Q.7 - Chương 567: Điệu Hổ Ly Sơn
Tới tận khi đến nơi rồi, bốn vị hình lại vẫn có chút không dám tin.
Nhìn ba mươi sáu cỗ thi thể ngổn ngang trước mặt, bọn họ tưởng mình đang nằm mơ. Cái này, không giống như hai người Sở Dương và Vạn Nhân Kiệt diễn trò, mà giống như ba mươi sáu người đối phương diễn trò vậy.
Đám người Ngụy Vô Nhan vẻ mặt trấn định, nhưng trên thực tế, trong lòng cũng chấn kinh vô cùng!
Đây, rốt cuộc là chuyện gì?
Tất cả mọi người đều là người sáng suốt, không thể nói đây mà một buổi diễn tập được...
Chiến đấu trước đó, tuyệt đối là chiến đấu thật. Vạn Nhân Kiệt cùng Sở Dương bị thương, cũng tuyệt đối là thật. Ba mươi sái vị cao thủ của đối phương đâu có kẻ ngu?
Nếu không phải xác định hai người này chết rồi, há có thể thoải mái bắt đầu chia chác mà không hề đề phòng như vậy?
Địch nhân không có tính uy hiếp nhất, đương nhiên là người chết!
Đạo lý này, trên giang hồ bất cứ người nào cũng có thể hiểu được.
Nhưng cảnh tượng trước mắt là chuyện gì? Người chết đột nhiên bật dậy giết người? Cho dù không bị giết chết thì cũng bị hù chết...
"Đây rốt cuộc là chuyện gì?" Một vị hình lại giống như gặp quỷ, kinh hãi hỏi.
"Cái này, thiên cơ bất khả lộ." Sở Dương cười ha ha, nhanh chóng thu tử tinh ngọc tủy lại, an bài: "Mau mau, chọn lấy một bộ bạch bào sạch sẽ mà thay vào. Có thừa thì cũng phải mang theo."
Đám người Ngụy Vô Nhan lập tức hành động.
Mãi cho tới lúc thay bạch bào, Vạn Nhân Kiệt trong lòng còn có chút mơ hồ, Nhưng hắn đương nhiên ngâm miệng không nói. Chỉ có Vạn Nhân Kiệt là người có quyền lên tiếng về việc vừa rồi nhất. Nhưng hắn lại chính là người kinh hãi nhất!
Khi được Sở Dương lựa chọn chấp hành kế hoạch lần này, Vạn Nhân Kiệt đã ôm ý niệm tất chết không nghi ngờ!
Chỉ cần kế hoạch có thể thành công, mình chết thì chết. Ít nhất cũng có thể đổi lấy bình an cho các huynh đệ.
Cho nên hắn vui vẻ đáp ứng.
Nhưng sau đó, Sở Dương lại lén lút nhét vào tay mình một viên đan dược, bảo mình ngậm trong miệng, chớ vận công tiêu hóa....
Kế tiếp chính là chiến đấu, Vạn Nhân Kiệt có thể phát thệ với nhật tuyệt tinh thần: Minh thật sự đã dốc hết toàn lực! Mình đã thật sự bị đánh chết!
Cái loại sợ hãi tử vong đó, đến bây giờ vẫn còn ám ảnh trong lòng hắn!
Nhưng ngay trong một khắc mất đi ý thức, ngay tại thời điểm địch nhân cũng cho rằng mình tất chết không thể nghi ngờ...
Viên đan dược kia đột nhiên hóa thành dược lực, cuồn cuồn như thác nước khổng lồ trong miệng, nháy mắt đã tràn ra tứ chi bách hải, biến tất cả thương thế trở thành hư không!
Tu vi hao tổn, trong nháy mắt đã khôi phục!
Thân thể mất đi sinh mệnh lực, trong nháy mắt đã tràn đầy!
Xương cốt đứt lìa, nháy mắt đã liền lại.
Toàn thân cao thấp, nháy mắt khôi phục lại trạng thái đỉnh cao! Hơn nữa còn mạnh hơn một chút.
Dưới tình huống như thế, chờ đợi Sở Dương phát tín hiệu bạo phát giết người...
Trải qua hôm nay, Vạn Nhân Kiệt dám vỗ ngực bảo đảm: Đây tuyệt đối là trải nghiệm kỳ dị nhất, mạo hiểm nhất đã nghiền nhất cả đời mình!
Trong lúc suy nhĩ, y phục trên người đám bạch y nhân đã bị mọi người lột sạch.
"Chúng ta đi thôi!" Một vị hình lại kích động nói.
"Đi? Đi đâu?" Sở Dương trợn trắng mắt.
"Chúng ta đã đả thông con đường này, đương nhiên là...." Vị hình lại này buồn bực, đường thông rồi, không đi? Không đi thì chúng ta hao phí bao nhiêu sức lực như vậy làm gì?
Hơn nữa, ngươi cho chúng ta thay đổi y phục, không phải là để vàng thau lẫn lộn, bí mật vượt qua sao?
"Ta nói này... Các ngươi đó, thật không có tí đầu óc nào cả! Ai bảo các ngươi rằng đả thông đường nào là nhất định phải đi con đường đó?" Sở Dương chỉ tiếc sắt không rèn thành thép, nói: "Đi theo ta!"
Mọi người mơ hồ bám theo sau hắn, lại phát hiện tiểu từ này không ngờ lại quay trở về đỉnh núi vừa ẩn thân, nằm luôn vào vị trí ban đầu, ngay cả tư thế cũng giống trước y như đúc.
Mọi người ù ù cạc cạc: Đây là chuyệngì?
Mất bao nhiêu công sức mới đả thông được đường, thế nào lại lén lút chạy về?
Nhưng dưới ánh mắt và sắc mặt nghiêm nghị của Sở Dương, ai cũng không dám lên tiếng.
Đợi thật lâu sau.
Chỉ thấy một bóng trắng bay tới, liếc mắt một cái nhìn cảnh tượng xung quanh, lập tức đại kinh thất sắc, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét..
Trong phúc chốc, bóng người từ bốn phương tám hướng vù vù bay tới.
Ở trên núi thật xa cũng có thể nghe thấy người này gào thét: "Nơi này bị đột phá! Ba mươi sáu người không một ai may mắn sống sót. Thật là thủ đoạn độc ác!"
Mọi người trên núi bình tâm tĩnh khí mà nhìn.
Chỉ thấy hai bên trái phải cách đó một trăm dặm đều có vô số bạch y nhân không ngừng lao tới. Ai nấy đều là cao thủ. Nhìn cao thủ mai phục dày đặc như thế, chín người đầu đổ mồ hôi.
Tiếp đó, sau khi người phía dưới đã tới đông đủ, bọn hắn liền khẩn cấp thương nghị một chút. Một thanh âm truyền tới: "Bọn hắn đột phá từ nơi này, hơn nữa đều lấy hết y phục của chúng ta... Hiện giờ không biết đã đi được bao xa.. Chúng ta mau đuổi theo!"
"Mau gửi tín hiệu cho phía trước!"
Lập tức, lại một tiếng thét dài chấn động trường không.
Ở xa xôi, đều có tiếng thét dài hô ứng.
Tiếp đó, những người này hóa thành từng đạo từng đạo lợi tiễn khổng lồ, theo con đường này mà điên cuồng đuổi về phía trước.
"Chúng ta đi!" Sở Dương bật dậy: "Chính là lúc này, chú ý che giấu thần niệm, phong tỏa sinh cơ, đi theo ta!"
Hắn dẫn đầu, bạch bào tung bay, chạy xuống núi.
Đám người Ngụy Vô Nhan bám sát theo sau hắn, chạy xuống núi. Chỉ thấy Sở Dương không ngờ không đi theo đường cũ mà đi chéo ba mươi dặm, tiến vào một con đường khác, cũng chính là nơi mà những kẻ tiếp viện vừa rồi mai phục.
"Bên kia đã xác định bị đột phá, cho nên mai phục bên này vô dụng. Trước mắt, tất cả mai phục trên con đường này đều đã chạy sang bên kia. Con đường này là an toàn nhất!"
Sở Dương vừa đi vừa dồn dập nói: "Kế trước mắt chính là đột phá về phía trước, có thể đi bao nhiêu thì đi bấy nhiêu! "
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Sở Dương đây là lợi dụng góc chết trong tư tưởng con người: Đột phá nơi nào thì đào tẩu từ nơi đó!
Tất cả mọi người đều có suy nghĩ và phỏng đoán như vậy.
Mọi người, kể cả bốn vị hình lại đuổi giết phạm nhân quanh năm suốt tháng cũng tự hỏi trong lòng, nếu như ta là người Lệ gia, thấy nơi này bị đột phá, sẽ làm như thế nào?
Nghĩ tới nghĩ lui, đều hoàn toàn nhất trí với quyết định của người Lệ gia.
Nghĩ tới đây, trên đầu không khỏi đổ mồ hôi ròng ròng: Chỉ cần ngươi nghĩ như vậy, ngươi sẽ không bắt được địch nhân.
Bởi vì Sở Dương căn bản không hề đi đường đó.
Chạy ngược trở lại.
Đi một con đường khác.
Mà lúc đó, trên con đường khác vốn tràn đầy mai phục, lại đột nhiên biến thành không có... Chẳng khác nào địch ta song phương hợp tác, nhường cho địch nhân một đại lộ rộng rãi thênh thang!
Nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn Sở Dương lại không khỏi càng thêm bội phục. Tâm tư người thanh niên này, thật đúng là không biết nghĩ như thế nào, không ngờ cẩn thận, tỉ mỉ tới mức độ như vậy.
Chỉ có Sở Dương cười khổ trong lòng. hắn biết kế sạch này khẳng định dùng được. Nhưng quả thực là có chút bắt nạt người ta. Bởi vì trong Lệ thị gia tộc không có người như Đệ Ngũ Khinh Nhu và Mạc Thiên Cơ!
Nếu như hiện tại là hai người này phụ trách tuy bắt đám người mình, Sở Dương chỉ có một con đường duy nhất, chính là lui về Tây Bắc, sau đó ẩn núp quanh năm suốt tháng, tìm kiếm thời cơ...
Giương đông kích tây như vừa rồi, đối với hai người kia mà nói, căn bàn đều vô dụng!
Sở Dương dẫn đầu, nhưng đi cũng không mau.
Tối thiểu, so với tốc độ đuổi theo như gió lốc của đám người Lệ gia vừa rồi, không chỉ kém hơn một bậc.
Điều này khiến mọi người nghi hơạc trong lòng, nhưng không hề hoài nghi. Sở Dương đi chậm, khẳng định có nguyên nhân. Mình chỉ cần đi theo là được!
Đi tới giao lộ, có thể nhìn thấy đại thụ bị chặt đổ tứ tung, vứt ở ven đường, trên mặt đất còn có vô số cái tuyết động, nhưng không có một bón người.
Sở Dương không chút do dự tung người đi qua.
Mọi người cẩn thận đề phòng đi theo, chuẩn bị tinh thần bị hai bên công kích... Nhưng, hai bên căn bản không có người mai phục!
Dĩ nhiên một đường hành quân thần tốc.
Chạy được bốn năm mươi dặm, sau khi vượt qua vòng mai phục thứ hai hơn mười trượng, Sở Dương đột nhiên đứng lại, lặng lẽ tính toán một lúc, nói: "Các ngươi dứng ở chỗ này, không nên cử động! Đừng lưu lại dấu chân."
Sau đó hắn vù mọt tiếng đã bay vụt ra ngoài, một chân đạp nhẹ lên mặt tuyết bằng phẳng, lưu lại dấu chân, tiếp đó chân còn lại lại đạp nửa bước lên phía trước, lại lưu lại một dấu chân mờ mờ.
Tiếp đó, hai chân lần lượt giẫm lên mặt tuyết, dấu chân càng ngày càng mỏng, cuối cùng đạt tới mức độ đạp tuyết vô ngân.
Mọi người trố mắt nhìn mà không hiểu hắn đang bày trò gì.
Thân hình Sở Dương lướt trở lại nhanh như một tia chớp, nói: "Đi theo ta! Phải cẩn thận, đừng phát ra thanh âm! Đừng hô hấp! Đừng phóng thích thần niệm, đừng...."
Tiếp đó thân thể hắn vừa lắc một cái đã bay vào trong khu rừng bên trái.
Băng qua nơi này.
"Vì sao?" Ngụy Vô Nhan cũng có chút hồ đồ.
Sở Dương thấp giọng nói: "Địch nhân cũng không phải toàn kẻ ngu. Dựa theo lối suy nghĩ bình thường của người thông minh, sau khi nhất thời nổi cơn cuồng nộ, điên cuồng đuổi theo, đến khi suy nghĩ bình tĩnh trở lại, một khi phát hiện không thấy bóng dáng địch nhân, nhất định sẽ hoài nghi, chẳng lẽ đây là kế điệu hổ ly sơn? Vì thế lần này phải thay đổi sách lược.
"Huống chi, chúng ta đã đi qua vòng mai phục thứ hai. Khi bọn họ đuổi tới vòng mai phục thứ hai bên kia, phát hiện bên kia không ngờ không có chút động tĩnh nào, nhất định sẽ nghi ngờ."
"Cho nên, hiện tại cho dù bọn họ không tản sang hai bên thì cũng không khác biệt là mấy. Chúng ta bây giờ phải làm, chính là phải quay trở về con đường ban đầu!"
Chín người buồn bực, một đường bay đi.
Bên kia, chúng vị cao thủ Lệ gia một đường máu xộc lên não đuổi theo, vừa đuổi vừa gọi viện binh, vừa cảnh giác hoàn cảnh phía trước.
Chẳng mấy chốc đã đuổi tới vòng mai phục thứ hai bên này, nhưng vị chí tôn cầm đầu lại dừng lại nói: "Không đúng! Không đúng! Vòng mai phục thứ hai thế nào không có nửa điểm động tĩnh?"
Một câu hoài nghi lập tức khiến sắc mặt mọi người đại biến: "Chẳng lẽ dương đông kích tây, điệu hổ ly sơn?
"Tuyệt đối là vậy! Không xong rồi, chúng ta trúng kế...." Sắc mặt vị chí tôn này trở nên vô cùng khó coi: "Tất cả mọi người phân thành phải trái, lập tức quay trở về xem! địch nhân hiện tại không đi con đường này... Con mẹ nó, kế điệu hổ ly sơn! Lão tử trúng kế rồi! Đuổi theo không khí tám mươi dặm đường... con mẹ nó."
Vị ngũ phẩm chí tôn rốt cuộc không nhìn được, chửi ầm lên.