Q.7 - Chương 467: Tên Hai Lúa Này
Sở Dương không thể tưởng được, sau khi mình đi rồi, Thành Tử Ngang và Trần Vũ Đồng lại thăng quan rồi, thành các tọa!
“Ngươi muốn gặp các tọa chúng ta?" Hai tên thị về Sở Dương từ đầu tới chân một lượt, lỗ mũi hếch lên trời, khinh thường hừ một tiếng, lắc lắc đầu: "Qua bên kia xếp hàng đi!"
"Xếp hàng?" Sở Dương sửng sốt, thế nào mà báo tên mình ra rồi mà còn không vào được? Tạo phản rồi nha!
"Vô nghĩa! Ngươi không xếp hàng mà cũng muốn gặp các tọa chúng ta?" Thị vệ dùng một ánh mắt như nhìn một tên hai lúa nhìn Sở Dương: "Ngươi mới chui từ trong núi ra hả?"
"Ặc?" Sở Dương trợn trừng mắt lên. Ta fuk, ta muốn gặp Thành Tử Ngang, không ngờ còn phải.... xếp hàng?
"Nhìn bộ dáng ngươi kìa!" Hai tên thị vệ nở một nụ cười tự cao tự đại: "Ngươi cho rằng, các tọa chúng ta là người ngươi muốn gặp thì gặp? Thấy không?"
Nói xong, liền hất hàm về phía bên kia.
Sở Dương ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở bên cạnh, quả nhiên có một quảng trường, giữa quảng trường chính là một pho tượng hình người cao mười trượng, toàn thân kim quang lấp lánh.
Bức tượng này thật sự là uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí!
Rõ ràng là làm bằng hoàng kim, nhưng nhan sắc lại biến thành màu hắc kim, cầm trường kiếm trong tay, kim quang lấp lánh, tựa hồ muốn chém thanh thiên thành hai nửa! Áo choàng màu đen, tung bay phấp phới sau lưng. Một chân chạm mặt đất, một chân thoáng nâng lên, bước lên phía trước, tạo thành một hình tượng anh dũng, cho dù trước mặt là núi đao biển lửa cũng không sợ.
Trên mặt là một cái mặt nạ dữ tợn đáng sợ, giống như là Diêm La Vương từ dưới địa phủ chạy lên, âm sâm đến dọa người!
Ở phía dưới bức tượng đó, đang có không ít người đang đứng chờ chực. Trong đó tuyệt đại đa số đều mặc quan phục, xem ra phẩm cấp không thấp.
"Thấy không?" Tên thị vệ giáo huấn: "Bao nhiêu quan lớn triều đình muốn gặp hai vị các tọa một chút, đều phải xếp hàng ở chỗ này! Ngươi? Không ngờ vừa tới đã muốn gặp?"
Sở Dương vuốt vuốt mũi, tò mò nói: "Bức tượng này là ai? Nhìn qua thật uy mãnh!"
Tên thị vệ lập tức trợn tròn mắt lên, thanh âm cũng trở nên lắp bắp: "Ngươi ngươi... ngươi còn là người của thế giới này sao? Không ngờ ngươi không biết Sở ngự tọa chúng ta?"
"Sở ngự tọa?" Sở Dương sửng sốt.
"Đúng! Sở ngự tọa!" Tên thị vệ mặt đầy râu quai nón kia nói: "Đây là Sở diêm vương danh chấn thiên hạ, - Sở ngự tọa. Vị ngự tọa duy nhất của Bổ Thiên các. Thiết Vân đế quốc Tịnh Kiên vương Sở vương gia!"
Sở Dương ngây ra như phỗng: "Thì ra là Sở diêm vương, Sở ngự tọa, Sở vương gia...."
"Xem tiểu tử ngươi coi như thành thật. Hơn nữa ngươi cũng họ Sở, ta nói cho ngươi biết một chút sự lợi hại của Sở ngự tọa. Tên hai lúa nhà ngươi nghe cho kỹ!" Tên thị vệ râu quái nón rõ ràng là canh gác lâu quá hóa buồn, đang không có người tán nhảm thì gặp được một tên ngu ngốc ngay cả Sở ngự tọa cũng không biết, còn không biết cái kiến thức phổ cập toàn dân này: "Lúc trước, Sở ngự tọa chấp chưởng Bổ Thiên các, trong vòng một ngày đã bắt được mấy vạn nội gian trong Thiết Vân. Thanh tẩy mấy ngàn quan viên, xây dựng nên căn cơ muôn đời không đổ của Thiết Vân đế quốc!"
"Đương kim hoàng thượng năm đó vẫn còn là Thái tử, tám bái kết thành huynh đệ với Sở ngự tọa. Sau đó Sở ngự tọa còn đơn độc một thân một mình đi Đại Triệu, dùng sức một người quét ngang Đại Triệu Kim Mã Kỵ Sỹ đường. Sau đó một đường huyết chiến, phá tan vòng vây trùng trùng của ba ngàn vạn đại quân, một đường không ngừng chém giết một vạn tám ngàn năm trăm chín mươi dặm, giết chết hơn ngàn vạn địch nhân ! Giết tới bầu trời đỏ máu, bình yên vô sự trở lại Thiết Vân tổ chức quyết chiến cùng đệ nhất gian hùng Đệ Ngũ Khinh Nhu năm đó trên sa trường."
Thị vệ râu quai nón nói tới nước miếng bay tán loạn.
Sở Dương nghe mà trợn mắt há hốc miệng, lắp bắp: "A a a a... quá trâu bò rồi!"
"Đó là đương nhiên! Mẹ, đừng có cắt ngang, ta còn chưa nói xong." Thị vệ râu quai nón nói: "Trận quyết chiến đó, vốn tưởng Thiết Vân chúng ta lâm vào thế yếu, nhưng Sở ngự tọa vừa tới, lập tức xoay chuyển thế cục trong nháy mắt, chỉ thấy hắn một thân hắc y, mặt đeo mặt nạ, tay vung một thanh Kinh Lôi Thiểm Điện đao dài ba mươi trượng, dưới chân cưỡi Truy Phong Xiết Điện mã, chỉ trong một hơi thở đã xông vào đại trận địch nhân! Địch nhân kinh hãi, nói: Sở diêm vương tới rồi, mọi người chạy mau... Nhưng đã không kịp nữa rồi. Sở ngự tọa đến đã xông vào, há có thể cho phép bọn chúng đào tẩu?"
"Kết quả là Sở ngự tọa huy vũ đại đao, chỉ thấy một đao, cả ngọn núi bị chém thành hai nửa, một đao đó! Sau cuộc chiến, quân bộ thống kê, tổng cộng chém đầu bảy ngàn sáu trăm bảy mươi bảy người, chém ngang thân một vạn ba ngàn bốn trăm chín mươi lăm người! Một đao đó, chỉ một đao thôi, hơn hai vạn sáu ngàn người chết oan chết uổng. Ừm, đó là còn chưa tính, hai vạn người đó chỉ là bị Sở ngự tọa trực tiếp giết chết, còn có hơn sáu ngàn người bị một đao đó dọa chết tươi...."
Sau trận đại chiến đó, Đại Triệu quốc tám ngàn vạn đại quân chết oan chết uổng! Thế là Thiết Vân đế quốc ta nhất chiến mà thành! Trong đó, công lao Sở ngự tọa cao ngất, so với biển còn sâu hơn!"
Sở Dương nghe mà rợn cả tóc gáy.
Cái này... hình như không phải nói ta? Như thế nào càng nói càng hồ đồ? Không nói khi đó, cho dù là ngay tại bây giờ, muốn một đao chém chết hai vạn người... hình như vẫn còn kém một khoảng xa tít mù tắp.
"Chỉ tiếc một vị hào kiệt cái thế như vậy lại vì sát nghiệt quá nặng mà bị trời phạt. Sau cuộc chiến không lâu, Sở ngự tọa liền thân lâm trọng bệnh, buông tay về tây. Trước khi đi thở dài nói: Lão phu cả đời giết người, bảy ngàn vạn có dư, hôm nay bị trời phạt, chết cũng không tiếc. Nói xong liền nhắm mắt."
Sở Dương nghe mà cả người nổi da gà, không khỏi sợ run cả người hỏi: "Bảy ngàn vạn có dư?"
Đột nhiên cảm thấy không đúng: "Lão phu? Vị Sở ngự tọa này là một lão nhân?"
Thị vệ râu quai nón trừng mắt nói: "Ngươi cho là thế nào?"
Sở Dương có chút choáng váng đầu óc, hai tay day day thái dương, rên rỉ nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó hoàng đế bệ hạ nhớ tới công đức Sở ngự tọa, truy phong làm Tịnh Kiên vương, lại tập hợp mười vạn lượng hoàng kim, đúc thành một bức tượng ngự tọa ngoài Bổ Thiên các, cho mọi người trong thiên hạ kính ngưỡng!"
"Bệ hạ nói: Bổ Thiên các vì Sở ngự tọa mà thiết lập, Sở ngự tọa cũng vì Thiết Vân Bổ Thiên ta mà chết. Bổ Thiên các từ giờ trở đi, chỉ có một vị ngự tọa, sau ngàn vạn năm, Bổ Thiên các cũng không có vị ngự tọa thứ hai! Cho nên lãnh đạo Bổ Thiên các chúng ta cũng theo đó mà biến thành các tọa."
Râu quai nón nước miếng bay tứ tung, rốt cuộc cũng kể xong.
Sở Dương nghe mà hoa mày chóng mặt, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu sấm đánh ầm ầm, rốt cuộc cũng hiểu được sự đáng sợ của cái gọi là tin vịt, truyền ngôn.
Phía sau lưng truyền tới lực đẩy, đã bị người ta đẩy đi về phía dưới pho tượng Sở ngự tọa."Đi đi, qua đó chờ."
Đúng vào lúc này, từ xa xa chợt truyền tới tiếng người hô ngựa hí, một đội nghi trượng đao thương chói mắt, khôi giáp sáng ngời.
Thật sự là người như hổ, ngựa như long, binh mã bưu hãn!
Người đi dầu hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt híp lại, sắc mặt lãnh đạm. Một chòm râu dê phấp phới trước ngực, cứ như vậy ngồi trên lưng ngựa, hai tay không ngờ không nắm dây cương, cứ như vậy đút tay trong ống tay áo, toàn thân toát lên ý vị thản nhiên, cự người ngoài ngàn dặm!
Một đường đi, trong đám quan viên lập tức có người hô lớn: "Thành các tọa! Các tọa, các tọa đại nhân, hạ quan có chuyện bẩm báo...."
"Thành các tọa, hạ quan có chuyện quan trọng cầu kiến...."
Thành Tử Ngang sắc mặt thản nhiên như không, mí mắt cụp xuống, tuyệt không liếc ngang liếc dọc, bát phong bất động, cưỡi ngựa mà tới.
Tới trước đại môn, ngựa vừa mới dừng bước đã có một vị quan viên tranh trước chạy tới, bụp một tiếng đã quỳ xuống dứoi yên ngựa, hai tay chống đất, để lưng nằm ngang, nịnh nọt nói: "Thỉnh các tọa xuống ngựa."
Thành Tử Ngang lúc này mới hé mắt ra, liếc mắt nhìn người này một cái, nhàn nhạt nói: "Hàn đại nhân... cái này, không được hay lắm?"
"Đây là vinh hạnh của hạ quan." Vị Hàn đại nhân này lộ ra một nụ cười nịnh bợ, đầu ngoe nguẩy như chó Nhật.
Thành Tử Ngang khẽ gật gật đầu: "Cũng được."
Thân hình khẽ nghiêng, một cước chuẩn xác đạp lên sống lưng vị Hàn đại nhân này, sau đó chầm chậm từ trên bước xuống.
Sở Dương nhìn mà khóe miệng khẽ giật giật: Thành Tử Ngang này... không ngờ biến thành bộ dáng như vậy? Tác uy tác phúc như thế...
Bản thân hắn bây giờ đã có tu vi vương tọa, xuống ngựa không ngờ còn phải dẫm lên người mới xuống?
Chỉ thấy Thành Tử Ngang xuống ngựa xong lại quát lớn: "Người đâu!"
Lập tức, hai tên hắc y thị vệ chạy tới, khom người nói: "Các tọa!"
"Tước mũ quan vị Hàn đại nhân này, nhốt vào đại lao, lập tức bắt đầu điều tra!" Thành Tử Ngang đầu không nghiêng, mắt không mở: "Vì làm việc, không ngờ quỳ trước mặt mời ta xuống ngựa... Người làm việc như thế, vì mục đích không từ thủ đoạn. Nếu như cứ để cho làm quan, tất sẽ gây hại một phương, phải cẩn thận điều tra!"
Thị vệ dạ lớn một tiếng, xách Hàn đại nhân cả người run run, hai mắt trắng dã rời đi. Một đường chỉ nghe thanh âm hô lớn "Oan uổng" không ngừng truyền đến.
Mọi người đều biết, vị Hàn đại nhân này xong rồi...
Thành Tử Ngang khoanh tay đứng trước cửa Bổ Thiên các, ánh mắt uy nghiêm đảo qua mọi người, thản nhiên nói: "Các vị, có ai dị nghị với cách làm của ta không?"
Lập tức tất cả đều xôn xao ca tụng công đức.
"Thành các tọa xử trí rất đúng!"
"Các tọa anh minh...."
"Các tọa thật sự là tuệ nhãn như đuốc, hôm nay rốt cuộc cũng bắt được con sâu làm rầu nồi canh...."
Thành Tử Ngang vuốt râu mỉm cười, dương dương đắc ý.
Lúc này, chỉ nghe một người nói: "Thành các tọa, uy phong thật lớn."
Thành Tử Ngang hừ một tiếng, liếc mắt mà nhìn: "Cái gì...." Vừa mới nói được nửa câu, thì lập tức ứ trong họng. há hốc miệng giống như một con cá chết trương, không thể nào ngậm lại được.
Chỉ thấy ở đó, một hắc y thanh niên đang chắp hai tay sau lưng, đứng ở nơi đó, như cười như không nhìn hắn. Biểu tình trên mặt, biểu tình trong mắt tràn đầy ý vị sâu xa.
Thành Tử Ngang lập tức ngây người.
Lúc này, mọi người đều xôn xao, tức giận chửi mắt tên gia hỏa nói năng lỗ mãng này: "Tên hỗn trướng này từ đâu chui ra thế!"
"Thật sự không hiểu quy củ!"
"Còn không loạn côn đánh chết!"
"Vứt xác ra ngoài hoang dẫ!"
"Bầm thây vạn đoạn!"
"Giết cửu tộc hắn!"
Nhưng lúc này, khuôn mặt Thành các tọa đã biến thành phường nhuộm: Từ đỏ bừng biến thành tái nhợt, sau đó lại biến thành bỏ bừng, sau đó lại biến thành vàng như nến, sau đó lại biến thành trắng bệch, từng giọt từng giọt mồ hôi rơi xuống...
Tiếp đó, trong khi mọi người còn đang tức giận chửi mắng, Thành các tọa giống như lửa đốt sau mông chạy tới, không ngờ khom lưng, trên mặt tràn đầy vẻ a dua lấy lòng, còn có mấy phần không dám tin tưởng, vọt tới trước mặt Sở Dương, dừng lại một chút, giương mắt nhìn nhìn, đột nhiên khóc lớn một tiếng: "Ngự... À đại nhân! Đai nhân, thật là ngài đã về aaaa...."
Các tọa uy nghiêm, phốc một tiếng đã quỳ trên mặt đấts hai tay ôm lấy chân hắc y nhân này, nước mắt nước mũi cùng chạy hết ra ngoài.
Mọi người lập tức ngây ra như phỗng!