Q.6 - Chương 173: Ta Đắc Tội Ngươi Chỗ Nào?
Mộng Lạc đột nhiên cảm thấy mình như phát mộng. Trong mộng, có một người nói: Ngươi giúp ta làm một chuyện, ta mang ngươi lên Cửu Trọng Thiên... Hiện giờ tỉnh mộng.
"Ngươi gạt ta?" Mộng Lạc bi phẫn nhìn Đàm Đàm, chỉ cảm thấy thiên địa xoay chuyển, hai con ngươi gần như muốn lồi ra khỏi hốc mắt.
"Lừa ngươi?" Đàm Đàm kỳ quái nói: "Ta căn bản không lừa ngươi. Muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi có cái tên thối hoắc. Tên gì mà chẳng được? Thế nào lại lấy tên Mộng Lạc? Con mẹ nó! Mộng Lạc, đến giấc mộng cũng đánh mất, cũng chính là giấc mộng căn bản không hề tồn tại. Ta đây là thành toàn cho ngươi."
Mộng Lạc cả người đều run rẩy, trong lòng hắn chỉ có hai chữ: Xong rồi!
Bẫy chết ta rồi! Cái này thật đúng là bẫy chết bất đắc kỳ tử!
Mộng thị gia tộc vốn còn có cơ hội kéo dài hơi tàn, nhưng hiện tại... đến nửa điểm may mắn cũng không còn nữa rồi!
Ba người Mộng Lạc thất hồn lạc phách, xụi lơ trên mặt đất. Giờ khắc này, tất cả đều tuyệt vọng, đến cả khí lực phẫn nộ cũng không có. Đó là một loại cảm giác ' tâm tàn tro lạnh ' chân chính.
Tựa hồ cả thiên địa này, đều mất đi màu sắc.
"Dương Dương Ngang... Các ngươi có cảm thấy vui không? Ta đùa giỡn hắn thật vui ha ha..." Đàm Đàm cười cạc cạc: "Hiếm thấy kẻ nào ngu ngốc như hắn, thật khiến ta sảng khoái...."
"Này thì Dương Dương Ngang...!" Sở Dương giận dữ, một cước đá hắn. Lập tức, đám người Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương cũng đồng loạt xông tới, ở ngay trước mặt Mộng Lạc, bắt lấy vị nhị công tử Dạ thị gia tộc - Đệ nhất gia tộc chúa tể Thượng Tam Thiên, hung hăng chà đạp!
Quyền cước không ngừng giáng lên người Đàm Đàm. Đàm Đàm rú lên thảm thiết, thân hình quay cuồng bay lộn trên không trung, không ngờ không thể chạm được xuống đất.
Ngay cả Mộng Lạc trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, cũng phải kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn: Đám hạ nhân này, không ngờ dám ẩu đả thiếu chủ? Thật sự là to gan lớn mật!
Rốt cuộc Sở Dương cũng xả giận xong, ném Đàm Đàm ra, đi tới trước mặt Mộng Lạc.
"Mộng công tử, chúng ta phải cáo từ rồi. Ngài cứ chậm rãi ở chỗ này hưởng thụ đi. Yên tâm, bọn Âu Độc Tiếu, Đồ Thiên Hào đều minh hữu của ngươi. Ngươi sẽ không sao đâu." Sở Dương cười tủm tỉm nói.
"Không! Các ngươi không thể bỏ ta!" Mộng Lạc thê thảm kêu lên. Chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn ra. Minh hữu? Hiện giờ, nếu như đám người Âu Độc Tiếu nhìn thấy mình, tuyệt đối có thể ăn sống nuốt tươi ấy chứ!
Điểm này Mộng Lạc có thể khẳng định.
"Xem ra Mộng huynh còn chưa nhận ra chúng ta rồi." Sở Dương mỉm cười, kéo khăn che mặt xuống, ôn hòa cười nói: "Mộng huynh, hiện tại đã nhận ra ta chưa?"
Mộng Lạc giống như gặp quỷ, bò trên mặt đất, lui lại: "Là ngươi? Là ngươi? Sở diêm vương? Tại sao lại là người?"
"Tại sao không thể là ta?" Sở Dương vui vẻ cười nói.
Lúc này, đám người Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương cũng kéo khăn che mặt xuống, mỉm cười nhìn Mộng Lạc.
Tựa như nhìn một kẻ đáng thương tới cực điểm.
"Là các ngươi.. Làm sao lại là các ngươi?" Mộng Lạc bi phẫn hét lên: "Ta đã thấy các ngươi, hình thể lúc trước hoàn toàn không giống... Nếu là các ngươi, làm sao ta lại không nhận ra chú?"
"Ngu ngốc! Trên đời này có một môn công phu gọi là Súc Cốt Dịch Hình, đừng nói với ta là ngươi không biết đấy!" Kỷ Mặc vươn vay, khinh bỉ vô hạn nhìn Mộng Lạc.
"Vậy hắn... cũng không phải là nhị công tử Dạ thị gia tộc?" Mộng Lạc tuyệt vọng nhìn Đàm Đàm, trong mắt có vô hạn mong đợi.
Cho tới lúc này mà con hàng này không ngờ vẫn còn hi vọng như vậy.
"Hắn là sư đệ ta. Về phần Dạ gia gì đó... thật xin lỗi." Sở Dương cười ha hả: "Chúng ta cũng không biết."
Sở Dương mỉm cười: "Kỳ thật... chỉ là ta muốn đối phó ngươi. Không hơn. Hiểu chưa?"
"Sở diêm vương? Ta đắc tội với ngươi chỗ nào? Tại sao ngươi lại đuổi tận giết tuyệt ta, dồn ta vào chỗ chết? Thậm chí ngay cả gia tộc ta cũng không buông tha?" Mộng Lạc bi phẫn hét lên. Trong thanh âm của hắn, tràn đầy sự tuyệt vọng thê thảm và không dám tin tưởng.
"Ngươi đắc tội ta chỗ nào? Ha ha ha...." Sở Dương cười lạnh một tiếng: "Mộng Lạc, ngươi đắc tội ta nặng lắm! Để ta nói cho ngươi biết, tội lớn nhất ngươi phạm phải!"
"Tội lớn nhất ta phạm phải?" Trên mặt Mộng Lạc lộ vẻ tuyệt vọng, ngẩng đầu lên, cố gắng trầm tư. Hắn thật sự suy nghĩ, hơn nữa còn dốc hết tâm lực suy nghĩ, mình làm sao lại đắc tội với tên Sở diêm vương khủng bố này? Không ngờ khiến cho hắn trăm phương ngàn kế đối phó mình.
Từ Định Quân sơn tới bây giờ, gia tộc cường đại mấy trăm năm như vậy, trực tiếp bị hắn bức vào tuyệt cảnh vạn kiếp bất phục!
Gần như mỗi một chuyện xui xẻo của Mộng thị gia tộc, đều có bóng dáng người này bên trong. Ta đắc tội với hắn?
Hắn luôn luôn ở Hạ Tam Thiên, ta ở Trung Tam Thiên, cho tới bây giờ vẫn chưa tiếp xúc được mấy lần, như thế nào lại đắc tội?
Mộng Lạc vẻ mặt mê man, đau khổ suy tư, không nghĩ ra nổi.
Thậm chí còn nhớ lại tất cả những ấu nữ mà mình cường bạo qua một lần, nhưng không có bất cứ ai liên quan tới Sở Dương... rốt cuộc hung tợn hỏi: "Ta rốt cuộc đắc tội ngươi chỗ nào? ngươi nói đi!"
Không ngờ lại có tư thế giống như cây ngay không sợ chết đứng. Ta không đắc tội ngươi, ngươi bằng gì đối phó ta? Cái này thật quá oan ức rồi…
"Hắc hắc... Mộng Lạc ngươi thương thiên hạ lí thế nào, chẳng liên quan quái gì tới ta. ngươi tu luyện ma công, người khác sợ hãi, nhưng trong mắt ta, cũng không bằng một cái rắm! Càng không đáng để ta kiêng kỵ ngươi!"
Sở Dương cười lạnh một tiếng: "Nhưng điều ngươi không nên làm nhất chính là.... không ngờ ngươi dám tính tới Mạc Khinh Vũ... Hắc hắc hắc... Từ một khắc ngươi cầu hôn Mạc thị gia tộc, ngươi cùng Mộng thị gia tộc của ngươi đã chú định có kết cục hủy diệt rồi!"
Sở Dương lộ ra một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhe răng: "Chó gà không tha!"
“Chỉ bởi vì một nữ nhân?" Mộng Lạc trợn trừng mắt: "Ngươi chỉ vì một nữ nhân mà đối phó ta? hơn nữa còn là một tiểu cô nương?"
"Không sai, vì nàng, ta có thể giết ngươi một trăm lần!" Ánh mắt Sở Dương lạnh lẽo: "Kể cả gia tộc ngươi."
"Ta hiểu rồi." Mộng Lạc thất hồn lạc phách cúi đầu, rốt cuộc cũng ngã vật ra đất, mềm nhũn như một đống c..., ngay cả lực lượng đứng lên cũng không có.
Hắn đã mất tất cả hi vọng, tất cả trụ cột tinh thần.
HIện giờ, ngay cả một ý niệm muốn trả thù Sở Dương, hắn cũng không sinh ra nổi, chỉ muốn đập đầu vào gốc cây mà chết. Có thể thấy được hắn nản lòng thoái chí ra sao?
"Thì ra tất cả đều là do các ngươi làm trò quỷ! Căn bản là các ngươi cố ý muốn cứu Ngạo Tà Vân! Hai vị hoàng tọa của Mộng thị gia tộc trợn mắt, nhìn đám người Sở Dương.
"Các ngươi muốn giết Ngạo Tà Vân, còn không phải là vì đối phó chúng ta?" Sở Dương ôn hòa cười, nói: "Chúng ta đương nhiên phải cứu!"
"Ngươi!" Hai vị hoàng tọa đứng phắt lên, mắt lộ ra hung quang.
"Còn không mang theo thiếu chủ các ngươi chạy trốn? Còn muốn chúng ta đánh một trận sao?" Sở Dương cười lạnh một tiếng: "Thật sự không biết sống chết? Ngay cả gia tộc các ngươi cũng không để ý tới nữa sao?"
"Ngươi không giết chúng ta?" Hai vị hoàng tọa tim đập thình thịch.
"Vì sao phải giết các ngươi?" Sở Dương lạnh nhạt, quay đầu lại bước đi: "Tay ta sạch sẽ lắm."
Một tiếng quát lớn, Đổng Vô Thương cõng Ngạo Tà Vân lên lưng, bảy người lao vút đi như gió lốc.
Hai vị hoàng tọa chợt phát hiện: Bảy người này tuy di chuyển nhanh như chớp, nhưng những nơi đi qua, ngay cả lá cây bụi bỏ, cũng không thể lay động chút nào!
Phía sau, thanh âm liên tiếp từ bốn phương tám hướng đuổi tới, hiển nhiên truy binh đã tới gần!
Hai vị hoàng tọa lập tức hiểu được: Sở Dương căn bản không có hảo tâm gì. Hắn chờ ở đây, là muốn chọc tức Mộng Lạc, thuận tiện kéo dài thời gian, chờ đến khi truy binh tới gần rồi mới bỏ chạy.
Như vậy, nhóm mình ngược lại còn có thể giúp hắn dẫn đi một phần truy binh! Từ đó bọn hắn có thể thong dong bỏ chạy!
Bởi vì bảy huynh đệ bọn họ, đối diện với đám truy binh khổng lồ này, căn bản không dám phân tán. Một khi phân tán, liền tất có người chết. Tụ tập lại với nhau, ngược lại còn an toàn hơn nhiều. Chỉ cần tìm đúng đường, là có thể rời đi.
Cho nên bọn họ mới để Mộng Lạc dẫn dắt đi một phần truy binh. Cho dù chỉ là một phần thôi, cũng có thể tăng thêm cơ hội chạy trốn cho đám người Sở Dương.
Ngươi không dẫn bớt truy binh, thì sẽ chết!
Hiện giờ, cừu hận của mấy đại gia tộc kia đối với Mộng thị gia tộc đã vượt qua tất cả, vô luận nói gì bọn họ cũng không tin tưởng nữa...
Cho nên, không trốn cũng phải trốn! Mà một khi trốn... lại để Sở Dương hưởng lợi.
Uất ức như vậy, thật sự là trước nay chưa từng có!
Bị đối phương lừa gạt, làm việc cho đối phương, rồi lại bi đối phương qua cầu rút ván, vứt bỏ. Nhưng sau khi bị vứt bỏ, vẫn phải cống hiến tiếp cho đối phương... không làm không được!
Hai vị hoàng tọa này cũng muốn dứt khoát đồng vu quy tận với đám người Sở Dương. Nhưng bọn hắn lại không dám. Bởi vì phía sau bọn hắn còn có một gia tộc khổng lồ, không biết chút nào... còn đang ở trong cái trận doanh này....
Nếu như bọn hắn trốn không thoát, gia tộc sẽ bị toàn diệt.
"Mộng thị gia tộc, lần này thật sự xong rồi..." Hai vị hoàng tọa thở dài một tiếng, đều cảm thấy vô lực: "Thiếu chủ, chúng ta đi thôi. Nhất định phải rời khỏi nơi này, thông báo cho gia tộc."
Mộng Lạc thất hồn lạc phách, giống như nằm mơ, nói: "Đi? Đi đâu bây giờ? Ta còn đường nào để đi nữa?" Trong mắt hắn tràn ngập tử ý mờ mịt, không còn một chút sinh cơ nào!
Không còn ý chí chiến đấu! Không còn sinh cơ! Thậm chí dục vọng muốn sống cường liệt lúc trước cũng bị đập nát!
Tuy hắn còn sống, nhưng cũng không khác gì đã chết.
Hai vị hoàng tọa lo lắng trong lòng, địch nhân đã gần trong gang tấc. Thiếu chủ lại tinh thần sa sút như vậy! Hai người nhìn nhau, rốt cuộc cũng hạ quyết định! Ba một chưởng, vỗ vào gáy Mộng Lạc.
Mộng Lạc ngơ ngơ ngẩn ngẩn, căn bản không hề né tránh chút nào, đổ gục xuống như một khúc hỗ.
Một vị hoàng tọa lập tức cõng hắn lên, đang muốn chạy trốn thì nghe thấy một thanh âm tức giận nói: "Ta thấy bọn hắn rồi, đang ở bên này?"
Truy binh đã tới!
Hại vị hoàng tọa uất ức, phẫn nộ lao vụt đi, hướng về phương hướng đám người Sở Dương vừa bỏ chạy mà đuổi theo. Cho dù là chết, ta cũng phải kéo các ngươi chết cùng.
Phía sau, truy binh gào thét khắp núi rừng, ầm ầm đuổi theo..
...
“Đi bên này!" Đám người Sở Dương một đường bỏ chạy, tới dưới chân núi, Sở Dương liền dẫn đầu, thay đổi phương hướng, chuyển thành hướng tây nam mà đi.
"Không nên để mấy con quỷ chết kia liên lụy chúng ta." Sở Dương cười hắc hắc: "Cứ để ba kẻ ngu ngốc kia đi trước đi. Chạy trốn càng xa càng tốt."