Q.7 - Chương 911: Phòng Ngừa Chu Đáo
"Ái chà chà.... Lão đại." Kỉ Mặc khóc không ra nước mắt; bi thống đến cực điểm: "Lão đại ngươi vì sao đề thăng nhiều như vậy làm gì, ngươi chính là đào hố chôn ta... ta...."
"Cái gì? Ta đào hố chôn ngươi ư? Nói vậy là sao?" Sở Dương tò mò hỏi.
" Ha ha ha."các huynh đệ tất nhiên đều minh bạch, trong phút chốc tiếng cười chấn thiên, nhưng không ai giải thích.
Mạc Khinh Vũ ghé vào tai Sở Dương, cười khanh khách, kể lại quá trình đánh cuộc, Sở Dương ngây ra rồi nhìn thấy vẻ mặt của Kỉ Mặc, lập tức phì cười.
" Kỉ Mặc, dám chơi thì dám chịu, hiện tại ngươi có thể thực hiện tiền đặt cược của ngươi rồi đó!" Mạc Thiên Cơ vẻ mặt vô tình nói.
" Ta có thể đền ngươi mười khối tử tinh chi hồn, hủy bỏ tiền đặt cược lúc trước." Kỉ Mặc lí nhí nói.
"Có thể có lợi ích lớn như vậy thì tất nhiên là không thành vấn đề, thực hiện được thì có thể hủy bỏ, lấy ra đây." Biểu hiện của Mạc Thiên Cơ thật sự rất sảng khoái.
"Nợ trước, chờ ta..." Kỉ Mặc cầu xin.
" Không được, ta hy vọng nhìn thấy đủ nhiều tử tinh chi hồn hoặc là nghe thấy câu nói kia!" Mạc Thiên Cơ cự tuyệt, không lằng nhằng chút nào.
" Đừng mà nhị ca, ngươi là thân ca ca của ta, hảo huynh trưởng..." Lúc này Kỉ Mặc giống như một con chó con đang phe phẩy đuôi làm nũng, nắm ống tay áo của Mạc Thiên Cơ cầu xin, thân phận của Mạc Thiên Cơ dần dần tăng lên rất cao, sắp tới trưởng bối đến nơi rồi.
Mạc Thiên Cơ, ra sức tránh né: "Là nam nhân thì dám chơi dám chịu! Thua không trả nổi thì đừng có chơi!"
"Đúng rồi! Kỉ Mặc ngươi cần phải thực hiện đánh cuộc! Ván cá vừa rồi chính là thiên địa chứng kiến!"
"Nói mà không giữ lời thì không phải là nam nhân, ngươi có phải là nam nhân hay không?"
" Không phải là nói một câu thôi ư? Môi một hợp một tách thôi mà, sao phải sợ thế?"
"May lên, đừng lãng phí thời gian của mọi người."
Kỉ Mặc sững sờ một lúc lâu, đột nhiên cắn răng giậm chân, bi phẫn vạn phần nói: "Ta coi như là minh bạch rồi, một đám các ngươi không có lòng đồng tình, không có nhân tính. Không phải là một câu thôi ư, lão tử chấp nhận!"
Mạc Thiên Cơ chậm rãi nói: "Đừng, ngươi đừng có tưởng nhầm nhé, không phải là một câu, chú ý, là ngươi sau này trước khi mỗi lần nói chuyện đều phải nói một câu đó, tất cả mọi người ở đây làm người làm chứng, ta là người giám sát."
Kỉ Mặc quát to một tiếng: "Được!"
Sau đó mọi người cùng nhau yên lặng.
Sở Dương vừa lấy túi nước ra uống, vừa hỏi Mạc Khinh Vũ: "Rốt cuộc là câu gì?"
" Kỉ Mặc là thằng ngu!" Kỷ nhị gia mang theo tinh thần anh dũng hiến thân hét lên. Hoàn toàn trúng khớp với Mạc Khinh Vũ vừa thấp giọng trả lời.
" Kỉ Mặc là thằng ngu!" Kỷ nhị gia dõng dạc nói: "Như vậy được rồi chứ!"
" Phốc." Sở ngự tọa trực tiếp phun ngụm nước trong miệng ra, vừa hay phun lên mặt Mạc Khinh Vũ; tiểu nha đầu đang ngửa đầu nói với hắn, lập tức bị dính đầy mắt, giận dữ vạn phần nhìn hắn.
" Khụ khụ khụ.... ngại quá." Sở Dương không ngừng ho khan, vội vàng nói xin lỗi.
Bên kia là là hải dương sung sướng.
Chúng huynh đệ chỉ sợ thiên hạ không loạn, người người tranh nhau nói với Kỉ Mặc: "Kỉ Mặc, ngươi nhìn bộ dạng hiện tại của La Khắc Địch kìa."
" Kỉ Mặc là thằng ngu!" Kỉ Mặc nói: "La Khắc Địch sao thế?"
" Kỉ Mặc, ngươi đừng khó chịu quá, quen rồi là được ý mà, ngươi biết, mọi người đều biết, Mạc Thiên Cơ thực sự không phải tốt lành gì." Ngạo Tà Vân cười xấu xa.
" Kỉ Mặc là thằng ngu!" Kỉ Mặc nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng vậy, Mạc Thiên Cơ không tốt lành gì, ngươi cũng thế thôi."
" Kỉ Mặc, cái đó."
" Kỉ Mặc là thằng ngu!"
Dù sao đã nói ra rồi, Kỷ nhị gia không ngờ càng nói càng trôi chảy, nghiến răng nghiến lợi nghĩ: lát nữa lão tử đổi tên là Kỷ Đại Mặc, không tên là Kỉ Mặc nữa chẳng phải là xong ư?
Sở Dương cơ hồ thở không nổi.
Đi đến bên cạnh Kỉ Mặc, vỗ vai hắn: "Kỉ Mặc, ngươi sao?"
" Kỉ Mặc là thằng ngu!" Kỷ nhị gia phản xạ có điều kiện nói: "Lão đại có chuyện gì?"
Khóe miệng Sở Dương giật giật: "Ta nói ngươi sao lại ngốc vậy, quả thực so với Vô Thương còn ngốc hơn, ngươi không có đủ tử tinh chi hồn để trả thì sao không tìm ta mà mượn? Thứ đó chỗ ta có mà, đừng nói là mười khối, hai mươi khối cũng có."
"Hả?" Kỉ Mặc trợn to mắt nhìn Sở Dương, vẻ mặt không thể tin được.
"Chuyện vặt!" Sở Dương từ trong không gian cửu kiếp thuận tay tóm ra một nắm tử tinh chi hồn, lập lòe sáng trong không trung, một túm phải tới mười mấy hai mươi khối: "Đây không phải là có rất nhiều ư? Có cần phải vậy không?"
"A!" Kỉ Mặc kêu thảm: "Trời ạ!"
Chúng huynh đệ ở bên cạnh thì lại ôm bụng cười.
Kỉ Mặc đột nhiên cướp lấy tử tinh chi hồn trong tay Sở Dương, lao tới bên cạnh Mạc Thiên Cơ, đêm ra mười khối: "Trả ngươi! Mươi khối tử tinh chi hồn! giờ được rồi chứ? Không cần làm khó ta nữa!"
Mạc Thiên Cơ ung dung tiếp nhận, híp mắt cười nói: "Có thể, tiền cá đã thanh toán xong, không ai nợ ai."
Kỉ Mặc nghiến răng nghiến lợi: "Không đúng, ta vừa rồi đã liên tục nói câu đó mấy lần, ngươi hiện tại cũng phải nói mấy lần Mạc Thiên Cơ là thằng ngu để trả lại chứ."
Mạc Thiên Cơ lườm hắn: "Ngươi nói gì? Ý của ngươi là vẫn muốn tiếp tục nói tiếp ư? Có thể, ta trả lại ngươi chỗ tử tinh chi hồn này là được!"
Kỉ Mặc trong nháy mắt ngây người, lẩm bẩm nói: "Không phải ta không phải có ý đó, ta chỉ là, ta chỉ là...."
Mạc Thiên Cơ cười ha ha: "Không phải có ý đó thì là ý gì? Ta biết ngươi không cam lòng!" Có điều ngươi làm nhà cái! Trong đổ ước của ngươi có quy định như vậy không?"
Chúng huynh đệ trăm miệng một lời: "Không có! Tuyệt đối không có. Ha ha ha."
"Thấy chưa, mọi người đều là nhân chứng." Mạc Thiên Cơ xòe tay: "Tất cả mọi người đều công nhận là không có quy định này, cho nên."
Kỉ Mặc triệt để choáng váng, hắn không dám lên tiếng nữa, hắn thậm chí sợ Mạc Thiên Cơ trả lại tử tinh chi hồn, vậy hắn về sau tiếp tục sẽ phải nói câu đó.
Thầm quyết định, sau này không thể cá cược lung tung được.
Chúng huynh đệ nói nói cười cười, để chúc mừng thực lực của đoàn người tinh tiến trên diện rộng, mọi người quyết định cử hành hoạt động nướng thịt long trọng trong tinh linh chi sâm, mọi người đều rất cao hứng phấn chấn, chỉ có Kỉ Mặc như là ủ rũ như là tiểu cô nương bị hai mươi Thiên Ma hấp diêm, vẻ u oán và ủy khuất đó trông rất thương tâm! Ôi đúng là bi kịch!"
Mọi người đều đang bận rộn, thì Sở Dương lại lén lút kéo Mạc Thiên Cơ sang một bên.
" Thiên Cơ, lần này đùa hơi quá rồi." Sở Dương có chút mất hứng.
Giữa Huynh đệ có thể đùa, nhưng đùa quá đả thương người, làm ảnh hưởng tới tình cảm, tình cảm một khi rạn nứt thì rất khó chữa trị!
" Quả thật là hơi quá." Mạc Thiên Cơ gật đầu thừa nhận: "Có điều là ta cố ý làm vậy."
" Vì sao?" Sở Dương hỏi, đối với đáp này của Mạc Thiên Cơ, Sở Dương cảm thấy rất bất ngờ, nhưng lại là trong tình lý.
Mạc Thiên Cơ là ai chứ?
Thần Bàn Quỷ Toán! Cửu kiếp trí nàng! Trí giả có tiếng đương thời!
Hắn sao lại bỏ qua tình lý, đuổi tận giết tuyệt nhằm vào huynh đệ nhà mình, quả nhiên có nguyên nhân khác1
" Lời nói thật sự là nói quá nhiều, tính tình cũng không được tốt lắm, hơn nữa còn rất dễ đắc tội với người ta, ta nghĩ muốn trừ bỏ tật xấu của hắn thì phải dùng thuốc mạnh."
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Hắn ở trong huynh đệ chúng ta, vô luận nói gì thì chúng ta cũng có thể tha thứ được, trong phạm vi Cửu Trùng Thiên, bằng vào thực lực của chúng ta hiện giờ, đúng là không cần kiêng kị bất kỳ ai, bất kỳ thế lực nào, tất nhiên cũng không sợ Kỉ Mặc nói sai đắc tội với người ta, nhưng, chúng ta sau này sẽ xông lên Cửu Trùng Thiên Khuyết."
" Nơi đó là thế giới hoàn toàn xa lạ, là thế giới cấp bập cao hơn, ở đó, có lẽ chỉ một câu thôi liền có thể dẫn phát một hồi tai nạn; nếu thực sự có lúc đó. Vô luận chúng ta có năng lực ứng phó hay không, đều tuyệt đối không phải là một chuyện tốt, còn nữa, các huynh đệ ở cạnh nhau thì còn có thể đỡ cho hắn, nhưng nếu chúng ta tách ra thì sao?"
" Ngoài ra, hắn thật sự quá mức ỷ lại vào phán đoán của chúng ta; đây tất nhiên là sự tín nhiệm ngàn vạn phần, là thứ rất đáng quý; nếu chúng ta thủy chung ở cùng một chỗ thì hắn như vậy không nghi ngờ gì nữa là tốt nhất."
" Nhưng nếu một ngày kia tách ra rồi, hắn sẽ không thể thích ứng. Như vậy, không nghi ngờ gì nữa sẽ hại hắn cả đời."
"Nếu tính tình này không thể thay đổi, như vậy sau khi xông lên Cửu Trùng Thiên Khuyết, hắn cũng chỉ có thể đi theo bên cạnh ngươi và ta, hoặc là, không thể tách rời những huynh đệ khác, bên cạnh hắn nhất định phải có người chiếu cố."
Mạc Thiên Cơ nói: "Nếu chuyện thực sự diễn biến tới nước đó, vậy thì không còn là chuyện nhỏ nữa rồi, cách làm của ta lần này quả thật có chút tổn thương tới lòng tự tôn của hắn, có điều, ta cảm thấy rất đáng, chỉ cần hắn có thể thay đổi thì tất cả đều đáng.Ác nhân cứ để ta làm đi."
" Cho dù là hận ta cả đời cũng còn hơn là mất mạng." Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói.
Sở Dương thở dài một hơi.
Đúng vậy. Mạc Thiên Cơ nói. Theo tu vi của các huynh đệ đột nhiên tăng mạnh, mọi người đều đã cảm giác được, ngày tháng ở Cửu Trùng Thiên đại lục không còn dài nữa.
Một khi tới lúc băng linh hãm thiên, phá toái hư không, chính là lúc chia tay.
Bởi vì, mỗi người có cảnh ngộ riêng, tuyệt đối không thể là các huynh đệ cùng tiến lên, vẫn ở bên nhau. Mà là thiên nam địa bắc, phân tán các nơi.
Nếu không cẩn thận, nói không chừng từ biệt này chính là vĩnh quyết.
Mà tính tình tùy tiện như của Kỉ Mặc, thực sự rất đáng lo.
Mạc Thiên Cơ cũng cảm giác được điểm này, cho nên mới phá lệ tiến hành dạy bảo nhằm vào Kỉ Mặc, chính là muốn hắn bỏ đi những tật xấu này, để tránh sau này lên trên lại chịu thiệt.