Q.8 - Chương 289: Thỉnh Cầu Trợ Giúp
“Tốt lắm, mọi người cũng không muốn nói cái gì nữa. Chỉ cần trang chủ trở lại, lão phu cuộc đời sau này, toàn bộ sẽ đưa cho trang chủ.” Bạch Vũ Thần ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại nói.
Trong lòng lão lại nhớ tới năm đó, một khắc kia cha của mình vì bảo vệ mình lúc còn nhỏ mà động thân xông về phía đao sơn kiểm vũ và đem mình ném vào vách đá.
Ném vào vách đá còn có một tuyến sinh cơ, nhưng lưu lại chính là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Một khắc kia, phụ thân lão điên cuồng xung phong ngăn cản truy binh, thân ảnh đó ở trong lòng Bạch Vũ Thần vĩnh viễn không phải mờ! Bao nhiêu vạn năm trôi qua, ngay cả lão đã sớm đem cừu gia chém hết, giết tuyệt nhưng thân ảnh điên cuồng này ở trong lòng Bạch Vũ Thần vẫn rõ ràng như cũ, không chút phải màu, vĩnh cửu bất diệt!
Nhưng hôm nay, thân ảnh như vậy lại có thêm một cái nữa.
Sở Dương vào thời khắc tối hậu động thân lao lên đứng ở trên ngọn cây; Một khắc kia một kiếm mặt đối thiên quân, ngăn ngừa tử vong, người trong đầy Thiên Lôi điện, một khắc kia phong thái của Sở Dương đã trở thành một đạo di thiên đắp địa bất diệt ấn ký trong lòng Bạch Vũ Thần!
Một khắc kia làm hắn nhớ lại cha của mình, năm đó vì bảo vệ mình mà không tiếc lấy thân tương hộ.
Bạch Vũ Thần cơ hồ rơi lệ.
Mọi người tập thể trầm mặc, người người cũng thở dài thở ngắn, lòng tràn đầy sầu lo, lúc này Xa Húc Sơ lại nói ra tiếng lòng của mọi người nói: “Nếu là trang chủ có thể còn sống, cuối cùng cả đời này ta sẽ trung thành như một!”
Đang lúc này, một cái thanh âm lạnh lẽo truyền đến nói: “Trang chủ các ngươi hôm nay cũng đã biến thành tro bụi rồi, các ngươi cả đời này nhất định không thể trông cậy vào hắn nữa, hãy biến thành quỷ mà đuổi theo làm tùy tùng cho trang chủ các ngươi đi, một đạo chung đi cửu tuyền, lên đường đi!”
Theo thanh âm, từng đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, đem mọi
Người vây quanh.
Đột nhiên đám người hiện thân ra với quần áo đen như mực, sắc mặt như mực, cả người tràn đầy hơi thở lạnh như băng, giống như một đám Cửu u lệ quỷ đột ngột hiện ra trước mắt!
Người tới chính là Mặc Vân vệ!
Chính là 300 người lúc trước phụng mệnh Mộng Vô Nhai đến đây tiêu trừ mấy mục tiêu cuối cùng kia.
Truyện Của Tui . net
Mọi người trong tâm phút chốc trầm xuống.
Đám người mình nếu bàn về thực lực từng người thì tuyệt không thua đối phương, thậm chí tám chín phần mười có thể chiến thắng, nhưng về số lượng thì lại ở vào thể tuyệt đối hạ phong, tổng cộng chỉ có ba mươi ba người! Mà đối phương, chừng ba trăm người!
Hai bên nhân số khác biệt cơ hồ là mười lần!
Thực lực cách xa nhau như thế, một trận chiến này làm sao đánh đây?
Coi như là nhi đồng đánh nhau, nếu thực lực như nhau, 1 vs 2 cũng đã là cực hạn. Huống chi còn là cuộc chiến sinh tử bực này?
Mỗi người cũng phải đối mặt với mười đối thủ, sao còn có thể có được nửa điểm sinh cơ?
Nhưng, không thể địch nổi thì không chiến sao?
Buông tha chống cự chỉ có chết nhanh hơn, đối phương tuyệt đối sẽ không bởi vì chính mình vứt bỏ chiến cuộc mà hạ thủ lưu tình!
Hai bên cũng sớm đã thành thế bất lưỡng lập, một khi chiếu diện, không phải là 1 chết 1 còn thì tuyệt chưa thôi!
Tất cả mọi người là cười khổ một tiếng đứng lên, mặc dù là cười khổ nhưng lúc đứng dậy, người nào người ấy lồng ngực cũng thẳng tắp!
Trang chủ đại nhân một người đối thiên quân, còn có thể chiến, hơn nữa còn có thể chuẩn bị làm cho đối phương phun ba ngụm máu, chúng ta một đấu mười thì không thể chiến sao?
“Các ngươi rốt cục đã tới, còn tưởng rằng còn phải chờ lâu hơn đó!” Bạch Vũ Thần nhàn nhạt cười cười, trong vẻ tươi cười tràn đầy một loại tự tin phát từ đáy lòng nói: “Chẳng lẽ các ngươi cho là, các ngươi những người này tất thắng sao?”
“Ha ha ha... Bạch Vũ Thần, ngươi nói những lời này quả thực chính là giống như đánh rắm vậy!” Vị Mặc Vân vệ thống lĩnh kia cười to một tiếng nói: “Chẳng lẽ, ngươi cho rằng sẽ còn có cứu tinh tới cứu các ngươi sao?”,
“Ha ha...,” Bạch Vũ Thần so với hắn cười còn muốn lớn hơn nói: “Thể gian chuyện cho tới bây giờ chỉ có không nghĩ tới, cũng chưa có chuyện gì hoàn toàn khẳng định như vậy, chúng ta sao lại không thể có cứu tinh tới cứu chứ?”
Vị Mặc Vân vệ thống lĩnh kia con ngươi co rụt lại, thản nhiên nói: “Thật sao?! Bản thân ta muốn xem, các ngươi đám cá lọt lưới này còn có thể có cứu tinh gì xuất hiện đây!”
Vừa nói hắn vừa vung tay lên, quát lên nói: “Giết! Không lưu lại
Người sống, ta chỉ muốn đầu người đủ số! "
Ba trăm Mặc Vân vệ đồng thời reo hò một tiếng, đao quang kiếm ảnh lành lạnh lóe lên, khắp Sâm Lâm được đao quang kiếm ảnh chiếu rọi, tựa hồ biển thành một mảnh sát cơ!
Không nói hai lời, một đám Mặc Vân vệ tức thì đánh tới!
“Chiến!” Bạch Vũ Thần ngửa mặt lên trời thét dài nói: “Sở trang chủ độc thân đối thiên quân, còn có thể chiến thắng, bảo toàn tánh mạng cho chúng ta, hôm nay, chính là lúc chúng ta chứng minh cho Sở trang chủ thấy chúng ta có đáng giá được bảo vệ hay không! Chuyện hắn có thể làm được, chúng ta cũng có thể làm được!”
“Sở trang chủ có thể độc thân đấu một phương thiên địa mà không hề sợ hãi, chẳng lẽ chúng ta không thể làm được như vậy sao?”
“Chẳng lẽ chúng ta không thể làm được như vậy sao?!” Mọi người phảng phất trong phút chốc bị một câu nói kia kích thích huyết tính trong lòng, trong lúc bất chợt người người đều nhiệt huyết dâng trào, tựa hồ kinh mạch vào giờ khắc này cũng ở trong thân thể của mình phòng lên.
Trong nháy mắt, cũng cảm giác được chỉ sợ chính hắn thân thể sau một khắc nữa sẽ hóa thành đầy trời huyết nhục bay ra thiên địa nhưng cũng sẽ không bôi nhọ phong thái cười Ngạo Thiên địa của Sở trang chủ!
Giết!
Mọi người chỉnh tề rống to một tiếng, nghiến răng nghiến lợi xông tới.
Chỉ là trong nháy mắt tiếp xúc, khắp trời huyết quang bay lên.
Mọi người tham gia chiến đấu thậm chí không biết, đây tột cùng là máu của địch nhân hay là máu của mình! Đây tột cùng là thịt địch nhân hay là huyết nhục của chính mình, cứ như vậy huy vũ đao kiếm trong đêm tối.
Nhưng, trong nháy mắt đó, vô số thân thể huyết nhục và phần còn lại của chân tay đã bị cụt bắn ra cũng đang chứng thật một chuyện, đó chính là cuộc chiến đấu chỗ này vô cùng tàn khốc!
Bạch Vũ Thần cười ha ha nói: “Đến đây đi! Lão phu mong đợi một khắc quyết tử này đã quá lâu rồi! Sống có gì vui, chết có gì khổ, khoái ý ân cừu, chết thì có làm sao?!”
Một cái thanh âm lạnh lùng chợt vang lên nói: “Lão Bạch, đáng tiếc là giờ khắc ngươi mong đợi này vẫn còn có chút sớm, bởi vì... Một trận đánh này khẳng định không phải là quyết tử chiến của ngươi!”
Cái thanh âm đột ngột vang lên này làm cho bên này mọi người đột nhiên tinh thần đại chấn, đồng thời kêu lên nói: “Trang chủ!”
Mà bên Mặc Vân vệ, tất cả Mặc Vân vệ này trong nháy mắt nghe
Được cái thanh âm thì nhưng gặp quỷ, chỉnh tề lui về phía sau.
Tên Mặc Vân vệ thống lĩnh kia hoảng sợ vạn phần kêu lên nói: “Sở Dương? Hẳn là ngươi? Ngươi không có chết?!”
Thanh âm kia lạnh lùng thản nhiên nói: “Đúng, lỗ tai của ngươi chính xác, lại có thể nghe được thanh âm của bổn trang chủ, lỗ tai linh xảo như thế, lãng phí thật sự đáng tiếc, chờ một lát bổn trang chủ giết ngươi rồi nhất định sẽ dùng lỗ tai của ngươi nhắm rượu! Nâng ly máu cừu nhân, đến bữa ăn thịt quân giặc, cũng thật vui sướng!”
Theo sau thanh âm nhàn nhạt này, một đạo thân ảnh giống như quỷ mỵ đột ngột hiện thân ở trong chiến trường.
Giống như là từ trước đến lúc này đạo thân ảnh này đã tồn tại ở chỗ này rồi.
Một Hắc y nhân thân hình cao to, sắc mặt lạnh lùng chí cực, chỉ có tại khóe mép hắn có treo một tia cười lãnh khốc chí cực. Vẻ cười lạnh thấu xương mà ánh mắt sắc bén, làm cho người ta tinh tường ý thức được: Cho dù là đem toàn bộ thiên hạ, tất cả Đồ Lục ở trước mặt của hắn, hắn cũng sẽ không biến sắc mặt!
Bởi vì tại vùng trời này hắn chính là chúa Tể!
Nơi đây quyền sanh sát mọi người đều ở trong lòng bàn tay của hắn!
Vị Mặc Vân vệ thống lĩnh kia có chút không thể tin được lui về phía sau ba bước lớn tiếng nói: “Sở Dương, ngươi thật không có chết?”
Một thân áo đen Sở Dương trong đêm tối, trong mờ mờ rừng rậm đột nhiên nhoẻn miệng cười nói: “Mới vừa khen ngươi lỗ tai chính xác, không nghĩ tới đầu óc của ngươi lại ngu ngốc như vậy, đầu óc của ngươi lão tử nhìn không được! Mặc Vân Thiên Thiên Đế Nguyên Thiên Hạn còn chưa có chết, lão tử làm sao chết được?”
Nụ cười này của hắn vốn là hết sức tầm thường, nhưng giờ phút này ở trong mắt đám Mặc Vân vệ cũng không khác gì Vạn Quỷ tề xuất, cùng nhìn bọn họ dữ tợn cười lạnh!
“Chư vị nếu tới chịu chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi, toàn bộ lưu lại đi!” Sở Dương cười ha ha nói: “Ta hoặc là còn không đối phó được mấy ngàn đại quân của các ngươi, chẳng lẽ không làm được gì ba trăm vô liêm sỉ này sao?”
Sau một tiếng thét dài, Sở Dương dằng dặc ngâm nói: “Đem kiếm này Đồ Hết Thiên Hạ Thì Đã Sao?!”
Một đạo kiếm quang lạnh thấu xương rộng lớn dường như từ trống rỗng biển ảo lao ra!
Sở Dương khi còn là Thánh cấp đỉnh, đối diện với mấy cái địch nhân này đã không có bất kỳ khó khăn nào, hiện tại đã vượt qua Thiên Nhân cấp Thiên Phạt, thực lực lần nữa tăng lên không sai biệt lắm là gấp mười lần nên tự nhiên là càng thêm thuận buồm xuôi gió!
Hôm nay đối diện với mấy địch nhân này, mới vừa ra kiếm, đã cảm giác được đối phương toàn thân cao thấp tràn đầy sơ hở, quả thực chính là tùy ý mình Đồ Lục!
Hơn nữa Cửu Kiếp Kiếm còn rất phong duệ, Sở Dương lăng không rơi xuống, thẳng như hổ vào bầy dê.
“Toàn bộ kết trận! Hợp lực đối kháng Sở Dương!”
Vị Mặc Vân vệ thống lĩnh kia cứng rắn hô to, thanh âm như sắt thép xé rách trên gian mà nổ vang lên, tuy nhiên lúc này Sở Dương đã mang theo tiếng cười to tàn khốc, thân thể lăng không hiện ra tại trên đỉnh đầu của bọn hắn.
Kiếm quang lành lạnh đi đến đâu, nơi đó là một mảnh gió tanh mưa máu đồng thời Sở Dương cười nhạt nói: “Hay là tại Cửu Trọng Thiên Khuyết này ta vẫn là..., Cửu Kiếp Kiếm chủ! Hôm nay truyền kỳ lại tiếp tục!”
Kiếm quang như mưa, mưa tầm tả mà rơi!
“Giết!” Đám người Bạch Vũ Thần tinh thần đại chấn, đồng thời toàn lực lao lên!
Sở Dương đột nhiên đến, tựa hồ là cho chiến lực cả đám trống rỗng tăng lên ba thành!
Mặc Vân vệ thì trong tâm kinh sợ hết sức, làm sao có thể địch nổi những hổ lang chi sĩ chiến ý mênh mông tới cực điểm này?
Đám người Bạch Vũ Thần theo sau Sở Dương nghiêm nghị toàn lực vô đến, phản thành lấy ít đánh nhiều, kết quả là trong khoảnh khắc đã không phải là thế ngang nhau đối chiến nữa mà là nghiêng về một bên!
Giờ khắc này sự huyền diệu quả nhiên là khó có thể hình dung!
Chỉ là 1 cái đơn giản xoay người là vô số người ngã xuống.
Một hồi lâu sau, Mộng Vô Nhai nhìn lên một màn máu tanh trước mặt mà thở dài thật sâu.
Trong tay của hắn đang cầm lấy một phần hồ sơ sinh tử, phía trên có một cái đầu người thanh niên đang nhìn về hướng Mộng Vô Nhai phảng phất như là hữu khí vô lực, rất khó tưởng tượng cái nghịch Thiên Yêu nghiệt kia lại có được vẻ mặt bi thảm thể này, tuy nhiên nó đại biểu cho việc người này vẫn còn sống.
Nhưng hiện tại, việc lấy được phần hồ sơ sinh tử này đã không còn ý nghĩa nữa bởi vì đã không có bất kỳ chỗ dùng nào!
Trước mặt, ngổn ngang thi thể Mặc Vân vệ, bọn hắn đã sớm dùng tánh mạng của mình nói cho Mộng Vô Nhai hết thảy thực tế.
“Sở Dương không có chết!” Mộng Vô Nhai trong lòng nổi lên có một cổ cảm giác tâm lực quá mệt mỏi.
Cảm giác như vậy, kể từ khi hắn tòng quân đến nay là hơn mười vạn năm chân chính chưa từng có xuất hiện quá.
Nhưng hiện tại, giờ phút này, hắn nhưng thật sự cảm thấy, mình khi đối diện với tên địch nhân này thật lòng không thể ra sức! Mặc dù thủ hạ còn có hơn hai nghìn đại quân, hơn nữa bọn chúng đều là cao thủ, nhưng Mộng Vô Nhai đã không có nửa điểm lòng tin!
Kẻ làm tướng, không sợ thất bại, khi bại khi thắng mới là bổn sắc của kẻ làm tướng, chiến bại không đáng sợ, chỉ cần vẫn còn có lòng tin thì hết thảy cũng có thể, nhưng là nếu thân làm kẻ làm tướng mà mất đi lòng tin, vậy thì hết thảy không cần nghĩ đến nữa.
Đang lúc nhìn thi thể ba trăm Mặc Vân vệ kia, Mộng Vô Nhai thậm chí không có hạ lệnh truy kích, không nghi ngờ chút nào vì hắn đã đánh mắt lòng tin của kẻ làm tướng!
Trong đời hắn đây là lần đầu tiên.
“Chỉ có Sở Dương mới có thể cho địch nhân của hắn quy cách lễ ngộ như thế!” Mộng Vô Nhai nhìn vào đám thi thể trước mặt. Từ các thi thể cũng có thể nhìn ra được, tất cả đều bị thống thống khoái khoái, không chút thống khổ mà bị giết chết!
Hơn nữa, tất cả xương cốt, tất cả phần còn lại của chân tay đã bị cụt hay toái thể sau khi rơi xuống thì vẫn nằm nguyên ở vị trí ban đầu! Cũng không bị động vào chút nào!
Cái này chứng minh: Địch nhân sau khi giết những người đó thì không hề có sự khinh nhờn đối với thi thể.
Mà ở trong đó cũng có máu thịt của địch nhân. Cái này chứng minh, địch nhân mặc dù toàn thắng nhưng cũng không phải là hoàn toàn không trả giá!
Ở trong tình hình chiến đấu thảm liệt như vậy, ngay cả cử động khinh nhờn đối với thi thể, thậm chí là hủy thi cho hả giận thì cũng là có thể lý giải cùng tha thứ được nhưng hiện tại rõ ràng là không có động tác này!
Mộng Vô Nhai mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Cả người đều mệt!
“Lập tức, lập tức đưa tin cho Thiên Đế đại nhân!” Mộng Vô Nhai nhắm mắt lại, thân thể lảo đảo, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi dầm dề ở trước ngực. Lúc trước hắn bị Kiếp Nạn Thần hồn đánh trọng thương, nội thương một đường mạnh mẽ bị hắn đè nén xuống mà thêm trầm trọng, nay rốt cục tâm tình của hắn bị kích động không đè nén nổi nữa mà toàn diện bộc phát ra!
Không quan tâm đến ánh mắt lo lắng của mọi người, Mộng Vô Nhai khoát tay áo, nhẹ giọng nói: “Thần... Mộng Vô Nhai cô phụ Thiên Ân, không thể đối phó với Sở Dương! Một vạn đệ tử, chôn xương trên đất Đông Hoàng thiên!...,”
Nói tới đây, Mộng Vô Nhai thống khổ dừng lại, một lúc lâu sau mới khó khăn nói: Xin... Bệ hạ... Tăng viện!"