Q.7 - Chương 32: Phát Tài Rồi!

Sở Dương vừa hưởng dụng chân khí của Tiêu Ngọc Long, vừa thoải mái than thở, vừa tỏ ra cẩn thận, giải thích: "Tiêu quản sự, loại thương thế ác độc này rất khó trị."

"Ta biết." Trên mặt Tiêu Ngọc Long nổi đầy gân xanh, liên tục vận chuyển huyền công quý giá của mình, nghiến răng, quai hàm run rẩy không ngừng.

Sở Dương thoải mái, nheo mắt lại nói: "Haiz... thật sự là thoải mái...."

Tiêu Ngọc Long lửa giận bốc lên, thiếu chút nữa bãi công. Con mẹ ngươi, coi lão tử là gái kỹ viện hả?

Chỉ thấy Sở Dương thao thao bất tuyệt, nói: "Hơn nữa, trước khi trị liệu, ta phải cẩn thận giúp các tiền bối hoạt động gân cốt. Dù sao phải khôi phục về vị trí ban đầu thì mới có hiệu quả. Có thể sẽ rất đau, ngài dặn dò trước một tiếng, để mọi người chuẩn bị tâm lý. Nếu không các tiền bối đau quá làm loạn lên, ta lại không kiềm chế được... cũng đừng trách tội ta...."

Tiêu Ngọc Long cắn răng nói: "Đều là giang hồ hán tử, sinh tử quá quen rồi. Ai còn sợ đau?"

Sở Dương lải nhải: "Nếu như chỉ trách tội thì cũng thôi. Nhưng tài nghệ vãn bối còn kém cói, nếu tới thời khắc mấu chốt mà bọn họ lại động đạy, khiến xảy ra sai lệch, thì cũng chỉ có nước tàn tật cả đời thôi...."

Tiêu Ngọc Long mặt mày âm trầm, quay sang, trầm giọng dữ tợn rít lên: "Các ngươi nghe rõ chưa?"

"Nghe... rõ rồi...." Chúng bệnh nhân tuy đau đớn tới toát mồ hôi hột, nhưng vẫn gắng gượng trả lời.

Sở Dương cười ha hả, nói: "Đa tạ đa tạ... Đa tạ đã thông cảm. Kỳ thật... Trừ chút tham tài ra.... Vãn bối cũng không có tật xấu nào nữa...."

Tiêu Ngọc Long có chút không kiên nhẫn: "Ngươi khôi phục xong chưa?"

Sở Dương cảm nhận một chút: "Thật đúng là linh. Không hổ là chính thống, ha ha. Mỗi lần tứ thúc khôi phục cho ta, đều phải mất nửa canh giờ. Tiêu quản sự không ngờ dùng không tới nửa khắc đồng... thật sự là thần kỳ...."

Sở Phi Yên bi phẫn cúi đầu, trong lòng thầm nghiến răng nghiến lợi: Mẹ nó, tứ thúc ngươi vô dụng thế à?... Ta khôi phục cho ngươi bao giờ? Lại còn nửa canh giờ nữa chứ...

Sắc mặt Tiêu Ngọc Long dễ coi hơn một chút, hiền hòa nói: "Phiền toái Sở hiền chất rồi."

Sở Dương cười ha hả, hồn nhiên ngây thơ thiện lương nhân từ, thành thật, trách trời thương dân nói: "Đâu có đâu có, y giả phụ mẫu tâm...."

Cơ nhục trên mặt Tiêu Ngọc Long khẽ run lên, cả người tựa hồ sợ tới run cả lên, ngoảnh mặt đi.

Bên cạnh, Bảo Bình An từng bị câu 'y giả phụ mẫu tâm' này khiến cho nghẹn gần chết, lập tức giống như được giội một gáo nước lạnh giữa trời hè nóng nực, thoải mái không nói nên lời...

Ha!

Cho ngươi ỷ thế hiếp người này! Hiện giờ được nếm thử loại cảm giác nuốt phải ruồi chưa?

Sở Dương tinh thần sáng lạn đứng bên đi vào.

Bên trong, chỉ còn lại người bệnh của Tiêu gia. Ngay trong một khắc khi bước vào cửa, ý cười trong mắt Sở Dương đã biến thành tàn bạo cay nghiệt!

Vậy mà cũng dám chém tử tinh của ta?

Con mẹ nó, lá gan các ngươi thật lớn! Bà nó, nếu ta không dạy dỗ các ngươi một trận, thì đúng là có lỗi với tử tinh và bao nhiêu nguyên khí của Tiêu quản sự của các ngươi rồi...

Hai bàn tay ác ma của Sở thần y vươn ra....

Người của Tiêu gia đang chờ ở bên ngoài, đột nhiên nghe thấy từ trong truyền ra một tiếng kêu gào thảm thiết kinh thiên động địa. nhưng mới chỉ gào được một nửa lại ngưng bặt.

Tất cả mọi người đều là hành gia, há có thể không biết, đây chính là đau tới hôn mê bất tỉnh?

Cả người không khỏi đổ mồ hôi lạnh ròng ròng: Tên gia hỏa bên trong kia chính là một kẻ hung hãn không sợ chết, không sợ đau đớn đó, không ngờ lại phát ra một tiếng la thảm thiết như vậy.... Vậy phải thống khổ tới mức nào chứ?

Bên trong tiếng kêu thảm thiết chết đi sống lại, người bên ngoài thì mồ hôi lạnh đổ ròng ròng...

Thật lâu sau, sau một tiếng hét thảm cuối cùng gần như muốn nôn cả tim ra..

Sở thần y thản nhiên đi ra: "Người... kế tiếp...."

Lại có chút hư thoát.

Tiếng kêu gào thảm thiết căn bản không hề dừng lại: Nơi này chẳng phải y quán, mà là lò sát sinh thì đúng hơn!

Trời tối đã được một canh giờ rồi, gió đêm thổi vi vu, nương theo tiếng kêu gào thảm thiết giống như quỷ khóc thần gào, nơi này lại càng giống như tu la đại ngục, khiến người ta run rẩy...

Trị đến người thứ tư, Sở Dương lại lảo đảo trong gió, cước bộ phù phiếm, không ngờ còn ngã một cái...

Hắn cũng không tìm Sở Phi Lăng, mà đi thẳng tới trước người Tiêu Ngọc Long, mỉm cười chân thành nói: "Tiêu quản sự... Xin ngày hãy giúp ta khôi phục một chút.. Tốc độ ngài nhanh...."

Tiêu Ngọc Long tức tới méo mặt.

Quả nhiên coi lão tử thành đứa ở rồi...

Nhưng Sở Dương nói có đạo lý: Tốc độ ngươi nhanh!

Hiện giờ người của Tiêu gia vẫn đang chờ trị thương, ai cũng giống như ngồi trên đống lửa, tốc độ nhanh chút nào thì càng đỡ phải chịu tối chút đó.. Vì thế, tất cả đều dùng một loại ánh mắt cầu xin mà nhìn Tiêu Ngọc Long.

Tiêu Ngọc Long nghiến răng ken két, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Nhất định rồi." Tiếp tục làm đứa ở.

Sở thần y nhận nguyên khí huyền công của hắn, miệng khẽ rên rỉ ngâm nga không ngừng, cứ như là mèo hoang động đực. Tiêu Ngọc Long lông tóc cả người đều dựng lên, suýt chút nữa nôn cả cơm ăn tối hôm qua...

Mẹ nó, nhìn thấy đương nhiên biết lão tử đang giúp ngươi khôi phục. Nhưng nếu không nhìn thấy, chỉ nghe thanh âm, người ta còn tưởng lão tử đang chơi gái...

Cứ lặp đi lặp lại như thế, đợi đến khi hai mươi hai người của Tiêu gia trị xong, mặt trăng đã lên tới đỉnh đầu rồi.

Tiêu Ngọc Long sắc mặt trắng xanh, hữu khí vô lực. Vừa mệt vừa tức giận, còn có chút xấu hổ. Bất kể là ai, nghe một đại nam nhân cứ rên rỉ không ngừng... đều có cảm giác như vậy...

Càng về sau, Sở thần y giống như phản xạ có điều kiện, tay Tiêu quản sự vừa mới chạm vào, còn chưa bắt đầu vận công, đã cất tiếng rên rỉ. Tất cả mọi người đều dùng một ánh mắt ám muội tới cực điểm nhìn Tiêu Ngọc Long... Tiêu Ngọc Long Tiêu quản sự mặt mày tái nhợt, cứ như là ngồi trên đống lửa vậy...

Tiêu Ngọc Long mang theo người Tiêu gia, gần như dùng một vận tốc ánh sáng, bỏ chạy khỏi chỗ này.

Lúc đi, ngay cả ở trong bóng đêm, Sở Phi Yên cũng có thể nhìn thấy cả cổ Tiêu Ngọc Long cũng đỏ gay lên rồi...

Lúc này, người của Bảo gia đã sớm đem tử tinh tới từ lâu. Kế tiếp, chính là Bảo gia, Liêu gia...

Tiêu Ngọc Long dám bẻ tử tinh ra, nhưng những người này tuyệt đối không dám!

Nếu như lại có một nhà làm như vậy, Sở Phi Yên tuyệt đối sẽ lập tức giết người, điểm này, không thể nghi ngờ.

Không ngờ cứ giằng co tới lúc hừng đông, rốt cuộc mới chữa trị hoàn tất!

Không một ai phát hiện, sau khi Tiêu gia trở về, tốc độ trị liệu của Sở thần y đã dần dần nhanh hơn rất nhiều... Chỉ là nước ấm luộc ếch, nước còn chưa sôi đã vớt ếch ra rồi, cho nên không phát giác được gì....

Khiến Sở Dương có chút nhớ nhung không thôi chính là: Tần Bảo Thiện của Chấp Pháp đường thế nào lại chưa tới? Chẳng lẽ hắn có thể tự trị? Không cần tới đây?

Một chỉ hôm đó, tuy không phải là Âm Dương Tán Hồn thủ, nhưng cũng là tuyệt học của Cửu Kiếp kiếm chủ đời thứ nhất: Tỏa Mạch chỉ. Hiện giờ, lại được kiếm linh cải tạo một phen, trực tiếp biến thành 'Toái Mạch chỉ'. Nếu quá ba ngày mà lão Tần còn không tới, thì đúng là phải phế một cánh tay rồi...

Hơn nữa, người của mấy nhà đã tới đây, người của Sở gia mình không ngờ vẫn chưa tới? Đây là chuyện gì?

Chuyện này, không chỉ Sở Dương không nghĩ ra, mà ngay cả Sở Phi Yên cũng không nghĩ thông được.

Bận bịu tới hừng đông mới tiễn được đám ngưu quỷ xà thần này đi. Hai thúc cháu lập tức đóng cửa, nằm thẳng cẳng trên giường.

"Mệt chết ta...." Sở Phi Yên rên rỉ, nằm trên giường một hồi, tiếp đó lại đứng lên: "Bất quá, cũng đáng! Nhiều tử tinh như vậy, ha ha ha....Thật sự là đã nghiền a! Lão tử cả đời này còn chưa lần nào trong vòng một ngày lại kiếm được nhiều tử tinh như vậy... Loại cảm giác này thật sự là quá hạnh phúc."

"Tứ thúc, ngươi nói gì vậy? Ngài nói sai hai điểm rồi đấy." Sở Dương dựng hai đầu ngón tay lên.

"Hai điểm gì?" Sở Phi Yên sửng sốt nói.

"Thứ nhất, chỗ tử tinh này, là ta kiếm trong một ngày, chứ không phải ngươi kiếm. Thứ hai... Số tử tinh này, đại bộ phận đều là của ta, cho nên ta mới là người hạnh phúc, mà ngài, chỉ có thể đã nghiền mà thôi...."

"Ta bóp chết thằng nhãi ranh nhà ngươi!" Sở Phi Yên lập tức nổi giận, nhào tới giáo huấn.

"Ngừng!" Sở Dương giơ tay lên: "Tứ thúc, chúng ta tính toán trước đã, xem hôm nay kiếm được bao nhiêu."

Thúc cháu hai người lập tức nhào vào đống lớn tử tinh.

"Một khối, hai khối... mười khối... năm mươi khối... một trăm khối... một trăm tám... Ba trăm năm mươi lăm...." Sở Phi Yên hít một hơi lạnh: " Tất cả bốn trăm bảy mươi khố tử tinh... Lão thiên của ta ơi! Đây chính là nửa năm thu nhập của Sở thị gia tộc đó. Thậm chí còn hơn không ít... Cũng chính là tiền thu nhập của mấy ngàn người gia tộc chúng ta...."

Sở Dương hừ hừ hai tiếng, nói: "Chỗ tử tinh bị vỡ này, có dùng được không?"

"Tử tinh bị vỡ cũng không ảnh hưởng gì. Chỉ là bề mặt bị tiêu tán không ít linh khí. Nhưng không ảnh hưởng toàn cục." Sở Phi Yên nói: "Bất quá, cục tức này thật khiến người ta khó nuốt trôi."

"Chính xác!" Sở Dương đồng ý, vừa nói vừa đem tất cả tử tinh thu vào trong một cái túi lớn, mặt mày hớn hở.

Sau đó lại móc từ trong bao ra mười khố tử tinh bị vỡ, ghép lại thành năm khối: "Tứ thúc, chỗ này ngươi cầm đi."

"Hả?" Sở Phi Yên nhìn cái túi to tướng trong tay Sở Dương, lại nhìn năm khối trong tay mình, có chút thẫn thờ: "Là sao?"

"Chia tiền đó!" Sở Dương thản nhiên nói: "Tứ thúc hôm nay khổ cực, dùng chỗ tử tinh này để bồi bổ bản thân đi. Ngày mai chúng ta tiếp tục."

Sở Phi Yên ngây ngẩn nhìn hắn, sau đó lại ngây ngẩn nhìn chỗ tử tinh trong tay mình, lại sứng sờ ngẩng đầu, miệng chậm rãi há ra: "Ta... chỉ được... từng này?"

Sở Dương đã xách cái túi đi tới cửa: "Tứ thúc, đừng ngại nhiều. Sau này tài lộ chúng ta còn nhiều mà...."

Nghênh ngang rời đi.

Sở Phi Yên choáng váng đứng trong phòng.

Thật lâu sau mới nổi giận lôi đình vọt ra: "Hỗn trướng! Ngươi đứng lại đó cho ta! Cứ nghĩ ngươi ăn thịt cũng phải phần ta chút canh chứ? Nhiều như vậy mà chỉ chia cho ta năm khối! Con mẹ nó, ta là thúc ngươi đó... ta, ta... đâu có xin cơm ngươi?"

Nổi điên gào rống một hồi, mới phát hiện Sở đại lão bản đã sớm biến mất...

Sở tứ gia thở hồng hộc, đi đi đi lại trong sân, không ngừng mắng to: "Thằng nhãi chết tiệt! Khinh người quá đáng! Thằng nhãi chết tiệt, khinh người quá đáng!... Tức chết ta rồi.... Đừng để ta thấy ngươi! Nếu mà ta nhìn thấy ngươi... ta sẽ... ta sẽ...."

"Ừm, ngươi sẽ đi tự thú với gia gia, nói ngươi phát hiện ta nhưng lại không dẫn về...." Sở đại lão bản cười dài từ trong phòng mình chui ra, phong độ tiêu sái, mỉm cười.

"Ta...." Sở Phi Yên trợn trừng mắt nhìn hắn, thật lâu sau mới suy sụp thở dài một hơi, khóc không ra nước mắt: "Ngươi cứ bắt nạt ta đi... Vừa rồi Tiêu Ngọc Long sỉ nhục như vậy ta còn chưa khóc, hiện giờ không ngờ lại muốn rơi lệ...."

Lần này đúng là muốn rơi lệ a... Nói thế nào cũng là gần năm trăm khối tử tinh, cứ như vậy bay mất khỏi tay mình. Mình chỉ còn lại năm khối... Hơn nữa còn là hàng loại hai...

Sở Dương thở dài: "Tứ thúc, ta cầm là bởi vì ta giữ được. Mà ngươi, cho dù cầm thì cũng chỉ có giao cho gia tộc... Nhưng chúng ta giao ra rồi, bệnh của Nhạc nhi phải làm sao đây?"

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện