Q.7 - Chương 460: Lão Tử Làm!
Một tia tử khí này từ đâu ra?
Sở Dương có chút mơ hồ.
Đúng ra, mình hiện giờ mỗi ngày đều ở trong Cửu Kiếp không gian hấp thu Hồng Mông Tử Khí, toàn bộ kinh mạch có đôi lúc cũng biến thành màu tử sắc, uy lực cảm giác cũng lớn hơn rất nhiều.
Nhưng trong khí hải đan điền, lại chưa từng xuất hiện bao giờ.
Hiện giờ, cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Hơn nữa còn có một tia, yếu ớt gần như không thể phát hiện.
"Kiếm linh, ngươi có ở đó không?" Sở Dương hỏi. Từ khi Tuyết Lệ Hàn xuất hiện, kiếm linh chẳng biết tại sao lại im lặng không nói một lời.
"Ta đây." kiếm linh tôn kính hỏi: "Chủ thượng đi rồi sao?"
"Sớm cút đi rồi." Sở Dương hừ hừ, đối với kẻ keo kiệt nào đó vẫn còn chút tức giận.
Lúc này kiếm linh mới có chút thoải mái, nói: "Ngươi thì biết cái chim gì?" Đột nhiên kinh hô một tiếng: "Đây... đây không phải là thiên phẩm rượu của chủ thượng sao? Đây chẳng lẽ là Thủy Hỏa ngọc của chủ thượng... ngươi... chủ thượng thế nào lại cho ngươi nhiều thứ như vậy?"
Sở Dương vênh mặt nói: "Ta muốn, hắn có thể không cho sao?"
Kiếm linh hít một hơi lạnh thật sâu: "Theo ta được biết, Thủy Hỏa ngọc có lẽ còn từng tặng cho người khác, nhưng thiên phẩm rượu lại chưa từng có người uống qua... Ahhhhh, còn có Càn Khôn hồ..."
"Ồ, Càn Khôn hồ?" Sở Dương cười nhạt: "Chỉ là một cái bầu rượu hơi lớn mà thôi."
"Đó là tu vi ngươi không đủ!" Kiếm linh dùng một loại ánh mắt người thành phố xem thường nhà quê nhìn Sở Dương: "Càn Khôn hồ ít nhất cũng phải chứa được cả một cái Cửu Trọng Thiên đại lục. Trong mắt ngươi không ngờ chỉ là một bầu rượu hơi lớn..."
"Ồ, thì ra là do vấn đề tu vi." Sở Dương xấu hổ nói: "Ta còn tưởng chỉ là một bầu rượu hơi lớn...."
"Với thần thông của chủ thượng, sao lại mang theo người một cái bầu rượu được?" Kiếm linh bất mãn nói.
Sở Dương bạo phát: "Chủ thượng cái gì? Hiện tại ta với ngươi ở chung một chỗ, ngươi hiểu không hả? Về sau không có quan hệ chim gì với hắn, hiểu chưa? Làm sao phải sợ hắn như vậy? Chờ một ngày kia, bổn thiếu gia giết lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, bắt lấy con hàng đó, đánh đòn hàng ngày, ngươi có tin không?"
Kiếm linh thức thời im miệng, bất quá trong mắt vẫn tràn đầy thần sắc không tin.
Sở Dương rầu rĩ hừ một tiếng, nói: "Đan điền chủ vị của Cửu Trọng Thiên thần công xuất hiện một tia tử khí, làm sao lại thế?"
Kiếm linh lập tức cả kinh, vội vàng tiến vào quan sát, thật lâu sau mới chui ra, có chút chấn kinh nói: "Kiếm chủ đại nhân, Cửu Trọng Thiên thần công... Chín vạn năm... lần đầu tiên khởi động chân chính rồi!"
Thanh âm kiếm linh run rẩy, thậm chí nói năng có chút lộn xộn.
"Cửu Trọng Thiên thần công chín vạn năm qua, đây là lần đầu tiên bắt đầu khởi động chân chính?" Sở Dương có chút buồn bực nói: "Chẳng lẽ mấy Cửu Kiếp kiếm chủ tiền nhiệm, đều chưa từng khởi động được Cửu Trọng Thiên thần công?"
"Tuyệt đối chưa từng có! Thần sắc trong mắt kiếm linh tuyệt đối ngưng trọng vô cùng.
"Nhưng ta có thể cảm nhận rõ ràng, Cửu Trọng Thiên thần công kiếp trước có uy lực lớn hơn Cửu Trọng Thiên thần công hiện tại. Đây là chuyện gì?" Sở Dương quả thực đầu lớn như cái đấu rồi.
"Kiếp trước là bởi vì trong lòng ngươi tràn đầy oán độc, là diệt thế chi tâm... Cho nên mới có năng lượng tinh thần cuồng bạo, khiến cho Cửu Trọng Thiên thần công có chút xúc động mà thôi.” Kiếm linh nói
"Thì ra là thế." Sở Dương hỏi: "Vậy nếu như ta khiến cho Cửu Trọng Thiên thần công hoàn toàn khởi động, thì phải như thế nào?"
Kiếm linh cười khổ: "Trăm vạn tia Hồng Mông Tử Khí, có thể giúp ngài ngưng kết ra một tia Hồng Mông chân ti! Chờ đến khi trong đan điền của ngài có trăm vạn tia Hồng Mông chân ti, Cửu Trọng Thiên thần công mới có thể khởi động hoàn toàn, phát huy tới uy lực lớn nhất. Chờ đến khi Hồng Mông chân ti từ tia biến thành sợi, ngài có thể đột phát hạn chế của Cửu Trọng Thiên thần công...như là hoàn toàn tạo thành Hồng Mông khí hải, có thể cải thiên hoán nhật...."
"Ặc ặc...." Sở Dương đảo tròng mắt: "Hồng Mông tử khí, sinh mệnh bản nguyên hiện tại trong Cửu Kiếp không gian có bao nhiêu? Đủ để ta hình thành bao nhiêu vạn tia Hồng Mông chân ti?"
"Bao nhiêu vạn tia?" Kiếm linh trợn trắng mắt: "Không nói chỗ Hồng Mông Tử Khí này cũng đủ để ngươi hấp thu mấy năm thời gian... Cho dù hấp thu toàn bộ, chắc là nhiều nhất cũng chỉ có thể hình thành chín Hồng Mông chân ti..."
Sở Dương ngồi phệt mông xuống đất: "Cái gì?"
"Chín tia đã không ít rồi!" Kiếm linh có chút bất đắc dĩ nói: "Nơi này Cửu Trọng Thiên đại lỵc, cũng không phải Cửu Trọng Thiên Khuyết, lẽ ra, đến một tia cũng không có mới đúng."
Sở Dương không nói gì, nhìn trời xanh, cảm thấy đầu mình có chút không đủ dùng.
Nhìn Hồng Mông Tử Khí tràn đầy Cửu Kiếp không gian, gần như đã ngưng tụ thành thực chất, nhưng nếu đổi thành Hồng Mông chân ti, không ngờ chỉ được chín tia? Còn là tối đa?
"Hồng Mông chân ti là thứ thiên địa tạo hóa!" Kiếm linh thoáng lén nhìn xung quanh một chút, hạ giọng xuống nói: "Ngươi cũng không cần nổi giận. nên biết, cho dù là chủ thượng, hẳn là cũng chỉ tới cảnh giới biến Hồng Mông chân ti thành sợi mà thôi. Hơn nữa... hẳn là không nhiều hơn trăm sợi..."
"Trăm sợi ... là bao nhiêu tia?" Sở Dương hỏi thật cẩn thận, sợ lại hỏi ra một con số khiến cho tim mình nhảy dựng lên.
"Một sợi, phải có mười vạn tia mới có thể dung thành một sợi. Trăm sợi, hẳn là hơn năm ngàn vạn tia." Kiếm linh trầm ngâm nói: "Mấy con số này có chút sai sót... Dù sao ta cũng chỉ phỏng đoán... Con số chân thực, hẳn là còn nhiều hơn...."
Sở Dương đưa tay day trán, thở dài một iténg.
Má ơi, chỉ là con số này thôi cũng đủ khiến tim ta ngừng đập một nhịp rồi.
Sở Dương có chút chết lặng, nhìn Hồng Mông Tử Khí tràn ngập trong Cửu Kiếp không gian, sau đó lại tính ra chín tia: Với số lượng này, tích góp thành mười vạn...hợp lại thành một sợi... Trăm sợi, hơn năm ngàn vạn tia?
Đây là một con số khủng bố a....
Ý thức chìm vào đan điền, nhìn một tia Hồng Mông chân ti như có như không trong đan điền, Sở Dương thực sự cảm nhận được chênh lệch giữa mình và Tuyết Lệ Hàn.
Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, chênh lệch tu vi giữa hai người lại có thể lấy một con số cụ thể ra để so sánh như vậy. Chẳng qua, tàn khốc nhất là, sau khi so sánh xong, Sở Dương trực tiếp bị đả kích cho thương tích đầy mình.
Nói cách khác, cho dù phỏng đoán tối thiểu nhất, tu vi hiện tại của Tuyết Lệ Hàn, tối thiểu cũng phải gấp mình năm ngàn vạn lần!
Năm ngàn vạn lần!
Nghĩ tới con số này, Sở Dương đột nhiên muốn tự sát!
Con hàng kia từng nói, trong một vạn năm mình phải vượt qua hắn, mới có hi vọng chiến thắng vực ngoại thiên ma!
Sở Dương muốn chết. Giờ khắc này, có một nối xúc động muốn há miệng chửi con bà nó.
Chửi con mẹ Tuyết Lệ Hàn!
Con mẹ nó đây không phải muốn giết người sao? Không? Giết người cũng không quá đáng như thế.
"Vậy, bao nhiêu sợi mới có thể hình thành Hồng Mông khí hải?" Sở Dương tuyệt vọng hỏi.
Kiếm linh nghiêm túc tính toán một hồi: "Tính sơ sơ ít nhất phải mười vạn sợi mới có thể hình thành bước đầu." Kiếm linh ngượng ngừng cười cười: "Mà cái này, ta cũng không biết rõ lắm."
"Hiểu rồi." Sở Dương hữu khí vô lực phất phất tay, hai mắt vô thần.
Mười vạn sợi, là bao nhiêu tia?
Trăm sợi chính là năm ngàn vạn tia. Cứ theo cái tỉ lệ này mà tính, phải có tới năm trăm ức tia Hồng Mông chân ti!
Mặt khác, nếu như không có bất ngờ xảy ra, con số này còn xa mới đủ. Mười vạn tia mới có thể thành một sợi, mà trăm sợi lại cần tới năm ngàn vạn tia....
Sở Dương phỏng chừng, hình thành Hồng Mông khí hải cuối cùng... chỉ sợ số lượng Hồng Mông chân ti cũng phải dùng tới con số vạn ức để tính toán.
"Kiếm linh, không bằng chúng ta giải tán thôi." Sở Dương nản lòng nói: "Ngươi xem, chuyện này quá rõ ràng. Đông Nam Sở gia hiện giờ rất an toàn, ta cố gắng tìm lấy đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu, sau đó mở thông đạo ra, đón huynh đệ kết nghĩa lên hưởng phúc, tiện thể đón cả lão bà nhi tử lên luôn, ẩn cư ở Đông Nam thôi."
Hắn vô lực nói xong, đột nhiên đưa tay ôm đầu, gào lớn một tiếng: "Ít nhất cũng phải hơn vạn ức... Trời đất ơi, ta sống thế nào đây....."
Sau đó liền ngồi phệt mông xuống đất, chỉ cảm thấy lòng mình cũng đi theo cái mông, cùng nhau nở thành hoa tám cánh.
Kiếm linh cũng không biết nói gì.
"Nói như vậy, tên Tuyết Lệ Hàn kia tạo bộ Cửu Trọng Thiên thần công này, thuần thúy chỉ là hãm hại ta!" Sở Dương đang chán nản, đột nhiên lại đằng đằng sát khí, nghiến răng nghiến lợi.
"Hẳn là không phải." Kiếm linh trù trừ một chút, nói: "Theo ta được biết... chủ thượng cũng không chế ra được công pháp cường đại như thế."
"Công pháp cường đại?" Sở Dương cười thảm một tiếng: "Có mà là công pháp giết con mẹ nó người! Vạn ức... ta nghĩ tới một chút mà cũng muốn phát điên rồi."
Kiếm linh trầm ngâm một chút, nói: "Bộ công pháp này kỳ diệu ở chỗ, khi ngươi chưa kiếm đủ Hồng Mông chân ti, nó vẫn như cũ có thể phát huy uy lực bình thường. Nhưng chỉ cần ngươi kiếm đủ rồi, lại lập tức có thể thoát thai hoán cốt."
"Từ xưa tới nay, chưa từng nghe qua có công pháp nào như vậy. Hơn nữa, chỗ kì diệu nhất chính là, công pháp được số hóa hoàn toàn, khiến cho người lúc nào cũng biết mình đang ở điểm nào... hơn nữa, không có mục tiêu cuối cùng."
Kiếm linh nói: "Cho nên, công pháp này hẳn là do hai vị đại năng kia sáng chế trong trận chiến quét ngang thương khung khi xưa!"
Tinh thần Sở Dương chấn động: "Ngươi nói gì?"
"Nếu ta phỏng đoán không sai, bộ công pháp này, chính là một bộ công pháp cường dại nhất từ xưa tới nay!" Kiếm linh nói: "Độc nhất vô nhị."
Sở Dương cười hắc hắc: "Nói như vậy, trong lòng ta cũng được an ủi một chút. Chỉ là, phải kiếm đủ Hồng Mông chân ti... Mà kiếm đâu ra nhiều Hồng Mông Tử Khí như vậy?"
Kiếm linh chậm rãi nói: "Từ xa xưa đã có truyền thuyết: Thiên có điểm cực. Ở Cửu Trọng Thiên đại lục này nhìn không tới, nhưng ở một số nơi hung hiểm phong ấn trên Cửu Trọng Thiên Khuyết, chỉ cần vượt qua, là có thể chạm tới cực của thiên. Ở cực của thiên, chính là Hồng Mông. Mênh mông vô bờ, tất cả đều là Hồng Mông tử khí! Tất cả đều là sinh mệnh bản nguyên!"
Hai mắt Sở Dương sáng ngời, lại nghe kiếm linh có chút ngượng ngùng nói: "Nhưng ta cũng chỉ nghe nói... chưa tận mắt nhìn thấy."
Ánh mắt Sở Dương lại ảm đạm đi: "Mẹ! Ngươi nói cứ như không!"
Kiếm linh chớp chớp mắt: "Bây giờ sao đây?"
Sở Dương hít thật sâu một hơi, lại thở dài một hơi, lại hung hăng hít một hơi, thổi phồng hết cả phổi mình lên, lá gan vào giờ khắc này tựa hồ cũng lớn lên theo, hung tợn nói: "Còn có thể sao nữa? Làm!"
"Làm?" Kiếm linh nghi hoặc hỏi.
"Đúng! Chính là làm!" Sở Dương lộ ra một nụ cười nghiến răng nghiến lợi, vẫn ngẩng đầu lên, dùng một loại thanh âm gần như muốn gầm lên: "Lão tử làm!"