Quyển 3 - Chương 63: Người lừa ta, giết!

Edit: Hoa Thiên

Beta: Zi

“Lão gia, phu nhân!” Âm thanh vui vẻ ở ngoài cửa vang lên, mấy người ngồi ở đại sảnh đều nghi hoặc, Phủ Cầm rất nhanh từ bên ngoài chạy tới, thở hổn hển đi tới trước mặt Diệp Lan.

“Phu nhân, thiếu gia, thiếu gia đã trở về.” Phủ Cầm cười nói, lần này thiếu gia đi ra ngoài trở về sớm hơn mọi lần, đây đều là công lao của Khuynh Thành cô nương, trước đây khi thiếu gia đi ra ngoài, phải mất mấy tháng mới trở về, nhưng lần này không giống vậy, Khuynh Thành cô nương ở đây, thiếu gia mới có thể trở về sớm.

Diệp Lan lập tức đứng lên, nghe thấy tin tức Mặc Ngạo Tà trở về, trên mặt một mảnh vui sướng, nàng như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, mỉm cười thần bí đi qua.

“Khuynh Khuynh, Tà nhi có thể trở về nhanh như vậy, đều nhờ có ngươi.” Nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy nhi tử nàng có trở về sớm như vậy, việc này thật sự là lần đầu tiên, lần đầu tiên nhìn thấy.

Quân Mộ Khuynh ngước mắt nhìn Diệp Lan, việc này cùng nàng có quan hệ gì, hắn muốn trở về thì trở về, đây là nhà của Mặc Ngạo Tà, không đúng, nhà của Hàn Ngạo Thần, cũng không phải nhà nàng, mấy ngày hôm trước hắn không phải nói là ba ngày mới trở về, hình như là còn sớm hơn nửa ngày.

“Vậy thiếu gia đâu?” Mặc Cuồng nhìn phía sau, đâu có ai, không giống như là Tà nhi đã trở về.

“Thiếu gia hỏi Phủ Cầm trong phủ có chuyện gì hay không, sau khi Phủ Cầm nói cho thiếu gia thì thiếu gia nói là thiếu gia về phòng nghỉ ngơi trước.” Phủ Cầm vui vẻ nói, thật đúng là kỳ lạ, trước đây khi thiếu gia trở về đều sẽ nói cho lão gia phu nhân trước, để cho bọn họ không lo lắng, lần này lại là đi ngủ trước, cũng không tới nhìn Khuynh Thành cô nương.

Nghỉ ngơi!

Diệp Lan chậm rãi đứng lên, cười híp mắt nói, “Khuynh Khuynh, ngươi đừng nóng giận, buổi tối ta giúp ngươi giáo huấn hắn.” Tiểu tử thối này, trước không đến nhìn Khuynh Khuynh, lại chạy đi nghỉ ngơi trước, tiểu tử ngốc, bộ dạng như thế làm sao cưới được Khuynh Khuynh!

“Không cần, chờ hắn nghỉ ngơi thật tốt, ta tự mình đi tìm hắn là được.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy tươi cười.

Đi tìm hắn, việc này thật tốt! Diệp Lan đều giơ hai tay tán thành cách làm của Quân Mộ Khuynh, “Đã như vậy, chúng ta còn có chuyện muốn đi ra ngoài, Khuynh Khuynh nếu muốn làm gì, để hạ nhân đi làm là được rồi.” Diệp Lan kéo kéo ống tay áo của Mặc Cuồng, để hai người bọn họ bồi dưỡng tình cảm một chút cũng không tồi.

Quân Mộ Khuynh ngây ngốc nhìn bóng lưng Diệp Lan lôi Mặc Cuồng rời đi, bọn họ đây là đang làm gì? Nàng chẳng qua chỉ muốn đi hỏi một chút chuyện mà thôi.

“Nhu Tâm tỷ tỷ.” Âm thanh Phủ Cầm vang lên, Quân Mộ Khuynh hướng cửa nhìn lại, thì nhìn thấy Nhu Tâm đứng ở cửa, ánh mắt nhìn mình còn mang theo tức giận, oán hận, thấy Phủ Cầm hướng chỗ nàng đi đến, mới lại khôi phục nụ cười dịu dàng.

“Phủ Cầm, thiếu gia thực sự trở về sao?” Ánh mắt Nhu Tâm mong chờ, đã đem toàn bộ tâm sự của nàng lộ ra.

Quân Mộ Khuynh nhìn Nhu Tâm, cũng biết nàng vì sao lại căm thù nhìn mình như vậy, không vì cái gì khác, đây chính là do sự đào hoa của Hàn Ngạo Thần gây ra, nàng thật buồn bực, vì sao mỗi lần Hàn Ngạo Thần đào hoa, đều đến nhằm vào nàng, nhìn nàng rất dễ khi dễ sao?

Phủ Cầm vội vàng gật đầu, chính là thiếu gia để cho nàng đến nói với lão gia phu nhân tin tức hắn trở về, thấy lúc thiếu gia trở về thần sắc có vẻ vội vã còn tưởng là có chuyện, nhưng lúc thiếu gia nghe thấy trong nhà không có chuyện gì, lo lắng đã không còn, còn nói muốn đi nghỉ ngơi, chờ đến tối sẽ đi gặp lão gia phu nhân, ngay cả một câu cũng không có đề cập tới Khuynh Thành cô nương.

Trên mặt Nhu Tâm thoáng qua một nụ cười, nàng nắm cánh tay của Phủ Cầm, “Cám ơn ngươi, Phủ Cầm.” Hắn trở về, không đếm xỉa lời nói sau đó của Phủ Cầm, xoay người hướng gian phòng của mình đi.

“Không cần khách khí.” Phủ Cầm cười đáp, Nhu Tâm tỷ tỷ lại khách khí với bọn họ, mỗi lần thiếu gia trở về, Nhu Tâm tỷ tỷ đều rất vui vẻ, chỉ có điều người thiếu gia thích không phải là Nhu Tâm tỷ tỷ, mà là Khuynh Thành cô nương.

Quân Mộ Khuynh, đi tới cửa, nhìn thấy nụ cười trên mặt Phủ Cẩm, nàng phát hiện mấy ngày nay cũng không nhìn thấy mấy người La Tắc bọn hắn, ngay cả Lạc Du cũng không thấy bóng dáng, xem ra bọn họ ở chung vô cùng tốt, nàng cũng không cần lo lắng cho hắn, ít nhất hắn đã biết làm thế nào ở chung cùng người, cũng bằng lòng cùng người ở chung, việc này là một bắt đầu tốt.

“Phủ Cầm, ta đi nghỉ ngơi trước, đừng để cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy ta.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói, xoay người hướng gian phòng của mình đi.

Phủ Cầm hơi sững sờ, thiếu gia đi nghỉ ngơi, cô nương cũng đi nghỉ ngơi, hai người bọn họ đây là thế nào? Hơn nữa cô nương còn không cho bất luận kẻ nào đi quấy rầy, nhìn thấy bóng lưng Quân Mộ Khuynh đi xa, Phủ Cầm vội vàng đuổi theo, mặc kệ là nguyên nhân gì, cô nương để cho nàng trông chừng, nàng nhất định phải trông chừng.

Quân Mộ Khuynh ngồi ở bên trong phòng, cũng không có đi nghỉ ngơi, nhìn Phủ Cầm ở ngoài cửa, khóe miệng nàng nâng lên, nha đầu này thật đáng yêu, bảo nàng làm cái gì, nàng thực sự sẽ làm được, nàng chỉ nói đừng để cho người quấy rầy mình, nàng liền đứng ở cửa, mặc kệ bất luận kẻ nào đi qua, nàng cũng sẽ làm một động tác nhỏ cho đối phương.

“Phủ Cầm.” Quân Mộ Khuynh khẽ kêu lên.

Phủ Cầm ở ngoài cửa lập tức đẩy cửa ra đi vào, thấy Quân Mộ Khuynh còn chưa có nghỉ ngơi, tò mò hỏi, “Cô nương, người không phải là muốn đi nghỉ ngơi sao?” Nãy giờ đã khá lâu rồi, cô nương còn ngồi ở chỗ này, chẳng lẽ là không nghỉ ngơi?

“Ngươi ngồi xuống, ta muốn hỏi ngươi một ít chuyện.” Quân Mộ Khuynh chỉ chỉ chỗ bên cạnh, có một số việc, cũng chỉ có bọn họ mới biết.

Phủ Cầm lắc đầu một cái, lui về phía sau một bước, nàng không thể cùng cô nương ngồi ngang hàng, việc này không hợp quy củ, nếu như quản gia nhìn thấy nàng làm như vậy, sẽ trách phạt nàng.

“Yên tâm, là ta cho ngươi ngồi xuống, bọn họ nếu như phạt ngươi, ngươi cứ nói thật.”

Phủ Cầm cười hắc hắc, “Việc này không cần, Mặc phủ không có trách phạt hạ nhân, chỉ là quản gia nhìn thấy, sẽ nói chúng ta mà thôi.” Thấy Quân Mộ Khuynh đã nói như vậy, Phủ Cầm cũng liền tự nhiên ngồi xuống, lời của cô nương nàng cũng không thể không nghe theo.

“Ồ? Mặc phủ có quy định như thế?” Điều quy định này có chút giống như hình thức.

“Đúng vậy, đây là thiếu gia định ra, sau đó những quý tộc khác, cũng bắt chước cách làm của thiếu gia, thưởng phạt phân minh, chỉ có điều phạt cũng sẽ không đánh chửi chúng ta.” Phủ Cầm vui vẻ nói, nàng cảm thấy thiếu gia là người thật tốt, bình thường mặc dù có chút lạnh lùng, nhưng đối với người trong nhà đều rất tốt.

Quân Mộ Khuynh cười nhạt, nhàn nhạt nói, “Vậy cũng không tệ lắm, ta nghe La Tắc bọn họ nói, thiếu gia nhà ngươi lúc nhỏ sau khi bệnh nặng một trận, tính tình liền thay đổi, việc này có thật không?” Những lời này nàng có thể hỏi Hàn Ngạo Thần, nhưng mà hiện tại hắn đang nghỉ ngơi, nàng cũng không ngại hỏi người khác một chút.

“Đúng vậy, chúng ta cũng không biết thiếu gia vì sao lại như vậy, thế nhưng thiếu gia đối với lão gia phu nhân vẫn là hiếu thuận như cũ.” Phủ Cầm vui vẻ nói, mỗi lần Quân Mộ Khuynh chỉ hỏi nàng một câu, nàng lại trả lời hai câu, xem bộ dáng là một nha đầu không giấu được tâm sự.

“Không có việc gì, ta nghỉ ngơi trước, ngươi không cần canh giữ ở cửa.” Quân Mộ Khuynh mỉm cười nhìn Phủ Cầm, có chút không biết làm sao.

“Ừm, vậy Phủ Cầm cáo lui trước.” Phủ Cầm rất vui vẻ, nàng có thể cùng Khuynh Thành cô nương nói chuyện phiếm, thật vui vẻ.

Sau khi Phủ Cầm rời đi, Quân Mộ Khuynh vẫn ngồi ở một chỗ, đôi mắt màu đen vẫn nhìn chằm chằm bầu trời bên ngoài, độ cong khóe miệng tản ra hơi thở nguy hiểm, thời điểm lúc nắng chiều hạ xuống nóc nhà đối diện, Quân Mộ Khuynh lập tức đứng lên, đi ra ngoài cửa.

Quân Mộ Khuynh theo nắng chiều đi về phía trước, bước chân dần dần nhanh hơn, bọn hạ nhân cảm giác được một trận khí tức lạnh băng, còn tưởng rằng là thiếu gia bọn họ đi qua, ngẩng đầu nhìn lên, bọn họ không khỏi ngạc nhiên, đây là, đây là từ trên người Khuynh Thành cô nương phát ra.

Nhìn cửa lớn đóng chặt, Quân Mộ Khuynh vươn tay dùng sức đẩy ra, in vào tầm mắt là bày trí lấy màu đen làm chủ đạo, bước chân nhẹ nhàng đi qua, Quân Mộ Khuynh bước qua cánh cửa, chậm rãi đi vào, mặc dù ở đây lấy màu đen là chủ đạo, nhưng vẫn xa xỉ như vậy, một cái phòng, so với ba gian phòng bình thường còn muốn lớn hơn, còn phân ra hai gian trong ngoài.

Quân Mộ Khuynh quét chung quanh một vòng, nhìn thấy không có người, liền đi vào bên trong, nàng đẩy cửa ra nhìn thấy gian phòng trống rỗng, sắc mặt trầm xuống, hắn không phải đang nghỉ ngơi, hiện tại không có người ở trong này, còn nói đang nghỉ ngơi.

“Khuynh Khuynh, ngươi tới tìm ta sao?” Âm thanh ôn nhuận từ phía sau vang lên, Quân Mộ Khuynh không hề nghĩ ngợi liền xoay người tìm kiếm.

Đi qua gian phòng, Quân Mộ Khuynh quét chung quanh một vòng, vẫn không nhìn thấy thân ảnh Hàn Ngạo Thần, một cỗ hơi nóng ẩm thấp màu đen từ sau sa mạn bay tới, sắc mặt Quân Mộ Khuynh trầm xuống, mùi này, là ôn tuyền, trước đây tại sao nàng không có phát hiện Hàn Ngạo Thần xa xỉ!

Bước chân nàng nâng lên, lướt qua sa mạn màu đen, sững sờ ở tại chỗ, khóe mắt đang không ngừng co giật.

Âm thanh vẩy nước ở trong phòng yên tĩnh vang lên, Hàn Ngạo Thần ngồi ở trong ôn tuyền, mỉm cười nhìn Quân Mộ Khuynh, “Khuynh Khuynh, ngươi nhìn thấy nơi này có hài lòng không?” Việc này thật sự chỉ là ngẫu nhiên, hắn trở về nghỉ ngơi, cảm thấy vẫn không thoải mái, muốn ngâm qua ôn tuyền, vừa mới xuống nước, kết quả Khuynh Khuynh liền đi vào.

Quân Mộ Khuynh hít thở sâu, nhắm lại mắt co giật, huyệt thái dương liền nhảy lên, nàng không có đỏ mặt, càng không xấu hổ giống người bình thường khác, nàng chỉ muốn làm có một việc.

“Băng phong!” Khí tức lạnh như băng ở bên trong phòng tản ra, nước nóng đồng loạt bốc hơi, bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhanh chóng đóng băng, mà lúc này thân thể Hàn Ngạo Thần đã ở trong ôn tuyền, cả người cũng như nước toàn bộ bị đóng băng.

Hàn Ngạo Thần chuyển động cổ, nhìn khối băng trên người, sủng nịch lắc đầu một cái, “Khuynh Khuynh làm cái gì vậy, cho dù ngươi nghĩ muốn làm gì ta, ta cũng sẽ không phản kháng.” Chỉ có điều việc đóng băng này vẫn thật lạnh, tại sao hắn cảm giác cả người đều lạnh hết rồi, một dự cảm chẳng lành ở trong lòng xuất hiện.

Nhìn Hàn Ngạo Thần bị đóng băng, khóe miệng Quân Mộ Khuynh nâng lên, chậm rãi đi qua, ngồi xổm trước mặt Hàn Ngạo Thần, “Có phải cảm thấy càng ngày càng lạnh hay không?” Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày, lạnh là đúng rồi, đấu kỹ của nàng, làm sao chỉ đóng băng nước mà thôi, đem nước đóng băng, căn bản là không đối phó được Hàn Ngạo Thần hắn, đừng tưởng rằng nàng không biết.

“Khuynh Khuynh, đây là có chuyện gì?” Hàn Ngạo Thần mỉm cười nhìn Quân Mộ Khuynh, tại sao hắn cảm thấy càng ngày càng lạnh, hơn nữa lạnh lẽo chạy thẳng vào trong lòng, chịu không nổi.

“Nếu như ngươi phá tan đóng băng này, ta sẽ không bao giờ để ý đến ngươi nữa.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, lại lấy thân phận Mặc Ngạo Tà để tới gần nàng, đắc ý, không phải hắn rất đắc ý sao? Hắn không nói với nàng hắn có song nguyên tố, nàng không có trách hắn, dù sao nàng cũng chưa nói cho hắn biết chuyện nàng có ngũ nguyên tố, thế nhưng, đến hoàng thành, hắn nhận ra nàng, vậy mà không có nói cho nàng biết!

Hàn Ngạo Thần bĩu môi, Khuynh Khuynh lúc nào cũng thích chơi xấu, không bao giờ để ý đến hắn nữa, đây không phải là trực tiếp đâm trúng tử huyệt, biết rõ hắn sẽ không phá tan đóng băng, Khuynh Khuynh mặc kệ đối với hắn thế nào, hắn cũng sẽ không phản kháng.

“Ngươi đã từng nói, chúng ta là bằng hữu, hôm nay ta cũng nói cho ngươi biết một chuyện.” Lục sắc nguyên tố ở chung quanh Quân Mộ Khuynh bắt đầu khởi động, sau đó chính là bụi đất đầy trời, cuối cùng chính là quang mang chói mắt, còn có thủy phía trước, hỏa, ngũ nguyên tố Quân Mộ Khuynh đều nói tất cả cho Hàn Ngạo Thần, nàng suy nghĩ một buổi trưa, cũng hiểu rõ chính mình thật là không nên trách hắn, đóng băng hắn, chẳng qua là để dễ nói chuyện với hắn hơn.

Giữa bằng hữu thì không giấu giếm chuyện gì, nàng đã dự định muốn hỏi bí mật của hắn, cho nên nàng cũng phải đem bí mật của mình nói cho hắn biết, đây mới thật sự là tín nhiệm mà bằng hữu nên có.

Hàn Ngạo Thần sửng sốt một chút, khóe miệng hơi nâng lên, Khuynh Khuynh tin tưởng hắn, nhìn thấy nguyên tố chợt hiện lên kia, hắn từng nghĩ tới Khuynh Khuynh không chỉ là song nguyên tố, nhưng hắn không nghĩ lại là ngũ nguyên tố, ngũ nguyên tố, không có ám nguyên tố.

“Nếu Khuynh Khuynh đem mọi chuyện đều nói cho ta biết, ta cũng không thể giấu giếm Khuynh Khuynh, trên người ta cũng không phải là ám nguyên tố, mà là hắc ám lực, hắc ám lực cùng ám nguyên tố khác nhau, nó có thể điều khiển mọi thứ trong bóng tối, mấy ngày trước ngươi thấy được làn khói đen, chẳng qua là ta dùng hắc ám lực, hóa thành ngoại thân, bởi vì ta không kịp trở về, lại lo lắng ngươi, liền hóa thành ngoại thân.” Hàn Ngạo Thần nhàn nhạt nói, hắn lần này trở về, cũng chưa từng nghĩ sẽ giấu giếm mọi thứ với Khuynh Khuynh, hắn nghĩ nên nói với nàng, liền nói rõ ràng.

“Tiếp tục.” Âm thanh lạnh như băng truyền đến.

Hàn Ngạo Thần sủng nịch liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, khẽ nói, “Quang nguyên tố đây chẳng qua là ta không tin mình có hắc ám lực thì sẽ không có quang nguyên tố mà cưỡng ép làm ra, không ngờ, ta cuối cùng lại thành công, còn về hắc ám chi điện, Khuynh Khuynh, ta không thể để cho ngươi có nguy hiểm, chuyện của hắc ám chi điện, không thể nói cho ngươi biết.” Quang minh chi thần đã để mắt tới nàng, hắn không thể lại đem chuyện của hắc ám chi điện nói cho nàng.

Quân Mộ Khuynh nhìn chằm chằm Hàn Ngạo Thần, rất lâu sau mới đưa mặt qua, “Vậy tại sao ngươi vừa thấy ta, đã nói quen biết ta?” Nàng đích thực là chưa từng thấy qua người trước mắt.

Hàn Ngạo Thần nhẹ nhàng cười, “Khuynh Khuynh, kỳ thực chúng ta đã sớm gặp qua, một đêm kia ở dưới ánh trăng màu đỏ, lúc ngươi ở giữa bầy sói, chúng ta đã gặp qua, còn có ở Linh Lung sơn, lúc ngươi hôn mê, chúng ta cũng đã gặp, còn có chính là, lúc đánh bị thương Hoàng Phục Linh, đó cũng là ta giúp ngươi.” Hai lần sau kia nàng không biết, này còn chưa tính, thế nhưng thậm chí ngay cả lần đầu tiên nàng cũng không nhớ.

Bầy sói? Quân Mộ Khuynh nhíu mày, chuyện đêm đó, nàng cái gì cũng không nhớ rõ, càng không biết mình đã gặp qua Hàn Ngạo Thần, thế nhưng tại sao nàng đã gặp qua Hàn Ngạo Thần lại không nhớ rõ? Sau đó xảy ra chuyện gì, nàng càng không có một chút ấn tượng nào.

“Ta nói cho ngươi biết, chuyện bầy sói đêm đó, ta không nhớ, ngươi sẽ tin sao?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng hỏi, nàng đích thực là không nhớ rõ.

Đêm hôm đó xảy ra chuyện gì, nàng không nhớ, thấy qua cái gì, xảy ra chuyện gì cũng không nhớ, nàng chỉ nhớ rõ khi đó bầy sói tới, bị đàn sói vây đánh, còn sau đó xảy ra chuyện gì, nàng một chút cũng không nhớ rõ.

Hàn Ngạo Thần kiên định gật gật đầu, hắn tin, nàng nói cái gì hắn cũng tin.

Quân Mộ Khuynh nở nụ cười, nàng ngồi ở trên sàn nhà, “Kỳ thực lần thứ hai ta còn có chút ấn tượng, trong lúc hôn mê có chút mơ màng, cảm giác là có người đang nói chuyện, chỉ có điều vừa tỉnh lại đã nhìn thấy Doãn đại ca ở bên cạnh, ta còn tưởng rằng là hắn.” Không ngờ cũng là hắn, xem ra hắn đã biết mình lâu rồi, chỉ là nàng không có nhận biết hắn mà thôi.

“Ta còn tưởng rằng ngươi không nhớ rõ!” Hàn Ngạo Thần nhìn Quân Mộ Khuynh, lúc đó nàng đã hôn mê, nguyên tố cũng dừng lại, hắn cũng không có chú ý tới trên người nàng có năm loại nguyên tố.

Không ngờ nàng vậy mà lại cho rằng là Doãn Thí Sát cứu nàng, Khuynh Khuynh vẫn không biết, nếu lúc đó hắn ở lại, bọn họ cũng sẽ không ở Nam Ngưng học viện mới gặp mặt.

Quân Mộ Khuynh mỉm cười nhìn Hàn Ngạo Thần, hắn đắc ý cái gì, còn có chuyện gì, nàng không có hỏi rõ ràng, nhìn thấy ánh mắt của hắn lại có loại cảm giác quen thuộc, hóa ra trước đây đã thực sự thấy qua.

“Vậy ngươi không phải là Mặc Ngạo Tà?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng hỏi, Mặc Ngạo Tà, Hàn Ngạo Thần, rốt cuộc có phải là cùng một người hay không.

Hàn Ngạo Thần hình như đoán được Quân Mộ Khuynh sẽ hỏi vấn đề này, hắn khẽ cười, “Đương nhiên, ngươi hẳn là cũng đã nghe nói qua, ta lúc nhỏ tính tình thay đổi, đây chẳng qua là ta bị người hãm hại, bị trọng thương, khôi phục bản tính mà thôi.” Hắn vốn cũng không phải là người ôn hòa gì, cho rằng trở thành Mặc Ngạo Tà, sẽ không giống vậy, đến cuối cùng vẫn là như vậy.

Quân Mộ Khuynh nhìn Hàn Ngạo Thần, không có hỏi lại cái gì, nên biết, nàng đã hỏi, nàng cũng không muốn hỏi lại, đơn giản là, nàng tin tưởng hắn!

“Khuynh Khuynh, lạnh…” Hàn Ngạo Thần khổ sở đáng thương nhìn Quân Mộ Khuynh, hắn là thật sự cảm thấy lạnh, Khuynh Khuynh cũng không biết dùng biện pháp gì, không chỉ là đóng băng nước, hắn cảm giác thân thể cũng nhanh biến thành khối băng.

Quân Mộ Khuynh liếc xéo Hàn Ngạo Thần một cái, lạnh lùng nói, “Giải phong.” Nhanh chóng đứng lên, đi ra bên ngoài, sau khi xác định Hàn Ngạo Thần đã đem hết thảy đều với mình, nàng cũng không có ý định lại đóng băng hắn, có thể tưởng tượng khi tưởng tượng đến bộ dáng toàn thân hắn xích lõa, nàng sẽ không nghĩ giải phong.

Hàn Ngạo Thần mỉm cười nhìn Quân Mộ Khuynh xoay người, phát hiện thân thể bắt đầu từ từ ấm áp, nước trong ôn tuyền giống như không có bị đóng băng vậy, khôi phục nhiệt độ ban đầu, nếu không phải chung quanh còn tỏa ra khí tức lạnh băng này, một màn vừa rồi, nhất định sẽ cho là ảo giác.

Đối với chu đáo của Quân Mộ Khuynh, trên mặt Hàn Ngạo Thần nở một nụ cười sâu, tiểu Khuynh Khuynh vẫn là đau lòng hắn, đem đóng băng giải ra, thuận tiện đem thân thể hắn còn có ôn tuyền đun nóng, hắn cũng biết Khuynh Khuynh không nỡ để hắn bị lạnh.

Thân thể hoàn mỹ ở trong nước chậm rãi hiện ra, thân thể xích lõa của Hàn Ngạo Thần từ trong ôn tuyền từng bước đi ra, cầm lên kiện áo bào mềm nhẹ trên tấm bình phong, chậm rãi mặc lên người, toàn bộ động tác đều tao nhã như vậy, phảng phất giống như một bức tranh mỹ cảnh tuyệt đẹp, chỉ là một màn này, không có bất kỳ người nào nhìn thấy, ngay cả Quân Mộ Khuynh ở trong phòng cũng không có liếc mắt nhìn qua.

Hàn Ngạo Thần xoay người nhìn Quân Mộ Khuynh không có một chút động tĩnh, không khỏi thở dài, có phải là sức hấp dẫn của hắn đã giảm xuống hay không, Khuynh Khuynh nhìn thấy bộ dạng này của hắn còn có thể bình tĩnh như thế, sau đó hắn nghĩ có lẽ Quân Mộ Khuynh còn nhỏ, cũng không nghĩ tới chuyện sức hấp dẫn của mình giảm xuống nữa, hắn tin tưởng, nguyên nhân không phải là sức hấp dẫn của mình.

Quân Mộ Khuynh đen mặt, động tĩnh trong nước nàng không phải không nghe thấy, Hàn Ngạo Thần chết tiệt, hắn là cố ý! Không cần xoay người, nàng cũng có thể biết một màn phía sau là như thế nào.

“Khuynh Khuynh.” Âm thanh tràn đầy hấp dẫn ở sau lưng vang lên, Quân Mộ Khuynh nghe tiếng nhìn lại phía sau, đập vào mi mắt một màn, thiếu chút nữa làm cho Quân Mộ Khuynh phun máu.

Dựa vào! Người này chính là cố ý!

“Khuynh Khuynh…” Hàn Ngạo Thần đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, ánh mắt mập mờ nhìn nàng.

“…” Người này tới kỳ phát xuân, hay là ăn xuân dược?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện