Quyển 3 - Chương 64

Edit: Hoa Thiên

Beta: Zi

“Ai!” Đôi mắt dịu dàng như nước đột nhiên tản ra quang mang băng lãnh, Hàn Ngạo Thần lạnh lùng nhìn ngoài cửa, toàn thân tản ra hàn ý lạnh như băng.

Quân Mộ Khuynh cũng lập tức nhìn ra ngoài cửa, lúc này mới phát hiện thân ảnh ẩn nấp ngoài cửa đã lâu.

“Két.” Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, thân ảnh mảnh khảnh chậm rãi đi tới, thời điểm lúc nàng nhìn thấy bày biện trong phòng, hơi sững sờ, đây là lần đầu tiên nàng tiến vào phòng của hắn.

Nhìn người tới, Quân Mộ Khuynh hơi nhíu mày, nàng liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần ở bên cạnh một cái, y phục của hắn đã mặc chỉnh tề, không biết lúc nào bên ngoài đã có thêm một cái áo khoác, trên mặt cũng đã đeo lên mặt nạ, khóe miệng nàng không nhịn được co quắp một chút, còn tưởng rằng hắn động dục.

“Thiếu gia.” Nhu Tâm cúi đầu, ôn nhu kêu lên, còn chưa có ngẩng đầu, cổ liền bị một cỗ lực lượng cường đại bóp trụ, khiến cho nàng hít thở không thông.

“Thiếu gia!” Nhu Tâm giãy dụa cổ, đáng thương nhìn Hàn Ngạo Thần, hai tay không thể động đậy, hắn tại sao lại làm như vậy, hắn tại sao có thể đối xử với mình như thế!

Hàn Ngạo Thần ngay cả tay cũng lười duỗi, trực tiếp dùng hắc ám lực bóp cổ Nhu Tâm, âm thanh lạnh như băng chậm rãi vang lên, nhiệt độ xung quanh cũng bắt đầu giảm xuống, “Ta đã nói, không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận nơi này, ngươi thật to gan!” Nữ nhân này, từ nhỏ đã thích làm những chuyện trái với mệnh lệnh của hắn, nếu không phải nhìn đến mặt mũi của mẫu thân, nàng đã sớm chết trăm ngàn lần.

Hai tay Quân Mộ Khuynh khoanh trước ngực, vô tình nhìn thoáng qua Nhu Tâm, xoay người hướng ghế mềm phía sau đi tới, tùy ý nằm ở trên ghế mềm, châm chọc nhìn Nhu Tâm.

Một lần nữa lại thách thức giới hạn của Hàn Ngạo Thần, chính là muốn khiến hắn nhìn mình một cái, Nhu Tâm rất thông minh, thông minh đến mức cho rằng có thể tính toán được mọi chuyện, đương nhiên nàng cũng ở đây tính toán với Hàn Ngạo Thần, nàng là đang đánh cuộc, dùng chính sinh mạng của mình đánh cuộc, thế nhưng chuyện lấy sinh mạng ra đền đáp này, Nhu Tâm sợ là tính toán không được, bởi vì nàng vĩnh viễn tính không được lòng của Hàn Ngạo Thần.

Hàn Ngạo Thần bình thường đều là ôn nhuận tươi cười, nhưng hắn tàn nhẫn lạnh lùng, chỉ có chính hắn mới biết, nếu như nói Hàn Ngạo Thần là quân tử lịch sự nho nhã, vậy Mặc Ngạo Tà chính là ma quỷ đi ra từ chỗ âm phủ hàn băng.

“Thiếu gia…” Nhu Tâm thống khổ rên rỉ, vì sao, vì sao thiếu gia lại đối xử với mình như thế, vì sao…

“Bịch!” Thân thể Nhu Tâm bị lực lượng ném ra ngoài, hung hăng ngã xuống trên đất, Nhu Tâm mệt mỏi nằm trên mặt đất, trong mắt, trên mặt, cả ở trong lòng, hận ý đối với Quân Mộ Khuynh càng lúc càng lớn.

Vì sao nữ nhân này có thể xuất hiện ở đây, vì sao thiếu gia có thể đối với nàng thổ lộ tâm sự, vì sao nàng có thể có được nhu tình của thiếu gia, vì sao nàng đối với thiếu gia vô lễ, thiếu gia còn có vẻ mặt thích thú, vì sao! Nàng không phục, nàng có cái gì thua kém Khuynh Thành!

“Nói, ngươi biết bao nhiêu!” Khuynh Khuynh sau khi đi vào, hắn liền buông lỏng cảnh giác, ngay cả nữ nhân này ở bên ngoài nghe trộm, hắn cũng không biết.

Nhu Tâm nằm bò trên mặt đất, thấp giọng cười lên, nàng rên rỉ một tiếng, chậm rãi bò dậy, nàng tự giễu cười, nàng biết bao nhiêu, hắn để lại cho nàng một mạng, là vì muốn biết nàng biết bao nhiêu, toàn bộ nàng đều nghe được, từ lúc nữ nhân này bắt đầu hỏi thiếu gia, nàng đã ở ngoài cửa.

Quân Mộ Khuynh vốn là nghĩ, tất cả những chuyện này cũng không liên quan đến mình, liền nhắm mắt lại, xem như không thấy gì cả, hơn nữa cái gì cũng không có nghe được, hai đạo ánh mắt nồng đậm hận ý phóng tới trên người nàng, hai mắt đóng chặt lập tức mở ra, lộ ra một cỗ hàn ý.

“Là hắn không thích ngươi, ngươi trừng ta làm gì?” Quân Mộ Khuynh mỉa mai hỏi, nàng thấy kỳ quái, chuyện của Hàn Ngạo Thần, liên quan gì đến nàng, nàng chỉ là một tiểu hài tử, cho dù là ghen, cũng không ăn đến trên người nàng mới đúng.

Nhu Tâm phẫn nộ nhìn Quân Mộ Khuynh, sau khi nàng tới, tất cả đều thay đổi, trước đây nàng cho rằng tính tình thiếu gia chính là như vậy, vừa rồi nàng mới biết, thiếu gia cũng có một mặt khác, mà mặt khác này, chỉ bày ra với một mình nàng.

Nàng xuất hiện, đem sự yêu thương của phu nhân cướp đi không nói, còn có ánh mắt của mọi người, có kim ô hỏa thì sao, so thực lực thực sự, nàng nhất định sẽ không phải là đối thủ của mình.

Thấy Nhu Tâm vẫn dùng loại ánh mắt đó nhìn mình, Quân Mộ Khuynh ưu nhã đứng lên, đi tới bên người Hàn Ngạo Thần, lạnh lùng nói, “Hoa đào của ngươi, tự mình giải quyết, lần sau nếu là bởi vì ngươi, các nàng lại có ánh mắt đó với ta, ta sẽ giết các nàng!” Có phải lâu lắm nàng không có xuất thủ hay không, khiến cho những người này đều nghĩ rằng mình rất dễ khi dễ!

Hàn Ngạo Thần vô tội liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, việc này không phải lỗi của hắn, “Khuynh Khuynh, ngươi muốn giết cứ giết, không cần cho ta mặt mũi.” Nhưng vì sao Khuynh Khuynh đều không có ăn dấm, so với giết những người không liên quan này, hắn càng hy vọng Khuynh Khuynh ghen.

Không cần nhìn mặt mũi của hắn, nàng lúc nào xem qua mặt mũi của hắn!

“Khuynh Thành!” Nhu Tâm giống như dã thú vậy, hướng trên người Quân Mộ Khuynh đánh tới, tay còn chưa có đụng tới vạt áo của nàng, liền bị một đạo kim sắc quang mang đánh bay trở lại.

“Lần trước không có giết ngươi, là nhìn đến mặt mũi của Mặc gia, đừng cho rằng ta không có nhìn ra bên trong đấu kỹ của ngươi có độc chiêu!” Ánh mắt của Quân Mộ Khuynh lạnh băng nhìn Nhu Tâm, chuyện lần trước nàng chỉ làm bị thương Nhu Tâm, đó hoàn toàn là không muốn khiến Diệp Lan đau lòng, hiện tại nàng còn không biết tốt xấu, cũng sẽ không khách khí với nàng nữa!

Nhu Tâm hơi sững sờ, nàng vậy mà có thể thấy được, không, nhất định là không!

Hàn Ngạo Thần nghi hoặc nhìn Quân Mộ Khuynh, lần trước, mấy ngày khi hắn không ở Mặc phủ, đã xảy ra chuyện gì. “Khuynh Khuynh, đã xảy ra chuyện gì?” Mặc gia giúp đỡ nàng, nàng vậy mà lấy oán trả ơn.

“Ha ha… Mặc Ngạo Tà, ngươi lúc nào thì để ý đến những chuyện xảy ra, dù cho người Mặc phủ chết sạch, ngươi cũng sẽ không nhíu mày một chút, vậy mà vì nữ nhân này, ngươi lại xuống tay với ta.” Nhu Tâm hung ác chỉ vào Quân Mộ Khuynh, hận không thể ăn thịt của nàng, uống máu của nàng.

Một đạo tia chớp bay tới, mu bàn tay của Nhu Tâm lập tức xuất hiện một vết rách dữ tợn, vết thương kia sâu tới thấy xương, máu tươi ào ào chảy ra.

Hàn Ngạo Thần nhíu mày, mùi máu tanh tản ra, nhìn vết máu trên mặt đất, trong mắt thoáng qua một chút không kiên nhẫn, lực lượng mạnh mẽ trước mặt mà đến, đem Nhu Tâm đánh văng ra gian phòng.

“A!” Nhu Tâm nắm lấy tay bị thương, trong lòng đối với Quân Mộ Khuynh sinh ra lửa giận đố kỵ, hừng hực cháy lên.

Quân Mộ Khuynh nhìn vật nhỏ lười biếng trên vai, im lặng cười, nó tỉnh dậy lúc nào, hẳn là bị Nhu Tâm quấy rầy mộng đẹp, tức giận mới có thể dùng tia chớp đánh nàng, nó ngược lại vẫn biết không thể đem người trước mắt chỉnh chết.

Người ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, rối rít hướng bên này chạy tới, nhìn thấy Nhu Tâm người đầy vết máu, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn là một bộ dáng giết người, đều hơi sững sờ.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Mọi người đều nghi hoặc hướng bên này chạy tới, cũng chỉ nhìn thấy Nhu Tâm nằm trên mặt đất, cũng không biết là làm sao vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Nhu Tâm sao có thể xuất hiện ở đây, Ngạo Tà đã từng nói không cho bất luận kẻ nào tiếp cận phòng của hắn, Nhu Tâm dám cãi lại mệnh lệnh của Ngạo Tà.

“Đi ra ngoài!” Hàn Ngạo Thần lạnh lùng nói, trong mắt không có một tia ấm áp.

Đoàn người vừa định đi vào nhìn một chút xem xảy ra chuyện gì, nghe thấy âm thanh này, đều dừng bước, La Tắc tò mò liếc mắt nhìn bên trong, trừ Nhu Tâm, cái gì cũng không nhìn thấy, bọn họ vừa mới gặp hoàng thượng xong, liền vội vàng trở lại Mặc phủ, không ngờ lần này Mặc Ngạo Tà lại quay về sớm như vậy.

Diệp Lan cùng Mặc Cuồng đi ra ngoài, cũng không biết trong phủ đã xảy ra chuyện, chỉ có điều khi bọn họ trở về, chuyện đã giải quyết xong. “Chi Chi, Chi Chi.” Chi Chi bất mãn nhìn Nhu Tâm, trong mắt cũng lộ ra chán ghét.

“Mặc Ngạo Tà, ngươi tốt nhất giết ta, bằng không đồ ta không chiếm được, ai cũng không chiếm được, bởi vì ta sẽ phá hủy nó! Cũng bao gồm cả ngươi.” Nàng từ nhỏ chính là như vậy, nàng không chiếm được cái gì, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ đạt được, nếu như người khác nhìn trúng thứ nàng thích, nàng thà rằng đem thứ đó phá hủy, cũng không muốn để cho người khác đạt được.

“Chậc chậc… Ta còn không biết ngươi có sức hấp dẫn như thế, khiến cho Nhu Tâm cô nương muốn chết muốn sống.” Quân Mộ Khuynh châm chọc nhìn Nhu Tâm, nàng đây là điên rồi sao, vừa rồi nếu như nàng không nói lời này, có lẽ Hàn Ngạo Thần sẽ nhìn đến mặt mũi của Diệp Lan, còn có thể giữ lại cho nàng một mạng, hiện tại xem ra, nàng đây là muốn tìm chết, không muốn sống cũng không cần phải đụng tới hướng họng súng, sẽ chết rất thảm.

Nghe Quân Mộ Khuynh nói như vậy, Hàn Ngạo Thần lập tức vui sướng đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Khuynh Khuynh, ngươi bây giờ đã biết sức hấp dẫn của ta, thế nào?” Mặc kệ nói như thế nào, phá hủy hắn? Vậy phải xem nàng có bản lĩnh này hay không, có thể phá hủy hắn hay không.

“Cái gì thế nào?” Quân Mộ Khuynh tò mò hỏi, nàng không nói gì, hắn vui vẻ như vậy làm cái gì?

“Sức hấp dẫn của ta a!” Hàn Ngạo Thần chớp chớp mắt, hắn cũng không biết sức hấp dẫn của mình thế nào, trước đây hắn chưa bao giờ để ý tới những thứ ấy, càng không để ý tới những người không liên quan.

Quân Mộ Khuynh trừng mắt liếc Hàn Ngạo Thần một cái, cảm giác một đạo sát khí phóng tới, nàng thuận tay đẩy Hàn Ngạo Thần ra, nhưng là thân thể của mình lại bị người đi trước một bước đẩy ra, sát khí nồng nặc ở trong viện tản ra, sau đó chính là âm thanh mạnh mẽ ngã trên mặt đất.

Nàng vội vàng nhìn lại, thấy Hàn Ngạo Thần vẫn nguyên vẹn không tổn hao gì đứng ở tại chỗ đó, mới thở phào nhẹ nhõm, mà Nhu Tâm thì lại nằm trên mặt đất, che ngực, hạ nhân Mặc gia đều chạy tới, chạy vào trong viện, nhìn thấy Nhu Tâm nắm dao sắc trong tay, thời điểm đâm về phía Quân Mộ Khuynh, bọn họ cũng hít một hơi, cuối cùng thấy Mặc Ngạo Tà bảo vệ Quân Mộ Khuynh, mới lại thở phào nhẹ nhõm.

Ông trời a! Bọn họ nhìn thấy gì vậy, Nhu Tâm muốn giết Khuynh Thành cô nương, đây là có chuyện gì, dù cho Nhu Tâm thích công tử, cũng không thể làm như vậy, Mặc phủ đối với nàng ân trọng như núi, nàng là một nha đầu lại có đãi ngộ của tiểu thư, nàng vì sao còn không biết đủ?

Chẳng lẽ là vì thiếu gia, việc này cần gì phải vậy, trong thiên hạ lại không chỉ có một mình thiếu gia, thiếu gia đã có Khuynh Thành cô nương, Nhu Tâm cần gì phải cưỡng cầu, còn muốn giết Khuynh Thành cô nương.

Lần trước Quân Mộ Khuynh cùng Nhu Tâm so tài, đã khiến cho rất nhiều người Mặc gia đều đối với Quân Mộ Khuynh khâm phục, ngay từ đầu bọn họ liền đối với vị Khuynh Thành cô nương này rất có thiện cảm, người không chỉ xinh đẹp, mà còn đặc biệt tốt, mặc dù là lạnh như băng, lại cảm giác rất thân thiết, cũng có thể nguyên nhân là do Mặc Ngạo Tà, bọn họ sớm đã quen với hơi thở lạnh băng, cho nên cũng không cảm giác được có cái gì không ổn.

Còn về Nhu Tâm, bọn họ mặc dù thương xót, thế nhưng phu nhân cũng không có nói muốn đem nàng gả cho thiếu gia, chỉ nói là con gái nuôi, vẫn là bọn họ suy nghĩ nhiều mà thôi.

Trong viện luôn luôn yên tĩnh vắng vẻ, thoáng cái tụ đầy người, những người này đều là hạ nhân làm việc gần viện của Hàn Ngạo Thần, nghe thấy động tĩnh nơi này, liền lập tức chạy tới, lại nhìn thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều tiếc hận lắc lắc đầu.

“Khuynh nhi, ngươi không sao chứ?” Hạng Võ chạy vào, vội vàng kiểm tra Quân Mộ Khuynh, thấy nàng không có việc gì, mới thở phào nhẹ nhõm, hơi thở lạnh như băng từ phía sau phóng tới, cổ Hạng Võ cứng đờ chậm rãi xoay người. “Ngạo Tà đại ca.” Hắn chẳng qua là lo lắng cho Quân Mộ Khuynh, hắn cũng đừng dùng loại ánh mắt này nhìn hắn chứ, không biết còn tưởng rằng hắn đang ghen.

Lần này Hạng Võ thật đúng là nói đúng, Hàn Ngạo Thần chính là ghen tị, đặc biệt lúc Hạng Võ gọi một tiếng “Khuynh nhi” kia.

Quân Mộ Khuynh lạnh lùng vòng qua Hạng Võ, đón lấy ánh mắt phẫn nộ hướng về phía nàng, “Ngươi không phục ta?” Lãnh đạm như hầm băng rét lạnh, làm người ta không rét mà run.

“Đương nhiên.” Nhu Tâm phẫn hận nói, nàng không phục nữ nhân này là thứ nhất ở Mặc phủ, liền cướp đi ánh mắt mọi người, ngay cả thiếu gia cũng thích nàng.

“Còn gì nữa không?” Quân Mộ Khuynh lại lần nữa lạnh lùng hỏi, Nhu Tâm cũng không có trả lời, “Hỏa nhận!” Ngân kiếm triển khai, hoa văn quen thuộc xung quanh lóe ra ba hành tinh, mười hai hồng sắc ngũ giác tinh óng ánh cực hạn, chỉ là một màn này làm mọi người kinh hãi.

Hỏa nhận sau khi thoát khỏi tay của Quân Mộ Khuynh, lạnh lùng bay về phía Nhu Tâm, âm thanh lạnh lẽo của đao đâm thủng máu thịt ở trong viện vang lên, Nhu Tâm trừng lớn hai mắt, nàng làm sao dám giết mình!

“Ta chưa bao giờ để cho người muốn giết ta sống trên thế giới này, ta cũng chưa bao giờ là người tốt lành gì, Mặc gia muốn tìm ta báo thù, cứ việc đến, hôm nay, ngươi, nhất định phải chết!” Ám toán, đó là sở trường của nàng, trong nháy mắt nàng xuất thủ đó, thì nên biết kết quả của mình!

Nhu Tâm nhìn hỏa nhận đâm vào thân thể, há miệng, máu tươi từ trong miệng phun ra, “Ngươi không phải người, ngươi là ác ma, ngươi là ác ma!” Chỉ có ác ma mới giết người không chớp mắt, nàng không phải người, không phải người!

“Bản cô nương có phải là người hay không, không cần ngươi tới nói!” Y phục màu đỏ ở trong gió lay động, trong con ngươi màu đen thoáng qua đỏ rực, ở trong nháy mắt, ở trước mặt mọi người, tóc màu đen, con ngươi màu đen, trong nháy mắt biến thành đỏ đậm.

Lúc này Quân Mộ Khuynh giống như là la sát khát máu từ trong địa ngục đi ra, đỏ rực, lạnh băng, lãnh khốc, khiến tất cả mọi người ngây ngốc sững sờ ở tại chỗ, trong lòng phát ra từng trận run rẩy.

“Ngươi… Ngươi…”

“Đúng rồi, ngươi còn không biết người giết ngươi là ai phải không? Nhớ kỹ, ta tên là Quân, Mộ, Khuynh!” Khóe miệng Quân Mộ Khuynh mở ra một vòng cung khát máu, âm thanh lạnh như băng còn không có rơi xuống, nàng xoay người nhìn hết sức xinh đẹp đứng ở phía sau Hàn Ngạo Thần, “Quân Mộ Khuynh cho tới bây giờ cũng không phải là người tốt, người ức hiếp ta! Giết!” Âm thanh cuồng vọng mạnh mẽ mà hữu lực trên không trung vang lên, thân ảnh lửa đỏ kia, khiến cho người ta chỉ cảm thấy một hồi đẹp mắt.

Gió ngưng thổi, người định rồi, hết thảy tất cả phảng phất như là bất động vậy, Hàn Ngạo Thần ưu nhã lộ ra tươi cười, chậm rãi bước tới, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Ta cũng đã nói, ta cũng không phải người tốt lành gì, ngươi còn nhớ ngươi đã nói cái gì không?”

“Đương nhiên, ta cũng giống như vậy, mặc kệ ta có loại thân phận nào.” Hàn Ngạo Thần kiên định nói, mặc kệ hắn là Hàn Ngạo Thần hay là Mặc Ngạo Tà, hắn đều sẽ bảo vệ nàng.

Quân Mộ Khuynh mỉm cười, trong phút chốc, vạn vật trong nháy mắt biến sắc, người đứng ở chung quanh quên mất cảnh đẫm máu này, ngây ngốc nhìn Quân Mộ Khuynh, màu đỏ ở trong gió tùy ý bay múa, đường hoàng hiện ra hết.

“Phốc!” Nhu Tâm nằm trên mặt đất, nhìn thân ảnh tùy ý kia, lúc này trong lòng mới bắt đầu sợ hãi, nàng rốt cuộc biết chính mình chọc tới hạng người gì, ác ma, quỷ quái, những thứ này đặt ở trên người nàng, cũng nói không nên lời, nàng làm cho người sợ hãi.

Quân Mộ Khuynh, Khuynh Thành chính là Quân Mộ Khuynh! Chính mình có thần thú, Quân Mộ Khuynh mười tuổi cấp tám đấu kỹ sư!

Lạc Du đứng ở cuối cùng, nhìn nụ cười trên mặt Quân Mộ Khuynh, nhìn nhìn lại Hàn Ngạo Thần, hắn đột nhiên phát hiện có thứ gì đó không giống, nhưng quan hệ đó là cái gì, hắn cũng không nói lên được, chỉ biết là, sau này Quân Mộ Khuynh cùng Hàn Ngạo Thần cũng sẽ giống như hiện tại vậy.

“Bọn họ…” Lam Phong ngơ ngác nhìn hai người đứng ở trong viện, bọn họ…

“Là bọn hắn.” Hạ Trúc Thanh như có điều suy nghĩ gật gật đầu, bọn họ rốt cuộc nhìn thấy Quân Mộ Khuynh chân chính, giống như lời Hạng Võ nói, lãnh khốc, kiêu ngạo, cuồng vọng, không đem tất cả để vào mắt, bất luận kẻ nào nàng cũng không sợ, người thương tổn nàng, phải trả giá gấp trăm lần, đây mới thực sự là Quân Mộ Khuynh.

Quân Mộ Khuynh!

Ba chữ ở trong đầu tất cả hạ nhân vang vọng, Quân Mộ Khuynh, nàng là Quân Mộ Khuynh, ông trời a!

“Các ngươi nhìn, nàng là tóc đỏ mắt đỏ!” Một hạ nhân trong đó chỉ vào Quân Mộ Khuynh lớn tiếng nói, trong mắt thoáng qua một chút sợ hãi, nói xong hắn liền bước nhanh ra ngoài chạy đi, nhưng có một thân ảnh nhanh hơn hắn.

La Tắc lắc mình đi tới trước mặt hạ nhân kia, cười như không cười nhìn người chạy trốn đó, cùng với mấy người bên cạnh hắn. “Gián điệp Thánh điện có thể nói nhiều hơn bình thường, hoàng thành tứ gia cũng an bài nội ứng, thế nào, bốn người các ngươi muốn trở về mật báo, nói cho Thánh Linh, các ngươi tìm được người tóc đỏ mắt đỏ?” Một đạo phong nhận bay qua, không đợi mấy người kia trả lời, bọn họ cũng đã ngã trên mặt đất, không bao giờ có thể phát ra một chút tiếng động nữa.

“Tắc tử, làm việc tại sao có thể không cẩn thận như vậy, rõ ràng là sáu mới đúng.” Lam Phong mỉm cười đi tới trước mặt hạ nhân có vẻ mặt bình tĩnh, nếu hôm nay không xảy ra chuyện này, bọn họ vẫn không biết trong nhà mình, có nhiều nội ứng thánh điện như vậy.

“Lam thiếu gia, người nói cái gì vậy, chúng tiểu nhân không rõ.” Con ngươi người nọ đảo một vòng, liếc nhìn nhau, kinh hoảng hỏi.

“Ngươi không cần biết.” Thủy Nhận bay qua, đứng chung một chỗ hai người cũng ngã xuống, việc này lại dọa sợ mọi người trong Mặc phủ.

“Người bị điên à, đó là ta cố ý để lại cho ngươi.” La Tắc vội vàng nói, hắn thật sự là không thấy chỗ đó còn có hai người, xem ra bọn họ cũng phải về nhà dọn dẹp sạch sẽ rác rưởi, nếu không nhà lúc nào bị người ta dọn sạch cũng không biết.

Lam Phong lắc lắc đầu, nhìn thấy bộ dáng kinh hoảng của hạ nhân Mặc phủ, chậm rãi mở miệng, “Các ngươi không cần lo lắng, bọn họ chỉ là người thánh điện, hiện tại đã không có việc gì.” Ngay khi Lam Phong dứt lời, một chùm ánh sáng bay lên trời.

Không tốt!

Khi chùm ánh sáng kia bay lên trời, lập tức có người ngã xuống, tức khắc trong lòng mấy người thầm kêu không tốt! Không ngờ Quang Minh thánh điện xếp vào Mặc phủ bảy người!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện