Chương 348: Ta nhất định sẽ hảo hảo che chở ngươi
Long Phù Nguyệt hơi khẽ cau mày: "Hối hận cái gì?"
Phượng Thiên Diệp thở dài: "Ba năm trước đây tại sao ta lại không phát hiện nàng? Bằng không —— Ta nhất định sẽ che chở nàng thật tốt, không cho nàng chịu một chút ủy khuất."
Long Phù Nguyệt run lên, rượu hơi hơi hắt ra một chút.
Hắn tại sao lại nói như vậy? Hắn không phải đã nghe được cái gì chứ? Hay là đã biết Vương Gia không chịu sủng nàng. Chuyện này đã lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ rồi sao? Ha ha, đáy lòng Long Phù Nguyệt ngầm cười khổ, chỉ sợ mình đã trở thành người cho Thiên Tuyền Quốc chê cười rồi. . . . . .
"Thiên Diệp, ngài đã có Phù Vân tỷ tỷ, trăm ngàn không thể phụ tỷ ấy, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho ngài!" Long Phù Nguyệt quơ quơ nắm tay nhỏ.
Phượng Thiên Diệp không khỏi bật cười: "Yên tâm, tỷ tỷ của nàng hiện tại đã mang thai, chờ qua ít ngày nữa, ta sẽ nghĩ cách tìm một cơ hội báo cáo với phụ hoàng, để ông ấy cho phép ta đưa Phù Vân lên làm sườn phi."
Khóe môi Long Phù Nguyệt nhất câu, nhịn không được lộ ra một chút châm chọc cười: "Thì ra ở trong lòng các vị Vương gia, có thể đem người yêu mến lên làm sườn phi chính là ân huệ lớn nhất . . . . . ."
Trong đôi mắt ôn nhuận của Phượng Thiên Diệp hiện lên một tia hào quang, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nửa thật nửa giả nói: "Nếu người kia là nàng, ta tuyệt đối sẽ đem nàng lên làm chánh phi . . . . . ."
Hắn nói lời này thanh âm rất nhỏ, như gió thoảng qua, Long Phù Nguyệt không có nghe rõ ràng: "Hửm? Ngài nói cái gì?"
Phượng Thiên Diệp nở nụ cười, tươi cười trong sáng như hoa Lưu Ly, ôn nhuận như nước mùa xuân: "Ta nói, ta đã lâu không nghe thấy nàng ca hát rồi, không biết ta có còn có vinh hạnh nghe một khúc hay không?"
Long Phù Nguyệt cười ha hả nói: "Chuyện này có đáng gì? Ngài muốn nghe cái gì?"
Ánh mắt của Phượng Thiên Diệp chợt lóe: "Là cô nương hát ta đây đều thích nghe."
Long Phù Nguyệt đảo mắt nhìn bốn phía. Giờ phút này không phải giờ cơm, trong tửu lâu cũng không có nhiều người.
Long Phù Nguyệt cười nhẹ một tiếng: "Ở chỗ này?"
Phượng Thiên Diệp mắt theo tia mỉm cười: "Nơi này tục nhân nhiều lắm, chúng ta nên đến chổ khác đi."
Chỗ mà Phượng Thiên Diệp tìm là một mảnh rừng trúc, lá trúc lay động, phong cảnh thanh nhã trầm lắng. Trong rừng trúc còn có một ngôi đình nhỏ.
Long Phù Nguyệt dự định không theo Phượng Thiên Diệp, nói sau nàng hiện tại cũng quả thật nhàm chán khó chịu, cho nên không để ý Điềm nhi ngăn cản, vẫn là cùng hắn đến đây.