Q.8 - Chương 830: Gài Bẫy!
Phân thân của Vân Thượng Nhân nhíu mày, nhìn đối phương đội hình thật rất không tầm thường, hơn nừa dường như cũng thật giống như rất ủy khuất phẫn nộ, không khỏi đè hỏa khí, nói : “Tốt lắm tốt lắm, mới vừa rồi là ta không đúng, các ngươi rốt cuộc muốn hỏi điều gì? nói nghe một chút? Biết ta nhất định nói rò chi tiết, nếu không biết, vậy thì xin lỗi rồi."
Sở Dương sảng làng cười, nói: “Ta chính là muốn hôi, đi Thiên Nam chi sâm lâm như thế nào... Nghe nói bên đó có một tràng thế kỳ đại chiến nô tung, chúng ta một đường đến chậm, chính là vì quan sát trận đại chiến mà tới, mới vừa rồi còn có chút động tĩnh, nhưng bây giờ không có động tình, chúng ta đà đến nơi này hoàn toàn không có mục tiêu, không biết nên chạy đi đâu."
Phản thản của Vân Thượng Nhân nhất thời thở phào nhẹ nhòm, tiện tay chi nói : “Chính là bên kia, các ngươi đi đi." Vừa nói xoay người muốn đi.
"Đợi đà." Sở Dương gọi hẳn lại, thành khẩn nói: “Đa tạ vị bàng hừu chi đường, ta xem trên người của ngươi thật giống như có thương tích, chỗ này của ta có một viên thuốc, người xem có thể giúp được ngươi một điểm không... Đây cũng là một điểm tâm ý của ta. Đa tạ."
Phân thân của Vân Thượng Nhân vốn muốn cự tuyệt, vừa muốn mở miệng nhưng vừa thấy được trên tay Sở Dương có 1 món đồ thì nhất thời động tâm.
Trên tay Sở Dương cái viên đan dược kia tản ra hương thơm khác thường, thất thải Linh Lung. Dĩ nhiên là thần dị đan dược bình sanh lần đầu nhìn thấy!
Đan dược như vậy tuyệt đối có thiên Tạo Hóa lực!
Không nên coi thường nó, hơn nừa đối phương thành ý còn chân thaíh như vậy ! Không nên... Chẳng phải là xin lỗi bản thân?
Hắn do dự mà, nói: “ đan dược thật là quý trọng sao... không tốt?"
Sở Dương vẻ mặt chân thành nói: “Nhân tại giang hồ, gặp mặt tức là hừu duyên, nhận lấy đi, thật chi là một điềm tâm ý mà thôi, mọi người gặp lại chính là bàng hừu." Vừa nói, đem tay của mình đưa về phía trước.
Trong lòng bàn tay, mùi thơm Cửu Trọng Đan càng đậm úc, đan hương lưu chuyền, càng thêm lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục.
"
, đa tạ..." Phân thân của Vân Thượng Nhân chần chờ, rốt cục vẫn phải đưa tay ra, đến trong lòng bàn tay Sở Dương lấy viên Cửu Trọng Đan.
"Không cần khách khí." Sỡ Dương sảng làng cười nói : “Tứ hải giai huynh đệ!"
Phân thân của Vân Thượng Nhân đầu ngón tay đà tiếp xúc đến viên Cửu Trọng Đan, trong lòng cảm khái vô hạn nói: “Thật không có nghĩ, ở Cửu Trọng Thiên Khuyết hôm nay trong giang hồ lại còn có kẻ ngu như vậy... Lại đem loại đan dược trên đời hiếm thấy này tiện tay đưa người, vì người khác chi điềm một con đường..."
Đang suy nghĩ, trong lúc bất chợt lòng bàn tay đau nhói!
Biến cố đột nhiên phát sinh, hắn kinh hài lui nhanh nhưng cũng đà muộn!
Chỉ thấy một tay, tính cả nửa bả vai, lại ở trong một sát na, hoàn toàn mất đi sức sống, sinh mệnh lực, trong nháy mắt hóa thành bụi bay! Mà trong tay đối phương đan dược tản ra vô tận hấp dân lại không biết khi nào đà biến thành một thanh trường kiếm sắc bén vô cùng.
Giờ khắc này trên kiếm phong vẫn còn có vết máu chậm rài chảy xuống.
Không nghi ngờ chút nào, rò ràng, đây là một bẫy rập!
Thánh Quân phân thân lập tức tinh ngộ lại nhưng, hắn tinh ngộ đà quá muộn!
Mạc Thiên Cơ Tử Ngọc Tiêu, Mạc Khinh Vũ Tinh Mộng Khinh Vũ Đao, Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch kiếm, Nhuế Bất Thông đoản kiếm cùng Niết bàn chi hỏa, còn có Tự Nương nanh sói... Đồng thời công kích tới đây!
Cùng Sở Dương kiếm xuất thủ, cơ hồ ở cùng thời khắc đó
Phân thân của Vân Thượng Nhân chi kịp hét lớn một tiếng, liều mạng xoay tròn nửa vòng, thân thể đà bị những thứ binh khí này hung hãng chém vào phía trên!
Hoàn toàn vội vàng không kịp chuẩn bị! Triệt đầu triệt đuôi một cách không ngờ!
Nói gì cũng sè không nghĩ tới, tùy tùy tiện tiện gặp phải Diêm vương! Hơn nừa ai nấy, cũng là mạnh mẻ như vậy.
Đầy mặt nụ cười lôi kéo làm quen, còn chưa xoay người chính là một đao tử!
Những người này là ai a...
Phân thân của Vân Thượng Nhân kêu thảm nói : “Các ngươi... Các ngươi rốt cuộc là ai?"
Đau đớn kịch liệt đà sẳp bao phủ thần trí của hẳn!
Thân thể cơ năng mất đi sinh mệnh lực, loại sợ hài này đề cho hắn muốn nổi điên! Còn có cái loại cảm giác hoàn toàn không biết vì sao cực kỳ buồn bực...
"Chúng ta? Chúng ta tự nhiên là người muốn mạng ngươi!"
Thân thể Sở Dương dẫn đầu hóa thành một mảnh tàn ảnh, Cửu Kiếp Kiếm chính xác vô cùng đâm vào tim Thánh Quân phân thân lạnh lùng nói: “Đây là chúng ta hủy diệt... Cái Phân thân thứ hai của Vân Thượng Nhân !"
Phân thân của Vân Thượng Nhân kịch liệt run rẩy, vừa là bởi vì đau đớn, cùng là bởi vì sợ hãi!
Nằm mơ cũng không nghĩ ra, lấy thực lực bản thân là Thánh Nhân đinh mạnh mè tu vi, đối mặt đám người không biết lai lịch người, thậm chí ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có, đà bị người ta dễ dàng giết chết như vậy?!
Cửu Kiếp Kiếm cắm ở trái tim của hẳn rồi điên cuồng thôn phệ, đem thân thể của hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được cực tốc thôn phệ!
Thân thể của hẳn từ từ khô quẳt đi, sinh mệnh lực cực tốc lưu thất.
Hẳn điên cuồng rống giận, thậm chí muốn tự bạo, nhưng, Cửu Kiếp Kiếm ngay cả lực lượng nổ tung tự bạo cũng toàn bộ cắn nuốt sạch ! Muốn nổ lực giày dụa, nhưng chung quanh một đám Cửu Kiêp huynh đệ, bất kỳ một người nào thực lực cũng không kém hơn hắn, đà sớm hợp lực trừ khử tất cả động tác phản kháng của hắn.
Mạc Thiên Cơ cùng Kỷ Mặc, La Khẩc Địch, Nhuế Bất Thông bốn người xuất toàn lực kiềm chế tứ chi cho tới thân thể của hẳn, binh khí cùng đã cắm ở trên người của hẳn, bời vì kịch liệt giày dụa mà tạo thành phản đả thương, nhưng mọi người không chút nào không để ý.
Mạc Khinh Vù sử dụng Tinh Mộng Khinh Vũ Đao không ngừng vung lên! Sờ Nhạc Nhi Dược Vương cuốc như lôi đình vậy không ngừng oanh kích!
Tất cả công kích, kiềm chế đồng thời tiến hành. Nhưng cùng rất có chừng mực, tuyệt đối sẽ không để cho thân thể của hẳn chân chính tan vỡ! Một khi vờ ra, đối với người thường mà nói hẳn phải chết nhưng đối với cao thủ có tu vi đinh cao lại chẩng khác gì là cho hắn cơ hội đào tẩu.
Ngay tại lúc này, bất kỳ một điểm mạo hiểm nào cũng là dư thừa, cùng là vẽ rắn thêm chân!
Cửu Kiếp Kiếm đột nhiên vang một tiếng thanh minh, kiếm quang chợt lóe lên một chút!
Thánh Quân phân thân sắc mặt giống như tro tàn vậy chìm xuống.
Nhưng ngay sau đó, cả người phát ra thanh âm ca ca, Sở Dương trong măt thân quang lóe lên, chú ý tập trung săn sàng đón quân địch.
Rốt cục, "Phốc" một tiếng, thân thể Thánh Quân phân thân triệt triệt để đề biến thành một đống phấn vụn, tán lạc tại trong tay chúng nhân.
Sở Dương đối với cái này sớm đâ có chuẩn bị, Cửu Kiếp Kiếm sử dụng chiêu "Đồ Hết Thiên Hạ Thì Đà Sao." kiếm khí giống như trường long đem đạo hắc quang này trong nháy mát chia làm trăm ngàn đoạn,
sau đó lại là một chiêu Cửu Kiêp Kiếm chiêu Tường Đông Vách Sắt Chiến Không Nghi!
Chiêu vừa hiện, tức thì đem cả không gian hoàn toàn bao phủ, phong tỏa lại!
Nhưng có một đạo hẳc quang rất nhỏ chợt bay lên.
Kiếm quang vào giờ khắc này hoàn toàn là màu sẳc nóng sáng, cuồng mành chiếu rọi, không ngừng mà lóe lên.
Rốt cục, chút ít hắc quang kia hoàn toàn đánh mất đi khả năng du tẩu, lẳng lặng huyền phù ở trên không trung!
Cửu Kiếp Kiếm vắt ngang trên không trung, lần này phát ra lực hấp dẫn cực lớn.
Từng vết hắc quang không có nửa điểm năng lực phản kháng bị hấp dẫn tới đây, bị Cửu Kiếp Kiếm hoàn toàn tiêu hóa, thôn phệ sạch!
Đây mới thật sự là một điểm chân linh thuộc về Thánh Quân!
Chi có tiêu diệt được điểm chân linh này mới coi là chân chính tiêu diệt Thánh Quân phân thân!
Mạc Thiên Cơ thở ra một hơi, mặt dàn ra mim cười nói : “May mẳn a, lần này tao ngộ chiến, thật sự là quá đúng dịp. Chân chính cơ duyên xảo hợp, làm sao cũng không nghĩ ra có thể dễ dàng như thế giải quyết được một cô Thánh Quân phân thân."
Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch cũng là khuôn mặt hưng phấn.
Có thể hoàn toàn không phải trả giá cao hủy diệt đi được một phân thân của Thánh Quân, đây quả thực là thắng lợi khổng lồ!
Sở Dương khè mim cười, nói : “Lần này mặc dù may mắn, nhưng mọi người cũng có thể nhìn ra được, chúng ta một đám các huynh đệ thực lực sau khi trải qua trận chiến Trung Cực Thiên đến bây giờ rốt cục tiến thêm một bước lớn lên ! đáng giá ăn mừng hơn chính là, Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch, cùng đà găng sức đuổi theo, đây mới là chuyện đáng giá cao hứng nhất!"
Ban đầu, đồng dạng là bởi vì một cái phân thân của Vân Thượng Nhân mà mọi người cơ hồ toàn bộ bị diệt.
Còn lần này, ngay cả là đánh lén, ngay cả đối phương tâm thần đại loạn, trạng thái không tốt, cũng có thể cảm giác được, thực lực của mọi người quả nhiên là đà có một sự bay vọt!
Bởi vì, cao thủ như thế, nếu ngươi tự thân cảnh giới không có tới trình độ tương đối, coi như là đánh Cũng là uổng công!
Nhưng, mọi người hợp lực lại dễ dàng giết chết hắn !
Đây không phải là tiên bộ, vậy là cái gì?
Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch hai người nghe được Sở Dương khen ngợi, nhất thời cười không khép được miệng nói : “Thật sự là chính ta mới vừa rồi cũng phát hiện ra, hoàn toàn có thể khớp được với tiết tấu của các huynh đệ. Cảm giác như vậy, thật là quá đà ghiền, ha ha ha..."
"Thật sự!"
Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ đồng thời trịnh trọng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch cười ha ha, cười cười nhưng vành mẳt dần dần đỏ lên. Hai người cười lớn, ôm nhau một chỗ, đem đầu của mình vùi vào vai đối phương, tiếng cười không ngừng truyền tới. Nhưng, chi có hai người bọn họ mới cảm giác được, nước mát đối phương lại làm y phục của mình thấm ướt.
Từng ấy năm tới nay, hai người một mực kém các huynh đệ khác, thời thời khắc khắc cũng lo lắng mình tụt lại phía sau, liên lụy huynh đệ... Cảm giác đó thật sự là nghĩ lại mà kinhL /.
Hiện nay, cái băn khoãn đó rốt cục đà hoàn toàn biến mất!
Chúng ta thật đuổi kịp rồi, thật có thể cùng một đám huynh đệ sóng vai mà đi!
Giờ khấc này tân toan, hai người cơ hồ muôn ôm đầu khóc một phen.
Sở Dương thờ dài một tiếng, tiến lên một bước đem hai huynh đệ ôm vào trong ngực nhưng không nói cái gì.
Nhưng ngay sau đó, Nhuế Bất Thông cùng Mạc Thiên Cơ tất cả cũng không nói một lời ôm lấy.
Năm tên đại nam nhân ôm nhau chung một chỗ, loại tràng diện này vốn là thật quái dị, nhưng, đám người Thiet Bổ Thiên nhìn vào mà trong lòng cảm động chua xót.
Bọn họ rất rò ràng Kỷ Mặc cùng La Khấc Địch vì đội ngù mà đà cố gắng như thế nào !
Cùng rất rõ ràng đám người Sỡ Dương vì huynh đệ của mình, làm ra cái dạng hy sinh gì...
Bất động thanh sắc..., chi sợ, thời điểm ta có thể đột phá lại cố áp chế không đột phá chính là vì... Khoảng cách không nên xa như vậy!
Không làm cho huynh đệ cảm giác được, ta hơn hắn quá xa! Như thế mà thôi!