Q.8 - Chương 849: Nếu Có Kiếp Sau, Gả Cho Ngươi Được Không?
"Sao cũng được, ta liền một đường tìm tìm kiếm kiếm, rời khỏi Cửu Trọng Thiên Khuyết, cũng không biết đi được thời gian bao lâu, sau đó ta phát hiện ra, ta thật sự đi đến Cửu Trọng Thiên đại lục... Mà để cho ta ngạc nhiên chính là, ở nơi này cũng có Tinh linh Tộc, chẳng qua là, thực lực rất yếu..."
"Ta ở phiến đại lục này đem Tinh linh Tộc thống nhất, có đôi khi cũng ở trong lòng nghĩ, tu vi của ta ở Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng coi là cao thủ, ở một phiến đại lục này có thể gặp phải nguy hiểm gì chứ? Cơ hồ chính là thân thể bất tử, làm gì có cái gì là kiếp này kiếp sau?"
Nói tới đây, Tinh linh nữ hoàng cười khổ một tiếng.
"Rốt cục có một ngày... Thanh kiếm kia xuất hiện." Tinh linh nữ hoàng nhìn vào Cửu Kiếp Kiếm trong tay Sở Dương.
Tất cả mọi người là trong lòng vừa động.
Tuyết Lệ Hàn cười khổ.
Quả nhiên, căn nguyên lại trờ lại trên người Cửu Kiếp Kiếm.
Thật ra thì cũng là tự nhiên, lấy thực lực của Tinh linh nữ hoàng ở Cửu Trọng Thiên Khuyết ở Cửu Trọng Thiên đại lục, đều không cần nói ra tay, xuy 1 hơi khẩu khí đã là vô địch thiên hạ, trừ phi là Cửu Kiếp Kiếm cùng với Cửu Kiếp Kiếm chủ nhân cố ý đi ra ngoài...
Tinh linh ngũ thần cũng rối rít đem ánh mắt dừng lưu tại Cửu Kiếp Kiếm trong tay Sở Dương mà vẻ mặt khác nhau.
Hiển nhiên bọn họ cũng không biết, thanh kiếm này cùng chuyện Tinh linh nữ hoàng nói có quan hệ gì.
"Ngày đó, Cửu Trọng Thiên hoàn toàn không có dấu hiệu đột nhiên sụp đo, là tai nạn có tính hủy diệt, toàn bộ thế giới, cả các vị diện trực tiếp bị phá hư, hoàn toàn hủy diệt, sau đó có người sử dụng thông thiên thủ đoạn trực tiếp đem Cửu Trọng Thiên đại lục một lần nữa cải tạo lại."
"Cho đến hôm nay, lực lượng mà vị đại năng kia sử dụng và thủ đoạn hoàn toàn ra ngoài phạm vi hiểu biết của ta. Lúc đó do bản năng cầu sinh cùng với không muốn đồng bào bỏ mạng ở trước mắt mình, ta đem hết toàn lực mang theo tất cả Tinh linh tộc nhân lẩn tránh tai nạn. Hoặc là có lòng, hoặc là vô ý, một vị thông thiên đại năng đem tất cả Tinh linh toàn bộ an trí tại 1 địa phương hơi chút ổn định trong thiên địa, ta chác chắn, nếu như không có vị này viện thủ, ngay cả ta ờ bên trong vào tất cả Tinh linh nhất định sẽ vân lạc tại trận diệt thế tai kiếp đó..."
"Chúng ta bị tập thể an trí đến trong trời đất mới, vốn tưởng rằng tai kiếp đã đi qua, có thể trọng khởi cuộc sống mới nhưng không nghĩ tới, thiên địa lại lân nữa sụp đổ, diệt thế lại đến. Lần diệt thế này quy mô mặc dù so với lần trước nhỏ hơn rất nhiều nhưng vẫn cũ không phải sức người có thể kháng cự. Đang lúc ta muốn mang theo Tinh linh tộc nhân rời khỏi nơi đó, quay trở lại Thiên Khuyết thì lại phát hiện ra tạo hóa loạn thế, quá trình đà không thể nghịch chuyển, ít nhất ta đối với chuyện đó là không thể ra sức. Một cái thanh âm tràn đầy thờ dài ý tứ nói với ta: Ta phá hủy ngươi kiếp này, ta liền trả lại ngươi một cái kiếp sau..."
"Tinh linh Tộc, thủy chung không thể may mán thoát khỏi, toàn tộc tiêu diệt... Mà ta cũng chỉ tới kịp bào toàn cho Tinh linh Tộc đất cư trú là Tinh linh Thành. Nhưng, Sinh Mệnh Chi Tuyền đại biểu cho sự thịnh vượng của Tinh linh Tộc cũng rốt cục khô kiệt, hết thảy cũng đại biểu cho sự chung kết."
Tinh linh nữ hoàng thanh âm vô tận mỏi mệt nói.
"Hoặc là không phá thì không xây được sao, tóm lại ta khi đó, đột nhiên đại triệt đại ngộ... Hiểu rồi bàn thân rốt cuộc muốn vật gì... Cho nên ta tản đi tu vi từ lúc sanh ra, duy trì Cửu Trọng Thiên Tinh linh nhất tộc mạch sống không tiêu tan, tán cách Tinh linh Hoàng Ấn, vẻn vẹn bảo lưu lại một điểm mạng nguyên cuối cùng mà lâm vào ngủ say..."
"Ngày đó, ta dưới tóc hồng thế thề nguyện: Nếu có người mang Sinh Mệnh Chi Tuyền, đi tới nơi ta ngủ say, vì Tinh linh Tộc mang đến quang minh... mang đến cho Tinh linh tộc nhân một đường sinh cơ cùng thịnh vượng, ta liền đem Tinh linh Hoàng Ấn ban cho hắn..."
"Cho đến một ngày, ta ờ trong vĩnh hàng yên lặng đột nhiên thức tỉnh, ta không biết kiếp sau của ta nhưng ta cũng không hề có cái loại tươi đẹp mơ mộng của nữ nhân... Bời vì, sau khi trải qua sống chết, hết thảy thoạt nhìn cũng là hoang đường... Nhưng, rốt cục có một ngày, có người tới."
"Hắn gọi là Sờ Dương. Hắn mang theo kiếm của hắn, mang theo Sinh Mệnh Chi Tuyền, vì Tinh linh Tộc mang đến hy vọng, mang đến quang minh."
"Thật ra thì ờ khi đó, Tinh linh Hoàng Án cũng đã xuẩn xuẩn dục động, mà ta, cũng muốn cho phép... Đang khi nhìn đến người này ta thật giống như có cảm giác: Tựa hồ, ta đà đợi hắn thật lâu hay hoặc là phải nói, ta yên lặng chính là đợi chờ hán đến... Hôm nay, rốt cục đợi đến thời điểm này, cũng đã là kiếp sau rồi. Rốt cục chờ được, mạng nguyên của ta cũng đã không thể nào hồi phục được nữa. Nếu như năm đó, khi ta ờ tuổi thanh xuân gặp được ngươi, ta nhất định sè gả cho ngươi, làm thê tử khả ái nhất của ngươi."
Tinh linh nữ hoàng khi nói đến đây ánh mắt nhìn thật sâu vào Sở Dương. Trong ánh mát nhu tình vô hạn, không che dấu chút nào.
Sở Dương đột nhiên cảm giác một trận hoảng hốt, một trận chua xót.
Tinh linh ngũ thần cũng đà rơi lệ đầy mặt.
"Chúng ta chi biết là Tinh linh nhất tộc không tranh quyền thế, cũng một lòng tị thế độc lập. Nhưng căn bản không biết; loại di thế độc lập này thật ra thì là để phong tỏa nhân tính thuộc về Tinh linh Tộc... Bất kể là người hay là Tinh linh, khi đói bụng cũng muốn ăn cơm, khát nước cũng muốn uống nước, tuổi thanh xuân bất kể nam nữ, cũng sè khát vọng một tình yêu..."
Tinh linh nữ hoàng khẽ thở dài nói : “Loại chuyện này sau này chớ khống chế nữa. Nếu không, Tinh linh nhất tộc, sớm muộn có người bị hủy diệt ở nhân thế..."
"Dạ." Tinh linh ngũ thần cùng kêu lên đáp ứng.
khi nhìn thấy hắn một khắc này, ta biết ta đà không thể nào... Mà
cái gọi là kiếp này kiếp sau cũng bất quá chính là một cỗ chấp niệm, mà người này cũng sớm đà có người yêu của hấn... Cho nên, ta đem tự thân linh phách hóa thành tạo hóa nguyên khí thuần chánh nhất chia ra làm bốn, chia ra ban cho thê tử của hắn."
" chấp niệm của ta đã kết thúc và thật triệt ngộ! Ta rốt cuộc biết, nếu nói tình yêu là tư vị gì." Tinh linh nữ hoàng trong thần sác có sự thỏa mãn; "Chờ một điểm ý niệm của ta cuối cùng tản đi, đó là lúc chân chính tan biến trong cuộc đời..."
"Duy nhất để cho ta cảm thấy vui mừng... Đó chính là, ở thời điểm cuối cùng trước khi mất đi rốt cục trở lại cố hương của ta, gặp lại người chí thân của ta, kiếp này không tiếc nuối nữa!" Tinh linh nữ hoàng tràn đầy quyến luyến nhìn bốn phía nói.
Đến đây, ngay cả là đám người Sở Dương cùng Tuyết Lệ Hàn tất cả cũng cảm giác được một trận râu rĩ.
Tinh linh nữ hoàng mới nhìn qua nhu nhược động lòng người này trong cả đời không có làm ác, cả đời cũng bởi vì Tinh linh Tộc mà giao ra, vô luận là Thiên Khuyết Tinh linh tộc, hay hoặc giả là Cửu Trọng Thiên Tinh linh tộc.
Thân là nữ hoàng, nguyện vọng lớn nhất của nàng bất quá chính là hy vọng có thể giống như nữ nhân bình thường lập gia đình sống chết, thường thức một chút tư vị tình yêu.
Nhưng, chính là một cái nguyện vọng tầm thường tới cực điểm cũng lại khúc chiết từ đầu đến cuối, cuối cùng không có đạt thành! Coi như là hiện tại cũng chảng qua là cảm động lây, hưởng thụ nhờ cảm giác của đám người Tử Tà Tình mà thôi.
Hôm nay, một luồng phương hồn, mất thấy sẽ phải đi đến tiêu tán, đi vào vĩnh tịch chi đồ!
Đáng tiếc ngay cả cảm khái như thế nào thì mọi người cũng giúp không được.
Bởi vì, trước mắt Tinh linh nữ hoàng, đây chỉ là một sợi ý niệm, một điểm mạng nguyên cuối cùng mà thôi.
Tinh linh nữ hoàng lẳng lặng nhìn Sờ Dương, ánh mắt nhu tình vô hạn, mỉm cười một chút, nói : “Ta thật rất hâm mộ bốn người các nàng, cho nên ta đem mong ước của ta ký thác vào các nàng... Ngươi yên tâm, cuối cùng ta cũng không có ảnh hưởng đến thần trí của các nàng... Các nàng chính là các nàng, ta chính là ta, ta chi là của ta mà thôi!"
Những lời này có chút hàm hồ, thậm chí bao nhiêu có chút lời nói không mạch lạc nhưng Sờ Dương lại nghe đà hiểu, thật nghe hiểu nói : “Ta hiểu! Đa tạ ngươi."
Tinh linh nữ hoàng có chút dịu dàng có chút thê lương nở nụ cười nói : “Không cần khách khí, thật ra thì là ta nên đa tạ các nàng mới đúng, đi theo các nàng... Ta mới hiểu được, một nữ nhân yêu một người đàn ông là tình cảm như thế nào. Thì ra, đó mới là cảm giác... Tuyệt vời nhất."
Nàng ngưng nhìn Sở Dương, nói: “Mà một người đàn ông giống như ngươi vậy, đối với các nàng cẩn thận che chờ cùng chiếu cố, càng thêm làm cho lòng người say mềm. Sở Dương... Ta đi theo bốn nữ nhân của ngươi cũng là đã yêu ngươi... Nếu có kiếp sau, ta gả cho ngươi, có được hay không?"
Mọi người cũng một trận trầm mặc.
Bao gồm đám người Mạc Khinh Vũ, Tử Tà Tình, nơi này đột nhiên xuất hiện một nữ tử muốn gả cho Sở Dương, theo đạo lý mà nói vốn là nên ăn dấm, đối với nàng trợn mất nhìn mới là lẽ phải, nhưng hiện tại, giờ phút này, các nàng chi cảm thấy một trận thống khổ.
Đây là một nữ tử đáng thương cỡ nào?
Cái yêu cầu "Quá đáng" này có người nào có thể cự tuyệt đây? !
Giờ phút này Sờ Dương cũng có chút lòng chua xót, rồi lại có một chút buồn cười.
Mình bây giờ, trên căn bản đã đạt đến cành giới Trường Sinh Bất Tử, nếu có thể tái tiến một bước, thăng hoa tới Bất Tử Bất Diệt cành giới, như thế bản thân nơi nào còn có cái gì kiếp sau?
Tinh linh nữ hoàng nhìn thấy Sở Dương thật lâu không có trả lời chắc chắn, ánh mắt dần dần ảm đạm mất mác nói: “Thôi..."
Tinh linh ngũ thần ánh mất giống như muốn giết người nhìn chằm chằm vào Sờ Dương, ai nấy cơ hồ muốn lên đem gia hỏa này đánh thành phấn vụn!
Nữ hoàng bệ hạ sẽ phải tiêu tán ờ nhân thế, ngươi không chấp nhận nàng, sao có thể? Chi là một câu nói mà thôi, có thể chết sao? có thể tổn thất chút gì? Có cần ngụy quân tử như vậy sao? Vô liêm sỉ tiểu tử, tiểu tử vô liêm sỉ!
Sở Dương bỗng nhiên vi cười lên, nói : “Nữ hoàng bệ hạ thiên tư quốc sắc, nghiêng nước nghiêng thành, tính cách ôn nhu, ta cũng rất thích."
Tinh linh nữ hoàng ánh mắt sáng lên, tràn đầy mong đợi hỏi nói : nếu có kiếp sau, ta gả cho ngươi có được hay không?"
Nữ tử, đối với tình cảm của mình dĩ nhiên là không thể che dấu. hồn nhiên rồi lại cực kỳ khát vọng.
Sở Dương nhẹ nhàng gật đầu, lại cười nói: “Tốt!"
Tinh linh nữ hoàng đột nhiên vi cười lên, trong ánh mắt tràn đầy lệ quang, lưu luyến nhìn Sở Dương, nói: “Ta biết ngươi là vỗ về ta, nhưng ta vẫn rất vui vẻ... Ta yêu ngươi, Sở Dương."
"Ngươi biết không, ở thời điểm ngươi chưa biết tên ta... Ngươi từng nói qua... quân theo ta Quỳnh Tiêu vũ phong vân, ta làm bạn với với quân ngạo thế Cửu Trọng Thiên... Tin tưởng khi đó, ngươi cũng không biết, Quỳnh Tiêu là tên của ta a...’’