Chương 4: CHUYỆN NĂM 2000 (Phần 1)
Khi Lương Duyệt tới Bắc Kinh đúng vào ngày nóng nực nhất. Chiếc điều hoà trên chiếc xe khách bị hỏng, cả chiếc xe nóng hầm hập chẳng khaá gì một chiếc lò nướng, ai cũng thở hổn hển, ai cũng nhớp nhúa mồ hôi. May mà chiếc xe chạy vào ban đêm nên vẫn còn có một chút gió mát. Nhưng khi xe chạy tới Hà Bắc thì gặp một cơn mưa lớn.
Trên xe, hành khách từ đàn ông đến đàn bà, ai cũng gà gà gật gật, người cựa mình, người nghiến răng, người thì lảm nhảm trong cơn mơ, chỉ có Lương Duyệt vẫn thức trong tâm trạng phấp phỏng lo âu, thỉnh thoảng lại nhìn ra phong cảnh hai bên đường.
Chuyến xe đã muộn bốn tiếng đồng hồ, không biết anh ấy có còn đợi cô ở chỗ hai người đã hẹn nhau không ?
Nghĩ đến anh, cô không khỏi cảm thấy đôi chút ngượng ngùng. Anh và cô quen nhau qua mạng Internet, tuy đã nhìn thấy nhau qua ảnh những vẫn chưa gặp mặt bao giờ. Nghe nói anh là sinh viên năm thứ ba của một trường đại học, trong ảnh trông anh rất nổi, dường hnư anh đang tham gia một hoạt động đoàn thể nào đó. Anh đứng ở vị trí người chủ trì rất oai phong, đến cả đôi lông mày rậm cuũn trở nên rất hấp dẫn.
Thực lòng, cô cảm thấy hơi căng thẳng, đến nỗi ngón tay cô hằn thành một vết trên bức ảnh, cô vội kéo vạt áo ra lau. Ánh mắt nhìn vào nụ cười cởi mở của người trong ảnh dường như trở nên rõ ràng hơn, ngay cả không khí ngột ngạt trong xe cũng trở nên dễ chịu hơn. Bên ngoài tấm của kính xe, cơn mưa khiến cho bầu trời và mặt đất trở nên mờ ảo, mọi thứ cũng trở nên mờ ảo, và có cả một con người cũng trở nên rất mơ hồ là cô.
Sau khi tốt nghiệp xong, công việc của Lương Duyệt rất không như ý muốn. Đối với một sinh viên vừa tốt nghiệp tại một trường đại học hạng hai ở một tỉnh lẻ thì hầu như cơ hội phát triển chẳng có được là bao, nên cô chỉ có thể tới làm nguời phụ trách trong bộ phận ăn uống trong một nhà hàng. Ngày nào cũng phải hết đon slại tiễn khách, đến nỗi cái cằm cũng phát đau vì cứ phải cười với khách, thế mà đồng lương ít ỏi đổi bằng cả tuổi trẻ ấy cũng rất khó giữ được. Lời nói của cô giáo chủ nhiệm lúc nào cũng đeo một cặp kính màu đen rất to hồi đại học của Lương Duyệt, đến nay ngẫm nghĩ lại thì thấy rất đúng, thậm chí có thể coi như là một câu triết lý, đó là : « Những học sinh nam của ngành này, sau khi tốt nghiệp xong thì rất thơm, dù có bị giập đầu thì các nhà máy cuũn cứu tranh cho bằng được, còn với các học sinh nữu thì chỉ có hai con đường để chọn : một là thi cao học ; hai là lấy chồng, không thể có con đường thứ ba.’ Lúc ấy, cô đã tỏ ra rất bất bìn trước những lời trọng nam khinh nữ của cô giáo, mãi cho tới khi bước chân vào xã hội rồi thì cô mới biết, lời nói ấy không sai chút nào.
Nghe nói ngành máy công trình rất có tương lai, rút cục cũng chỉ là thiên hạ của đàn ông, còn phụ nữ mà duy trì được công việc này tới một năm sau chỉ có một bà chị lớn tuổi cùng phòng với cô, một người chẳng có gì là con gái.
Chiếc xe cuối cùng cũng đã nổ máy, những chiếc bánh xe lăn đi mang theo cả mọt người con gái rời xa qquê hương. Con đường phía trước rút cục ra sao, cô không biết, cô chỉ biết một điều duy nhất là, nghe nói cơ hội có ở khắp mọi nơi trong thành phố Bắc Kinh với những toà nhà cao chọc trời san sát bên nhau.
Mặc dù cô cũng nghe nói về sự khốc liệt của nó, nhưng cô vẫn lạc quan tin tưởng rằng, những khó khăn ấy không khuất phục được cô.
Khi chiếc xe dừng lại ở bến xe đường dài Tây Huệ Đông, cô cố tình xuống xe chậm hơn mọi người, rồi sau đó đứng bên cạnh cửa xe quan sát bốn xung quanh, nỗi lo âu phấp phỏng trong lòng chẳng khác gì hồi thi tốt nghiệp cấp ba. Những người đi ngang qua cô, ai cũng vội vàng cắm cúi với những túi lớn túi nhỏ trên tay, trên vai cùng với nỗi buồn xa quê và niềm hy vọng mong chờ của những kẻ tha phương cầu thực. Cô nghĩ, mình khác với những người ấy, ít nhất thì cô cũng đang đứng nguyên tại chỗ để chờ đợi một niềm hy vọng, chờ đợi một niềm vui sướng của lần đầu gặp gỡ.
Một bó hoa bách hợp to tướng toả hương thơm ngát cũng với một niềm vui sướng lặng lẽ đang đặt ở phía sau lưng cô. Nghe tiếng động cô lập tức quay phăt người lại, và cô với anh đã nhìn nhau như thế.
Bên kia những bông hoa trắng muốt, xinh đẹp là anh với một nụ cười rạng rỡ, còn bên này của những bông hoa thơm ngát là cô với nụ cười thẹn thùng.
Thực ra, hiện thực không có quá nhiều nỗi lo lắng đã mang tới cho người ta những cơ hội để người ta thực hiện. Cuộc gặp gỡ lần đầu của họ diễn ra rất bình thường, bình thường hệt như cuộc gặp gỡ giưua những người bạn đã chơi với nhau từ lâu, ngay cả vẻ ấm áp của nó cũng nhẹ nhàng như người ta đã rất hiểu về nhau.
Sau khi gặp cô, anh cứ cúi đầu mỉm cười và không nói gì nhiều mà chỉ đưa tay ra đón lấy túi hành lý từ tay cô, còn tay kia thì nắm lấy tay cô không chút đăn đo.
Cô lặng lẽ quan sát lại khuôn mặt gầy gò, thanh tú của anh, một chút xao xuyến dâng lên trong lòng cô theo mỗi động tác từ bàn tay anh. Một vẻ trẻ trung cuồng nhiệt pha đôi chút ngượng ngùng. Nhưng lại cũng rất đỗi dịu dàng khiến người ta không khỏi thấy lòng dịu lại.
Và khiến cho cô thấy lòng mình xốn xang khác thường.
Sau một hồi cúi đầu xuống tủm tỉm cười, anh đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi : « Trên mặt của tôi có gì à ? »
Ánh sáng của những ngọn đèn đường hắt xuống mặt đường sau cơn mưa, tạo thành những vệt loang lổ. Giọng nói rất có sức cuốn hút của anh bất chợt vang lên, khiến Lương Duyệt ngây người, và lắc đầu như một phản ứng có điều kiện ngay sau khi giọng nói ấy vừa kết thúc. Rồi sau đó đó cô bật cười vì phản ứng trẻ con của mình.
Anh cũng thật là, rõ ràng là ít hơn mình hai tuổi, thế mà lại còn động đến nỗi buồn của người khác. Rồi đột nhiên cô cảm thấy mình có phần ngốc nghếch khi bỗng nhiên lại cười lên như vậy, nên vội im bặt và đưa mắt nhìn anh ngẩng cao đầu đi ở phía trước ném lại phía sau một câu hỏi cũng vẫn với chất giọng đầy sức lôi cuốn ấy : « Cô đi đâu vậy ? »
Lương Duyệt tức giận : « Tôi tìm đường tới bến tàu điện ngầm. » Nói xong sải bước về phía cô đã định.
Nhưng giọng nói phía sau cô vẫn tỏ ra rất bình tĩnh : « Nhưng mà, bến tàu điện ở phía Bắc cơ mà. »
Cô hít một hơi thở thật sâu, quay đầu lại cố nén tức giận mỉm cười, nhưng trong lòng thì nghĩ : đồ trẻ con, cứ chờ đấy, chờ đến khi chị đây đổi đời, chị sẽ cho mà biết.
Nhìn đôi mắt giận dữ của cô, bỗng nhiên anh bật cười, đưa tay dí vào lông máy cô, « Xấu quá, từ nay về sau đừng có cau mày như thế nhé. »
Về sau đừng có cau mày nữa, đó là câu nói để lại ấn tượng cho cô cuối cùng của anh trong ngày hôm đó. Mãi tới bây giờ cô vẫn còn nhớ như in, và cả với vẻ ấm nóng từ ngón tay của anh nữa, nó đã khắc sâu vào trong đáy lòng cô.
Anh tên là Chung Lỗi, hai người quen nhau qua mạng Internet vào một tháng trước đây. Anh viết văn nam xuôi và Tống từ, còn cô thì chuyên viết theo giọng tiểu thuyết và Tống từ Đường thi. Hai người cũng bàn luận về văn chương thơ phú, làn nào cũng chẳng ai chịu thua. lần này cô tới Bắc Kinh, một là để tìm công việc, hai là để thăm anh.
Anh đã giúp cô tìm thuê nhà, nghe nói đó là nơi lựa chọn của hàu hết những người mới đặt chân tới Bắc Kinh. Khi mò mẫm từng bước lên cầu thang, cô đã nghĩ thầm trong bụng, may mà không phải là hầm ngầm dưới mặt đất, bởi vì cô nhớ tới những chiếc hầm để chứa rau ở quê mình. Trong chiếc hầm vuông ấy, lúc nào cũng nóng hầm hập, không khí lúc nào cũng vương mùi thum thủm của các loại rau thối đến nhức cả mũi.
Khi hai người thở hổn hển dứng trước cửa ngôi nhà và vãn chưua kịp nhấn chuông, thì cánh cửa sắt đã bị ai đó từ bên trong đá bật ra nghe xoảng một tiếng, khiến cả hai gật thót mình, trợn mắt nhìn người vừa chui từ bên trong ra. Người ấy có vẻ cũng không ngờ rằng có hai người đang đứng trước cửa nhà của họ. Người ấy một tay bấm điệnt hoại, một tay túm vạt áo của chiếc áo khoác, đôi mắt đưa đi đưa lại. Lương Duyệt đứng sau Chung Lỗi, cô đưa mắt nhìn qua khe hở ở cổ anh, thì thấy đó là một cô gái có đôi mắt rất sáng, nhưng đáng tiếc nó đã bị cặp mày và đôi lông mi dày che khuất.
Người ấy đang nghiến răng, nói bằng giọng Tứ Xuyên : « Con vẫn ổn. Mấy hôm trước con đã tới thử trước ống kính rồi. Đạo diễn còn nói là, con rất có tiềm năng. Mọi người yên tâm đi. »
Thì ra cô ta là một diễn viên.
Chung Lỗi vội né người nhường lối cho cô gái ấy. Còn cô ta thì đưa mắt lạnh lùng quan sát Lương Duyệt ở phía sau, rồi hất cằm nói, « Thôi, không nói với hai người nữa, con đi quay phim đây ! » Nói xong tắt máy rụp một cái rồi quay ngoắt thân hình mảnh mai chạy lộp cộp xuống phía dưới.
Mãi cho tới khi bóng dáng người ấy đã khuất hẳn, Lương Duyệt mới bật cười và theo sau Chung Lỗi bước vào trong cánh cửa lớn. Trong hành lang tối om không hề có chút ánh sáng nào, phía cuối đó là hai căn phòng mở cửa đối diện nhau. Chung Lỗi đặt hành lý xuống bên trái cánh cửa, rồi vẫy Lương Duyệt tới.
« Đây là nơi cô sẽ ở. » Anh khẽ giới thiệu.
Trời đất, cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến cô có cảm giác rằng mình đã bị lừa, mỗi tháng 240 đồng mà ở trong một căn phòng hnư thế này sao? Với mức giá tiền ấy thì ở quê sẽ thuê được cả một căn nhà biệt lập.
Cô chau mày nhăn mặt quan sát một lượt căn phòng chưa đầy 20 mét vuông mà đã có tới sáu chiếc giường hai tầng, ngoài chiếc bàn để các vật dụng đánh răng, rửa mặt, đến cả một chiếc bàn ăn cơm cũng không có.
Mà không hẳn như vậy, vì dù có đi chăng nữa thì cũng không có nơi mà để.
Bởi vì đây là phòng ở cho con gái nên Chung Lỗi không tiện ngồi. Đặt túi đồ xuống, anh nắm tay cô đi ra phía cổng lớn, khuôn mặt còn non tơ của anh bỗng mang chút nặng nề. Anh cúi đầu, khẽ nói : « Nếu thấy không thoải mái hãy nói với tôi, tôi sẽ nghĩ cách. »
Nghĩ tới căn phòng chật chội, Lương Duyệt đã thấy đau cả đầu, nhưng vẫn cố nhệch miệng rõ to, « Đừng có viển vông. Chẳng qua cũng chỉ là chịu khổ một chút, mà tôi đến đây cũng là để nếm mùi khổ ải, không sợ gì đâu ! »
Bàn tay cô bị anh nắm rất chặt tới mức phát đau cả lên trong bóng tối, nhưng đau nhất là cái cười kèm câu nói của anh, « Vậy thì tốt rồi, nói ra được câu này chứng tỏ cô là người có sức sống rất ngoan cường. Xin chúc mừng. »
Cô cũng lúc lắc đầu và cười với vẻ rất đắc ý, chỉ đến khi bóng anh khuất hẳn, thì khoé miệng đang nhệch lên của cô mới méo xệch đi, và sau đó cô lết từng bước trở về căn phòng nhỏ.
Cô ngồi ngây người trên chiếc giường của mình, hết sờ lần cái này lại ngắm nhìn cái khác, trong lòng buồn bã nghĩ, chỗ này còn tồi tàn hơn cả ký túc xá hồi mình đi học, cuộc sống bỗng dưng ném vào một góc như thế này đây. Cô gái ở chiếc giường đối diện vẫn không nói câu nào, Lương Duyệt nghĩ, chắc chắn cô ta cũng sẽ quan sát bản thân mình như thế trong bóng đêm.
« Chị… »cả hai người cùng lên tiếng một lúc.
« Tôi tên là Lương Duyệt, tôi từ Đông Bắc lên. » Lương Duyệt tranh nói trước.
Cô bạn kia khẽ cười một tiếng, « Tôi cũng nghe thấy ngay như vậy, giọng cô giống như của Triệu Bản Sơn. Tên tôi là Phương Nhược Nhã, người Bắc Kinh. »
Người Bắc Kinh ? Người Bắc Kinh mà cũng sống trong một nơi như thế này ? Mặc dù trong lòng Lương Duyệt có rất nhiều thắc mắc nhưng cô không nói ra miệng.
« Người vừa từ trong nhà đi ra là Cố Phán Phán. » Cô bạn kia tiếp tục nói.
Lương Duyệt gật đầu rõ mạnh để chứng tỏ rằng mình đã biết : « Ồ, hình như cô ấy là diễn viên ? «
« Diễn viên ? Cô ấy chỉ là người đóng vai quần chúng thôi, mỗi ngày bốn mươi đồng một ngày, và phải chạy theo đoàn đóng phim hết chỗ này đến chỗ khác. Cô ấy nói dối bạn trai của mình đấy. Bạn cô ấy không muốn cho cô ấy tới Bắc Kinh, nhưng cô ấy cứ nhất quyết tới cho bằng được, tới đây rồi nhưng không xin được vào bất cứ đoàn nào, vì thế đành phải đóng vai quàn chúng. »
Lương Duyệt ngây người, gật đầu, rồi đưa tay chỉ vào hai chiếc giường trống hai bên hỏi : « Sao những chiếc giường này không có người ? »
Phương NHược Nhã nằm xuóng giường, cười lạnh lùng, « Chưa đến 12 giờ đêm thì chẳng có ai về. Người ở chíec giường phía trên cô là người đã có chồng, gọi là chị Tề, bán bảo hiểm cho công ty bảo hiểm, giờ này chắc lại đang uống rượu cùng vị khách nào đó ở một chỗ nào đó. Người bên trái cô là đến Bắc Kinh đi học, nói là muốn ra nước ngoài để tìm vàng. »
« Học sinh không có ký túc xá sao ? »Lương Duyệt ngạc nhiên, tay giở chiếc khăn mặt trên người xuống. Trong phòng thật sự rất nóng.
« Đó chỉ là một lớp ôn luyện tạp nham, chỉ tốn tiền vô ích mà thôi. Cô ta vừa ngốc lại chẳng biết gì. NHững lớp học kiểu ấy ở Bắc Kinh có mà nhiều như lông cừu, chỉ chuyên lừa được những người tỉnh ngoài như các cô mà thôi. » Cô ta bĩu môi trong bóng tối. Thực ra, trong bóng tối ấy Lương Duyệt không nhìn thấy gì cả, nhưng không hiểu vì sao, trog lòng cô nghĩ, nhất định Phương Nhược Nhã đã làm động tác tỏ ý coi thường ấy. »
Câu chuỵện tạm thời lắng xuống, hai người đều nằm xuống giường của mình.
Lương Duyệt cảm thấy trong ngực hơi tức, thở không ra hơi, mồ hôi trên người cứ túa ra hết lần này đến lần khác. vẫn còn ba người nữa chưa về mà đã nóng như thế này, nếu cùng có mặt một lúc, không hiểu có nổi rôm sảy khắp người không nữa ?
Câu hỏi ấy của cô đã được chứng thực bằng những ngày sống sau đó. Nó không như vậy.
Vì rằng những ngày nóng nực ở BẮc Kinh chỉ nổi ban.
Năm 2000, Lương Duyệt có ba chuyện lớn phải làm. Một là tìm việc, ít nhất thì cũng phải đủ nuôi miệng ; hai là tích cóp một món tiền nho nhỏ, để sau này không phải suốt ngày lo lắng ; ba là, thuê một căn phòng riêng cho mình, kiên quyết thoát khỏi sự giày vò của các nốt ban.
Mặc dù gọi là ba việc lớn, chắc chắn sẽ có những khó khăn không nhỏ, vì vậy sau hai tháng cố gắng và phát hiện ra rằng hy vọng rất mong manh, cô đã nghĩ trước tiên để cho mình được nghỉ ngơi một thời gian, sau đó sẽ tiếp tục cố gắng. Vì vậy cô đã gọi điện hẹn Chung Lỗi đi chơi để cho lòng thư thái một chút.
Trường đại học Thanh Hoa, đại học Bắc Kinh là điểm đến đầu tiên của chuyến đi chơi ấy. Vì điều mà ngày thường Lương Duyệt thích khoe khoang nhất là, nếu hồi trước tôi không mải mê những tiểu thuyết tình ái thì sẽ thi đỗ vào đại học Bắc Kinh dễ như chơi. Chung Lỗi không thích chỉ thẳng vào sự khoe khoang ấy của Lương Duyệt, mà chỉ tủm tỉm cười suốt, thỉnh thoảng lại lặng lẽ đưa mắt nhìn cô đứng bên hồ Vô Danh với vẻ hùng dũng, cố tạo ra dáng giống như Nữ hoàng Võ Tắc Thiên đang đưa tay chỉ vào giang sơn xã tắc, cười một cách vô tư.
Nhưng anh tỏ ra phối hợp rất tốt với trạng thái tinh thần của cô, rất chăm chú ghi lại những hình ảnh và phong cảnh lúc đó vào máy ảnh, rồi sau đó đưa lên mạng và chuyển đến qua QQ vào ngày mà cô lên mạng, đồng thời bên cạnh còn chua thêm dòng chữ được tô đậm bằng màu đỏ : Chờ đợi ngày em giơ tay chỉ giang sơn.
Bức ảnh ấy đã đựoc dùng làm nền, đêm ấy Lương Duyệt cảm thấy trong lòng rất phấn khích, ý chí vươn lên được nhân lên và cô đã gửi một lúc 50 bản sơ yếu lý lịch qua hòm thư điện tử, sau đó xuống dưới gác ăn một chiếc bánh trứng kèm với giăm bông thật no nê và cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Thực ra trong lòng cô không khỏi cảm thấy lạ lùng. Rõ ràng qua mạng thì Chung Lỗi nói với cô đủ thứ chuyện trên đời, thế những đến khi gặp mặt thì anh lại luôn rất trầm mặc, kiệm lời, ngượng nghịu, lúng túng. Lương Duyệt tự an ủi mình rằng, đó có lẽ là sự gàn dở vốn có của các chàng trai độ tuổi mới lớn, dù sao anh ấy cũng còn là trẻ con chưa hiểu chuyện đời, trông mong nhiều ở anh ta mà làm gì.
Hiện tại, năm người ở cùng nhau có thể coi là bình thường. Chị Tề tính tình hoà dịu, ngay cả khi đi đổ bô, rửa mặt cũng nhường nhịn người khác cả buổi. Phương Nhược Nhã thì ngày nào cũng ở trong phòng, không những không ra ngoài, mà còn ăn mỳ tôm trừ bữa suốt, không có chuyện gì thì nằm dài trên giường đọc tiểu thuyết và truyện tranh. Còn Cố Phán Phán thì mãi khuya lắm mới thấy mặt với một vẻ giận dữ, vừa vào cửa đã giơ chân đạp mạnh vào cái giường, mặc cho những thanh sắt trên đó va vào nhau loảng xoảng, còn cô cứ mặc cho nó kêu, miệng không gnớt chửi rủa chủ nhiệm của một đoàn làm phim nào đó định giở trò với cô. Thường thì đến lúc đó Phương Nhược Nhã mới cười lạnh lùng một tiếng rồi trùm chăn kín đầu, quay mông lại phía cô, tỏ vẻ không thèm nghe. Chỉ thấy thương cho người nằm dưới Cố Phán ngày nào cũng phải chịu hứng những làn bụi từ trên rơi xuống đầy cả chiếc chăn. Phải, đó chính là Vu Đình Đình đáng thương. Lương Duyệt tin rằng mọi người cũng giống như cô, đều không cảm thấy sự tồn tại của cô. Ngày nào cô cũng lặng lẽ ra khỏi nhà từ sáng sớm tới vườn hoa học ngoại ngữ, mười hai giờ đêm trở về phòng không chút tiếng động. Chính vì vậy mà Lương Duyệt đã quen với sự trống vắng hoặc là lặng như tờ cảu chiếc giường đối diện.
Nhưng những tháng ngày khó khăn ấy vẫn cứ phải sống, những bản sơ yếu lý lịch được gửi đi cảu Lương Duyệt rất ít có hồi âm.
Thỉnh thoảng mới có một vài bức OFFER chói cả mắt gửi tới, cô vui vẻ hỏi ý kiến Phương Nhược Nhã xem nên ăn mặc như thế nào khi tới dự tuyển. Những lúc như vậy, với tư cách một người có chuyên môn về nước xả đã trả lời với vẻ châm biếm không hề giấu giếm : « Chỗ đó mà cậu cũng đi à ?Đó là một nơi môi giới về nhà đất, cậu từ nơi xa xôi tới Bắc Kinh để đi bán nhà à ? Thế thì tốn rất nhiều tiền đi đường để làm gì, nếu thế thì ở đâu mà chẳng bán được ? » Cũng có lúc cô chỉ vào đầu Lương DUyệt nói : « Đầu óc cậu có vấn đề, chắc là đói quá rồi hả ? Đó alf công ty bảo hiểm, cậu tới đó làm gì ? Cậu hãy hỏi chị Tề xem, một tháng liệu có kiếm đủ tiền nuôi sống cái miệng cảu mình không ? Nếu có thể kiếm được nhiều tiền thì sao chị ấy vẫn phải ở cái phòng trọ rách nát này ? »
Lương Duyệt vẫn không biết cái công việc có thể kiếm được nhiều tiền như miệng cảu cô nói là công việc gì, nhưng cô biết rõ, hai ngàn đồng mang từ nhà tới đã chẳng còn được bao nhiêu.
Sắp phải nộp tiền nhà quý sau đến nơi rồi mà vẫn chưa kiếm được chỗ làm nào. Nỗi lo lắng mỗi lúc một tăng lên, chỉ tiếc là không thể đeo tấm biển lên cổ rồi ra phố kiếm một chỗ bán hàng rao. NHưng nhìn vào gương, thấy cái bộ dạng mặt mày thì vàng ệch, hai con mắt thì ngơ ngác, đoán những người dám mạo hiểm chìa tay ra chạm vào cũng chẳng có đuợc là bao, thế nên cô lại thở dài một tiếng và đành từ bỏ ý định đó.
Cơm có thể ăn nhiều, nhưng mơ thì tốt nhất chỉ nên ít thôi. NHưng hiện tại, tuy cơm Lương Duyệt không được phép ăn nhiều, còn mơ thì lại không thể ít đi được.
Điều này quả là rất khó !
Thực ra, trong thời gian này Lương Duyệt cũng cảm thấy Chung Lỗi đã nhìn thấy những khó khăn của cô. Bởi mấy lần hẹn hò mà cô đều không ra khỏi cửa, điều đó cho thấy cô đã không còn tiền để vui chơi na.
Mỗi lần đến cuối tuần, anh lại tay xách nách mang mấy túi đồ ăn tự động đưa đến phòng, tuy bị mọi người « trấn lột » tới một nửa, nhưng may vẫn còn lại một nửa để nhét vào tay Lương Duyệt.
Nào là mỳ ăn liền rau ép, bánh mỳ, giăm bông, đều là loại rẻ tiền. Vì thế mà tất cả những thứ bị Phương NHược Nhã « trấn lột » một lúc sau đều được trả lại, kèm theo một câu không chút kiêng dè : « Cậu đã là đồ bần cùng, thế mà lại còn yêu một anh chàng không cơ bản như vậy, sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thòi cho. Khi còn khó khăn thì anh ta còn ở bên cậu, đến khi giàu sang ròi sẽ quay lưng đá đít cậu cho mà xem ! »
Lương Duyệt bẻ chiếc bánh mỳ, ném vào miệng một mẩu, mắt chăm chú chộp lấy mẩu tin tuyển nhân viên trên tờ báo, không thèm để ý đến lời của Phương Nhược Nhã. Ban ngày chỉ có hai người còn ở lại trong phòng, vì thế mà tình cảm giữa hai người cũng có vẻ thân thiết gắn bó hơn với những người khác. Ở với nhau lâu dần, Lương Duyệt cũng mới phát hiện ra, tuy miệng lưỡi có vẻ độc địa một chút, nhưng Phương Nhược Nhã không phải là người xấu. Nhưng lý do vì sao cô lại tới sống ở trong cái phòng trọ tồi tàn này thì cứ luôn né tránh không chịu nói ra. Lương Duyệt cũng không gạn hỏi, ai mà chẳng có những chuyện buồn trong quá khứ. Cũng giống như mình, chẳng phải mình cũng đã gây chuyện với cha mẹ để đến Bắc Kinh đó sao ? Cha đã nổi giận lôi đình đuổi mình ra khỏi cửa, còn mẹ thì nước mắt đầm đìa tiễn mình ra ga, tay này thì nhét cho con tấm vé, tay kia dúi vội cho con ít tiền gom góp được. Kể từ ấy mọi ý định quay trở về của cô dường như đều bị chặn lại.