Q.7 - Chương 46: Ta Từ Nơi Này Dẫn Bạo Cửu Trọng Thiên!
Rốt cuộc cũng trị liệu xong cho hai người, Sở Dương mệt mỏi không chịu nổi, đầu đầy mồ hôi, ngồi phệt xuống đất, thở hồng hộc, sắc mặt xám xanh, hai người thấy hắn vì mình mà mệt mỏi như thế, trong lòng lại càng cảm thấy băn khoăn.
Vị tiểu huynh đệ này, thực là một người chân thành a.
Sở Dương hữu khí vô lực, hé mắt, nói: "Hai vị lão ca.... khụ khụ khụ, có câu này, ta nhất định phải nhắc nhở các ngươi. Chớ trách ta... thân thiết với người mới quen...."
Hai người cùng kêu lên,nói: "Tiểu huynh đệ có gì cứ nói. Giữa chúng ta còn phải khách khí nữa sao?"
Sở Dương thở phì phò, nói: "Hai phương thuốc này... tuyệt đối không thể... để rơi vào tay tên lang băm kia. Nếu không... hai vị lão ca.. Ta thực lo lắng... trên giang hồ, lòng người khó lường.... khụ khụ khụ...."
Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện gật đầu liên tục: "Tiểu huynh đệ nói phải lắm. Hai người chúng ta cũng hiểu được lợi hại bên trong. Chuyện này há lại để người khác biết? Không nói tên hỗn đản này bụng dạ khó lường, mà hai người chúng ta trên giang hồ cũng cừu gia đầy đất, nếu như biết tin chúng ta trọng thương, tranh nhau tìm tới cửa... thì đúng là không xong rồi."
Sở Dương liên tục gật đầu, liên thanh kho khan, tựa hồ mệt mỏi thở không ra hơi.
Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện hai người mỗi người một bên, xoa xoa lưng giúp hắn thuận khí, dùng sức không lớn không nhỏ, vừa vặn.
"Tìm được dược liệu rồi, lập tức mang tới cho ta... Hoặc là gọi ta tới lấy cũng được. Ta dùng bí pháp... chế thuốc...." Hô hấp Sở Dương thông thuận hơn không ít rồi: "Chú ý, những dược liệu này, nhất định phải bảo tồn hoàn hảo, tốt nhất là dược liệu mới khai thác, dược hiệu là tốt nhất..."
"Cái này đương nhiên. Sau khi dược liệu tới tay, chúng ta lập tức giao cho tiểu huynh đệ." Hai người cùng nói như đinh đóng cột.
"Mà không được... Sở gia lắm thầy nhiều ma. Tiết lộ bí mật của hai vị lão ca thì không tốt. Dù sao, sau khi uống thuốc, hai vị lão cả cũng có một thời gian ngắn lâm vào thời kỳ suy yếu... Chỉ cần dược liệu tới rồi, đến lúc đó ta sẽ mang dược lô tới đây, chế thuốc ngay tại nơi này." Sở Dương cực kỳ quan tâm, ngay cả nguy hiểm cuối cùng cũng tính tới toàn bộ, đồng thời nghĩ cách tránh được...
"Đến lúc đó, ta nhất định một tấc không rời, đợi đến khi hai vị lão ca hoàn toàn khôi phục, mới có thể yên tâm."
Hai người cùng giữ chặt tay Sở Dương, dùng sức lay động, cảm động tới nước mắt rưng rưng. Không biết nên nói gì cho phải. Đây đúng là vấn đề hai người lo nhất, nhưng Sở Dương đã nghĩ phương pháp giải quyết thỏa đáng rồi.
Người tốt a.
Sa Tâm Lượng đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, thầm nghĩ mình đúng không phải là người. Vừa rồi còn muốn đem tiểu huynh đệ tốt như vậy giết người diệt khẩu, đoạt lại ba trăm khối tử tinh... Haiz, so với người ta quang mình lỗi lạc, mình thật là không bằng cầm thú a...
Sau đó, Sở Dương bắt đầu bình ổn nghỉ ngơi, đồng thời ánh mắt có chút lóe sáng, tựa hồ muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại nói không nên lời. Thần sắc có chút do dự, có chút trầm trọng vô cùng.
Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện là lão hồ ly bao nhiêu năm rồi chứ? Đều sắp thành nhân tinh cả rồi, há có thể không nhìn ra Sở Dương khác thường? Tuy hai người đang lo lắng suy nghĩ tìm cách kiếm dược liệu, nhưng nhìn thấy sắc mặt Sở Dương như vậy, vẫn có chút bất an trong lòng, cùng lên tiếng hỏi: "Tiểu huynh dệ dường như đang lo lắng điều gì?"
"Đúng, thật sự là ta đang lo lắng..." Sở Dương tựa hồ bất giác nói ra một câu, lập tức tỉnh ngộ lại: "Không không không, ta không lo lắng, ha ha, tuyệt không lo lắng, ha ha ha....."
Nụ cười cực kỳ gượng gạo, bất cứ ai nhìn thấy thì cũng có thể nhận ra, đó là thất kinh, cũng có thể nói là... cực kỳ sợ hãi, cố kỵ trùng trùng.
Hai người đều rất kỳ quái, tức giận nhíu mày: "Tiểu huynh đệ, nếu đã là huynh đệ, chẳng lẽ tiểu huynh đệ còn điều gì giấu giếm hai người lão ca hay sao? Nói như vậy, hai người chúng thật sự rất thương tâm thất vọng a."
"Nhưng... đây chỉ là phỏng đoán của tiểu đệ. Chưa chắc đã đúng,hơn nữa sự tình trọng đại, quan hệ tới chấp pháp đường... À, không có gì... Ta không dám nói đâu...." Sở Dương ủy khuất nói.
"Sự tình trọng đại? Liên quan tới chấp pháp đường?" Vẻ mặt hai người cùng ngưng trọng hẳn lên, nói: "Tiểu huynh đệ cứ nói, không sao cả. Cho dù nói sai cũng không sao... Nơi này trời biết đất biết ta biết ngươi biết, tuyệt không có người thứ tư ở đây..."
Sở Dương mâu thuẫn, tranh đấu, do dự hồi lâu, rốt cuộc nói: "Đây chính là hai vị lão ca bắt ta nói, cũng không ta muốn nói. Tương lai nêu có trách nhiệm gì... tiểu đệ không đảm đương nổi đâu nha."
"Đó là đương nhiên." Hai người đều ý thức được, chỉ sợ tự tình thật sự trọng đại rồi. Không khỏi vận hết mười hai phần tinh thần, chú ý lắng nghe.
"Một khi đã vậy, tiểu đệ đành phải nói thẳng vậy... Kỳ thật, ta rất kỳ quái!" Sở Dương nhíu mày: "Hai người các ngươi không thấy kỳ quái sao? Các ngươi chính là chấp pháp giả! Chấp pháp giả là ai? Chấp pháp giả là loại tổ chức nào? Thế nào lại xuất hiện loại tình huống này? Loại lang băm chuyên hai người này... không không không, nói là lang băm thì thật oan uổng cho hắn... Hắn thật sự là một đại phu đỉnh cấp! Bởi vì vị nhân huynh này, hại người đều là trong vô thanh vô tức, thiên y vô phùng... Nếu không phải ta vừa vặn có kỳ ngộ kia, chỉ sợ cũng bó tay không có biện pháp...."
Sở Dương lắc đầu liên tục: "Trong chấp pháp giả các ngươi, tại sao lại có đại phu như vậy?"
Hai người rùng mình! Không khỏi nhìn thoáng qua lẫn nhau, đều thấy được ánh mắt ngưng trọng của đối phương.
Sở Dương nói: "Mọi người đều biết, Cửu Trọng Thiên đại lục, chính là chấp pháp giả chưởng quản. Nói cách khác... quyền lợi của chấp pháp giả, chính là lớn nhất, còn vượt lên trên của cửu đại gia tộc chúa tể!"
"Mà nơi này không có quan phủ, cho dù có quan phủ, đối với những nhân vật thần tiên giống như chấp pháp giả... cũng không thể làm gì được... Nhưng nên biết.... có một loại người có thể khiến chấp pháp giả tan rã... đó chính là y giả!"
Sở Dương trầm trọng nói nói: "Đây chỉ là phỏng đoán của ta... Y giả giết người, thậm chí so với đao phủ chuyên nghiệp còn càng khó lòng phòng bị hơn... Hơn nữa, hoàn toàn có thể khiến thương thế của ngươi lui lại, đến khi hoàn toàn không còn hoài nghi hắn nữa... tới khi... có phản nghịch tạo phản... hoặc là... trong thời điểm chiến đấu đại quy mô, chấp pháp giả tập thể phát bệnh...."
Sở Dương chân thành nói: "Không dối gạt hai vị lão ca. Tiểu đệ cũng có loại bổn sự này... Huống chi... ha ha.. cho nên ta lo lắng, hai vị lão ca chữa khỏi rồi... nhưng kiếp sống giang hồ nguy cơ bước bước, há có thể không tìm đại phu?"
Sắc mặt hai người lập tức đen như đít nồi....
Hai người bọn họ vốn đã hoài nghi chuyện này trong lòng rồi. Giờ phút này, lại bị Sở Dương nói toạc ra, lập tức càng nghĩ càng đáng sợ.
Tần Bảo Thiện vân vê chòm râu, cau mày: "Chẳng lẽ bên trong có âm mưu? Hoặc là có tổ chức nào đó hạ thủ chấp pháp giả chúng ta?"
Sa Tâm Lượng cả người run lên, nhớ tới một chuyện, sắc mặt lập tức trắng bệch như giấy trắng, môi run run, hai mắt đăm đăm, nói: "Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi... thì ra là thế, thì ra là thế...."
Tần Bảo Thiện hỏi: "Ngươi nhớ ra cái gì?"
Sa Tâm Lượng môi run run: "Tên Đồng Vô Tâm này... vốn là cung phụng y sư của Thạch thị gia tộc... Lần trước y sư của chúng ta tử vong liên tục, không tìm được người thích hợp. Thạch thị gia tộc bất ngờ dẫn người tới giới thiệu cho chấp pháp giả chúng ta...Cái này... đã rất nhiều năm rồi... khoảng chừng mười ba năm a...."
"Nếu thật sự là thế... chuyện này có thể rất nghiêm trọng rồi...." Cả người Sa Tâm Lượng đều run lên.
Trái tim Sở Dương nhảy lên thình thịch, trong phút gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đây chính là địa thu hoạch a. Ta vốn định châm chọc một chút quan hệ bọn họ với lang băm, cộng thêm phân lượng của mình, kiếm một nguồn thu tài nguyên ổn định. Không nghĩ tới lại có thể liên lụy tới Thạch thị gia tộc - một trong cửu đại gia tộc! Tên thần y kia, lại là người Thạch thị gia tộc phái tới...
Một khi đã vậy, lão tử không ngại bắt đầu từ nơi này, trực tiếp dẫn bạo Cửu Trọng Thiên!
"Trong mười ba năm nay... chấp pháp giả các ngươi có thương vong lớn không?" Sở Dương đảo tròng mắt, cau mày, chợt nói ra một câu.
Những lời này thật sự là vô nghĩa, chấp pháp giả chưởng quản tất cả mọi chuyện trên Cửu Trọng Thiên, gần như mỗi giờ một khắc đều có chuyện phát sinh, thương vong sao lại không lớn được?
Quả nhiên...
"Thương vong? Lớn! Làm sao lại không lớn? Cực lớn! Người chết không minh bạch thật sự nhiều lắm...." Sa Tâm Lượng trừng mắt lên, trên trán đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Mồ hôi lạnh lúc này so với trước kia thì nhiều hơn nhiều lắm, không ngừng thì thào: "Chẳng trách, chẳng trách... Con mẹ nó... thật là độc kế hèn hạ....."
Lập tức cảm thấy, thương vong của chấp pháp giả trong toàn bộ khu vực này mấy năm gần đây, đều là do lang băm hại người!
Hai người nhìn nhay, trong lòng sợ hãi vô cùng. Con mẹ, nhiều năm như vậy rồi, không ngờ còn chưa bị tên hỗn đản âm hiểm đó hại chết. Hai người chúng ta thật sự là may mắn...
"Nếu thật sự là như thế, chẳng lẽ là âm mưu của Thạch thị gia tộc?" Tần Bảo Thiện nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.
"Thạch thị gia tộc tuyệt đối không thoát được liên can!" Sa Tâm Lượng hung hăng nói.
"Bất quá chuyện này, cũng không thể tùy tiện nói được. Ta và ngươi không đảm đương nổi chuyện hệ trọng như vậy. Chỉ có thể nhanh chóng bẩm báo lên tổng chấp pháp đại nhân. Mời lão nhân gia định đoạt!" Tần Bảo Thiện nói.
"Bất quá... trải qua bao nhiêu năm như vậy Đồng Vô Tâm đã hòa hợp với nội bộ chúng ta rồi. Ai cũng xưng huynh gọi đệ, ta và ngươi nếu tùy tiện...Chẳng những không ai chịu tin tưởng, chỉ sợ ngược lại còn...." Sa Tâm Lượng đi đi đi lại, tâm sự nặng nề.
"Cũng đúng. Việc này quan hệ trọng đại, có ai chỉ vì mấy câu nói của chúng ta mà đắc tội với đệ nhất đại phu toàn bộ khu vực đông nam?" Tần Bảo Thiện cũng mặt cau mày có: "Nhưng nếu lưu lại người này, lưu càng lâu nguy hại càng lớn...."
Sa Tâm Lượng nhíu mày trầm tư, đột nhiên hai mắt lóe sáng: "Tiểu huynh đệ, qua một thời gian ngắn ngữa, có thể giúp lão ca một chuyện?"
Sợ Sở Dương cự tuyệt, Sa Tâm Lượng vội vàng nói: "Chỉ cần tiểu huynh đệ đáp ứng, lão phu có thể cam đoan, Sở gia và tiểu huynh đệ, vĩnh viễn sừng sững nơi này, tuyệt đối không có bất cứ thay đổi! Hơn nữa, toàn bộ Bình Sa Lĩnh, cũng đều là của Sở gia!"
Sở Dương cẩn thận nói: "Cần gì như vậy... Sa lão ca, tiểu đệ thuần thúy là lo lắng an nguy của hai vị lão ca, mới nói hươu nói vượn một phen. Hai vị lão ca khoan hồng độ lượng không trách tội, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Lại nói... ngươi hẳn cũng biết, chuyện vừa mới nói, ta không nên nói, cũng không nên nghe được. Cái này đối với ta mà nói, chính là bí mật động trời. Tiểu đệ ta... chỉ sợ...."
"Ngươi không có hung hiểm gì cả!" Ánh mắt Sa Tâm Lượng chân thành mà bức thiết, mang theo khẩn cầu: "Đến lúc đó, tổng chấp pháp đại nhân khu vực đông nam chúng ta sẽ tới đây, xin tiểu huynh đệ ngươi xem cho lão nhân gia một lần... được không?"
Tần Bảo Thiện vỗ đùi một cái: "Diệu kế