Chương 162: CÓ KỲ SƯ, TẤT CÓ KỲ ĐỒ.

Nhóm dịch huntercd

Nguyệt Linh Tuyết vừa khẽ quát một tiếng, một lão đầu nhi chợt xuất hiện, phiêu diêu đáp xuông trước mặt hắn giống như một đám mây, không đợi Nguyệt Linh Tuyết lên tiếng, không ngờ đã nổi giận đùng đùng: “Ta thấy ngươi nói chuyện với người nọ trên thuyền”.

“Người nọ?”

Nguyệt Linh Tuyết sửng sốt: “Thiếu niên kia sao?”

“Đúng”. Ninh Thiên Nhai giật mạnh đầu một cái: “Tên hỗn đản đó ôm một tiểu nha đầu trong lòng, ngươi có thấy không?”.

Nguyệt Linh Tuyết chẳng hiểu ra làm sao: “Thì sao?” “Tiểu nha đầu đó là gì của hắn?”

Ninh Thiên Nhai nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi có hỏi không?”.

“Đó là muội muội của hắn,thì sao?”

Nguyệt Linh Tuyết thấy Ninh Thiên Nhai thuần túy là lên cơn thần kinh, nói năng khiến cho người ta chẳng hiểu ra làm sao. (Risen: ôi giời ạ, lão đầu này ghen dùm đệ tử của mình rồi. Hic hic.)

“Muội muội?”

Ninh Thiên Nhai nhíu mày: “Người xác định?”

Nguyệt Linh Tuyết giận dữ: “Chẳng lẽ ba động huyết mạch cùng gia tộc mà Nguyệt Linh Tuyết ta cũng không nhìn ra sao? Ngươi đang chơi xỏ ta phải không?”.

“Thì ra là muội muội…”

Ninh Thiên Nhai xoa xoa tay, cười hắc hắc, nói: “Con bà nó, con bà nó…” (Risen: già mà chửi bậy ghê thật…)

Nguyệt Linh Tuyết nhíu mày, nói: “Ninh Thiên Nhai, ngươi bị làm sao thế?”

Ninh Thiên Nhai thở dài: “Một lời khó nói hết”.

Nguyệt Linh Tuyết hừ một tiếng, nói: “Người cũng thật là, bắt mấy con Vô Cốt Huyết ngư mà còn phải nhờ ta…”

Ninh Thiên Nhai xoa xoa tay: “Lấy ra nào, lấy ra nào, mỗi người một nửa”.

Nguyệt Linh Tuyết dựng một đầu ngón tay lên: “Chậm đã, phân cho ngươi thì cũng được, bất quá trước tiên nói rõ đã. Lần này, ta muốn hơn phân nửa.”

Ninh Thiên Nhai nhảy dựng lên: “Dựa vào cái gì?”.

“Dựa vào ta xuất thủ, chứ không phải ngươi”.

Nguyệt Linh Tuyết trừng mắt: “Thế nào, ngươi không phục? Nói cho ngươi biết, nếu ngươi không phục, cùng lắm thì chúng ta đánh một trận. Bất quá ngươi đến một con cũng chẳng có đâu”.

“Được rồi, nửa non thì nửa non”. Ninh Thiên Nhai khuất phục nói: “Nửa non cũng được 15 vạn con…”

Nguyệt Linh Tuyết giận dữ: “Ninh Thiên Nhai, không ngờ ngươi vẫn còn thoái mái đến mức đếm từng con một… vậy mà còn khoanh tay đứng nhìn, không xuất thủ một chút nào’’. Ninh Thiên Nhai than thở: “Ta có nỗi khổ mà…”

Nguyệt Linh Tuyết tức giận tới mức không nói ra lời, ném Vô Cốt Huyết ngư tới, nói: “Cho ngươi”.

Ninh Thiên Nhai mặt dày nói: “Không bằng ngươi cho ta luôn cái nhân kia đi. Đồ nhi ta còn thiếu một cái nhẫn như vậy”.

Nguyệt Linh Tuyết tức tới mức thất khiếu bốc khói: “Đồ đệ ngươi thiếu? Vậy đồ đệ ta không thiếu? Chỗ cá này ngươi có lấy không? Cần thì lấy, không cần thì cút’’. “Ngươi chẳng văn hóa tí nào cả”.

Ninh Thiên Nhai nhướng mày, rốt cuộc vẫn nhận lấy, ném vào trong giới chỉ của mình, thuận tay giựt trộm một ngọc bội làm bằng Tử Tinh ngọc tủy bên hông Nguyệt Linh Tuyết, nói: “Cái này cho ta đi, ta cho đồ đệ ta chơi”.

Không đợi Nguyệt Linh Tuyết phản ứng, đã giấu vào trong ống tay áo. Cả khuôn mặt tuấn tú của Nguyệt Linh Tuyết tức tới đỏ bừng: “Ngươi…’’

Ninh Thiên Nhai vỗ tay cười nói: “Ha ha ha… coi tên tiểu bạch kiểm ngươi tức giận kìa. Ta nói rồi, ngươi cũng đừng giữ mãi cái bộ dạng tiểu bạch kiểm như thế, không tốt đâu.”.

“Ninh Thiên Nhai, tu vi ngươi không phải là đệ nhất thiên hạ, nhưng độ vô sỉ của ngươi bây giờ hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất thiên hạ rồi”. Nguyệt Linh Tuyết thở hồng hộc nói.

Hắn biết, ngọc bội đã chui vào ống tay áo Ninh Thiên Nhai thì cũng như bánh bao thịt rơi vào ổ chó, tuyệt đối không thể trở ra. Chỉ có thể tự than thở mình xui xẻo. Vì sao khi gặp lão hỗn đản này lại không phòng bị thật tốt chứ?

“Da mặt dày cũng là một loại công phu. Hắc hắc… dạo này ở chung với Bố Lưu Tình, bị lây bệnh của hắn mất rồi”.

Ninh Thiên Nhai cười gượng. Nguyệt Linh Tuyết tức giận nói: “Lấy xong rồi thì trả lời ta. Vì sao ngươi không xuất thủ?”

Ninh Thiên Nhai thở dài: “Không phải ta không muốn xuất thủ, ngươi cũng gặp thiếu niên đó rồi nhỉ? Chính thiếu niên mặc hắc y, ôm tiểu cô nương đó…” Nguyệt Linh Tuyết nói: “Thấy rồi, thì sao? Đó là muội muội hắn”.

Nguyệt Linh Tuyết đột nhiên nghi hoặc, nhìn Ninh Thiên Nhai từ trên xuống dưới một lượt: “Ta nói…Lão Ninh này. Ngươi không phải đột nhiên nổi lên xuân tâm, đi coi trọng tiểu cô nương đó chứ? Bây giờ lại húp dâm chua?” (Risen: Vãi, có phải ai cũng như anh Sở của chúng ta đâu…)

“Hỗn đản” Ninh Thiên Nhai nổi giận lôi đình: “Ngươi dám lầy dạ tiểu nhân của ngươi đo lòng quân tử của ta?”

“Nếu vậy thì có chuyện gì?” Nguyệt Linh Tuyết sờ sờ cằm, có chút hứng thú nhìn Ninh Thiên Nhai, thuận tay cầm túi nước bên hông, uống một ngụm, cảm thấy đùa giỡn lão già này thật đã ghiền. “Tên kia là người trong lòng đồ đệ ta…” Ninh Thiên Nhai ai oán nói.

“Phì…” Nguyệt Linh Tuyết phun một ngụm nước vào mặt Ninh Thiên Nhai, liên tục ho khan. Ninh Thiên Nhai bi phẫn nhìn hắn. “Đồ đệ ngươi… chỉ…cao từng này…”

Nguyệt Linh Tuyết đưa tay ước lượng, không dám tin hỏi: “Người trong lòng… tiểu nha đầu kia?”

Ninh Thiên Nhai than thở: “Ai nói không phải chứ?” “Ha ha ha…” Nguyệt Linh Tuyết ôm bụng cười ha hả: “Thật đúng là kỳ sư tất có kỳ đồ…Ha ha, Ninh Thiên Nhai ngươi thật sự biết dạy dỗ đệ tử nha. Ngươi 13 tuổi đã thích đại sư tỷ hơn ngươi 5 tuổi. Bây giờ đồ đệ ngươi không ngờ còn giỏi hơn ngươi, 12 tuổi đã bắt đầu…”

“Đánh rắm con mẹ ngươi”. Ninh Thiên Nhai đỏ mặt, tía tai: “Khi đó, tuy đại sư tỷ ta hơn ta 5 tuổi, nhưng nhìn qua cũng chỉ 18, 19 tuổi thôi” (Ris: vãi cả giải thích 13 5 không bằng 18 chứ bằng gì?)

“Ngươi, đồ đệ ngươi mới có 12”.

Nguyệt Linh Tuyết cường điệu điểm này: “Không ngờ đã có người trong lòng rồi, còn khiến lão già ngươi sợ tới mức không dám gặp người ta. Lại còn ghen thay cho đồ đệ, ha ha ha… Thực sự là không đỡ được,…”

“Người thì biết cái gì chứ…” Ninh Thiên Nhai nổi giận, lập tức kể lại chuyện tình giữa Mạc Khinh Vũ và Sở Dương một lần, nói: “…Nàng chỉ là 1 tiểu cô nương, chịu bao nhiêu ủy khuất như vậy, toàn bộ Cửu Trọng Thiên cũng chỉ có một người trân trọng này, làm chỗ dựa cho nàng, mọi chuyện đều lo cho nàng.

Nếu đổi lại là lão bà của ngươi, chỉ sợ đã sớm chạy theo người ta rồi”.

“Ninh Thiên Nhai, ngươi là đồ khốn”. Nguyệt Linh Tuyết đang nghe, gật đầu như gà mổ thóc, hiểu ra mấy phần câu chuyện này.

Cảm thấy chuyện “tiểu cô nương 12 tuổi có người trong lòng” cũng không phải là không chấp nhận được, đột nhiên Ninh Thiên Nhai lại phun ra câu cuối cùng, lập tức giận tím mặt.

“Tính ta nói bậy bạ đi”.

Ninh Thiên Nhai giơ tay đầu hàng. Biết Phong Vũ Nhu là nghịch lân duy nhất của Nguyệt Linh Tuyết. Đụng vào không nổi, vội vàng giải thích.

Cơn giận của Nguyệt Linh Tuyết vẫn còn sót lại chưa tan: “Cút”. Ninh Thiên Nhai cười hắc hắc: “Cút thì cút”.

Vù một tiếng đã không thấy tăm hơi đâu nữa, giữa không trung chỉ còn lại tiếng than thở của hắn: “Thật đúng là vô vị. Vẫn như trước kia chẳng vui chút nào.”

Nguyệt Linh Tuyết đứng im lặng một hồi lâu, cuồi cùng cười một tiếng, oán hận nói: “Lão gia hỏa đáng thiên đạo vạn quả nhà ngươi, chờ ta xử lý xong chuyện của đồ đệ, nhất định sẽ lên Chí tôn sơn, đánh với ngươi 1 trận.”

Nói xong liền chậm rãi phiêu diêu bay đi. Sau một lát, trong thiên địa truyền tới tiếng Ninh Thiên Nhai hồi âm: “Ngươi dám, lão phu cho đồ đệ ra đánh chết ngươi…”

Nguyệt Linh Tuyết cười ha ha: “Tên khốn vô sỉ này”. Thân hình nhoáng lên một cái đã không thấy đâu nữa. …

Bên kia, Ninh Thiên Nhai đang đứng giữa không trung, ẩn trong mây mù nhìn xuống con thuyền lớn phía dưới. Trên thuyền, vẻ mặt Sở Dương đang rối rắm vô cùng. “Không thể để tên tiểu tử này nhìn thấy ta. Một khi nhìn thấy ta, hắn nhất định sẽ quấn chặt lấy không tha.”.

Ninh Thiên Nhai thầm nghĩ: “Bây giờ lão phu cùng lão Bố đã bị tiểu bà cô kia thu thập cho không còn chút sức lực nào nữa rồi. Nếu bây giờ lại nói cho nàng chuyện gặp Sở Dương thì… trực tiếp xong đời rồi”.

Ninh Thiên Nhai quyết định chủ ý, nhìn thoáng qua Sở Dương ở dưới rồi thi triển thân pháp bay đi.

Đúng lúc đó, Sở Dương đứng trên thuyền, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác kỳ quái, tựa hồ có ai đang nhìn trộm mình, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn. “Thần hồn tên tiểu tử này nhạy bén thật”

Ninh Thiên Nhai hoảng sợ, thân hình chợt lóe lên một cái đã biết mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

Sở Dương chỉ kịp nhìn thấy trong hư không dường như có một nhân ảnh nhàn nhạt lóe lên một cái rồi biến mất, chỉ còn trời quang vạn dặm, gần như đã hoài nghi mình bị hoa mắt, trong lòng nghi hoặc nói: “Vừa rồi là ai… chẳng lẽ là Nguyệt Linh Tuyết vẫn âm thầm quan sát ta?”

Đại thuyền thuận lợi tiếp tục, cuối cùng cũng tới bên bờ đối diện. Vừa xuống thuyền, lập tức nhìn thấy một người chạy tới: “Lão đại, ôi lão đại, ta nhớ ngươi muốn chết ha ha ha…”

Chỉ thấy Hoàng Hà Liễu công tử đầu đội mũ, vạt áo mở rộng, lộ ra 2 hàng xương sườn giống như hài cốt, miệng ngoác ra chào đón. Hai tay mở rộng giống như muốn ôm chầm lấy…

“Dừng”

Sở Dương nổi gân xanh đầy đầu: “Làm gì?”

Hoàng Hà Liễu vội vàng dừng lại: “Lão đại… ta có đại hỉ sự phải nói cho ngươi…”

“Đứng yên”

Sở Dương nói: “Đứng đó nói đi”

Hoàng Hà Liễu đành phải đứng im ở đó, cười quái dị, nói: “Lão đại, ta cuối cùng cũng có rồi”.

“Ngươi có?” Sở Dương giống như bị sét đánh: “Ai làm?” Những lời này uy lực cực lớn, ngay cả 4 người Ngụy Vô Nhan và Vạn Nhân Kiệt cũng bị dọa cho lui lại, cả người nổi da gà.

“À…” Hoàng Hà Liễu bây giờ mới phát hiện mình nói nhầm, nắm lấy bả vai Sở Dương, mắt mũi híp hết lại, thần bí thì thầm vào tai Sở Dương, nói: “Lão bà ta có”.

Sở Dương bội phục, nói: “Ngươi cũng quá nhanh, quá dũng mãnh đó”.

Hoàng Hà Liễu cười hắc hắc, hớn hở vô cùng, lại nói tiếp: “Hơn nữa cả 2 lão bà đều có rồi…”

Sở Dương ngây ra như phỗng: “Lợi hại như vậy?”

“Tất cả đều nhờ lão đại diệu thủ hồi xuân mà…”

Hoàng Hà Liễu cười ha ha, híp mắt gian manh: “Ta bây giờ thật sự rất dũng mãnh…”

Sở Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đừng cố quá đấy… Lão bà ngươi đã có bầu rồi thì trong khoảng thời gian này, ngươi nên dừng lại. Củng cố lại cho tốt. Ta cảnh báo ngươi, nếu tần suất của ngươi quá lớn, không tới vài năm nữa, ngươi lại như cũ đó…”

Hoàng Hà Liễu rùng mình: “Được được được, ta nhớ kỹ, nhất định nhớ kỹ” Hắn lau mồ hôi, “gần đây cha ta còn muốn cưới vợ bé cho ta nữa… hình như không đúng lúc rồi…” Sở Dương lắc đầu, tắt tiếng. Đoàn người tiền hô hậu ủng, tiến vào Hoàng gia bảo. …

Ở trên một ngọn núi xa xôi. Bố Lưu Tình đang nhíu mày bất đắc dĩ, hai tay day day thái dương mình, vẻ mặt đau khổ vô cùng, hết thở dài lại tới thở dài.

Trước mặt hắn, chỉ có 1 tiểu loli y phục đỏ tươi đang giương nanh múa vuốt: “Ta muốn gặp Sở Dương ca ca, ta muốn đi gặp hắn… Hu hu, lâu lắm rồi ta không được gặp Sở Dương ca ca của ta rồi… hu hu… sư phụ người không cho ta đi, ta sẽ… ta sẽ không luyện công nữa…”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện