Q.7 - Chương 506: Xuất Quan
Lời Ngạo Thiên Hành còn chưa dứt, Sở Dương đã không thấy bóng dáng đâu nữa: "Nữ quyến ở lại nơi này, không nên ra ngoài, ta đi xem sao!"
Các vị nữ nhân vốn định lao ra, nhưng vừa nghe Sở Dương nói như vậy, đều lập tức dừng bước, dù nói thế nào, cũng phải cho vị lão đại này một chút thể diện mà.
Thanh âm Sở Dương từ bên ngoài cửa truyền tới: "Tất cả nam nhân đều ra ngoài!"
Một tiếng la lên, tất cả nam nhân trong đại sảnh lập tức chạy ùa ra ngoài như ong vỡ tổ.
Vừa nghe được hai câu này, ba vị đại công tử trần như nhộng chỉ hận không thể chém Sở Dương thành tám miếng. Ngươi cũng không nên ác như vậy chứ?
Dưới tình huống như vậy, không ngờ lưu lại nữ nhân, đem hết nam nhân ra ngoài?
Cái này có còn để chúng ta sống không.
Trong lòng Ngạo Thiên Hành kích động, vừa định đi ra.
Chỉ nghe thấy bên trong căn phòng nhỏ truyền ra tiếng kêu gào của ba vị đại công tử: "Ngạo gia chủ... Ngạo thế thúc... giúp chúng ta chút đi...."
Tâm tình Ngạo Thiên Hành lúc này đã sốt ruột làm rồi, nào còn tâm trí để ý tới bọn hắn? Huống chi vừa rồi ta muốn vào thì các ngươi lại đóng chặt cửa, nói thế nào cũng không cho lão phu vào. Bây giờ không ngờ lại bảo ta giúp? Giúp cái rắm!
Quên đi.
Ngạo gia chủ đi ra ngoài thật tiêu sái.
Ba vị đại công tử khóc không ra nước mắt. Đổng Vô Lệ cùng La Khắc Vũ đều nhìn Kỷ Chú, ánh mắt như muốn phún ra lửa. Đều là con hàng này hại người, vừa rồi thương lượng với hai người mình, ba người cùng liên thủ, lừa ra một chút đồ tốt trong tay Sở Dương....
Hiện giờ thì ngon rồi...
Đồ tốt của Sở Dương chưa thấy đâu, trong khi đồ tốt của mình thì một kiện cũng không còn. Hơn nữa... Ngay cả y phục cũng thua mất.
"Đều tại ngươi! nghĩ ra cái chủ ý thiu thối!" Hai vị đại công tử co rúm người phía sau cái bàn, phẫn nộ chỉ trích Kỷ Chú.
Kỷ Chú ngồi trên một cái ghế, lựng dựa vào cửa, hai đùi vắt chéo trên ghế, tư thế phóng khoáng vô cùng.
Nghe vậy liền xòe tay: "Ta nào biết tên tiểu tử kia tinh thông đổ thuật như vậy? Ba người chúng ta liên thủ mà vẫn thất bại thảm hại... Lại nói, ta cũng dâu phải ngoại lệ, thua tới cả cái quần lót cũng ko còn sao?"
La Khắc Vũ cùng Đổng Vô Lệ khóc không ra nước mắt.
Ngươi cũng bị lột sạch, nhưng mà... ngươi thế nào lại thối như vậy? Cái mùi thối chân của Kỷ Chú phiêu đãng cả căn phòng đóng kín, càng lúc càng nồng đậm, hai vị công tử đều che mũi nín hơi.
Không có cách nào cả, bên ngoài đều là nữ nhân, cửa sổ cũng bị ba người đóng lại. Nếu hiện tại dùng hình tượng này đi ra ngoài, Đổng Vô Lệ và La Khắc Vũ tuyệt đối cảm thấy mình có thể xấu hổ tới mức chết tươi.
"Mấy ngày ngươi không tắm rửa với rửa chân rồi?" Đổng Vô Lệ phẫn nộ hỏi Kỷ Chú.
Kỷ Chú day day trán, không ngờ suy tư một hồi: "Cũng mới được mấy ngày, tháng trước vừa tắm xong."
Vẻ mặt La Khắc Vũ và Đổng Vô Lệ cực kỳ đặc sắc, mới được mấy ngày? Riêng tháng này đã hai mươi tám ngày rồi! Không ngờ ngươi mới tắm từ... tháng trước?
Giờ khắc này, hai vị công tử cảm thấy thật muốn tự sát!
Tất cả bên ngoài đều là nữ nhân. hơn nữa đều là nữ nhân không thể mạo phạm nổi. Mình lại bị lột sạch quần áo, nhốt trong phòng. Đây không thể nghi ngờ là một chuyện phi thường đáng sợ!
Nhưng so với chuyện này, càng đáng sợ hơn chính là: Ở trong phòng còn có một vị nam nhân ít nhất không tắm rửa không rửa chân hai mươi tám ngày!
"Giờ sao?" La Khắc Vũ ghé đầu ra ngoài cửa sổ, chỉ để phần từ cổ trở lên thò ra ngoài, tham lam hít lấy hít để không khí ngoài cửa sổ.
"Chỉ có thể đợi." Động tác của Đổng Vô Lệ cũng giống hệt với hắn, thanh âm giống như hít thở không thông.
"Hai người các ngươi cứ giương mông lên làm gì vậy." Ở cửa, Kỷ Chú khua quân.
Hai người nôn khan một tiếng, quay đầu nhìn Kỷ Chú như muốn giết người: "Ngươi chờ đấy! Chờ chuyện này xong rồi, hai người chúng ta không thịt ngươi thì coi như ngươi cao số!"
"Ta sợ quá..." Kỷ Chú giang chân, tư thế cực khì phóng khoáng, quái khiếu một tiếng.
...
Trước hậu sơn Ngạo thị gia tộc.
Sở Dương im lặng đứng ở nơi này. Thần tình trên mặt có chút kích động.
Trước mặt chính là cái thông đạo khổng lồ mà mình một quyền đánh ra lúc trước.
Giờ phút này, trong lòng núi đang không ngừng truyền ra tiếng nổ ầm ầm. Từng tiếng từng tiếng long ngâm vang vọng, chấn động hư không! Toàn bộ không trung, chỉ có một tiếng long ngâm hổ gầm!
Cả ngọn núi, đều khẽ run rẩy!
Càng lúc càng có nhiều người tập trung ở nơi này.
Sở Dương đứng đó, đứng ở vị trí trước tiên.
Huynh đệ, rốt cuộc các ngươi cũng xuất quan rồi! Đã lâu không gặp!
Thanh âm ầm ầm không ngừng. Khóe miệng Sở Dương nở một nụ cười ấm áp. Trong mắt là một vẻ hồi tưởng. Chẳng biết tại sao, giờ phút này, trong lòng hắn lại nhớ tới những chuyện nhỏ nhặt vụn vặt nhất.
Còn nhớ rõ lúc trước khi Cố Độc Hành khích tướng, Kỷ Mặc nói: "Đấu thì đấu! Ai sợ hai! Thua là tiểu nhân!" Một khắc đó, ở sâu trong đáy mắt không hề có hiếu thắng, chỉ có một vẻ tán thành ấm áp.
Còn nhớ rõ một lần xuất chiến Kim Mã Kỵ Sỹ đường. Kỷ Mặc nhất định muốn đi theo mình xem náo nhiệt. Hắn không hề nói đi giúp mình, nhưng hắn nhất định phải xem náo nhiệt.
Bởi vì hắn biết, khi đó thực lực của mình còn nhỏ yếu, đối diện với cường địch, sinh tử khó liệu.
Nhớ rõ một lần, trong đại tuyết, các huynh đệ đối diện với tứ thúc lúc đó còn chưa biểu lộ thân phận, người cường đại hơn bản thân mình vô số lần, nhưng lại không lùi nửa bước! Một bước cũng không nhường!
Còn nhớ rõ, khi ở Đại Triệu Trung Châu, các huynh đê cười hắc hắc: "Lão đại, hoàn thành thật nhẹ nhàng!"
Nhẹ nhàng sao?
Đằng sau một câu nhẹ nhàng này có bao nhiêu nguy hiểm, thiếu chút nữa mất mạng?
Còn nhớ rõ, Cố Độc Hành lạnh lùng nói: "Chỉ cần ngươi xông, ta sẽ lên!"
Còn nhớ rõ, lúc đó mình đỡ đao cho Đổng Vô Thương, trong nháy mắt khi hắn quay đầu lại, nhìn thấy mình đổ máu, cái ánh mắt cuồng bạo bất chấp tất cả đó...
Còn nhớ rõ, Mạc Thiên Cơ lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Nguyện kiếp này bồi quân, huyết chiến Cửu Trọng Thiên." Trong một khắc đó, trong mắt Mạc Thiên Cơ chỉ có chiến ý.
Còn nhớ rõ, trong trận chiến ở cực bắc hoang nguyên, tất cả các huynh đệ đều bị thương, đều chen chúc cùng một chỗ, nhưng ai nấy đều tranh nhau vị trí mát mẻ trong động.
Còn nhớ rõ, Nhuế Bất Thông cười nghịch ngợm: "Ta vừa không sợ chết, ta vừa không chết được. Ngươi lo lắng cái gì?"
Chẳng lẽ ta thật sự không biết nỗi sợ hãi tuyệt vọng giống như rơi xuống vực sâu khi đối diện với tử vong sao?
Còn nhớ rõ, Tạ Đan Quỳnh ấm áp nhìn mình, một tay nắm vai mình: "Huynh đệ, ta cùng ngươi huyết chiến giang hồ!"
Còn nhớ rõ, mỗi một lần từ biệt gặp lại, Đàm Đàm đều hỏi mình: "Sở Dương, ngươi xem xem, ta có đẹp trai hay không?"
Mấy tên hỗn đản!
Sở Dương mỉm cười.
Lúc trước phong vân động, Ngạo thị gia tộc nội chiến, huynh đệ gặp nguy hiểm. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tất cả huynh đệ liều mạng tề tựu! La Khắc Địch trọng thương gần như ô hô ai tai. Nhưng khi đó, vẫn kéo lết thân thể vết thương chồng chất chạy tới.
Ngay cả khi tới nơi, ngay cả lực lượng nhấc tay hắn cũng không có, nhưng chung quy vẫn đuổi tới khi sinh tử quan đầu!
Nết thắng nếu sinh, ta cùng huynh đệ ở cùng một chỗ!!
Nếu bại nếu chết, ta cùng huynh đệ ở cùng một chỗ!
Chỉ đơn giản như vậy.
Trong một khắc huynh đệ tề tựu đó, mọi người ưỡn ngực là đối măt với địch nhân cường đại từ Thượng Tam Thiên xuống, trong lòng kiêu ngạo mà ấm áp!
Huynh đệ như vậy, huynh đệ cùng sinh cùng tử! Thiên hạ ai có! Ta!
Ta có!
Sở Dương tin tưởng, ngay cả trong khoảnh khắc sinh tử, trong lòng mọi người nhất định đều kiêu ngạo như vậy mà đối diện với sinh tử!
Bởi vì, trong thế giới tình nghĩa đạm mạc, tràn đầy ngươi lừa ta gạt và phản bội, thậm chí khi đại đa số mọi người đều tỏ vẻ hoài nghi tình bằng hữu chân chính, chúng ta lại tin tưởng lẫn nhau như thế. Chúng ta có thể yên tâm giao lưng mình cho huynh đệ!
Chúng ta kiêu ngạo như vậy, ở cùng với nhau, Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên!
....
Trong lòng Sở Dương, vào giờ khắc này giống như lần lượt nhớ lại tất cả kỷ niệm khi ở chung với các huynh đệ!
Thanh âm ầm ầm càng lúc càng lớn, tiếng long ngâm, càng ngày càng chấn động!
Sau đó, tất cả chấn động, tất cả thanh âm, đột nhiên cùng biến mất.
Có âm thanh từ rất xa, loáng thoáng truyền tới.
Sở Dương khẽ cười rộ lên...
....
Một thanh âm rú lên: "Ngao ô... Ta fuk! Chỗ này không ngờ lại xuất hiện một thông đạo dài như vậy?"
Một thanh âm khác trầm ổn nói: "Kỳ quái nhỉ, trước kia chưa từng thấy xuất hiện."
Một thanh âm khác trầm tư nói: "Thông đạo thì có gì kỳ quái.... Nhưng cái thông đạo này khiến ta cảm thấy giống như bị người ta một quyền đánh ra."
Sau đó một thanh âm rú lên: "Ta fuk... Cẩu đại di! Một quyền đánh ra... Vậy tay phải to cỡ nào?"
Một thanh tức giận lạnh lùng nói: "Câm miệng! Không thể im lặng một chút sao?:
Mấy thanh âm cùng nhau vang lên: "Hừ... Cố lão nhị... Ở trong đó ngươi đã rất đáng ghét, ra ngoài rồi mà ngươi vẫn khiến người ta chán ghét như vậy."
Thanh âm lạnh lùng nhàn nhạt nói: "Các ngươi lặp lại lần nữa?"
Tất cả lập tức lặng ngắt như tờ, sau hồi lâu, một thanh âm nịnh bợ nói: "Nhị ca... ngươi vẫn uy mãnh như vậy...."
Mấy thanh âm cùng phun phì phì: "Ta thật chịu không nổi... Con tiểu lang này thật mắc ói... Ngày nào cũng vỗ mông ngựa Cố lão nhị."
Thanh âm kia ủy khuất nói: "Ta có cách nào đâu... không vỗ là bị đánh...."
Một tràng cười lớn.
Một thanh âm ôn hòa bình tĩnh nói: "Đừng nói chuyện nữa, sắp ra ngoài rồi. Chúng ta ở trong đó quá lâu rồi. Bây giờ đi ra ngoài, nếu là trời tối còn tốt, nếu như là ban ngày, nhất định sẽ gặp phải cường quang, không cẩn thận một cái là hỏng mắt. Cho nên, từ giờ trở đi, nhắm mắt lại cảm thụ ánh sáng!"
Một thanh âm không cho là đúng: "Chưa nghe nói qua...."
Mấy thanh âm cùng nhau rống giận: "Bảo ngươi nhắm mắt lại thì ngươi nhắm lại! Tin mấy ca ca cùng nhau đánh cho ngươi tiền hậu thất cấm không?" ( thất cấm = đái dầm, ỉ đùn. Tiền hậu thất cấm = cả 2 ;]] )
"Mẹ, chỉ biết uy hiếp... mẹ nó, lão tử nói thì cứ nói, chứ kỳ thật đã sớm nhắm mắt lại rồi... Các ngươi nghĩ ta ngốc giống như các ngươi hả...."
"Phốc!"
Rõ ràng có kẻ nào đó bị đánh.
Bên cạnh có người đánh giá: "Con hàng này thật sự khiến ta phục rồi... Ngày nào không ăn đòn hắn lại ngứa ngáy tới chết...."
Một thanh âm khác hung tợn tổng kết: "Đê tiện! Con hàng này chính là đê tiện!"
"Hỗn đản! Ngươi nói ai? Ngươi chính là đồ hỗn trướng không hiểu kính lão tôn hiền...."
"Bằng ngươi? Lão chỗ nào hiền chỗ nào? Dạo này không ăn cái gì, đừng có làm ta buồn nôn!"
Lập tức hai người lại tranh cãi ầm ĩ.....
Mấy người này vừa đấu võ mồm vừa đi ra ngoài.
Sở Dương mỉm cười, xoay người, ra hiệu chớ có lên tiếng.
Tất cả mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Chính như người bên trong vừa nói, đột nhiên đi ra gặp phải cường quang, chỉ sợ ánh mắt đã quen với bóng tối quá lâu không chịu nổi. Giờ phút này, nếu mọi người có ai phát ra thanh âm, để bọn họ nghe được, khiến bọn họ vừa kinh vừa hỉ mở mắt ra... hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Hiện tại vừa mới qua chính ngọ, ánh sáng vẫn cực kỳ mãnh liệt!