Q.7 - Chương 492: Nam Nhân Không Địa Vị

Mắt thấy đêm đã khua, tên kia vậy mà vẫn chưa trở về. Thiết Bổ Thiên có chút tâm phiền ý loạn, dứt khoát mở một ít tấu chương ra chuẩn bị phê duyệt phúc đáp, tìm cho mình một chút chuyện để làm. Nhưng thế nào cũng không thể tĩnh tâm nổi.

Tên hỗn đản kia, buổi chiều mới nhoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu, thật không biết tới chỗ nào lêu lổng rồi.

Mình ở chỗ này chờ hắn, nhưng ... nếu hắn thật sự tới đây... làm cái gì?

Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt thanh tú của hoàng đế bệ hạ lại cảm thấy nóng rát, ửng hồng.

Két một tiếng, cửa mở.

Một người nhanh chóng tiến vào.

"Ngươi đã trở lại." Thiết Bổ Thiên đang phê duyệt phúc đáp tấu chương, nhưng cầm bút cả nửa ngày mà không viết chữ. Vậy mà Sở Dương vừa mới mở cửa tiến vào, lập tức liền có hiệu quả: bút cầm không chắc, hung hăng nghuệch một nét lên tấu chương.

"Đã trễ như vậy rồi sao còn chưa đi ngủ?" Sở Dương có chút buồn bực, nhưng sau đó lại thoải mái: "Chẳng lẽ là đang đợi ta?"

"Phi!" Thiết Bổ Thiên phản bác, nói: "Ta làm sao lại đang chờ ngươi, ta là đang xử lý tấu chương!"

"Ừ, xử lý tấu chương. Chuyện tốt." Sở Dương cười ha ha, đi tới, tiếp cận từ phía sau. Thiết Bổ Thiên lại cảm thấy cả người trở nên không thoải mái, tựa hồ có chút mềm nhũn ra.

"Bệ hạ, đêm đã khuya rồi. Không nên bận rộn như thế nữa." Sở Dương ôm eo nhỏ nàng từ phía sau, môi ghé vào cánh tai mềm mại, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai, đầu lưỡi linh hoạt nghịch ngợm: "Để vi thần hầu hạ bệ hạ ngủ được không?"

"Ai... Ai cần ngươi hầu hạ...." Thiết Bổ Thiên vô lực kháng cự.

Nhưng ngay sau đó đã khẽ hô một tiếng, đôi ma trảo mang theo hơi ấm kia đã sờ soạng, tiến vào từ dưới hông, mỗi tay một bên, ôm lấy bộ ngực phong mãn, nhẹ nhàng vuốt ve.

Thiết Bổ Thiên lập tức mềm nhũn cả người ra: "Không được làm loạn... ta ta... ta đang xử lý... tấu chương...."

"Ngưới cứ xử lý đi. Ta không cản ngươi làm công sự." Sở Dương ra vẻ đạo mạo nói xong, một đôi tay mười ngón liền linh hoạt chuyển động, xoa xoa bóp bóp bộ ngực cao ngất kia, yêu thích không nỡ buông tay, thỉnh thoảng lại vân vê hai quả tiểu anh đào, nhẹ nhàng xoa bóp mấy cái.

Hoàng bào trước ngực Thiết Bổ Thiên không ngừng phập phồng, có thể nhìn thấy rõ một đôi tay đang nghịch ngợm làm loạn bên trong...

Thiết Bổ Thiên vô lực chống hai tay xuống bàn, mới chống đỡ giúp mình không xụi lơ xuống, run giọng nói: "Ngươi... ngươi làm loạn như vậy... ta xử lý công vụ thế nào....."

Sở Dương xoa bóp hai tiểu bạch thố đang nghiện, nghe vậy liền không khỏi ngẩn ra, nói: "Ồ, vậy ta không làm loạn nữa là được."

Nói xong không ngờ thật sự rút tay ra.

Trong lòng Thiết Bổ Thiên buông lỏng, nhưng ẩn ước cũng có một chút mất mát, khẽ thở ra một hơi nói: "Ngươi biết...." Lời còn chưa dứt, đã lập tức khẽ hô lên một tiếng.

Bởi vì Sở Dương đích thật không làm loạn ở nơi này nữa,nhưng hắn lại tới chỗ khác làm loạn.

Hai bàn tay từ bên hông trượt xuống, lướt tới bờ mông mịn màng, nhẹ nhàng săn sóc, tiếp đó lại lưu luyến lướt xống dưới dưới chân, cắn vành tai nàng, khẽ rì rầm nói: "Ta làm loạn ở chỗ này thì không sao chứ...."

Thiết Bổ Thiên thở dốc dồn dập, dùng sức khép chặt chân lại, không cho hai chiếc ma thủ kia lộn xộn, run giọng nói: "Không... không được... mau... mau rút ra ngoài...."

"Bản thân là cũng muốn rút ra, nhưng mà ngươi kẹp chặt như vậy, ta rút ra làm sao đây?" Sở Dương giả vờ như cố gắng rút tay ra.

Thiết Bổ Thiên vội vàng thả lỏng hai chân, sẳng giọng nói: "Mau lên."

Một tiếng kinh hô, không ngờ Sở Dương lại thừa kịp hai chân nàng tách ra, bàn tay không lùi mà tiến tới, lập tức lẻn vào, tiến vào vùng đất yếu hại nhất.

"Không được... thật sự không được...." Hoàng đế bệ hạ mắc cỡ muốn chết, theo bản năng lại dùng sức khép chân lại.

"Cái gì cũng không được! Rốt cuộc thế nào mới được!" Sở Dương tựa hồ nổi giận, đột nhiên rút tay ra, Thiết Bổ Thiên nghĩ hắn tức giận rồi, không khỏi có chút hoảng sợ, giải thích: "Sở Dương... ta... ta không bằng...."

Sở Dương quả nhiên nổi giận.

Khẽ vươn tay kéo hoàng đế bệ hạ lại, đặt lên đùi của mình, xoẹt một tiếng, đã xé toang áo choàng của hoàng đế bệ hạ, tiếp đó bàn tay phải đã vung lên, ba một tiếng, đánh vào cặp mông mềm mại của bệ hạ tôn quý.

Tuy không thực sự dùng sức, nhưng cũng đủ khiến Thiết Bổ Thiên kinh hô một tiếng, vừa thẹn vừa túng quẫn.

Nói thế nào cũng không nghĩ tới, tên hỗn đản này lại dám đánh đòn mình. Một loại ngượng ngùng mãnh liệt và cảm giác mạc danh mơ hồ đột nhiên dâng lên, Tựa hồ... đó là một loại cảm giác bị chinh phục.

Bị nam nhân của mình chinh phục!

Tiếp đó, tay Sở Dương lại không ngừng làm loạn ở chỗ đó, rõ ràng rất hưởng thụ, nhưng lại làm ra vẻ rất tức giận: "Ngươi có phải cảm thấy ngươi là hoàng đế bệ hạ thì có thể cự tuyệt yêu cầu hợp lý của trượng phu?

"Ta không có!" Thiết Bổ Thiên vội vàng biện giải.

"Hừ." Sở ngự tọa hừ một tiếng: "Nhưng ngươi rõ ràng cứ nói không được không được... Trên đời này có ai lại làm thê tử như ngươi? Quá không biết nghe lời... Không tin ngươi ra ngoài hỏi một chút, mỗi khi trượng phu của mình yêu cầu phương diện này, nữ nhân khác căn bản chưa bao giờ tự tuyệt cả!"

Sở Dương đầy miệng bịa đặt.

Nhưng loại sự tình này Thiết Bổ Thiên làm thế nào lại không biết xấu hổ chạy ra ngoài hỏi? Vậy còn không mắc cỡ chết người sao?

Sở Dương lại oán giận: "Ngươi thần là hoàng đế, loại sự tình này còn không rõ ràng? Trong thiên hạ đều là như vậy, bằng không sao lại nói thê lấy phu làm trời? Nhất là việc nầy, lại càng tuyết đối phải phối hợp, nam nhân nói thế nào, thì phải thế đó. Nói tư thế gì, thì phải tư thế đó, nói khi nào thì phải khi đó. Điểm này liên quan tới tự tôn vĩ đại của nam nhân, tôn nghiêm lớn nhất! Cho nên nửa điểm cũng không thể qua loa... Nam nhân thiên hạ hiện giờ đều có dạng tôn nghiêm như vậy, chẳng lẽ ta thành nam nhân của hoàng đế, lại có thể thấp hơn đám nam nhân khác một cái đầu? Thật sự là thương tổn lòng tự ái của ta."

Sở Dương nói rất trịnh trọng, rất chân thật.

Thiết Bổ Thiên đang ý loạn tình mê, không khỏi cảm thấy có lỗi trong lòng, áy náy nói: "Xin lỗi."

"Vậy ngươi sau này còn có dám hay không?" Sở Dương hỏi.

"Ta... ta không dám." Thiết Bổ Thiên xoay người lại, nén giận nói: "Sau này, ta tất cả đều nghe theo ngươi, ta ta.. ta cũng giống với nữ nhân khác, ngươi ngươi.... ngươi muốn thế nào.... thì làm thế đó."

Nói xong xấu hổ cúi đầu.

"Thật sao?" Hai mắt Sở diêm vương tỏa sáng.

"Thật!" Thanh âm hoàng đế bệ hạ tuy ngượng ngùng, nhưng cũng rất khẳng định.

Sở Dương vốn muốn đùa giỡn một chút thôi, thật không ngờ lại có được thu hoạch ngoài ý muốn như thế, thật sự là vui mừng quá dỗi, lập tức bế nàng lên, ngay sau đó đã tới trên giường lớn.

"Hôm nay chúng ta thử xem tư thế khác... như vầy như vầy...."

Sau khi gió tạnh mây tan.

Thiết Bổ Thiên sắc mặt ửng hồng, nằm trong lòng Sở Dương, dồn dập thở dốc, toàn thân mềm nhũn ra giống như đống bùn nhão, ngay cả một đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.

Thật sự là đáng sợ.

Tên gia hỏa này không ngờ vẫn có bộ dáng giống như thỏa mãn, không ngờ vẫn muốn tiếp tục. Nếu thật sự làm tiếp, tảo triều hôm nay... phải lỡ mất rồi.

Thiết Bổ Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi khẽ rên rỉ một tiếng: Còn trảo triều gì nữa? Thời gian hiện giờ... Chỉ là nhìn bộ dáng của hắn, làm sao có thể lên tảo triều.

Đang suy nghĩ, chỉ thấy hai cánh tay ôm mình lại không thành thật, là dưới hạ thân... Thiết Bổ Thiên kinh hô một tiếng, đang định lên tiếng, thì đã bị Sở Dương dùng miệng ngăn trở lại.

"Không không không... không được...."

"Haiz.... Ta thật sự là nam nhân không có địa vị nhất trên đời...."

"Ách... được rồi..."

"Ừm, thế mới ngoan...."

Tiếp đó, lại một phòng đầy gió xuân.

Duy có hoàng đế bệ hạ lại thở dài trong lòng một tiếng, gia hỏa này thật sự là hại chết người.

Hoàng đế bệ hạ hôm nay không tảo triều.

Bất quá lần này, quần thần đã sớm nhận được tin tức.

Nhưng mọi người vẫn có chút không yên lòng, rất nhiều người giải tán, cũng có mấy người cau mày đi tới đi lui. Mãi cho đến khi mặt trời lên cao rồi vẫn không rời đi.

Phía xa, tiếng bước chân vang lên, tổng quản đại nội Phong Kỳ Lương mang theo mấy tiểu thái giám, nhàn nhã bước tới.

"Phong tổng quán." Một vị quan viên chặn lại, có chút lo lắng hỏi han: "Phong tổng quán. Hai ngày liên tục bệ hạ không tảo triều rồi... cái này... không phải là xảy ra đại sự gì chứ?"

Phong Kỳ Lương cười ha hả, lắc lắc đầu: "Không có đại sự gì đâu." Nói xong liền muốn đi.

Quan viên kia lại chắn đường: "Rốt cuộc là sao vậy?"

Phong tổng quản mắt thấy không đi được, ánh mắt thần bí liếc nhìn xung quanh, ghé sát vào lỗ tai vị quan viên này, thấp giọng nói: "Lưu đại nhân... Hai hôm trước bệ hạ mới nạp một vị... Khụ khụ, quý phi...."

"Quý phi... à à à , ta hiểu ta hiểu." Trên mặt vị lưu đại nhân này rốt cuộc cũng nở một nụ cười yên tâm, liên tục gật đầu, khuôn mặt già cười thành nếp nhăn: "Hoàng đế bệ hạ cũng thật là khổ, từ khi hoàng hậu nương nương mất đi, đã rất lâu rồi... ha ha, đây là chuyện tốt mà. Đây là chuyện tốt mà... Ha ha... yên tâm...."

Mấy vị quan viên bước đi theo kiểu chữ bát, cả đám rốt cuộc cũng an tâm rời đi.

Chỉ là Sở Dương vốn một đường chạy tới tìm Phong Kỳ Lương, đang trốn ở một nơi bí mật gần đó, gần như muốn nghẹn tới hôn mê bất tỉnh.

Quý phi?

Mặt Sở ngự tọa lập tức xám ngoét.

Thò mặt ra: "Phong tổng quản? Thất nương!"

Phong Kỳ Lương hoảng sợ, cúi đầu khom lưng: "Ngươi ngươi ngài... ngài khỏe chứ."

"Ta không khỏe." Sở Dương cả giận nói: "Ta biến thành quý phi rồi...."

Phong Kỳ Lương há hốc miệng, nói không ra lời. Trời đất, mình bất quá chỉ thuận miệng nói một câu, hơn nữa thề với trời đây là lần đầu tiên nói vậy, không ngờ lại bị đương sự bắt quả tang.

Sở Dương hừ hừ, nói: "Dẫn ta đi Thiên Binh các."

Tinh thần Phong Kỳ Lương chấn động, vì việc này, hắn đã chờ ở ngoài tẩm cung từ sáng sớm, đi đi lại lại mấy chục vòng, vị đại nhân này rốt cuộc cũng xuất hiện.

Một đường vừa đi vừa nói chuyện.

"Thất nương này... Làm sao ngươi lại biến thành thái giám? Hiếm thấy ngươi một thân tu vi cao như vậy.... Chẳng lẽ ngươi có Súc Âm thần công? Nếu không làm sao lại qua mặt được kiểm tra nghiêm mật trong cung như vậy?"

"Không phải... Cái này, cũng không cần lừa bọn họ, nói rất dài dòng.... Nô tỳ từ nhỏ đã không có...."

"À.... thật đáng tiếc."

"Quen rồi."

"Nghe nói lần này các ngươi tới đây có hai mươi người, nhiều như vậy sao?"

"Không phải, tổng cộng là mười lăm người. Ha ha...."

"Ừm.... Nói như vậy chỉ còn lại mười hai người? Thực lực còn rất mạnh."

"Ở trước mặt ngài .... thì thật không tính là gì."

Vòng vo một phen, Sở Dương rốt cuộc cũng xác định được.

Thật sự chỉ có mười lăm người này, lại có ba người bị làm thịt, còn mười hai tên!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện