Q.8 - Chương 891: Đuổi Giết Vân Thượng Nhân! (2)
“Tại sao? Tại sao ngươi để cho phân thân của ta tự bạo, phân thân của ta tự bạo rồi? Đây là tại sao?” Vừa chạy Tuyết Tiên Nhi nụ cười trở nên dị thường khó coi nói: “Vân Thượng Nhân, ngươi làm như vậy là có ý gì? Nói rõ ràng đi!”
Vân Thượng Nhân toàn lực chạy trốn, thản nhiên nói: “Nói rõ ràng cái gì? Nếu không biện pháp, chúng ta ai cũng đi không được. Chẳng lẽ ngươi còn có phương pháp thoát khốn khác sao?”
Tuyết Tiên Nhi cả giận nói: “Ít nhất ngươi cũng phải nói với ta trước chứ, ngươi tại sao không nói, không dám nói sao?”
Vân Thượng Nhân trầm mặc hạ xuống, nói: “Cái gì?”
Tuyết Tiên Nhi nổi giận nói: “Ngươi cho rằng ta không có nhìn ra sao? Phân thân của ta lại thành Vạn Thánh chân Linh của ngươi! Ngươi đây là ý gì? Ngươi có nhiều Vạn Thánh chân Linh như vậy rồi, làm sao còn muốn khống chế phân thân của ta? Ngươi rốt cuộc là có ý gì? Ngươi lại đem ta đưa vào tình thế này sao?”
Vân Thượng Nhân có chút phiền não, nói: “Dưới mắt lúc này còn chưa thoát khỏi hiểm cảnh, ngươi nhưng còn đi truy cứu những thứ việc nhỏ không đáng kể này sao?”
Tuyết Tiên Nhi cười lạnh nói: “Tại sao không có ý nghĩa? Ta có thể hiểu, ngươi muốn sau khi bản thể ta bị hủy diệt, ta trốn vào phân thân thì ngươi có thể khống chế được ta?”
“Ngươi đây là nói cái gì nói!” Vân Thượng Nhân cả giận nói: “Chúng ta là trăm vạn năm vợ chồng, ta có chuyện gì giấu diếm được ngươi đâu, đồng tâm chung đức, cùng giàu sang cũng đồng hoạn nạn, ta làm sao sẽ làm ra chuyện đó đối với ngươi chứ? Hơn nữa phân thân của ngươi ta chẳng qua là khống chế được một cái, bất quá chính là dự phòng ngừa vạn nhất mà thôi? Phân thân của ta, ta cũng khống chế toàn bộ đây...”
Hắn thanh âm dồn dập, cả giận nói: “Vạn nhất tình huống, không phải là ứng đối như mới vừa rồi sao? Nếu chẳng qua là một cái linh hồn phân thân, ngươi có thể làm cho nàng tự bạo được sao? Cho dù làm được, hiệu quả có thể tốt sao? Hiện tại cố nhiên là hủy diệt mất một cái phân thân nhưng cũng kéo giãn được khoảng cách với địch nhân mấy ngàn dặm? Như vậy ta và ngươi cơ hội thoát thân cũng gia tăng thật lớn đi?”
Đến đây, Tuyết Tiên Nhi sắc mặt mới thấy hơi nguôi giận.
“Hơn nữa, mặt đối mặt với những đối thủ hiện tại này... Ta và ngươi nếu quả thật bình thường tới đối chiến, cũng không muốn nói có thể thủ thắng hay không, cho dù là trốn, ngươi có lòng tin chạy thoát sao?” Vân Thượng Nhân thở dài một tiếng nói: “Ta mới vừa rồi đó cũng là hành động bất đắc dĩ, nếu như phân thân của ta vẫn còn, mới vừa rồi nổ tung nhất định là phân thân của ta. Tiên Nhi, trăm vạn năm vợ chồng, điểm này ngươi cũng không tin ta sao?”
Tuyết Tiên Nhi hừ một tiếng, nhưng không có đáp lời, tiếp tục vùi đầu chạy như điên.
Lúc này hai người đã tiến vào đến một mảnh rừng rậm cỏ cây rậm rạp núi non trùng điệp, phiền phức chí cực nhưng hai người vẫn một đường chạy như điên, truy binh phía sau tựa hồ là đã mất dấu...
Cho tới giờ khắc này, Tuyết Tiên Nhi mới xem như rốt cục có thể buông lỏng một hơi.
Nhưng hai người quả nhiên là cẩn thận chí cực, vẫn không dám có chút chậm trễ, lần nữa một hơi triển khai chạy gấp, trong quá trình lại thay đổi vô số phương hướng, thay đổi vô số lần hình dáng tướng mạo, lúc này sau khi xác định đã bỏ rơi truy binh, hai người mới rốt cục có thời gian ở một chỗ cực kỳ bí mật, bên cạnh 1 con suối nghỉ ngơi một chút.
Sau khi uống vài ngụm nước và thở dốc hơi định thần hai người ngồi xuống. Ngay cả có thông thiên tu vi, giờ phút này cũng là mệt đến ngất ngư.
Tuyết Tiên Nhi ngơ ngác nhìn dung nhan của mình trong nước suối, đó là một khuôn mặt tiều tụy.
Nhìn nhìn, Tuyết Tiên Nhi trong lòng đau xót, rốt cục nước mắt chảy xuống.
Vân Thượng Nhân có chút phiền não, nói: “Lúc này là lúc nào mà còn khóc?”
Tuyết Tiên Nhi hiển nhiên là phiền muộn lầm bẩm nói: “Lão trước đây có từng nghĩ đến, có một ngày chúng ta bị đuổi giết không?”
Nàng nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào Vân Thượng Nhân nói. Thanh âm mặc dù phiền muộn nhưng dằng dặc, dư vị vô tận.
Đúng vậy, tin tưởng không chỉ có là hai người bọn họ không nghĩ tới, bao gồm tất cả người Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng không ai nghĩ tới, Thánh Quân Vân Thượng Nhân cùng Tuyết Tiên Nhi lại cũng sẽ có cơ hội có được kinh nghiệm chật vật như vậy!
Đám người Đông Hoàng, Yêu Hậu, Tử Vô Cực hao hết thiên tân vạn khổ, tiêu hao vô số nhân lực vật lực tâm lực, rốt cục đánh bại đánh tan thế lực của Thánh Quân cho tới đem đánh chết, nhưng cũng tuyệt không nhĩ đến việc có thể đem 2 người ép đến tình cảnh này, bởi vì có thể đem đánh bại đánh chết, cũng đã là hy vọng lớn lao xa vời rồi.
Thánh Quân nhất phái thế lực kinh lịch hơn trăm vạn năm tháng, thủy chung là Thiên Khuyết chi quan, xưa nay không người nào có thể ngờ tới. Bất quá từ sau khi thân phận của Nguyên Thiên Hạn lộ ra ngoài và bị đền tội, Mặc Vân Thiên Đế đổi chủ tới nay, bất quá ngắn ngủn hai năm thời gian, cái thế lực này dần dần sụp đổ, cuối cùng đến tình cảnh này.
Đây hết thảy giống như là một giấc ảo mộng vậy, người người trong lòng cũng là cảm giác được không thể tưởng tượng nổi.
Vân Thượng Nhân nghe vậy không khỏi trầm mặc hạ xuống, cười khổ một tiếng, nói: “Nhớ lại năm đó, Vạn Thánh chân Ma cũng bị đuổi giết, cả đời cũng là.”
Tuyết Tiên Nhi thanh âm mỉa mai nói: “Vạn Thánh chân Ma? Đây chính là cha ngươi a!”
“Đương nhiên rồi.” Vân Thượng Nhân thản nhiên nói: “Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng phủ nhận quá, đó là cha ta, nhất là ở trước mặt ngươi.”
Tuyết Tiên Nhi nói: “Nhưng ngươi đúng là đã giết hắn, thậm chí cả sát cục đó cũng là ngươi trăm phương ngàn kế thiết kế ra.”
“Đúng là ta làm, bởi vì ta không giết hắn, ta làm sao có thể đủ có đầy đủ tư nguyên, nội tình mà thành tựu Duy Ngã Thánh Quân chứ?” Vân Thượng Nhân nhẹ giọng nói: “Nhân sinh trên đời, chung quy có một số việc rất bất đắc dĩ, cũng phải có 1 số người cần hy sinh. Đó chính là giang hồ.”
“Vân Vân, ngươi biết không, ta thích nhất ngươi đúng là điểm này.” Tuyết Tiên Nhi thanh âm có chút bất âm bất dương nói: “Bởi vì, ngươi ngay cả việc giết chính cha ruột mình lại cũng có thể nói ra tràn đầy triết lý; Tràn đầy nhân sinh cảm ngộ.”
Vân Thượng Nhân ánh mắt nhìn nước suối, thản nhiên nói: “Thật sao? Phụ thân của ngươi, là ai giết nào?”
Tuyết Tiên Nhi sắc mặt thoáng cái trở nên xanh mét, giảm thấp xuống thanh âm nói: “Vân Thượng Nhân, ngươi đây là muốn ép ta và ngươi động thủ sao?”
Vân Thượng Nhân khẽ hừ một tiếng, nói: “Cần gì tức giận, mọi người cũng vậy cả, ngươi và ta, tất cả mọi người lòng dạ biết rõ, mọi người đã kinh qua mọi chuyện. Cho nên, ngươi cũng không cần kích thích ta. Bởi vì ngươi căn bản là kích thích không được ta, nhưng ta có thể chọc giận ngươi!”
“Bởi vì ta là hoàn toàn không cần, mà ngươi vẫn có một chút quan tâm!”
Tuyết Tiên Nhi có chút xa lạ nhìn hắn, từng chữ nói: “Vân Thượng Nhân, ngươi nói những lời này còn có lương tâm sao?”
“Lương tâm là vật gì, loại vật gì ngươi có sao? Ta có sao? Ta nếu có lương...” Trên khuôn mặt anh tuấn của Vân Thượng Nhân là một mảnh đỡ đẫn, lạnh nhạt nói: “Ta còn có giết chết cha ruột của mình sao?”
“Nói thật hay! Có đạo lý! Quá có đạo lý!” Tuyết Tiên Nhi chậm rãi gật đầu nói: “Ngươi nói những lời này thật sự là... Quá mẹ nó có đạo lý!”
“Tiên Nhi, ngươi sao nói thô tục như vậy.” Vân Thượng Nhân nhíu mày nói: “Mặc dù mọi người cũng là người không có lương tâm nhưng trong lòng biết là đủ rồi, cần gì tuyên chỉ ra miệng, chúng ta cần có tu dưỡng, không thể nói thô tục.”
Tuyết Tiên Nhi châm chọc cười lên nói: “Vân Thượng Nhân, ngươi cho tới bây giờ còn cho là Thánh Quân sao?”
“Đây là dĩ nhiên!” Vân Thượng Nhân nói: “Một người có lương tâm hay không từ nói năng nhìn không ra được. Nhưng, một người có tu dưỡng hay không lại có thể từ mặt ngoài nhìn ra được, cái này cũng không nên theo hoàn cảnh, lập trường mà phát sinh biến hóa.”
“Để cho ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi không có một chút điểm lương tâm nào, lương tâm tất cả đều bị chó ăn rồi...” Vân Thượng Nhân thản nhiên nói: “Nhưng trước mặt người khác, mỗi tiếng nói cử động ưu nhã vẫn có thể hấp dẫn vô số người. Để bọn họ cho rằng ngươi có thể tin được. Để bọn họ vì ngươi bán mạng.”
“Mà một khi một người không có lương tâm có thể làm được như vậy thì vĩnh cửu hắn ngày sau vô luận làm chuyện gì, đều muốn là không có hướng mà không lợi.” Vân Thượng Nhân nhẹ nói: “Tuyết Tiên Nhi, ta nhiều năm thành công như vậy không phải đã chứng minh đạo lý này sao.”
Tuyết Tiên Nhi giọng mỉa mai nói: “Nhưng ngươi hôm nay còn không phải là đã thất bại, bị bại gần như hai bàn tay trắng rồi sao.”
Vân Thượng Nhân đột nhiên nói: “Chưa chắc đã là thất bại. Có lẽ chờ ta lần nữa ngóc đầu lại, cả thiên hạ đều quay về trong lòng bàn tay ta và ngươi, thậm chí, ngay cả Đông Hoàng, Yêu Hậu cũng sẽ không có thể tồn tại! Hoàn toàn sạch sẽ, không tiếp tục chướng mắt ta và ngươi nữa.”
“Khẩu khí thật lớn!” Tuyết Tiên Nhi kinh ngạc nhìn hắn nói: “Ở thời khắc cùng đường hiện tại, ngươi vẫn còn có sự tự tin như vậy? Hùng tâm tráng chí như vậy!”
Vân Thượng Nhân không đáp, nhưng đứng lên nói: “Đi thôi, chúng ta đi Tử Tiêu Thiên!”
“Chờ đi đến nơi đó, ngươi sẽ minh bạch hết thảy!”
“Tử Tiêu Thiên?” Tuyết Tiên Nhi ánh mắt sáng ngời nói: “Chẳng lẽ nói, ngươi ở bên đó còn để lại hậu thủ? Thỏ khôn có ba hang?”
Thánh Quân hít một hơi thật sâu, không có tức thì trả lời, trong con ngươi đột nhiên dần hiện ra một đạo tà ác hắc mang khó nói lên lời mà nói: “... Đi, ngươi sẽ rõ, hoàn toàn hiểu!”
Hai người phi thân lên.
Đám người Sở Dương một đường truy tung, nhưng thủy chung không có phát hiện ra bất kỳ dấu vết có thể truy tung.
Mọi người ở trong liên miên núi rừng dừng truy tung. Từ bốn phương tám hướng đám người bắt đầu tụ tập lại; Tại bực thời khắc này ai cũng không dám có bất kỳ một điểm chậm trễ nào, một chút xíu thời gian cũng lãng phí không được.
“Phía tây không có bất kỳ dấu vết nào.” Đổng Vô Thương, Mặc Lệ Nhi, Tạ Đan Quỳnh nói.
Thật lòng phải bội phục Đổng Vô Thương khí lực cường hãn, lúc trước đón đỡ lực lượng Tuyết Tiên Nhi phân thân tự bạo, thương thế rất nặng nhưng sau khi ăn vào một viên Cửu Trọng Đan, cũng không có điều tức đã cùng Mặc Lệ Nhi, Tạ Đan Quỳnh chạy tới. Căn bản không tụt sau lực lượng truy tung phía trước khoảng cách quá lớn, sau đó ba người đi về phía tây truy xét, thật lòng cường hãn!
“Mặt đông cũng không có.” Cố Độc Hành, Bố Lưu Tình cùng Nhuế Bất Thông nói.
Đám người Nhuế Bất Thông lấy tốc độ mà nói coi như là đội hình truy tung thứ nhất, bọn họ vốn là cách đám người Thánh Quân gần nhất nhưng sau vụ nổ ngăn lại, mất đi thần thức phong tỏa với Thánh Quân, vẻn vẹn nhờ vào một điểm trực giác ở phía sau mãnh truy, đuổi theo đây, vẫn kiên trì theo hướng đông đuổi theo nhưng không thu hoạch được gì.
“Phía bắc cũng không có.”
Người theo hướng phía bắc truy tung chính là đám người Sở Dương, Tuyết Lệ Hàn, Mạc Khinh Vũ. Đám người Sở Dương lúc đầu đuổi theo Nhuế Bất Thông nhưng khi thấy đám người Nhuế Bất Thông đuổi theo hướng đông thì chuyển sang hướng bắc đuổi theo, trong hoàn cảnh này một đông một bắc không thể nghi ngờ là phương hướng thường bỏ chạy nhất.
Nhưng ba phương hướng này hoàn toàn không có dấu vết gì của Thánh Quân.
Phía nam, là phương hướng mọi người quên bởi vì mọi người vốn là từ phía nam đuổi giết đến, mặc dù nói chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, nhưng phía nam, hiện tại Thánh Quân đánh chết cũng không dám đi.
Cho dù không đụng phải Cửu Kiếp huynh đệ, nhưng cũng sẽ có cơ hội lớn hơn gặp gỡ phải đội hình tiễu trừ khác, tỷ như lúc trước bị thương Tử Vô Cực, Mộng Cảnh Hồi, chỉ cần lại bị phát hiện ra, vậy thì chân chính là quá không thoát thân được.
Nhưng làm sao một điểm dấu vết cũng không có đây? Cho dù mới vừa rồi cái tràng tự bạo kia tạo thành một chút thời gian dừng lại truy tung nhưng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, không nên hoàn toàn tìm không được dấu vết a!
Đám người Sở Dương cũng là chân mày nhíu chặt, trăm mối vẫn không có cách giải.
Lấy kinh nghiệm tâm cơ của Thánh Quân, một khi bị hắn chân chính kéo giãn khoảng cách, thoát khỏi truy tung, còn muốn tưởng đuổi theo, đó chính là so với lên trời còn khó hơn.
Lần này bố cục, bản ý chính là thành thật không cho hắn chạy trốn! Thiên ma đại chiến sắp tới, thật vất vả thành công đem Thánh Quân dẫn ra ngoài, nếu lại để hắn thoát thân, sau này phiền toái vô cùng.
Nếu thời khắc quyết chiến Thiên Ma Thánh Quân nhô ra quấy rối, thậm chí nhất cử phá vỡ chiến cuộc! Cái nguy cơ này mọi người ai cũng dám mạo hiểm.
Nhưng bây giờ truy tìm không thấy tung tích, càng trì hoãn cách địch nhân càng xa, nhưng bây giờ hoàn toàn không có đầu mối, không biết nên làm như thế nào.
Bất quá do dự chốc lát quang cảnh, phía sau có nhiều người cũng đã lục tục chạy tới, điều này cũng ý nghĩa, khoảng cách giữa bọn họ và Thánh Quân càng xa hơn một bước!
“Tách ra!” Sở Dương, Tuyết Lệ Hàn nhìn lẫn nhau một cái, đồng thời nói ra hai chữ này.
Đây là phương pháp duy nhất trong khi không có cách nào hay hơn!
“Tách ra ba đường.” Mạc Thiên Cơ cơ hồ hộc máu chạy tới, hắn khởi bước chậm nhất, lúc này có thể ở chỗ này đã là cực hạn rồi.
“Ba đường? Làm sao là ba đường?” Mọi người cau mày nghi vấn.
“Đúng, chính là ba đường, đông bắc phương hướng một đường, hướng tây bắc một đường, bắc phương một đường.” Mạc Thiên Cơ thở hào hển, thậm chí không còn kịp điều hòa hô hấp, tức thì cho ra chỉ thị nói: “Mỗi đội hình đi chung cũng không được thấp hơn sáu người, luôn giữ liên lạc với tổ chức tình báo Thiên Cơ, nếu như phát hiện ra dấu vết thì cố cuốn lấy đối phương, không cầu giết địch, chỉ cầu vây; Bất kể hy sinhnhư thế nào nhất định phải chống đỡ được khi đại đội nhân mã đuổi qua. Nếu như thủy chung không có phát hiện ra, mọi người cuối cùng ở Tử Tiêu Thiên gặp nhau!”
“Tử Tiêu Thiên! Nơi nào?” Sở Dương cùng Tuyết Lệ Hàn nghe vậy đồng thời trong lòng chấn động, hai người bọn họ trong nháy mắt phát lên một cái ý niệm trong đầu, nếu như mọi người truy tung không có kết quả, tình huống tiếp theo sẽ cực kỳ ác liệt.
Những người khác trong lòng cũng là sóng lớn ngập trời!
Đúng vậy, điểm cuối cùng tụ tập chính là Cửu Trọng Thiên Khuyết yếu hại chi địa, Tử Tiêu Thiên!
Binh quý thần tốc, việc không nên chậm trễ, mọi người lập tức chia ra ba đường.
Tuyết Lệ Hàn, Mạch Thanh Thanh, Yêu Tâm Nhi, Tử Vô Cực, Long ảnh Huyễn, Mộng Cảnh Hồi, Mặc Hồi Trần một đội, nhanh như tia chớp hướng đông bắc lao đi. B�� người chia làm hình cánh quạt tìm tồi.
Sở Dương, Mạc Khinh Vũ, Tử Tà Tình, Hổ ca, Kiếp Nạn Thần hồn, Sở Nhạc Nhi, Mạc Thiên Cơ, Kỷ Mặc, tám người một tổ hướng về hướng bắc chẳng khác gì là chạy thẳng tới Tử Tiêu Thiên mà đi.
Đám người Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương, Tạ Đan Quỳnh, Ngạo Tà Vân, La Khắc Địch, Tự Nương, Nhuế Bất Thông, bảy người theo hướng tây bắc mà đi.
Ba tổ nhân mã, có thể nói là tập trung tất cả đỉnh cao thủ tại Cửu Trọng Thiên Khuyết hiện nay!
Dọc đường các đại thiên địa cũng tùy theo động viên, lần này quy mô đuổi giết tuyệt đối là xưa nay chưa từng có, vô tiền khoáng hậu!
Đồng thời, cũng có thể coi như là một lần Thiên Đế mới cũ cạnh tranh.
Ba đạo nhân mã, giống như khói xanh lan vào núi rừng, nơi nơi đi qua vô thanh vô tức.
“Thiên Cơ, ngươi cho là khả năng Thánh Quân đi trước Tử Tiêu Thiên có bao nhiêu phần trăm?” Sở Dương vừa nhanh chóng đi tới, vừa trầm giọng hỏi.
“Một trăm phần trăm!” Mạc Thiên Cơ trầm mặt, nói: “Thánh Quân có mục đích tuyệt đối chính là Tử Tiêu Thiên, bởi vì hiện tại ở Cửu Trọng Thiên Khuyết hắn đã bị đào cả gốc lên, không tiếp tục có đất đặt chân nữa, nơi duy nhất có thể làm cho hắn có cơ hội ngóc đầu cũng chỉ có Vực ngoại thiên ma bên kia...”
“Mà với tính cách của Vân Thượng Nhân, cho dù là tất cả người Thiên Khuyết chết sạch, hắn cũng sẽ không đau lòng nửa điểm, vì muốn đạt thành hắn mục tiêu của mình... Tử Tiêu Thiên hắn nhất định sẽ đi.”
“Chuyện này, không tồn tại bất kỳ hoài nghi nào. Khác biệt là hắn đến tột cùng sử dụng con đường nào để đi Tử Tiêu Thiên mà thôi! Mà chúng ta có thể đuổi theo chặn hắn lại không mà thôi.”
Mạc Thiên Cơ hít một hơi thật sâu nói.
“Như thế nói đến... Đàm Đàm cùng lịch đại Cửu Kiếp huynh đệ bên kia chẳng phải là có lớn lao nguy cơ...” Sở Dương nhíu mày nói.
“Tình huống bây giờ còn có đường sống, ta đã trước tiên, báo cho Đàm Đàm bên kia, có đề phòng.” Mạc Thiên Cơ nói: “Hơn nữa dặn dò bọn họ, nếu thấy Thánh Quân cùng Thánh Hậu hai người nhất định phải cố gắng, không tiếc trả giá cao đem chặn lại! Phải kiên trì đến khi chúng ta đi đến. Hàng vạn hàng nghìn lần không thể để cho Thánh Quân cùng thiên ma hội hợp! Nếu không đó mới đúng việc lớn không tốt!”
“Vậy chúng ta tăng nhanh tốc độ một chút, cho dù không chặn lại được Thánh Quân, cũng hy vọng có thể ở trước khi hắn chạy tới Tử Tiêu Thiên!” Sở Dương hít sâu một hơi, con mắt lóng lánh nói.
Vừa nghe những lời này, Mạc Thiên Cơ mắt cũng bắt đầu trắng dã.
“Hiện tại tốc độ đã rất nhanh ro6`i?” Kỷ Mặc oán trách nói: “Lão đại, ngươi cho dù không thông cảm với chúng ta, ít nhất cũng muốn thông cảm một chút hai vị mới đại tẩu nha, người ta là cô dâu mới đây, đã bị ngươi hành hạ...”
Sở Dương “Phốc” một tiếng gõ lên đầu Kỷ Mặc mắng nói: “Ngươi sao nhiều lời như vậy đây? Rốt cuộc là muốn nói gì thế? Muốn ăn đòn hả!”
Mạc Thiên Cơ vừa chạy nhanh, vừa nói: “Bản thân ta vừa nghĩ tới, Sở Dương, chúng ta hiện tại không chỉ có là huynh đệ kết nghĩa mà là thân thích rồi, sau này đừng cứ mãi gọi tên ta, ngươi nên đổi giọng gọi đại cữu ca. Đúng rồi, lễ nghi bái kiến đại cữu ca ngươi còn chưa có làm đối với ta làm đây, cái này là tiêu chuẩn lễ nghi thành thân, không thể miễn a!”
Sở Dương cười mà như không cười nói: “Mạc Thiên Cơ, ngươi xác định ngươi muốn ta gọi ngươi là đại cữu ca? Còn có nữa, ngươi xác định đây là lễ nghi phải có? Nếu như ngươi kiên trì, không thành vấn đề, thật sự ta hiện tại có thể làm được, toàn bộ làm đủ, đại cữu ca của ta!”
Mạc Thiên Cơ nghe vậy theo bản năng sợ run cả người, bản năng cảm nhận được nguy cơ, nhớ tới Sở Dương bây giờ là không có chỗ cố kỵ, lão bà cũng cưới tới tay, mà bản thân còn đang trong nước sôi lửa bỏng giãy dụa theo đuổi.
Sở Dương những lời này nói rõ chính là uy hiếp!
Cuối cùng... Bản thân nếu muốn cưới muội muội người ta, hôm nay coi như là chiếm chiếm được “Tiện nghi.” Sau này bản thân muốn gọi người khác làm đại cữu ca thời cũng không biết có được hay không. Vừa nghĩ đến đây, không rét mà run, Mạc Thiên Cơ cười ha ha nói: “Tính ra tất cả mọi người là giang hồ con cái, hết thảy tùy ý thôi... Hiện tại việc cần thiết hơn là tiêu diệt Thánh Quân, tĩnh bình ma hoạn, cái này ta liền không so do nữa.”
“Ngươi không so do, ta vẫn muốn so do đây, chuyện ngày hôm nay ta nhớ ngươi! Chờ sau này sau khi tiêu diệt Thánh Quân, tĩnh bình ma hoạn, chúng ta sẽ hảo hảo so do.” Sở Dương chém xéo mắt, âm trầm nói.
Mạc Thiên Cơ ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Cuộc sống không có cách nào qua được, trời cao a, đại địa a...”
Mạc Khinh Vũ cùng Tử Tà Tình mắt trợn tròn, nhìn một đôi dở hơi đấu võ mồm, ngay cả là cực khổ đuổi giết nhưng mỗi người cũng là vẻ mặt tươi cười, không thấy chút nào mệt mỏi chút nào.
Vạn dặm trường đồ, đang ở dưới chân chợt lóe lên.
Tuyết Lệ Hàn một đường truy tung, cực kỳ gấp gáp.
Ở bên cạnh hắn còn có Tuyết Thất. Tuyết Thất là từ phía sau đuổi theo, Tuyết Thất một thân tu vi chân thật ở trong Cửu Đế Nhất Hậu chỉ thuộc đoạn cuối, không đáng nói đến nhưng một thân khinh công cũng là thật là cao minh, cơ hồ có thể cùng Tinh linh Tiễn Thần chạy song song với, không phụ là Thiên Khuyết đệ nhất sát thủ.
Hai người huynh đệ bọn họ có phương thức liên lạc khác, trực tiếp liên lạc với đại ca của mình, hai huynh đệ cơ hồ là lấy xu thế liều mạng lao đi đuổi theo, vượt xa những người khác thật xa.
Những vị Thiên Đế khác đối với bọn họ cũng cảm giác kỳ quái nói: Hai người này sao liều mạng như vậy?
Không chỉ là bọn hắn, đám người Tuyết Lệ Hàn cùng Tuyết Thất cũng cảm giác được trong lòng rất kỳ quái, rất mê võng.
Tại sao muốn đuổi theo?
Chân chính đuổi theo sau, có thể làm gì?
Có thể làm sao bây giờ?
Coi như là đuổi theo sau, muốn nói, muốn hỏi cái gì đây?
Còn không phải là không còn lời nào để nói sao!
Bất kể nói gì, Tuyết Tiên Nhi cùng Vân Thượng Nhân lần này cũng nhất định khó thoát khỏi cái chết!
Vô luận như thế nào đều phải chết!
Nói có ích lợi gì? Có ý nghĩa gì!
Hai huynh đệ nhân tâm tình phức tạp khó tả, nhưng thủy chung cũng không có chút nào chậm lại. Liên tục mấy ngày truy đuổi, đã đem những người khác xa xa vứt ở phía sau mấy ngàn dặm.
Phía trước là một thôn nhỏ.
Trong cát vàng là một cái thôn nhỏ, nơi đây nhiều lắm cũng chỉ có năm sáu chục gia đình.
“Hạ xuống nghỉ ngơi chốc lát, thuận tiện ăn một chút gì, uống nước đã.” Đoạn đường này hết sức phi hành, cũng cần thay đổi hơi thở.
Hai người “Quét” một tiếng rơi xuống, trực tiếp rơi xuống một quán rượu trong thôn.
Trên không trung đã sớm thay đổi hình dáng, hoàn toàn không có nửa điểm khác biệt.
Hai người bước nhanh vào trong tửu phô. Nhưng lúc đó cũng có hai người chạm mặt đi ra.
Bốn người vừa nhìn nhau trong một sát na ánh mắt tiếp xúc, bốn người thân thể lúc bất chợt cùng cứng ngắc lên!
Vân Thượng Nhân!