Q.7 - Chương 356: Chiếm Ngôi Đầu
Giờ khắc này, thời gian như dừng lại!
Chỉ có tám viên đan dược từ trong tay Sở Dương, rơi xuống chiếc khay sắt, óng ánh, không ngừng xoay tròn. Tất cả ba mươi viên đan dược, nằm trong khay, mỗi một viên đều tròn xoe, bên ngoài còn bao phủ một tầng quang mang nhàn nhạt.
Các loại nhan sắc đều có, các loại mùi vị đều có.
Mọi người nhìn cảnh tượng này mà ngây người.
Ai cũng thật không ngờ tới, Sở Dương lại có thể hoàn thành một chuyện khó tin, gần như không thể hoàn thành như vậy!
"Hắn... thật sự... hoàn thành!" Nhị cung phụng cùng đại cung phụng đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được trong ánh mắt đối phương tràn ngập vẻ không dám tin tưởng!
Ở đây đều là người hiểu biết, có ai không phải là người trong nghề chứ? Làm sao không biết điều này thật sự khó như lên trời?
Tám loại dược liệu, cứ hai loại lại là một cặp đối lập. Chỉ cần luyện một lò thôi cũng yêu cầu kinh nhiệm luyện thuốc phong phú và lực khống chế tinh chuẩn rồi! Chỉ cần không cẩn thận là lập tức nổ lô!
Nếu là cùng luyện cả hai cặp, ngay cả đại cung phụng cũng chỉ nắm chắc được hơn phân nửa. Về phần cùng luyện ba cặp, đại cung phụng ngay cả nghĩ cũng chưa từng có.
Nhưng không ngờ Sở Dương lại cùng luyện cả bốn cặp!
Không hề sai lầm mảy may!
Chỉ cần nhìn màu sắc, quang mang, độ tròn, mùi vị viên đan dược ... là có thể nhìn ra được, căn bản không cần kiểm tra đo lường, đây chính là cực phẩm đan dược rồi!
Cùng lúc luyện tám loại dược liệu tương khắc, luyện ra đan dược bất đồng, trong cùng một cái dược lô...
Đây căn bản là thần kỹ!
Đám người của thất đại gia tộc mặt buồn rười rượi như cha chết mẹ chết.
Cũng chẳng trách được bọn họ.
Những người này, bao gồm cả ba vị y sư của chấp pháp giả, đều đã trải qua một lần Vạn Dược đại điển rồi. Lần này chẳng khác nào ngựa quen đường cũ. Làm được tới mức độ hiện giờ kỳ thật không khó.
Lần trước đều có thể thông qua, chẳng lẽ lần này lại có thể bị đá xuống?
Nhưng nào ai ngờ tới... Mình đã trải qua một lần, hơn nữa người ta lần này còn chấp mình một nửa thời gian, vậy mà kết quả vẫn là không bằng người ta.
Không chỉ kém xa người ta trên phẩm chất, ngay cả số lượng, không ngờ cũng nhiều hơn gấp đôi!
Điều này khiến đám dược sư tâm cao khí ngạo này làm sao chịu đựng nổi?
Đại cung phụng và nhị cung phụng lập tức cho người kiểm kê thành quả của tất cả dược sư. Kết quả không ngoài dự liệu.
Sở Dương bài danh đệ nhất!
Bất kể là dược tính, số lượng, hiệu quả, hay là mức độ tinh túy của đan dược.
Đều hoàn toàn xứng đáng chiếm ngôi vị đệ nhất!
Hơn nữa, dùng thời gian ít nhất, kỹ thuật lại càng khiến người ta hoa mắt mê mẩn, xem thế là đủ rồi!
Ngôi đầu, Sở Dương, dùng thời gian một nén nhang, mười lăm viên độc đan, mỗi một viên đủ để độc chết cao thủ quân cấp. Mười lăm viên đại bổ đan, mỗi một viên có thể gia tăng mười năm tu vi, cường kiện thân thể, cố bản bồi nguyên.
Bởi vì liên quan tới cấp bậc dược liệu, cho nên độc dược mà Sở Dương luyện ra có thể độc chết cao thủ quân cấp, đã có thể nói là rất ghê gớm rồi.
Độc đan của mấy người kia luyện ra, tuy cũng độc kinh người, nhưng độc tính cường liệt nhất cũng chỉ có thể độc chết một vị hoàng tọa...
Hơn nữa, tuy trên thực tế Sở Dương chỉ dùng thời gian nửa nén hương, nhưng dù sao hắn cũng hoàn thành vào lúc hương cháy hết. Cho nên thời gian vẫn tính là một nén hương.
Nhưng, trong lòng mọi người kỳ thật vẫn biết rõ ràng. Sở Dương chiếm ngôi đầu, chỉ dùng nửa nén hương thời gian! Thời gian một nửa, thành tích gấp đôi!
Mặc dù mọi người không thoải mái khi Sở Dương chiếm ngôi đầu, nhưng bọn họ lại không thể không tâm phục khẩu phục!
Đứng thứ hai, Tiêu gia dược sư, Tiêu Thắng.
Tiếp đó là dược sư Dạ gia, dược sư Thạch Gia, dược sư Lan gia, dược sư Gia Cát gia, dược sư Diệp gia, dược sư Trần gia, dược sư Chấp Pháp thành, dược sư chính tây chấp pháp giả....
Mười ngôi vị đầu!
Danh sách đã có!
Kiếm linh đã sớm trở về Cửu Kiếp không gian rồi. Loại chuyện nhỏ nhặt này đối với một lão quái vật như hắn mà nói, quả thực là đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn...
Ý thức Sở Dương trở về với thân thể, lắc lắc cổ, vặn vặn lưng, dụi dụi con mắt. Thấy mọi người đều trợn mắt há hốc miệng nhìn mình, cười ha hả: "À... Xong rồi sao? Thực nhanh quá đi... Ta còn cảm thấy mình chưa kịp động thủ đã xong rồi...."
Những lời này là thật, tuyệt đối là vô cung chân thành. Bởi vì hắn vốn không hề động thủ!
Nhưng rơi vào trong tai người khác, lại lập tức biến vô số tia khâm phục biến thành lửa giận ngút trời!
Ngươi còn chưa động thủ đã xong rồi?
Ngươi nói chẳng khác gì rắm chó!
Vừa rồi tay ngươi còn biến thành hư ảnh. Chẳng lẽ thứ mọc trên cổ tay ngươi không phải là tay? Chẳng lẽ là chân à?"
Bà nội nó, chưa bao giờ thấy tên nào hỗn đản như vậy. Được tiện nghi khoe mẽ, mọi người có thể dễ dàng tha thứ, nhưng cũng không thể khốn kiếp như vậy chứ?
Cơ nhục trên mặt đại cung phụng khẽ giật giật, nhiệt tình đi tới: "Sở huynh đệ thật sự là tuổi trẻ tài cao. Vừa rồi luyện đan, lão phu đúng là được đại khai nhãn giới đó...."
Sở Dương khiêm tốn nói: "Hổ thẹn, đại cung phụng quá khen, trước đó không có chuẩn bị, bất ngờ xuất trận cho nên không có phát huy trình độ cao nhất. Suýt chút nữa là thua trắng mông rồi... Hổ thẹn, hổ thẹn, thật không dám nhận lời khen ngợi của đại cung phụng."
Những lời này cũng là nói thật.
Trước đó đích xác không có bất cứ chuẩn bị nào. Kiếm linh cũng đích xác không phát huy ra thực lực cao nhất. Với thực lực của kiếm linh, hoàn toàn có thể ném ba mươi gốc dược liệu vào cùng luyện một lúc, luyện ra ba mươi loại linh đan dược tính bất đồng...
Nhưng lời nói thật này lại đắc tội hoàn toàn vị từng là "đệ nhất dược sư" này rồi!
Đại cung phụng cùng nhị cung phụng há miệng , không ngờ không biết nói gì cho phải.
Tiểu tử này thật ngông cuồng. Ngươi không phát huy thực lực cao nhất, chúng ta đã thua xa rồi. Nếu như ngươi phát huy toàn bộ thực lực... Vậy chúng ta dứt khoát nhảy lầu luôn cho rồi.
Ho khan mấy tiếng, tuyên bố danh sách, sau đó đưa cho mười người vượt qua bán kết, mỗi người một tấm thẻ bài.
Tấm thẻ bài này chính là vật chứng minh tham gia trận chung kết!
Lần này, lúc khắc tên lên thẻ, Sở Dương trợn trừng mắt lên mà nhìn. Ngàn ngàn vạn vạn lần... đừng có khắc thành Lâm Trung Nhật đấy nhé... Nếu thật sự như thế thì...!
Lập tức, Dược cốc sử dụng công cụ truyền tin đặc biệt, thông báo kế quả trận bán kết ra ngoài.
Hay tin Sở Dương chiếm ngôi đầu, vô số người chấn kinh rồi!
Trận chung kết, cử hành vào một tháng sau!
"Sở Dương đệ nhất!" Trong tổng bộ chấp pháp giả lâm thời, Pháp Tôn vừa nghe được tin này liền cười khổ một tiếng, lẩm bẩm: "Truyền thừa linh hồn y thánh, lợi hại như vậy sao?"
Sau đó hắn lập tức hạ chỉ thị: "Lăng gia bằng mặt không bằng lòng, bảo Lăng Phong Vân đích thân tới trả lời ta!"
Sau đó hắn nói: "Đem tư liệu thân phân thực sự Sở Dương cho các đại gia tộc, mỗi người một bản!"
Trong bóng tối, có người vâng một tiếng rồi nhanh chóng biến mất.
Pháp Tôn khoanh tay, bước đi thong thả hai bước, ánh mắt thâm thúy, lẩm bẩm, nói: "Ta nhìn không thấu. Chẳng lẽ hắn cũng nhìn không thấu? Tới sớm một khắc, cũng tốt."
Ánh mắt Pháp Tôn chợt lóe, tựa hồ đã hạ quyết định, khẽ lắc đầu, cười nhạt: "Thật sự là đau đầu."
Lập tức, thân ảnh của hắn nhoáng lên một cái, chậm rãi biến mất vào hư vô.
Biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi!
....
Trong khi Sở Dương thi đấu, Lăng Hương viên cũng khí thế ngất trời.
Đổng Vô Thương một thanh mặc đao đại phát thần uy, chống đỡ hai người Nhuế Bất Thông và Mặc Lệ Nhi liên thủ, thần uy lẫm liệt. Tử Tà Tình nhìn một hồi lâu, cuối cùng nói: "Nguyệt huynh chỉ cho tiểu tử kia mấy chiêu. Đừng đánh chết là được."
Nguyệt Linh Tuyết lập tức bước tới, đối chiến với Đổng Vô Thương. Lần này lại đổi thành Đổng Vô Thương cực kỳ uất ức. Từ uy phong bát diện lập tức biến thành bao cát. Chật vật không chịu nổi!
Bất quá Đổng Vô Thương cũng có ý chí ngoan cường, càng đánh càng mạnh, một thanh mặc đao như có thần giúp. Nguyệt Linh Tuyết cảm thấy khó chịu, lập tức gia tăng cường độ mãnh liệt.
Phong Vũ Nhu cùng Nhuế Bất Thông và Mặc Lệ Nhi đối chiêu. Khác một chút với bên kia, Nhuế Bất Thông đương nhiễn vẫn làm bao cát, nhưng Mặc Lệ Nhi lại có chút thoải mái hơn.
Mạc Khinh Vũ cũng không hề nhàn rỗi, chăm chỉ luyện công.
Hiện tại, đối chiêu với Mạc Khinh Vũ, chính là Ô Thiến Thiến.
Mạc Khinh Vũ cùng Ô Thiến Thiến coi như là người quen. Hai người ở chung với nhau, vô cùng thân thiết.
Tu vi hiện tại của Ô Thiến Thiến so với Mạc Khinh Vũ thì cao hơn nhiều, đối chiêu với Mạc Khinh Vũ đương nhiên là thuần buồm xuôi gió.
Bất quá, sư phụ Phong Nguyệt của Ô Thiến Thiến lại bị Tử Tà Tình chỉ dạy một hồi. Nói rằng trụ cột Ô Thiến Thiến, so với Mạc Khinh Vũ thì kém xa, còn xa mới vững chắc như nền tảng mà Ninh Thiên Nhai cùng Bố Lưu Tình tạo cho Mạc Khinh Vũ.
Tuy tu vi Ô Thiến Thiến hiện tại được mạnh mẽ đẩy lên. Nhưng nếu cứ duy trì trụ cột như vậy. Tương lai phát triển chưa chắc đã tốt đẹp.
Phong Vũ Nhu cùng Nguyệt Linh Tuyết gật đầu thụ giáo.
Chẳng qua, một câu nói của Tử Tà Tình lại khiến phu thê hai người buồn bực không thôi: "Với tư chất của Thiến Thiến và nền tàng mà các ngươi rèn luyện cho nàng, muốn băng linh hãm thiên phá toái hư không thì không thành vấn đề. Chỉ là...tương lai phát triển sau này, chẳng lẽ các ngươi không hề nghĩ tới? Trụ cột yếu ớt như vậy, làm sao có thể đối đầu với cường giả Cửu Trọng Thiên Khuyết xuất hiện tầng tầng lớp lớp? Đây chẳng phải là lãng phí Huyền Âm chi thể trời sinh của Thiến Thiến sao?"
Những lời này khiến cho hai người Phong Nguyệt choáng váng đầu óc.
Phải biết rằng, hai người phu thê bọn họ đang coi băng linh hãm thiên phá toái hư không là mục tiêu cuối cùng mà cố gắng, tạo cho đồ nhi một trụ cột hoàn toàn siêu việt hai người, cũng là hai phu thê dốc hết sức bình sinh, trả giá rất nhiều mới làm được.
Hiện giờ, Tử Tà Tình mở miệng một cái lại nói, băng linh hãm thiên phá toái hư không chỉ là mở đầu...
Bất quá, Tử Tà Tình nói như vậy cũng chỉ là tư chất đang quý của Ô Thiến Thiến: Huyền Âm chi thể trời sinh!
Cái này khác hoàn toàn với cải tạo hậu thiên!
Còn nữa, Phong Nguyệt Song Tâm thần công của các ngươi, cho dù nàng tạm thời không thể tu luyện, nhưng khẩu quyết nhất định phải dạy trước cho nàng. Vạn nhất hai người các ngươi bị người ta ám toán, vậy chẳng phải là thất truyền sao?"
Nghe xong, Phong Nguyệt chỉ biết cười khổ.
Vị đại tỷ này thật sự là cái gì cũng dám nói, không cố kỵ chút nào cả.
Trực tiếp nói hai người chúng ta chết sạch, thần công thất truyền...
Bất quá, từ mấy ngày nay, hai người cũng không đề thăng tu vi Ô Thiến Thiến nữa mà chuyển thành đề cao trụ cột, huấn luyện mỗ ngày đều khiến Ô Thiến Thiến thảm không nói nổi.
Nhưng Tử Tà Tình lại lập tức phát hiện chỗ đặc biệt của Ô Thiến Thiến. Vị cô nương này, bất kể là khổ là mệt, cũng đều không rên một tiếng!
Mồ hôi như mưa, mệt tới hộc máu, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt, kiên định như trước!
Điểm này gần như giống hệt với Sở Dương!
Phần nghị lực này khiến người ta nhìn mà thán phục!
Ngay trong một khắc khi thân ảnh Pháp Tôn biến mất...
"Pháp Tôn rời đi." Trong Lăng Hương viên, Tử Tà Tình nhìn về phương xa, như có điều suy nghĩ. Sau đó thản nhiên nói: "Không ngờ hắn lại rời Thiên Cơ thành vào thời điểm này!"
....