Q.7 - Chương 659: Đệ Ngũ Khinh Nhu Lạt Mềm Buộc Chặt
Đám chí tôn chỉ huy đội hình siêu cấp xa hoa do bát đại gia tộc, chấp pháp giả cùng huyết thù các loại tạo thành bắt đầu hoảng loạn.
Lan gia bị diệt!
Tin tức này giống như một quả bom tấn, đột nhiên ném vào giữa đám người, nổ tung, tạo nên chấn động mãnh liệt.
Sau khi kinh hoàng ban đầu qua đi, bọn họ lại dần dần biến thành dè chừng và sợ hãi.
Lan gia thế nào cũng có Lan gia lão tổ tông Lan Bất Hối tọa trấn. Tu vi Lan Bất Hối ở trong các lão tổ tông cửu đại gia tộc mặc dù không tính là đứng đầu nhưng cũng phải đứng thứ sáu thứ bảy.
Nhưng đó là một vị cửu phẩm chí tôn hàng thật giá thật đó.
Động một cái là diệt môn dễ dàng như thế?
Thực lực Cửu Kiếp kiếm chủ hiện tại, không ngờ đã khủng bố đến mức độ này sao?
Nếu có thể diệt sạch Lan gia, vậy nếu đối phó gia tộc mình... thì sẽ như thế nào?
Nghĩ tới đây, trên lưng mọi người đều đổ ra mồ hôi lạnh.
Trước kia, Cửu Kiếp kiếm chủ chúa tể Cửu Trọng Thiên chỉ là một truyền thuyết xa xưa, qua một vạn năm rồi.
Nhưng hiện tại, được trực tiếp cẩm nhận, lời tiên đoán này liền biến thành một lưỡi cương đao kề lên cổ!
Mọi người đều cảm thấy hàn ý lạnh lẽo.
Chỉ có tiếng thở dốc ồ ồ, không ngừng.
Trong lúc nhất thời mọi người có chút mơ hồ, ngươi nhìn ra, ta nhìn ngươi, lại phát hiện, trong những người này, thật không có một ai, không có người nào có thể làm chủ sự.
Con người chính là như vậy, khi gặp được chuyện lớn cực kỳ trọng đại, khi mình còn chưa quyết định được chủ ý, rất nhiều người đều theo bản năng mà tìm người địa vị cao hơn mình mà trưng cầu ý kiến.
Người này có thể là cha mình, ca ca, thủ trưởng, người lớn tuổi hơn bản thân, người có thân phận trọng yếu hơn bản thân...
Nhưng nếu là khi xung quanh đều là người tương đương mình, trong vô thức sẽ có một loại ý nghĩ: Ta còn không biết, hắn thì biết cái đếch gì!
Hiện tại, chính là tình huống như vậy.
Trong bát đại gia tộc, người dẫn đội đều là bát phẩm chí tôn đỉnh phong. Ai nấy đều không chịu phục người khác, chứ đừng nói tới chuyện trưng cầu ý kiến này nọ?
Thế là các vị chí tôn chỉ nhìn lướt qua nhau một cái, không hẹn mà cùng trợn trừng mắt, hừ một tiếng, liếc mắt đi chỗ khác.
Trong lúc nhất thời, không ngờ không ai lên tiếng.
Mà trong chấp pháp giả, ngược lại cũng có mấy vị cửu phẩm chí tôn, còn có tổng chỉ huy Pháp Tôn chỉ định - Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Nhưng ở nơi này, bọn họ hiển nhiên không thể phát biểu ý kiến.
Không khí cứng đờ.
Rất hiển nhiên, cho dù bọn họ không phục, đồng thời cũng khinh thường, nhưng trước mắt ở nơi này, có tư cách và trí tuệ lên tiếng lại chỉ có một người!
Đệ Ngũ Khinh Nhu!
Tất cả mọi người đang khống chế bản thân, tận lực không nhìn tới Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Tuy hiện tại cần hắn phân tích và cho ý kiến, nhưng tất cả mọi người đều là bát phẩm chí tôn mà, trước kia xa lánh khinh rẻ người ta như vậy, bây giờ lại phải hạ mình cầu cạnh... Thể diện còn đâu chứ...
Hơn nữa, chúng ta không cầu ngươi, ngươi sẽ không nói sao? Ngươi đang ngồi ở trên đó.
Trong không khí gượng gạo, Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Sự tình, đại khái chỉ là chuyện này sao. Hiện giờ tất cả mọi người đều biết rồi, nếu không còn chuyện gì khác... Giải tán đi... Ngày mai còn có một trận ác chiến. Khinh Nhu ở đây chúc các vị kỳ khai đắc thắng."
Nói xong, Đệ Ngũ Khinh Nhu liền lạnh lùng đứng lên, nói: "Chư vị, về việc xuất chiến, ta đã đưa chư vị túi gấm. Đến lúc đó, dùng hay không, đều do chư vị tự quyết định. Trời không còn sớm nữa, mọi người nghỉ ngơi thôi."
Nói xong liền rời khỏi thủ vị mà đi.
Nhịp tim các vị chí tôn thoáng có chút loạn lên: Con hàng này ngu thật, hay... giả vờ hồ đồ?
Vừa nghĩ tới đây, Đệ Ngũ Khinh Nhu đã đi xuống, gật đầu mỉm cười chào mọi người, cước bộ thoải mái, sắp ra khỏi trướng bồng rồi.
Hắn đi không nhanh không chậm, nhưng tuyệt đối không có bất cứ chút dấu hiệu nào là sẽ dừng lại.
Mắt thấy Đệ Ngũ Khinh Nhu đã sắp đi ra ngoài, Tiêu Tránh Ngôn rốt cuộc không nhịn được mở miệng: "Đệ Ngũ tổng chỉ huy, xin dừng bước."
Đệ Ngũ Khinh Nhu thoáng nhíu mày, không tình nguyện dừng lại, nói: "Tiêu tiền bối, có gì chỉ giáo?"
Tiêu Tránh Ngôn thở hồn hển mấy hơi, một tay kéo kéo Trần Kiếm Long bên người: "Ngươi nói đi!"
Trần Kiếm Long đỏ mặt tía tai: "Ngươi nói chứ, thế nào lại thành ta nói?"
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu mày, dứt khoát xoay người, nói: "Ta biết chư vị đang nghĩ gì. bất quá đây là chuyện của cửu đại gia tộc. Tại hạ không tiện... Cho nên tại hạ xin cáo lui trước. Mọi người có thể tiếp tục thương lượng....."
Những lời này nói rất dứt khoát, nói xong liền chắp tay, không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Lúc trước còn không nói rõ, mọi người còn có thể giả câm giả điếc, nhưng lần này thì nói toẹt ra rồi. Mọi người xoạt một tiếng, cùng đứng lên, vội vàng giữ lại.
Dạ Tiêu Diêu gần cửa nhanh tay giữ Đệ Ngũ Khinh Nhu lại, nói: "Đệ Ngũ tổng chỉ huy để ý làm gì? Trước mắt mọi người ở cùng một chỗ, đều là người một nhà, cùng vinh cùng nhục, họa phúc cùng chia."
Đệ Ngũ Khinh Nhu lắc đầu cười khổ, nói: "Vũ lực chư vị cường đại, chí tôn ùn ùn, tùy tiện một người cũng có lực lượng bài sơn đảo hải... Căn bản không cần trù mưu tính kế gì gì đó. Chỉ cần tiến lên là Cửu Kiếp kiếm chủ phải thúc thủ chịu trói rồi...."
Dạ Tiêu Diêu sắc mặt xấu hổ: "Nào có đơn giản như vậy...."
Tiêu Tránh Ngôn xoa xoay tay: "Cái này... cái này... không thể đánh đồng...."
Trần Kiếm gượng cười: "Kỳ thật cái đó... cái đó... cũng không phải đâu... Nói ngắn lại chỉ là... Ha ha ha ha...."
Mọi người đều biết Đệ Ngũ Khinh Nhu mượn cơ hội này diễu mình, ai nấy trên mặt đều có chút ngượng ngùng.
Lời nói hôm đó vẫn còn văng vẳng bên tai.
Trí mưu vô dụng, trù tính vô dụng, chỉ có vũ lực hữu dụng. Thế nào, hiện giờ cả đám lại áp mặt vào mông người ta?
Dạ Tiêu Diêu xoay người, mắng các vị chí tôn, chỉ tiếc sắt không rèn thành thép: "Đều tại đám lão hàng các ngươi, lớn từng đấy tuổi rồi, một chút suy nghĩ cũng không có! Trong thời gian vừa rồi, các ngươi nói xem các ngươi phạm vào chuyện gì? Còn không qua đây giải thích với Đệ Ngũ tổng chỉ huy?"
Một câu vừa ra liền gây tranh cãi.
"Tại sao là chúng ta? Dạ Tiêu Diêu, ngươi có lương tâm hay không? Rõ ràng ngươi chính là đầu lĩnh!" Tiêu Tránh Ngôn gầm lên.
"Đúng đúng, không riêng gì Dạ Tiêu Diêu ngươi, Tiêu Tránh Ngon cũng là đầu sỏ gây ra! Trần gia chúng ta từ khi tới nơi này liền kiên quyết ủng hộ quyết sách của Đệ Ngũ tổng chỉ huy, đều là hai người các ngươi châm ngòi...."
"Trần gia các ngươi cũng chẳng phải thứ tốt gì. Còn nhớ hôm đó ta còn bảo các ngươi, thế nào cũng phải nghe tổng chỉ huy, thế nào?" Thạch Khải Thư dựng râu, oán giận nói: "Còn không phải đám lão già các ngươi khiến tổng chỉ huy tức giận...."
Lập tức đấu khấu một trận.
Trừ Lan gia Lan Mặc Phong vẫn trầm mặc ngồi một bên ra, những người còn lại đều bắt đầu chỉ trích lẫn nhau.
Những người này đều là nhân tinh rồi, làm nóng không khí vô cùng lão luyện, tronglúc nói ba xạo đã tiêu trừ sạch sẽ xấu hổ lúc trước, nhưng trừ bỏ một người.
Lan Mặc Phong!
Trong lòng Lan Mặc Phong đã giống như chảo dầu, càng lúc càng khó phòng bị.
Từ đầu tới cuối không ai nói với hắn câu nào.
Đây không phải là bài trừ luôn Lan Mặc Phong ra ngoài, nhưng mọi người đều biết Lan Mặc Phong hiện tại nhất định là ngũ tạng đều bốc lửa, đương nhiên sẽ không tự tìm khổ.
Thậm chí ngay cả ngày thường có ân oán với Lan gia cũng tận lực không châm chọc hắn.
Nhưng càng là như thế càng khiến cho Lan Mặc Phong tâm tình đang như thiên hôn địa hám càng có một loại cảm giác bị vứt bỏ, đã không còn tư cách, đã bị bài xích!
Gia tộc vừa mới truyền đến tin dữ, những người này lập tức không để ta vào mắt nữa.
Trong lòng Lan Mặc Phong, một cảm giác "hài tử côi cút không cha không mẹ" cứ thế mà sinh ra.
Nói không chừng, ngay sau đó, đám người này sẽ như lang như sói, chia cắt sạch sẽ chút thực lực cuối cùng của Lan gia ta...
Đệ Ngũ Khinh Nhu vẻ mặt bất dắc dĩ mỉm cười, nhìn đám lão gia hỏa này vạch lưng chỉ tội nhau.
Hắn muốn chính là loại cảnh tượng này. Mỗi một câu chỉ trích sai lầm lại càng chứng minh Đệ Ngũ Khinh Nhu anh minh chính xác... Những ngườinày cãi cọ, chửi bới lẫn nhau, đột nhiên phát hiện một chuyện cực kỳ đáng sợ khác, nếu như nghe theo Đệ Ngũ Khinh Nhu từ ban đầu, tổn thất nhân thủ của mình lúc trước, hoàn toàn có thể tránh được!
Nhất là Trần gia Trần Kiếm Long.
Gia tộc mình nửa đường đã tổn thất ba bốn mươi người, ngay cả Trần Thiên Tinh cũng thân thụ trọng thương. Hiện giờ, mình lại khiến nhân thủ tổn thất nghiêm trọng như vậy...
Sắc mặt tất cả mọi người đều đang chậm rãi thay đổi.
Trong lúc vô hình, hình tượng "Bày mưu nghĩ kế, thần cơ diệu toán, tính toán không bỏ sót" của Đệ Ngũ Khinh Nhu cứ như vậy chậm rãi xuất hiện.
Đệ Ngũ Khinh Nhu thờ ơ lạnh nhạt, bất đắc dĩ cười, khi ánh mắt nhìn về phía Lan Mặc Phong, thoáng chớp dộng một cái, nói: "Một khi đã vậy, nếu chư vị tiền bối không trách Khinh Nhu liều lĩnh... Thế cục trước mắt, ta sẽ nói một câu, thế nào?"
"Mời Đệ Ngũ tổng chỉ huy thượng tọa!" Dạ Tiêu Diêu nghiêm túc, vươn tay ra hiệu mời.
Những người còn lại đều đều tỏ vẻ nghiêm túc.
Đệ Ngũ Khinh Nhu bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, cất bước đi tới thủ vị của mình.
Hiện giờ mới chính thức có loại cảm giác "sơ bộ nắm quyền" kia! Chỉ vì giờ khắc này, mình đã trù tính suốt một tháng, rốt cuộc mới tìm được cơ hội.
Nhưng tình huống hiện tại, còn chưa đủ.
Còn xa mới đủ.
Cho nên, kế tiếp, mới chân chính bắt dầu chinh phục đám chí tôn cao thủ này.
Đệ Ngũ Khinh Nhu muốn thực hiện một điểm: Chờ đến khi những người này cùng đường bất lực, người đầu tiên nghĩ tới chính là Đệ Ngũ Khinh Nhu hắn!
Đệ Ngũ Khinh Nhu ngồi xuống, cũng không lập tức bắt đầu mà nở một nụ cười ấm áp, nói: "Lan tiền bối. Lời Khinh Nhu sắp nói sẽ phải lấy ví dụ, có thể sẽ có chút mạo phạm... Mong tiền bối không để ý."
Lan Mặc Phong tâm tàn tro lạnh, nói: "Đệ Ngũ tổng chỉ huy cứ nói. Không sao cả!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu gật đầu, nói: "Mong tiền bối ngồi lại gần đây một chút. cuộc sống sau này, báo thù của tiền bối cũng nằm trong lần nghị luận này. Có chỗ nào khó hiểu, tiền bối có thể hỏi ta bất cứ lúc nào."
Trong ánh mắt tro tàn của Lan Mặc Phong lộ ra vẻ cảm kích, trầm trọng ôm quyền, nói: "Đệ Ngũ tổng chỉ huy quá khách khí rồi! Lan Mặc Phong chỉ có cảm kích!"
Nói xong liền đi tới, ngồi dưới tay Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Trong lòng dâng trào một cảm giác ấm áp. Loại cảm giác này khiến hắn như muốn rơi lệ. Khi cửa tan nhà nát lại được Đệ Ngũ Khinh Nhu kính trọng và tôn kính, đủ để hắn ghi khắc cả đời!
Đệ Ngũ Khinh Nhu không nói nhiều lắm, nhưng đủ để khiến hắn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực trong các đại gia tộc!
Khiến cho tự tôn đã sụp đổ của hắn một lần nữa sống lại!
Chỉ cần một điểm này thôi cũng đủ rồi!