Chương 209: Để Ta Xử Lí Hắn!
Nhóm dịch huntercd
Lời nói của Dạ An Nhiên đâm trực tiếp vào chỗ đau của Hồng Vô Lượng, làm cho Hồng Vô Lượng phản bác kịch liệt.
Lúc nhắc tới thê tử của hắn, Hồng Vô Lượng đột nhiên nổi điên lên.
"Ngươi hiểu được cái gì? Dạ An Nhiên, ngươi dựa vào cái gì mà tới chỉ chỏ chuyện nhà của ta?" Hồng Vô Lượng hét lớn một tiếng, khuôn mặt vặn vẹo, cả người run rẩy, đột nhiên hô một tiếng rồi lại lui lại.
Tất cả mọi người nghĩ rằng hắn muốn ra tay, nhưng không có nghĩ đến dưới tình huống như vậy hắn còn muốn lui về phía sau. Đồng thời ngẩn ra, mới đồng thời ra tay công kích!
Hồng Vô Lượng đã bay ra vài chục trượng, giơ tay hút một cái, tổng cộng mấy ngàn viên Tử Tinh trên mặt đất bị hắn hút lên trên không trung, trong phút chốc biến thành một đạo tử khí hình tròn, hút vào trong miệng như cá voi hút nước.
Lúc này mới xoay ngườ lạii, nhe răng cười một tiếng, trên người đột nhiên toát ra hàn khí nồng đậm tới cực điểm, mạnh mẽ bùng nổ, hai tay giống như điên cuồng liều mạng, không thèm khống chế lực lượng chưởng ra hơn trăm chưởng!
Trong lòng ba người đồng thời kêu không xong!
Công kích cuồng bạo như vậy, phải sử dùng toàn lực đối phó!
Thật ra là đã quên mất điểm này, người trúng Tử Tinh Thủ, sau khi trải qua một khoảng thời gian, tốc độ hấp thu lực lượng của Tử Tinh sẽ càng lúc càng nhanh, thậm chí có thể đột nhiên bùng nổ ra toàn bộ năng lượng của Tử Tinh.
Mặc dù sau một đòn kia, tổn thương của Tử Tinh Thủ trong cơ thể sẽ tăng mạnh lên gấp năm lần, nhưng một đòn kia, cũng không phải là không thểdùng.
Bị ép vào đường cùng, ba người toàn lực bùng nổ chống đở. Đồng thời, Dạ An Nhiên truyền âm ra ngoài: "Chú ý phía trên!"
Lực lượng của bốn vị Chí Tôn đột nhiên nổ tung ở bên sơn động!
Oanh một tiếng, bốn phía của sơn động đồng thời phồng ra, núi lớn trăm trượng ở phía trên cũng vỡ tan, cả tòa núi đột nhiên vỡ tan ra, sụp xuống.
Hồng Vô Lượng thét dài một tiếng, bay lên phía trên như một tia chớp, hai tay như Khai thiên cự phủ, dồn sức đánh thẳng lên. Đón núi lớn sập đổ, hắn luồn lách trong những khe hở để phóng lên phía trên!
Hơn nữa, thân thể linh hoạt, nhanh chóng dịch chuyển, những tảng đá lớn rớt xuống bị hắn dùng tay đánh nát, không ngừng đánh tạo ra một lối đi dài hẹp, hướng ra phía bên ngoài
Phía dưới, ba người Dạ An Nhiên đồng thời hét lớn, đi theo phía sau hắn, bằng động tác giống hắn, phóng lên phía trên!
Núi lớn đột nhiên sụp đổ, là uy thế cỡ nào? Có thể nói là trời đất sụp đổ!
Nhưng bốn vị Chí Tôn này, đều phóng lên phía trên đón lấy núi lớn sụp xuống! Thế nhưng giống như không có chuyện gì! Ngụy Vô Nhan đau đớn rống to: "Ta không thể chết được, ta muốn báo thù!"
Đứng dậy muốn phóng ra bên ngoài, nhưng hắn đã chịu trọng thương, không phóng ra được.
Đột nhiên có một hòn đá lớn rớt xuống, chôn hắn ở phía dưới. Tiếng núi lớn sụp đổ xuống, đem tiếng kêu cùng thân thể của hắn đều chôn kĩ dưới đá.
Mọi người đang ở bên ngoài chờ đợi, đang thấy lạ vì bên trong tại sao không có động tĩnh gì, đột nhiên lại vang lên tiếng rầm rầm, cả tòa núi sụp xuống, vô số đá lớn, rơi xuống vù vù, không khỏi thất kinh, đều né tránh.
Gia Cát Văn kêu lên lớn tiếng: "Đừng có hoảng! Phong tỏa bầu trời, phong tỏa bầu trời; Hồng Vô Lượng muốn chạy trốn từ phía trên!"
Đột nhiên trong lòng hắn rất hối hận.
Cái gì cũng nghĩ đến rồi, sao lại quên mất điểm này? Đó là lực chiến đấu của Chí Tôn!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, theo núi lớn sụp xuống, bốn đạo nhân ảnh phóng lên trời cao giống như gió chớp; Một người phía trước, hàn khí lạnh lẽo, ba người ở phía sau, lửa giận ngút trời.
Hồng Vô Lượng cười ha ha: "Dạ An Nhiên, xin lỗi nhưng lão phu không tiếp được!"
Tất cả mọi người đều là tam phẩm Chí Tôn, hắn chiếm ưu thế hành động trước, đã vượt qua một khoảng không ngắn, chỉ cần biến hóa thân pháp, thì có thể chạy trốn cực nhanh. Mà dưới tình huống như vậy, mọi người ở đây không có ai có thể đuổi theo được hắn.
Dạ An Nhiên vừa tức vừa vội: "Hồng Vô Lượng, ngươi là đồ tiểu nhân vô sỉ! Đồ đệ của ngươi, bị chôn ở phía dưới, ngươi mặc kệ sao?"
Hồng Vô Lượng cười to: "Hắn đã không nhận ta là sư phụ, ta còn quan tâm đến hắn làm chi!"
Thân hình mở ra, bay đi như sao băng; thậm chí thân thể còn phát ra một tiếng 'vù’.
Dạ An Nhiên thở dài chán nản, thấy không có cách nào ngăn cản hắn.
Ngay tại lúc này, một cái thanh âm thản nhiên nói: "Ai bảo ngươi đi?!"
Theo thanh âm thản nhiên, một bóng trắng, đột nhiên xuất hiện ở trước người Hồng Vô Lượng, một cánh tay nhẹ nhàng vươn ra, dùng ba ngón tay giống như siết ốc nắm lấy đầu Hồng Vô Lượng!
Hồng Vô Lượng ở dưới tay người này, thậm chí không có chút phản kháng nào, bị nắm lấy như một con cá chết vậy, thân thể đung đưa trên không trung, lắc qua lắc lại, nhưng ngay cả một câu cũng nói không ra.
Ba người Dạ An Nhiên không tự chủ được lập tức dừng lại, đồng thời cùng hút một hơi khí lạnh. Người kia là ai?
Ba người hai mặt nhìn nhau, đều hoảng sợ.
Thật sự không thấy hắn đi ra như thế nào, cũng không thấy hắn bay lên khi nào, tựa như là hắn vốn ở chỗ này, chẳng qua là nhẹ nhàng vươn tay ra, bắt được Hồng Vô Lượng một cách dễ dàng như bắt một con muỗi đang bay chậm chạp!
Tu vi của Hồng Vô Lượng ở mức nào? Mới vừa rồi Hồng Vô Lượng vội vàng chạy trối chết, đó là tốc độ cỡ nào? Những thứ khác không nói, vừa mới bắt đầu mà đã có thể phát ra âm thanh, Hồng Vô Lượng làm sao có thể chậm?
Nhưng ở trong tay của bóng người này, nhưng lại giống như là tượng gỗ không thể tự hoạt động, đã bị nắm trong tay.
Nhưng ngay sau đó đạo nhân ảnh này liền nắm Hồng Vô Lượng bay xuống, nhẹ nhàng đá ra một cước.
Một cước đá về phía hư không.
Ô một tiếng, cơn lốc nổi lên.
Một cổ lực lượng không thể địch nổi, đột nhiên xuất hiện, một nửa phía trên núi lớn vừa mới sụp đổ, lại đá đi ra ngoài mấy trăm trượng một cách kì lạ, lúc này mới phát ra tiếng vang ầm ầm thật lớn, rồi rơi xuống mặt đất.
Mặt đất ở bên này cũng đang chấn động, chẳng qua tiếng động nhỏ hơn nhiều so với vừa rồi.
Người này vung ống tay áo lên, tảng đá lớn còn sót lại dưới đáy bay ra ngoài giống như rơm rạ, trong phút chốc cũng chỉ còn lại một cái trần của sơnđộng bị mở rộng ra.
Đá vụn găm đầy trong động, một bóng người tràn đầy huyết nhục đầm đìa, thậm chí đứng lên từ trong đống đá vụn, máu me đầy mặt, cả người lam lũ, không thấy rõ hình dáng, chỉ có một đôi mắt như máu đỏ.
Sau đó người này liền tập tễnh đi ra, từng bước từng bước, tựa như cả người vô lực, nhưng cả người mang theo một loại khí thế hủy diệt.
Phốc phốc phốc, ba vị Chí Tôn khiếp sợ, đứng trên không trung không vững, mọi người rơi xuống đất, đem Dạ Thí Vũ cùng Gia Cát Văn che ở phía sau. Vẻ mặt như gặp đại địch.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng trắng này nắm lấy Hồng Vô Lượng, cứ đứng như vậy cách mấy chục trượng ở trước mặt họ.
Đây là biểu hiện cho khoảng cách an toàn.
Mặc dù mọi người đều, bằng tu vi của bóng trắng này, chỉ cần khoát tay là có thể giết chết mình, nhưng thấy hắn đứng xa như vậy, mọi người vẫn bớt sợ hơn.
Thân ảnh này, nhìn không ra hình dáng như thế nào, không nhìn ra là nam hay nữ, toàn thân, tựa như bị một tầng mông lung bạch quang hoàn toàn che dấu.
Mọi người chỉ cảm thấy, một ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, quét qua đám người chính mình một lần.
"Người này, do ta xử lý: các ngươi nghĩ như thế nào?" Thân ảnh màu trắng rốt cuộc cũng mở miệng, vừa mở miệng, dĩ nhiên là thương lượng.
Là tiếng của nữ nhân.
Trong lòng mọi người chấn động, lại là buông lỏng.
Nữ nhân thôi, cũng sẽ có chút mềm lòng, xem ra hôm nay không có nguy hiểm gì lớn.
Đồng thời trong lòng mọi người lại đang nổi lên nghi ngờ: Nữ nhân? Từ đâu ra một nữ nhân lợi hại như vậy? Từ trước giờ chưa bao giờ nghe nói, Cửu Trọng Thiên có nữ nhân lợi hại như vậy…
Phong Vũ Nhu có thể coi là một người, nhưng người áo trắng này rõ ràng không phải là Phong Vũ Nhu.
Dạ Thí Vũ run rẩy, kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch nói: "Vị tiền bối này muốn tự tay xử lý người này…, ta dĩ nhiên không có ý kiến..."
Dạ Thí Vũ tranh nói chuyện trước Gia Cát Văn, tự nhiên có mưu tính.
Mặc dù hắn sợ, nhưng cũng biết, đây có thể là một cơ hội lớn. Cường giả tuyệt thế như vậy, cả đời mình chưa từng thấy, nếu có thể lưu lại ấn tượng tốt trong lòng hắn…Thì có thể vô cùng hưởng thụ.
Huống chi, ở trong lòng công tử Dạ Thí Vũ, còn có một loại ý nghĩ: Tất cả mọi người là nữ nhân, tỷ muội mà…, nên dễ nói chuyện hơn một chút…
Cho nên hắn tranh nói trước. Hơn nữa là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, vừa mở miệng thì liền đáp ứng yêu cầu của người áo trắng.
Dạ Thí Vũ vừa mở miệng, người áo trắng đột nhiên yên lặng, mọi người rõ ràng phát hiện, cánh tay người áo trắng nắm Hồng Vô Lượng, lại run lên một cái, sau đó người áo trắng lại hít một hơi khí lạnh.
Một cảm giác quái dị bỗng dưng lan tràn ra.
Dạ Thí Vũ bỗng nhiên cảm thấy không ổn, da đầu không khỏi tê dại, trong lòng không hiểu vì sao, thầm nghĩ, ta đâu có nói gì sai.
Hắn đang buồn bực, bỗng thấy người áo trắng ném Hồng Vô Lượng ngã lăn trên mặt đất, đạp tới một đạp, tay thì tát vào mặt, Dạ Thí Vũ lăng không bay đi. Hoảng hốt kinh hô: "Tiền bối... Ta... Ta..."
Người áo trắng bắt được Dạ Thí Vũ, không nói lời nào, đột nhiên tát liên tục như mưa bão. Tát bên phải rồi tát bên trái, tát bên trái rồi lại tát bên phải, liên tục biến đổi.
Dạ Thí Vũ không thể nhúc nhích, khuôn mặt bị một tát đánh cho quay về phía bên trái, lại bị một tát đánh cho nghiêng về bên phải..., chuyển đổi qua lại như thế.
Chỉ trong vòng mấy cái chớp mắt, vị Dạ Tam công tử này, đã bị đánh thành đầu heo.
Bộ mặt sưng vù.
Ánh mắt vẫn lo sợ không hiểu: Ta đâu có làm mất lòng ngươi? Ngươi không thèm nói gì mà cứ đánh ta như vậy sao?
"Ta ta, ta muốn đánh đó thì sao!" Người áo trắng tức giận nói: "Ngươi làm cho ta ghê tởm rồi, giờ lại dám làm cho ta ghê tởm ở ngay trước mặt..., "
Dạ Thí Vũ choáng váng. Thì ra là do... Ôi, thật là sai lầm...
"Cút về đi!" Người áo trắng đá một đá vào trên bụng nhỏ của Dạ Tam công tử, Dạ Thí Vũ giống như ngồi thang trượt trở về, lại quay về ở vị trí cũ.
Lấy lại bình tĩnh, vội vàng ôm quyền, sảng lãng cười nói: "Cảm ơn tiền bối dạy bảo! Cảm ơn tiền bối hạ thủ lưu tình!"
Những lời này cũng là đã là giọng của nam nhân.
Mới vừa bị đánh cho một trận như thế, lại lập tức nói cám ơn...
Người áo trắng hừ một tiếng, nói: "Câm miệng!"
Dạ Thí Vũ cười làm lành, nịnh nọt nói: "Tiền bối để cho ta im miệng, ta nhất định không nói câu nào..." Nói xong quả nhiên im lặng, ra vẻ trẻ em ngoan ngoãn. Quay người lại đi về phía sau Gia Cát Văn, nhưng lúc bước đi, nhưng không kìm lòng được lại lắc mông hai cái, tựa như đột nhiên tỉnh ngộ, tiếp theo đi như rồng cuộn hổ vồ, đi ra năm sáu bước, lúc này mới xoay người, đứng yên một cách hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.