Q.6 - Chương 195: Nhân Sinh Mỗi Người Đều Có Đặc Sắc Riêng
Chuyện của Đàm Đàm rốt cuộc xác định.
Sở Dương cũng xong một tâm sự.
Vốn tưởng rằng chỗ quái dị của Đàm Đàm, Tạ Đan Phượng hoặc là khó có thể tiếp thu, nhưng hiện tại xem ra, tất cả đều là mình buồn lo vô cớ. Căn bản không cần mình làm gì, Tạ Đan Phượng đã tự mình lý giải toàn bộ, nghĩ thông suốt rồi, tiếp thu rồi, hơn nữa còn như không có việc ấy...
Không ngờ còn thêm một câu 'Thiên phú dị bẩm'...
Điều này làm cho trong lòng Sở Dương có chút ít cảm thán, lẩm bẩm:
- Trước đây, chúng ta luôn nghĩ một số chuyện rất trắc trở, cho nên vẫn cố kỵ, không dám đi làm, thậm chí bởi vậy mình làm cho mình thêm trắc trở. Cho nên cũng khiến chuyện này càng thêm khó giải quyết. Nhưng nếu như cái gì cũng không nghĩ, trực tiếp thuận theo tự nhiên đi làm, lại sẽ phát hiện, kỳ thật sự kiện đó chính là một con đường thông thoáng, tất cả đều là nước chảy thành sông! Thậm chí không cần cố sức liền giải quyết được.
Hắn thở phào nhẹ nhõm:
- Hôn sự của Đàm Đàm như thế, mà con đường võ đạo của chúng ta, cũng như thế.
Chúng huynh đệ vốn đang cười, nghe những lời này thì đều yên lặng. Ai cũng chậm rãi suy ngẫm, trong lòng như có sở ngộ.
Cố Độc Hành chậm rãi gật đầu, nói:
- Không sai, đối với võ sĩ mà nói, Võ Tôn không thể nghi ngờ chính là một mục tiêu khả vọng bất khả cập(chỉ có thể nhìn mà không thể với tới). Mà đối với Võ Tôn, Hoàng cấp Quân cấp càng là một truyền thuyết, nhưng đối với Quân cấp, chí tôn càng là thần thoại.
- Cho nên, khi ngươi đem một cảnh giới coi như thần thoại, liền vĩnh viễn không có khả năng lên lên được! Bởi vì ngươi cho rằng nó không thể vượt qua! Cái này chính là tâm.
Sở Dương gật đầu, nói:
- Không sai, cho nên chúng ta tu luyện, chỉ cần từng bước một đi, mà không cần phải đi quản Vương Tọa mấy phẩm, Hoàng Tọa mấy phẩm gì hết, chỉ cần từng bước một đi là được rồi. Nếu đều phải đi, hà tất quan tâm bước tiếp theo là cái gì?
Bọn Đổng Vô Thương, Kỷ Mặc cúi đầu tí mỉ suy nghĩ.
Đạo lý rất dễ hiểu, cũng rất khó đạt được. Cho dù nghĩ tới, muốn chân chính đi làm như thế, cũng là khó khăn càng thêm khó khăn.
Nhưng chính như Sở Dương nói: nếu như bởi vì khó khăn mà không đi làm, vậy vĩnh viễn cũng không thành! Im lặng đi về phía trướct hôi... Đi tới bước nào thì hay bướ đó!
Hà tất quan tâm trọng điểm là Quân cấp? Hay là Chí tôn?
Khi chân chính đến phần cuối cùng của nhân sinh, cho dù ngươi cả đời chỉ là một võ sĩ cũng đi tới phần cuối cùng. Chí tôn...cũng đi tới phần cuối cùng!
Có cái gì khác nhau sao?
Bầu không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng.
- Kế tiếp sẽ nói dự định bước tiếp theo.
Sở Dương vỗ vỗ tay, nói:
- Hai người các ngươi, đi ra đây.
Tạ Đan Phượng cùng Đàm Đàm đồng thời đỏ mặt đi ra, nhìn thấy đám người Sở Dương, Tạ Đan Phượng giờ mới biết đỏ mặt, vội vã để lại một câu: - "Ta đi về." liền chạy như bay ra ngoài.
- Chậm đã...
Mấy huynh đệ đồng thanh nói.
Bên ngoài truyền đến một tiếng trách.
- Chúng ta đã diệt Âu gia, tin tức này, tin tưởng trong vòng 3 ngày là có thể chấn động Trung Tam Thiên.
Sở Dương chậm rãi nói:
- Có thể nói, Âu gia bị diệt sẽ trực tiếp dẫn bạo giang hồ! Đến lúc đó, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, nghênh tiếp trận bão tố này.
Vài người đều lặng lẽ không nói, nhưng người người đều trong mắt lóe tinh quang.
- Cơn bão tố Trung Tam Thiên lần này, chính là cơ hội của mấy gia tộc chúng ta.
Cố Độc Hành trầm tư chậm rãi nói.
- Không sai, ngoại trừ Ngạo thị gia tộc, chính là khiêu chiến lớn nhất mấy gia tộc chúng ta phải nghênh tiếp trong gần trăm năm tới. Nguy cơ lớn nhất, cũng là cơ hội lớn nhất.
La Khắc Địch cũng thu hồi bộ dáng bỡn cợt xưa nay.
Ngạo Tà Vân sâu hít sâu một hơi, nói:
- Đối với Ngạo thị gia tộc ta mà nói, đây chính là một trận ác chiến, cũng là trả thù, cũng không phải cơ hội gì. Nhưng lần chiến đấu này, Ngạo thị gia tộc chúng ta có thể cái gì cũng không cần, cũng phải xuất ra một hơi thở! Cũng phải báo thù.
- Cũng không phải.
Sở Dương thản nhiên nói:
- Đây chỉ là cơ hội của chúng ta, cũng là cơ hội lớn nhất của Ngạo thị gia tộc các ngươi! Cho nên, ta mới kiến nghị ngươi đừng lộ diện, cũng không phải đơn thuần là xuất động cho Ngạo thị gia tộc các ngươi. Cũng có nguyên nhân khác.
- Nguyên nhân khác? - Ngạo Tà Vân nhíu mày.
- Không sai, Ngạo thị gia tộc các ngươi nhà to nghiệp lớn, những đồng lứa của ngươi tổng cộng có bao nhiêu đích hệ tử tôn? - Sở Dương hỏi.
- Nếu tính cả con cái của các thúc bá đời sau, hẳn là có hơn 100 người. - Ngạo Tà Vân nói.
- Trong đó nổi tiếng lại có bao nhiêu? - Sở Dương nói.
Ngạo Tà Vân hình như đã hiểu cái gì, nhưng không chút do dự:
- Trừ ta ra, còn có sáu người.
Hắn đã hiểu ý tứ của Sở Dương, hít một hơi thật dài:
- Lão tổ tông đã từng nói qua, Ngạo gia thất hổ, Tà Vân mạnh nhất, nhưng mỗi người còn lại đều có thể đảm đương chức vị gia chủ, mà không ngờ thanh danh của Ngạo gia lại suy sụp.
- Ừm, ngươi cho rằng, nếu ngươi chết, sáu người còn lại có thể sẽ vì ngôi vị gia chủ mà tranh quyền đoạt lợi, xuất thủ hay không? - Sở Dương thản nhiên nói.
- Đó là tất nhiên.
Ngạo Tà Vân hít một hơi thật dài, cay đắng nói:
- Coi như là hiện tại cũng nhìn chằm chằm vào ta, nếu như ta thực sự không có ở đây, sáu người họ tất phải tranh một trận ngươi chết ta sống! Ngạo thị gia tộc cường thịnh nhất thời, chỉ sợ cũng sẽ nguyên khí đại thương.
- Cho nên nói, đây là cơ hội của ngươi, cũng là cơ hội của Ngạo thị gia tộc. - Sở Dương thản nhiên nói.
- Nhưng hiện tại chỉ cần ta trở lại, những phong ba này có thể lập tức dẹp loạn.
Ngạo Tà Vân trầm trọng nói. Giờ khắc này, hắn đột nhiên có một loại ý niệm, muốn lật đổ quyết định của mình.
- Ngươi trở về, Ngạo thị gia tộc sẽ xong ngay! - Sở Dương vẫn giọng điệu bình thản.
Ngạo Tà Vân ngẩn ra, lập tức hiểu được, rồi kinh ngạc không nói, một lúc lâu mới lẩm bẩm:
- Không sai, ta trở về, Ngạo thị gia tộc sẽ xong ngay. Ngay cả bây giờ còn tồn tại, cũng sớm muộn có một ngày sẽ hủy ở trong tay ta.
Sở Dương gật đầu.
Ngạo Tà Vân chán nản ngồi xuống, thấp giọng nói:
- Lẽ nào cũng chỉ đứng nhìn?
Sở Dương nhìn hắn thật sâu:
- Hiện tại ngươi không nhìn, tương lai cũng chỉ có chịu đựng.
Ngạo Tà Vân lặng lẽ không nói.
Kỷ Mặc và La Khắc Địch ở bên nghe được như lọt vào trong sương mù, hỏi Cố Độc Hành:
- Hai người họ đang nói cái gì đấy? Sao nghe không hiểu chút nào?
Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương nhìn hai người này, đồng thời lộ ra thần sắc ước ao.
Hai người này không có dục vọng quyền lực chút nào, căn bản không tham dự vào gia tộc tranh danh đoạt lợi, thực sự là sống rất thoải mái.
- Dã tâm của con người không có chừng mực. Bảy nhân tuyển gia chủ tại một gia tộc cùng thế hệ, đây là nguy cơ lớn nhất của gia tộc đó! Theo từ từ có thực lực, dã tâm sẽ từ từ bành trướng, khi đến trình độ nhất định, Ngạo thị gia tộc sẽ chia ra làm bảy...rồi cuối cùng xong đời. Sớm để họ bại lộ ra, đó là kế sách tốt nhất." - Cố Độc Hành chậm rãi nói.
- Phức tạp quá...
Kỷ Mặc bĩu môi:
- Tên hỗn đản Kỷ Chú kia suýt nữa quỳ xuống cho ta, xin ta trở lại làm gia chủ, lão tử chạy trốn đi xa cũng không để ý tới hắn.
Đổng Vô Thương thở dài một tiếng.
- Ngạo Tà Vân không thể đi, cứ ở lại Tạ gia. Đàm Đàm, ngươi thì sao? - Sở Dương hỏi.
- Ta? Ta ở lại.
Đàm Đàm hiếm khi suy nghĩ một hồi mới đưa ra quyết định:
- Gần đây ta cảm giác tinh thần ba động rất lợi hại. Cứ ở chỗ này đi. Ta theo Tạ thị gia tộc hành động, hẳn là không có vấn đề gì.
Sở Dương lo lắng nhìn hắn:
- Cũng được.
- Độc Hành cần phải về Cố gia, Vô Thương Kỷ Mặc Khắc Địch cũng nhất định phải trở lại gia tộc của mình! Ta muốn đi Mạc gia gặp Mạc Thiên Cơ.
Sở Dương nói:
- Bất Thông ngươi ở lại Tạ gia, thứ nhất, trông Đàm Đàm, thứ hai, cũng giúp Ngạo Tà Vân ẩn dấu thân phận; thứ ba, đợi Tạ Đan Quỳnh trở về, mấy người các ngươi thương nghị hành động, cũng tương đối yên tâm.
Miêu Bất Thông lên tiếng đáp ứng.
- Tuy nhiên các ngươi phải nhớ kỹ.
Sở Dương nhìn Ngạo Tà Vân và Miêu Bất Thông:
- Đầu tiên, tu luyện không thể đi xuống, thứ hai, Tạ thị gia tộc không thể động! Nhất định phải đợi sau khi Trung Tam Thiên toàn diện khai chiến, rồi mới đưa ra quyết định.
- Được.
Ngạo Tà Vân trên mặt lộ vẻ trầm tư:
- Bọn ta sẽ chờ tin tức của các ngươi.
- Được.
Sở Dương xoay người:
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức hành động đi. Năm người huynh đệ chúng ta còn có thể đồng hành một đoạn thời gian. Một đường đồng hành, cũng có thể...tránh khỏi rất nhiều chuyện.
Một câu nói cuối cùng của Sở Dương có chút ý vị sâu xa, hình như có hàm nghĩa khác.
Đổng Vô Thương trầm mặc một hồi, nói:
- Lão đại, ta muốn hành động một mình.
Ánh mắt Sở Dương chăm chút:
- Ngươi xác định?
Đổng Vô Thương hít sâu một hơi:
- Ta xác định.
Sở Dương nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, gật đầu:
- Được, trên đường cẩn thận.
- Lão đại, chúng ta không ngại đều một mình hành động đi.
Cố Độc Hành thản nhiên nói:
- Đồng hành lên đường sẽ bất lợi với tu hành. Lại nói, mỗi người đều có việc cần phải đối mặt, mọi người tập hợp lại, mặc dù có thể tránh khỏi rất nhiều phiền phức, nhưng có một số phiền phức sẽ không thể tránh khỏi. Sớm muộn sẽ phát sinh, sớm một ngày giải quyết, trái lại sớm một ngày trừ đi tâm bệnh.
Sở Dương trầm mặc hồi lâu:
- Nhưng một đường này quan ải vạn lý, nguy cơ trùng trùng, các đại gia tộc đang nhìn chằm chằm. Một khi...
- Chuyện bản thân lão đại đơn thương độc mã, tại Hạ Tam Thiên trùng sát một vạn ba nghìn dặm, lẽ nào đã quên rồi sao?
Cố Độc Hành cất tiếng cười sang sảng, đột nhiên ngưng trọng nói:
- Lão đại, tuy ngươi có hảo ý, nhưng... ngươi không thể luôn mãi che chở bọn ta như gà mái che chở gà con, như vậy... bọn ta đều sẽ thành phế vật.
- Mọi người đều có khúc mắc cùng cố sự của mình, cũng đều có số phận của mình phải đi đối mặt. Hoặc cái gọi là nguy cơ, mới là đặc sắc trong nhân sinh của mỗi người.
Cố Độc Hành nhìn Sở Dương, cẩn thận nói:
- Lão đại, thật ra chúng ta không thể lâu dài ở cùng nhau.
Sở Dương lặng lẽ một lúc lâu, rốt cuộc gật đầu, nói:
- Là ta lo lắng quá nhiều. Đây là nhược điểm trong tính cách của ta. Sở hữu rồi thì sợ mất đi. Nhưng sở hữu lâu dài...sẽ làm cho chúng ta mất đi cái loại nhiệt tình này. Mà thôi mà thôi, cứ tùy vào các ngươi tự mình xông pha đi.
Cố Độc Hành ưỡn thẳng người, nghiêm túc nói:
- Đa tạ lão đại.
Sở Dương cười cười, vỗ vỗ đầu vai hắn:
- Đừng làm nghiêm túc như thế, ngươi nói ta đều hiểu mà.
Tất cả mọi người nở nụ cười.