Q.7 - Chương 714: Mộng Đang Tới Gần
Sở Dương không khỏi ngẩn ra: Tinh Linh chi thành?
Tinh Linh chi thành ở nơi nào?
Từ nơi long phượng trình tường, tìm được mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ bảy, biết được tin tức của mảnh thứ tám, lại là liên quan tới Tinh Linh tộc.
"kiếm linh, lúc trước Cửu Kiếp kiếm chủ lấy được Cửu Kiếp kiếm từ chỗ nào? Không phải cũng long phượng trình tường với Tinh Linh chi thành chứ?" Sở Dương hỏi.
"Làm gì có chuyện đấy!" kiếm linh mỉm cười: "Có thể sở hữu số phận như vậy, từ xưa tới nay, chỉ có một mình người! Mấy vị Cửu Kiếp kiếm chủ tiền nhiệm, thậm chí ngay cả cửu đại kỳ dược cũng không có..."
Sở Dương à một tiếng, lập tức lại hỏi: "Vậy ngươi có biết, Tinh Linh chi thành ở nơi nào?"
kiếm linh cười bất đắc dĩ: "Cái này làm sao ta biết? Bất quá... Nếu như ngươi muốn biết, có một người nhất định biết Tinh Linh chi thành ở nơi nào! Hơn nữa, người này cũng rất vui lòng dẫn ngươi đi!"
Sở Dương lập tức tỉnh ngộ: "Úy công tử."
"Không sai!" kiếm linh nói: "Trong thiên hạ, chỉ có Úy công tử biết và tìm được... Tinh Linh chi thành!"
Sở Dương im lặng gật đầu.
Úy công tử, hẳn là lên Thượng Tam Thiên ngay từ lúc Cửu Trọng Thiên khai thông rồi. Nhưng vì sao đến vẫn không có tin tức củahắn? Hắn rốt cuộc đi nơi nào?
Tạm thời không nghĩ tới chuyện này nữa, Sở Dương nhìn Nhuế Bất Thông và Ngạo Tà Vân đã đợi hồi lâu, tiếp nhận ánh mắt ân cần của bọn họ, ấm áp cười: "Không có việc gì, đi thôi."
....
Sở Dương phóng ngựa như điên, gió thổi vào mặt đã có chút không khí mát mẻ của trời thu.
Hôm nay đã là ngày thứ năm rời khỏi Sở Dương, tiếp cận đại hà, sắp rời khỏi Đông Nam.
Nhớ tới lúc mình về đến gia tộc, nói ra nội gian, nhìn biểu tình khổ sở của gia gia lại có chút thổn thức. Thê tử Ngụy thị của Sở Phi Lăng đã tự sát bỏ mình ngay trước khi đám người Sở Dương về tới gia trang.
Chỉ để lại mấy chữ: "Bán tại hắc Dạ bán tính Sở, triêu hữu hoan tiếu mộ hữu khổ; dã dục thừa hoan tẫn từ hiếu, vô nại quỷ vực tỏa tâm hồ; nhất vi phủ dục thành trường ân, nhất vi phu quân huyết mạch đốc; bán sinh đỗng trướng bán sinh tiếu, nhất thế mâu thuẫn nhất thế cô; như kim cốt hóa thanh phong khứ, cửu tuyền chi hạ khả hữu phu? Tội phụ Ngụy thị thỉnh tội: Xin Sở gia chư quân niệm tình Vân nhi cô khổ, niệm tình huyết mạch ruột thịt Sở gia mà chiếu cố. Không cần vinh hoa, không cầu phú quý, không tu văn thái, không luyện vũ lực, bình an cả đời, đã là đại nguyện cả đời tội phụ...."
Từ bức thư tuyệt mệnh này có thể nhìn ra tâm trạng mâu thuẫn của nàng. Có lẽ nàng ngoan độc, có lẽ nàng âm hiểm, có lẽ không thể tha thứ cho nàng, nhưng đời này dù sao cũng chịu mâu thuẫn thống khổ.
Một bên là ân dưỡng dục trưởng thành, một bên là tình phu thê son sắt.
Ân dưỡng dục của Dạ gia, tình cảm huyết mạch của Sở gia.
Về phần "Bán sinh trù trướng bán sinh tiếu, nhất thế mâu thuẫn nhất thế cô" lại càng khiến lòng người thương cảm.
Nàng dù sao cũng chỉ là công cụ để Dạ gia đối phó gia tộc khác, không hơn.
mà Dạ gia mai phục quân cờ này là để nắm giữ Sở gia trong tay, đối phó Tiêu gia. Nhưng có lẽ vì vận khí không tốt, hoặc là vì nguyên nhân khác mà qua nhiều năm như vậy, cuối cùng sắp thành lại bại.
Như kim cốt hóa thanh phong khứ, cửu tuyền chi hạ khả hữu phu?
Sở Dương thở dài một tiếng, nàng vẫn còn tình cảm với Sở Phi Lăng.
Lần này đi hoàng tuyền, vẫn còn hi vọng có thể tìm được Sở Phi Lăng...
Nhưng tìm được rồi thì sao đây?
Đối với vị phụ nhân này, Sở Dương thật sự không thể đánh giá nữa rồi.
"Sở Dương ca ca, ngươi đang thở dài gì vậy?" Mạc Khinh Vũ một thân hồng y, cùng cưỡi một con ngựa với Sở Dương. Mái tóc mềm mại phiêu tán trên mặt Sở Dương, ôn nhu, giống như muốn rúc vào trong lòng Sở Dương.
Nghe thấy Sở Dương thở dài, thoáng quay đầu lại hỏi một câu.
Sở Dương hít một hơi, trầm giọng: "Ta đang suy nghĩ, nhân thế này, cho dù có rất nhiều mâu thuẫn.. Tốt với xấu, trung với gian, cong và thẳng, đúng và sai... Giới hạn giữa chúng thật sự khó mà nói ra được...."
Mạc Khinh Vũ nga một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Đúng nha... Có một số việc, nếu dùng đạo lý mà nói thì lại nói không thông."
Sở Dương gật đầu: "Ừm. Trên đời này, con người có trước đạo lý có sau. Đạo lý vốn là người sáng chế, làm sao có thể soi tỏ nội tâm một người?"
Mạc Khinh Vũ thấp giọng nói: "Ừm. Tựa như trên đời có rất nhiều lang sói phụ lòng nữ nhi... Kỳ thật cũng khó mà lý giải được. Không thể giải thích..."
Trong lòng Sở Dương rùng mình, hỏi: "Hả?"
Mạc Khinh Vũ ngoái đầu lại, cười nói: "Ta đương nhiên không nói ngươi."
Sở Dương cười khổ một tiếng, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Mạc Khinh Vũ cười hi hi, nói: "Sở Dương, ta hiện tại đã là chí tôn lục phẩm đỉnh phong rồi...."
Sở Dương mơ hồ nói: "Hả?"
Mạc Khinh Vũ chun mũi nói: "Sau này mặc kệ ngươi làm chuyện gì... Ta đều có thể giúp được ngươi. mặc kệ ngươi đi nơi nào, ta đều có thể đi cùng ngươi..."
Sở Dương cảm thụ tình nghĩa như biển trong lời Mạc Khinh Vũ nói, không khỏi thở dài nói: "Đúng... Mặc kệ tới đâu, ngươi đều có thể ở bên cạnh ta...."
"Cho nên, ngươi đừng nghĩ tới chuyện bỏ lại ta." Mạc Khinh Vũ nghiêng đầu, khẽ cười nói: "Ta muốn ở cùng ngươi... Sinh tử cùng nhau tới cửu tiêu...."
Thân hình Sở Dương giống như bị lôi điện đánh trúng, run lên một cái.
Mở to hai mắt, có chút hoảng sợ nhìn Mạc Khinh Vũ.
Ánh mắt Mạc Khinh Vũ trong suốt, hắc bạch phân minh nhìn hắn, tiếp đó nhẹ nhàng tránh ánh mắt đi, khóe miệng mang theo một ý cười dịu dàng, nói: "Sở Dương... Cái giấc mộng kia của ta, đã chấm dứt rồi...."
Trong ý thức Sở Dương đột nhiên như có từng trận lôi đình, đánh cho hắn choáng váng đầu óc, ho hấp dồn dập, tim đập như trống, há miệng thở dốc, môi khô khốc như muốn nứt ra, nói: "Cái gì... Giấc mộng kia... kết thúc rồi?"
Gió thu chính diện thổi qua, dậy lên bụi đất ngập trời.
Mạc Khinh Vũ một thần hồng y đỏ sẫm như máu tươi trong bụi đất đầy trời, nụ cười tựa hồ cũng trở nên mờ ảo, lúc này lại không tránh né ánh mắt của hắn, nhẹ giọng nói: "Chính là giấc mộng đó."
Sở Dương chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cả người run rẩy, lẩm bẩm nói: "Kết thúc rồi?"
Mạc Khinh Vũ gật đầu khẳng định: "Ừm!"
Sở Dương mỉm cười một cái, nói: "Đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng!"
Mạc Khinh Vũ khẽ nhíu mày, có chút mơ hồ nói: "Nhưng ta cảm thấy, nó rất giống thật."
Sở Dương thu một tia mơ hồ này vào trong mắt, gánh nặng trong lòng lập tức biến mất, trầm giọng nói: "Nhưng dù sao cũng không phải là thật!"
Thớt ngựa phóng như bay, Mạc Khinh Vũ xoay người trên ngựa, nhìn hắn chằm chằm, hồng y tung bay, mái tóc phe phẩy trên mặt Sở Dương, thần sắc trong mắt thâm thúy mà nhu tình, nhẹ gjọng lẩm bẩm: "Sở Dương... Sở Dương... Sở Dương..."
Không ngờ là khẩu khí thiên hồi bách chiết, muốn đứt khúc ruột.
Sở Dương một tay ôm nàng vào trong, để cho nàng cảm thụ được hơi ấm của mình, cằm để trên đầu Mạc Khinh Vũ, nhẹ giọng, kiên quyết, trầm trọng, đau lòng nói: "Đó là mộng!"
"Đó là mộng...." Ánh mắt Mạc Khinh Vũ ảm đạm đi, lập tức rúc mình vào trong lòng Sở Dương, cảm thụ được mùi vị quen thuộc, khẽ gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ừm... Đó là mộng...."
Sau đó nàng không cử động nữa, nằm trong lòng Sở Dương, hơi thở đều đều, không ngờ đã ngủ.
Sắc mặt Sở Dương trầm như nước, hai mắt đăm đằm nhìn về phía trước, nhìn cảnh sắc trôi về phía sau như bay, ánh mắt âm trầm, giống như mãnh thú bị thượng, giờ khắc này chớ có lại gần.
Chính hắn cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Nhưng xung quanh hắn tràn ngập khí tức nguy hiểm, khiến cho tất cả huynh đệ đều tin tưởng một chuyện. Giờ khắc này,nếu có địch nhân xuất hiện trước mặt hắn. Chỉ sợ cho dù là trăm vạn đại quân, nếu không giết sạch thì hắn không chịu thu tay.
Mạc Thiên Cơ bên cạnh cưỡi một con bạch mã, theo bên người, nhìn Mạc Thiên Vân nằm trong lòng Sở Dương, ban đầu còn có chút bất mãn, ghen tị, nhưng dần dần phát hiện thần sắc Mạc Khinh Vũ, Sở Dương có chút khác thường, không khỏi liền rơi vào trầm tư.
Chẳng lẽ... Có chuyện gì?
Mười một người, mười một thớt tuấn mã.
Hướng về phía trung tâm đại lục, một đường chạy như điên.
Lại qua ba ngày, tới Hắc Huyết tùng lâm.
Dùng năm ngày thời gian, xuyên qua hHắc Huyết tùng lâm, lại nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc.
Hai năm đi tới đi lui mấy lần.
Trong lòng Sở Dương thở dài một tiếng, nhìn Hắc Huyết tùng lâm đen như mực phía sau lưng, đột nhiên nhớ tới một câu thơ, nhớ tới một nữ tử lãnh diễm bạch y bồng bềnh.
Cao quý thanh lịch, trong trẻo mà lạnh lùng như như mặt trăng, cao không thể chạm tới...
Ngày khác nếu như được gặp lại, thỉnh quân Giang Nam quét hoa rơi!
Sở Dương cười khổ một tiếng, thúc ngựa mà đi. Phía trước đã là lãnh địa Dạ gia, từ nơi này xuyên thẳng một đường là tới Tây Bắc rồi!
Nơi này còn có một chiến cuộc cựckỳ quan trọng phải vượt qua!
Cả Đệ Ngũ Khinh Nhu , mình và Mạc Thiên Cơ đều cần cuộc chiến này!
Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Sở Dương, Mạc Thiên Cơ thúc ngựa tới gần: "Chớ sốt ruột! chúng ta phải chậm rãi tiến đến mới được."
Sở Dương thoáng nhíu mày: "Chậm rãi tiến đến?"
Mạc Thiên Cơ mỉm cười: "Thứ nhất, thực lực chúng ta vừa tiến một bước dài. Kiểu đột nhiên gia tăng thực lực thế này phải tôi luyện, mới có thể đem chiến pháp chiêu pháp kỹ xảo của bản thân, còn có ăn ý giữa các huynh đệ hòa tan thành một thể. Chúng ta cần thời gian... Nếu không chẳng mấy xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, lại có thương tổn không cần thiét.
"Thứ hai... Đối với thế cục bây giờ, chúng ta đương nhiên sốt ruột, nhưng ngươi phải tin tưởng rằng, Đệ Ngũ Khinh Nhu còn sốt ruột hơn chúng ta!" Khóe miệng Mạc Thiên Cơ lộ ra ý cười mơ hồ: "Chúng ta gấp, nhưng chúng ta hoàn toàn nhịn được. Còn Đệ Ngũ Khinh Nhu bây giờ lại giống như con kín bò trên chảo lửa, sắp sốt ruột tới phát điên rồi!"
"Cho nên không ngại cho hắn chờ một phen." Mạc Thiên Cơ cười hắc hắc.
Sở Dương lập tức có chút thoải mái, cười mắng: "Thiên Cơ, ta bây giờ mới phát hiện, ngươi so với Đệ Ngũ Khinh Nhu còn âm hiểm hơn đó."
Mạc Thiên Cơ cười ha hả: "Còn nữa, vô luận sốt ruột tới cỡ nào, Đệ Ngũ Khinh Nhu đều đang kiệt lực duy trì. Hơn nữa, có một loại phương pháp vừa không ngừng đề cao uy vọng, vừa duy trì loại cục diện này. ĐIểmnày ta tuyệt đối tin tưởng, nếu như hắn không làm được thì căn bản không xứng làm đối thủ của chúng ta!"
Sở Dương gật đầu, điểm này hắn cũng tin tưởng không nghi ngờ.
"Đi thôi. Hiện tại tất cả mọi người đều đã vượt qua ranh giới tiên phàm. Vậy chúng ta bắt đầu từ Tây Bắc, khuấy lên phong vân thiên hạ!" Mạc Thiên Cơ nhướng mày nhìn Tây Bắc, thản nhiên nói: "Bây giờ cũng nên để Đệ Ngũ Khinh Nhu biết đến ta rồi."
Những lời này không ngờ lại ẩn chứa vô tận hào khí, bễ nghễ vũ nội, thử kiếm thiên hạ!