Chương 171: Trước Giết Một Cái Rác Rưởi

Nhóm dịch huntercd

Từ trong thần hồn Cửu Kiếp Kiếm Chủ đời thứ nhất, Sở Dương biết ở Chí Tôn giai vị, có một giới hạn rõ ràng. Giới hạn này tên là ‘Tiên phàm chi cách’!

Nó chính là... Chí Tôn lục phẩm!

Cấm chế trong Hắc Huyết Tùng Lâm này, cũng là Chí Tôn lục phẩm! Cái này, vì sao lại trùng hợp như thế?

Nếu không phải trùng hợp, mà là cố ý an bài, như vậy thì an bài vì cái gì?

Sở Dương tiếp xúc bí tân càng nhiều, lại càng cảm thấy Cửu Trùng Thiên thật sự là tràn ngập tầng tầng mê vụ không thể giải đáp. Mà phía sau tầng tầng mê vụ này, chỉ có một chân tướng!

Trừ vị kia ra, chín vạn năm qua, không ai có thể tìm ra chân tướng này!

Sở Dương thì thào: “Lục phẩm Chí Tôn, lại có thể cần lục phẩm Chí Tôn!”

Ngụy Vô Nhan cũng không chú sắc mặt của hắn, thở dài, nói: “Không sai, chỉ có lục phẩm Chí Tôn, mới có thể đột phá loại cấm chế này, hơn nữa là giới hạn cho chính hắn đột phá. Cửu Trùng Thiên tuy rằng rộng lớn, nhưng, vượt qua ngũ phẩm Chí Tôn, từ xưa đến nay, tổng cộng có mấy người? Hơn nữa, đạt tới cái loại tu vi này, nào có thể sinh ra hứng thú với Hắc Huyết Tùng Lâm này? Lại càng không nói đến việc đột phá cấm chế... Chỉ do lời nói vô căn cứ!”

Sở Dương nghĩ nghĩ, cũng là chuyện có lí. Nào có cường giả nào rảnh rỗi như vậy, đến để thử nghiệm xem thần hồn lực lượng của mình có thể đột phá cấm chế này hay không?

Ngụy Vô Nhan nói: “Cho nên, đó chính là nguyên nhân cái địa phương này có thể tồn tại đến bây giờ. Bằng không, Hắc Huyết Tùng Lâm này, chỉ sợ đã sớm bị Cửu Đại Gia Tộc quét ngang... Ở toàn bộ đại lục, địa phương như vậy, có hơn mười cái, vừa lúc đem toàn bộ Thượng Tam Thiên, làm thành một vòng tròn, đem Dạ gia vây vào chính giữa!”

“Trên đời lại tồn tại những địa phương kỳ quái giống như thế này.” Sở Dương nhíu mày.

Ngụy Vô Nhan nhẹ nhàng cười, trên mặt lộ ra vài phần mỉa mai: “Đúng vậy, nguyên nhân vì thần niệm hạn chế, cho nên người nơi này, đều rất to gan lớn mật. Mặc kệ người đối mặt là ai, đều dám ngang nhiên rút đao! Bởi vì bọn họ căn bản không biết, cũng nhìn không ra người đối diện đến tột cùng là một vị võ giả, hay là một vị ngũ phẩm Chí Tôn.”

Sở Dương cười hắc hắc: “Dám đánh? Nếu thực đụng tới một vị Chí Tôn tin vào, vậy chẳng phải là một đám kiến vây quanh một đám voi tiến công không kiêng nể gì? Lại có thể còn tràn ngập tin tưởng tất thắng? Đây là sự tình hài hước cỡ nào!”

Ngụy Vô Nhan cũng nở nụ cười: “Đúng là như thế.”

Đúng lúc này, lời Ngụy Vô Nhan còn chưa dứt, đột nhiên một tiếng cười càng cạc kỳ quái giống như tiếng quạ kêu vang lên, tiếng cười này chợt xa chợt gần, tràn ngập quỷ dị âm lãnh, theo cái thanh âm này vang lên, bốn phía tựa như cũng tràn ngập quỷ khí dày đặc.

Thanh âm vang vọng, càng ngày càng khó nghe.

Ba người làm như không nghe thấy gì, tiếp tục vùi đầu chạy đi. Vô luận là định lực của Sở Dương hay là tu vi của Ngụy Vô Nhan, đối với chút tài mọn ra vẻ khủng bố như vậy, cũng chưa để ở trong lòng.

Thanh âm rốt cuộc vang lên, mang theo một cỗ mỉa mai cùng trào phúng khôn kể, âm dương kỳ quặc nói: “Yêu a, ở đó là bằng hữu nào? Thật là uy phong lớn mật! Lại có thể ngay tại Hắc Huyết Tùng Lâm này phóng ngựa bay nhanh, không kiêng nể gì, các ngươi cũng không đem các đồng đạo Hắc Huyết Tùng Lâm đặt ở trong mắt đi?”

Theo cái thanh âm này, một mảng tiếng cười trào phúng ở tiền phương vang lên.

“Nhìn dạng như vậy, giống như là một đứa con nít.”

“Cạc cạc dát... con nít? Hạ lão Tam, chẳng lẽ ngươi lại muốn độc chiếm sao?”

“Hắc hắc, đừng trách ta tham lam, ba con heo này quả thật là nhìn quá ngon, trừ cái tên khuôn mặt cứng nhắc kia, người trẻ tuổi cùng tiểu cô nương đu trắng nõn, ta nhìn đến nước miệng chảy từng giọt…”

“Ha ha ha... Cái tên mặt cứng nhắc kia cũng có thể nhai đầu hắn... Hạ lão Tam ngươi ăn huyết nhục bổ sung tinh khí, lần này có thể đại bổ một phen...”

“Chỉ mong có thể ăn nhiều vài ngày... Ha ha ha...” Người này tựa như là thèm nước miếng, nuốt một ngụm nước miếng: “Bao lâu thời gian chưa thấy qua dê béo như vậy, vừa thấy đã cảm thấy thơm ngào ngạt... Không được không được, nước miếng ta chảy ra...”

Một tràng cười quái dị.

Sở Dương đuôi lông mày nhướng lên, quát: “Cái gì Hạ lão Tam! Là người hay quỷ, cút ra đây cho tiểu gia!” Ở thời điểm vừa nghe Ngụy Vô Nhan giới thiệu, Sở Dương còn tưởng nơi này là địa khu không ai quản lí, chắc là có mấy cái hảo hán, còn có chút tâm tư mời chào.

Nhưng giờ khắc này, từ khi nghe được câu nói ‘Nhìn qua rất ngon miệng, tiểu cô nương trắng nõn. Ăn huyết nhục bổ sung tinh khí... sát khí trong lòng Sở Diêm Vương đột nhiên nổi lên!

Cắn nuốt tinh huyết để tu luyện, chính là một phương pháp tu luyện tà môn tới cực điểm!

Loại phương pháp tu luyện này rất nhanh, cơ bản không cần tự tu luyện, chỉ cần vận hành công pháp, sau đó bắt lấy người sống cắn nuốt huyết nhục. Vận công luyện hóa, là có thể hấp thu một phần mười tu vi của nạn nhân, biến thành lực lượng của mình.

Nhưng có một cái hạn chế, là người bị cắn nuốt phải là người sống!

Thường thường người bị hại nhất thời chưa chết ngay, cái loại thống khổ này, quả thực là cực kỳ bi thảm!

Loại phương pháp tu luyện tàn nhẫn này bị cấm tuyết đối. Không ngờ trong này lại công khai như vậy!

Người như thế này, thật sự đã không còn là người nữa!

Một khi đã như vậy, dù sao cũng là đi lịch lãm, bản Diêm Vương bắt đầu từ nơi này, giết ra một cái đường máu nối thẳng Cửu Trùng Thiên đi thôi!

Theo một tiếng hét này, động tĩnh phía trước đột nhiên tiêu thất.

Ngay sau đó, lại là một mảng thanh âm âm dương kỳ quặc, càng thêm kiêu ngạo vang lên: “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết, lại có thể là một vị ‘tiểu gia’! Ha ha... Hạ lão Tam, xem ra ngươi muốn bái người ta làm cha nuôi, còn muốn ăn người ta ha ha... Vậy không phải đem ngươi cha ngươi ăn mất sao?”

Theo một tiếng hét lớn thẹn quá hóa giận, mấy cái bóng người đột nhiên hiện thân ở phía trước, một người sắc mặt như đáy nồi, lỗ mũi hướng lên trời, tóc thưa thớt, nhìn không ra bao nhiêu tuổi, nhe răng cười nói: “Vừa rồi người xưng là ‘tiểu gia’ đâu? Đi ra, cho tôn tử ta kiến thức đi.”

Sở Dương hai mắt dày đặc hàn quang, nhìn mấy người trước mặt.

Trong cây cối u ám, còn có không ít người đang âm thầm mai phục, chú ý động tĩnh nơi này.

Trước mặt đi ra năm người, năm người này nếu không chú ý, thật sự rất khó phát hiện. Bởi vì bọn họ cả người đều là đồ đen, thậm chí ngay cả làn da cũng màu đen, hầu như không thấy được màu trắng, chỉ có ở thời điểm chuyển động, mới có một tia bạch nhãn xuất hiện.

Sở Dương ngưng mắt nhìn lại, quả nhiên giống như lời Ngụy Vô Nhan, căn bản nhìn không ra tu vi người đối diện!

Năm người, kẻ mới nói chuyện chính là ‘Hạ lão Tam’, hình thù kỳ quái. Tên còn lại còm nhom, cả người nặng không tới năm mươi cân, ngồi xổm nơi đó, rất giống là một đại mã hầu, hình dạng cực kỳ xấu xí, nhìn Sở Dương, trong mắt lóe hào quang ác độc.

Còn có một người, thân hình to béo, bộ mặt dữ tợn. Tên còn lại, vừa ốm vừa cao, rất giống một cây gai, cái đầu cư nhiên lại nhọn dần, giống như đầu của cây thương. Trên cái đầu nhọn đó một cọng tóc cũng không có. Đen nhánh, bóng loáng, mãi cho đến chỗ hai lỗ tai mới thấy được mấy sợi lông tơ.

Cuối cùng một người đưa lưng về phía đám người Sở Dương, không thấy rõ bộ dáng hắn là gì.

Lúc này, Hạ lão Tam lại nhe răng cười lên, vươn đầu lưỡi màu đỏ, liếm quanh miệng, có chút tham lam nhìn đám người Sở Dương, nuốt nước miếng từng ngụm từng ngụm, cười nói: “Vừa rồi vị ‘tiểu gia’ mới nói chuyện đâu? Tôn tử Hạ lão Tam đến đây, còn không ra nhận cúng bái?”

Ngụy Vô Nhan nhíu mày, người này có thể nói như vậy, đã căn bản là không đưa tổ tông đặt ở trong mắt, lại càng không nói cái gì trung hiếu nhân nghĩa, thật sự là không có liêm sỉ.

Sở Dương cười lạnh một tiếng, tin lên trước một bước, nói: “Ngươi chính là Hạ lão Tam? Ta chính là người vừa rồi nói chuyện, bất quá, nếu có tôn tử người không ra người, quỷ không ra quỷ như ngươi thì có nằm trong quan tài cũng phải nhảy ra ngoài.”

Con mắt Hạ lão Tam tối như mực âm lãnh nhìn hắn: “Tiểu gia, người nhìn tôn tử ta không thuận mắt, không bằng cho ta ăn đi. Cũng coi như ngươi làm một chuyện tốt cạc cạc dát... Xem ngươi làn da của ngươi rất mềm mịn, chắc là phải lăn trên người nữ nhân rất lâu mới sinh ra đi?”

Sở Dương mỉm cười: “Ta lăn như thế nào là chuyện của ta, nhưng thật đáng thương cho cha mẹ ngươi, tân tân khổ khổ lại sinh ra một tên siêu cấp vô liêm sỉ như ngươi, quả thực là bi ai! Ta chỉ là kỳ quái một chuyện...”

Hạ lão Tam ánh mắt ác độc lóe ra, nghiêng đầu, làm ra một bộ dáng tò mò: “Kỳ quái chuyện gì?”

“Ta chỉ kỳ quái mẹ ngươi lúc sinh ngươi ra sao lại không đem ngươi bóp chết tại chỗ?” Sở Dương nhếch miệng: “Để ngươi ở đây làm trò hề.”

Hạ lão Tam sắc mặt khó coi: “Tiểu bối... vốn định vui đùa với ngươi, ngươi lại dám nói năng lỗ mãng!”

Sở Dương bất vi sở động, nói: “Thật ra cũng bi ai thay cha ngươi, chỉ sợ để nguyên ngươi là chất lỏng như ban đầu thì vẫn còn tốt hơn là biến thành kẻ ghê tởm như bây giờ!”

Bốn phía vang lên tiếng cười. Ngay cả trận doanh Hạ lão Tam, cũng không lưu tình chút nào cười vang.

Sở Dương trong lòng chợt lóe: Những người này, căn bản không phải đồng bạn thân tình gì.

Hạ lão Tam hét lớn một tiếng, nhưng ngay sau đó, kim quang lành lạnh, đã đến trước mặt hắn.

Sở Dương đã mắng đủ, nào còn có thể cùng bực rác rưởi này nói thêm nữa? Giết trước nói sau!

Nhưng một kiếm này, hắn không có dùng toàn lực.

Giết người không trọng yếu, quan trọng là lịch lãm quá trình chiến đấu!

Hơn nữa, đối phương thực lực không rõ, mình tùy tiện sử xuất toàn lực, một khi bị phản kích mãnh liệt, tất nhiên sẽ không có đường lùi. Khi đó, nếu Hạ lão Tam tu vi cao tuyệt, chỉ sợ Ngụy Vô Nhan cũng không nhất định có thể tới cứu viện.

Kiếm như lưu tinh!

Hạ lão Tam hét lớn một tiếng, đột nhiên nghiêng người, né qua kim quang, mấy cọng tóc thưa thớt nhẹ nhàng bay xuống.

Hạ lão Tam hổn hển: “Hảo tiểu tử! Ta hôm nay nếu không tươi sống ăn ngươi...”

Một câu chưa nói xong, kim Sở Dương đã xuất hiện trước mắt.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện