹ ta từng nói, sinh con, nữ nhân có con, mới là nữ nhân chân chính! Ta không thể để người ta làm nữ nhân, dựa vào cái gì mà hại người ta?"
"La Khắc Địch ta có thể diện, nhưng thể diện của ta lại không phải dùng cả đời nữ tử thương tổn để đổi lấy! Hiện giờ, nếu ta đã nói ra, ta cũng không cần thể diện nữa! Chờ đến khi về gia tộc, ta sẽ đi từ hôn! Ta sẽ nói, ta có người yêu bên ngoài rồi..."
Sau khi bắn liên thanh một hồi, La Khắc Địch ngây ngẩn đứng một hồi, mới giống như quả bóng cao su xì hơi xong, mềm oặt đi. tựa hồ vào giờ khắc này, cả người đã mất đi tất cả tinh khí thần.
Đám người Cố Độc Hành kinh ngạc mà đứng, chỉ cảm thấy, tiến lên an ủi thì không nên, mà không tới an ủi cũng không được.
"Các ngươi không cần quản ta... Nói thì cũng đã nói ra rồi. Mẹ nó, không phải là không làm được nam nhân hay sao?" La Khắc Địch quay mặt, cười lớn một tiếng, nói: "Không được làm nam nhân thì có sao? Trên đời này, thái giám lại có thêm một người! Ta không thể làm nam nhân, chẳng lẽ lại không thể làm một con sói của Trung Tam Thiên sao? Ngao ô.... ngao ô... ha ha ha...."
Mặc dù hắn cười, nhưng huynh đệ lại muốn khóc. Kể cả Kỷ Mặc, ai cũng thật không ngờ tới, ở trong lòng La Khắc Địch lại chốn giấu thống khổ đau đớn như vậy...
Rõ ràng thân thể đầy đủ, nhưng lại không thể làm nam nhân! Điều này đối với một người nam nhân mà nói, quả thực là chuyện không thể chịu nổi! Cũng là thiên đại sỉ nhục!
Mà vừa rồi, mình còn cười hắn... Nghĩ tới đây, đám người Cố Độc Hành gần như muốn tát thẳng vào mặt mình một cái! Mọi người không hẹn mà cùng xoay mặt đi, không đành lòng nhìn bộ dáng của La Khắc Địch.
"Thì ra là chuyện này...." Sở Dương cười khẽ: "Tiểu lang, nếu ngươi nói sớm ra... phỏng chừng bây giờ ngươi đã được ẵm nhi tử rồi. Haiz, ta còn tưởng là bệnh gì, hóa ra lại là cái này... Haiz, thật sự là quá vớ vẩn...."
"Hả?" Phản ứng trước tiên, không ngờ không phải là La Khắc Địch, mà là đám người Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương, xoạt một cái đã vây kín lấy Sở lão đại, cực kỳ hưng phấn, mồm năm miệng mười: "Lão đại, ngươi có biện pháp?"
"Đương nhiên là có biện pháp!" Sở Dương kiêu ngạo ngẩng đầu: "Không chỉ có biện pháp, mà còn có thể khiến cho tiểu lang mạnh mẽ hơn... Hừ hừ, vốn cũng có thể cho mấy người các ngươi tăng lên một chút thực lực, bất quá vừa rồi các ngươi dám cười nhạo huynh đệ, hắc hắc, các ngươi hiểu chứ...."
"A.... Lão đại, ngươi không thể làm thế....." Kỷ Mặc cùng Nhuế Bất Thông hét thảm một tiếng, kêu lên đáng thương: "Đừng mà...".
"Ngao ô...."La Khắc Địch lập tức mất sạch cái bộ dáng bi thảm vừa rồi, tru lên một tiếng rồi nhảy vọt tới như hổ: "Lão đai, lão đại... ngài chính là thân sinh phụ mẫu tái sinh của ta... Ngươi chính là ánh sáng trong đời ta, thái dương của mùa xuân, thái dương của mùa hè, thái dương của mùa thu, thái dương của mùa đông... Ngao ô... thật sự có sao? Thật trị được sao?"
"Ngươi không tin?" Sở Dương vênh mặt.
"Tin tin tin! Lão đại thân ái... ngài mau chữa cho ta đi. Ta ta... Ta thật không đợi được nữa rồi...." La Khắc Địch nhẩy như cào cào: "Ta lập tức trở về thành thân. Mẹ nó, lão tử đột nhiên muốn làm thơ."
"Làm thơ?" đám người Kỷ Mặc choáng váng, con hàng này trở mặt cũng nhanh quá đi.
"Đúng, làm thơ." La Khắc Địch gật đầu khẳng định, hưng phấn nói: "Nhất thương nuôi mười mấy năm, trừ đi tiểu ra chẳng làm gì, hôm nay rốt cuộc cũng hiển uy, nhất thương quét sạch trăm ngàn vạn."
Bịch, ngay cả với định lực và tu vi như Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương cũng bị bài 'thơ' cường đại này chấn ngã xuống đất. Miệng méo mắt trợn, cả người co giật. Về phần Kỷ Mặc và Nhuế Bất Thông, quả thực đến mức muốn chạy tới sùng bái!
Kỷ nhị thiếu gia huýt sáo một tiếng, giơ ngón tay cái lên: "Thơ hay!"
Nhuế Bất Thông bội phục sát đất: "Thơ thật là hay!"
Đàm Đàm ngượng ngùng chớp chớp mắt đi tới: " Ta cũng muốn làm thơ...."
"Lăn!" Sở Dương toàn thân run rẩy, một cước đá con hàng này ra ngoài.
"Lão đại... thuốc kia....." La Khắc Địch rốt cuộc cũng ngất ngây vui vẻ xong, nở một nụ cười nịnh bợ.
Sở Dương biết, hiện giờ La Khắc Địch nhìn như đang đùa bỡn, nhưng trong lòng hắn, lại khẩn trương hơn bất cứ kẻ nào, bất cứ lúc nào!
Hắn đang dùng một nụ cười miễn cưỡng để tỏ ra mình không quan tâm. Nhưng trên thực tế, trong lòng hắn lại chờ mong vô cùng! Mặc dù hắn đang cười đùa nói giỡn, nhưng trong mắt hắn lại lộ ra thần sắc khẩn trương, suy tính hơn thiệt mãnh liệt, ngay cả đồng tử cung có chút nở ra. Ngón tay tuy đã cực lực khống chế, gần như tới mức độ cứng ngắc, nhưng vẫn có chút run rẩy...
Vào thời khắc này, tuyệt đối không thể bỡn cợt hắn! Hiện giờ mình là hi vọng duy nhất của La Khắc Địch, cho dù mình nhíu mày một cái, chỉ sợ cũng khiến La Khắc Địch lập tức sụp đổ!
Sở Dương thò tay vào trong ngực, trên thực tế là tiến vào Cửu Kiếp không gian, lấy ra một lọ máu Cấu Giao, cầm trong tay, trịnh trọng nói: "Tiểu lang, ngươi uống bình thuốc này, có thể chữa khỏi. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một câu...."
"Lão đại cứ nói." La Khắc Địch thấy Sở Dương mặt mày nghiêm túc, không khỏi trở nên căng thẳng.
"Bất kể ngươi ra sao, chỉ cần ngươi còn là huynh đệ của chúng ta, bất kể là chuyện gì, giữa chúng ta, cũng không tồn tại sự xấu hổ nào hết! Ta càng không cho phép, huynh đệ của mình lại có tự ti trước mặt nhau! Điều này khiến cho chúng ta không thoải mái."
Sở Dương thở dài nói: "Cái khó của ngươi, cũng chính là cái khó của chúng ta. Sỉ nhục của ngươi, cũng chính là sỉ nhục của chúng ta. Cho nên, bất kể là chuyện gì, chúng ta đều cùng ngươi đối diện."
La Khắc Địch môi run run, không nói gì, chỉ gắt gắp cắn chặt môi.
"Uống hết đi." Sở Dương đưa máu Cấu Giao tới.
Ánh mắt La Khắc Địch có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhìn chiếc lọ nho nhỏ này, rốt cuộc cũng run rẩy tiếp lấy, mở nắp bình, xoay người sang chỗ khác, lấy tay che lại, một hơi cạn sạch.
Khi buông tay áo xuống, thuận thế xóa đi hai giọt lệ vừa rơi xuống từ trong mắt hắn, không để lại dấu vết, cũng không có ai nhìn thấy.
Hắn có chút ngượng ngùng nhìn lại. Chỉ thấy, Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương, Kỷ Mặc, Nhuế Bất Thông đều quay lưng, chụm đầu lại với nhau, đang thảo luận gì đó... Tựa hồ căn bản không hề chú ý tới bên này...